Đại Tỷ, Em Yêu Rồi! - Chương 8: Lôi Dĩ Hằng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Đại Tỷ, Em Yêu Rồi!


Chương 8: Lôi Dĩ Hằng


Lâm Phong nhanh chóng lấy lại tinh thần, đưa tay ra bắt. “Chào chị, tôi là Lâm Phong, hân hạnh làm quen.”

Lôi Dĩ Hằng cười gượng gạo bắt tay lại. “Em là hôn thê của Dư Thành?”

Lâm Phong gật đầu khẽ.

“Dư Thành, cậu có hôn thê sao mình không biết?” Lôi Dĩ Hằng ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên.

“Tuần sau mình đính hôn. Mình sẽ gửi giấy mời cho cậu sau.”

Ban đầu cô có chút thất thần, nhưng rồi cũng mỉm cười. “Được, mình và bạn trai mình sẽ đến chúc phúc cho cậu.” Rồi cô quay ra chỗ khác, gọi. “Chấn, Dư Thành đến rồi này.”

Chẳng hiểu sao, trong một khoảnh khắc Lâm Phong thấy sắc mặt Quách Dư Thành tối đi.

Một người đàn ông khác đi lại, đứng cạnh Lôi Dĩ Hằng, nhìn anh, cười ngạo mạn. “Quách Dư Thành, lâu ngày không gặp.”

“Dư Thành, ai đó?” Lâm Phong tò mò giật nhẹ tay áo anh, hỏi.

Người đàn ông giơ tay ra bắt tay Lâm Phong, cười cợt. “Tôi là Giang Chấn, bạn trai Dĩ Hằng và là bạn thời đại học của Dư Thành. Hân hạnh.”

“Tôi là Lâm Phong, hôn thê của Quách Dư Thành.” Cô cũng khách sáo bắt tay lại.

“Ồ, hôn thê sao?” Giang Chấn cười khẽ. “Vậy chắc hẳn là tiểu thư của gia tộc nào rồi.”

“Tôi là đại tiểu thư của Lâm gia, giám đốc đầu tư tập đoàn AG.”

Nghe đến đây, nụ cười trên môi Giang Chấn cứng lại.

Đây chính là cô gái mà Lâm Hy muốn hắn giết chết.

Thật tình cờ, đây lại còn là đàn bà của Quách Dư Thành.

Sau vài lúc nói chuyện xã giao, Lôi Dĩ Hằng còn phải đi ra chỗ khác tiếp chuyện những vị khách khác.

Lâm Phong ngồi yên ở một góc nhà hàng nghịch điện thoại. Ban nãy bỗng dưng Quách Dư Thành phải đi ra chỗ khác nghe điện nên đang bỏ cô ngồi một mình.

“Lâm Phong.” Bất ngờ, Giang Chấn tiến lại chỗ cô, đưa cho cô một li cocktail màu đỏ. “Tôi mời cô một li.”

Cô mỉm cười nhận lấy li rượu trên tay hắn, cụng nhẹ, rồi uống một ngụm.

Hắn ta im lặng một lát, tay lắc nhẹ li vang nho trên tay, cất chất giọng khàn khàn lên. “Cô và Quách Dư Thành đến với nhau là hôn nhân sắp đặt hay tự nguyện?”

Lâm Phong suy nghĩ một lát, rồi trả lời. “Sắp đặt cũng có, mà tự nguyện cũng có.”

“Ồ, vậy là bản thân Dư Thành cũng muốn lấy cô sao?” Giang Chấn làm vẻ mặt ngạc nhiên hơi thái quá.

“Tôi không rõ.”

Hắn ta lại im lặng một lúc, lát sau mới làm bộ vu vơ lên tiếng. “Không biết cô thấy sao không nhưng thực sự nhìn cô và Lôi Dĩ Hằng rất giống nhau. Có lẽ kiểu người như cô chính là mẫu phụ nữ lí tưởng của Quách Dư Thành.”

“Hả? Anh nói vậy là sao?”

“Dư Thành chưa nói cho cô sao?” Giang Chấn quay lại nhìn Lâm Phong, gương mặt ngạc nhiên đến giả tạo. “Thời đại học, tôi, Dư Thành và Dĩ Hằng từng chơi thân. Nhưng không ngờ là cả tôi và cậu ta đều đơn phương Dĩ Hằng, rồi cùng nhau công khai theo đuổi. Cuối cùng, Dĩ Hằng lại đổ tôi trước, Dư Thành thất tình đâm ra tuyệt giao với bọn tôi. Hình như mười năm trôi qua rồi mà cậu ta vẫn chưa nguôi được tình cảm với Dĩ Hằng.”

Nghe hắn kể, sắc mặt Lâm Phong càng lúc càng khó coi.

“Anh kể với tôi chuyện này làm gì?” Cô làm bộ bình thản, quay sang nhìn hắn không mấy quan tâm.

“Không có gì, tôi nghĩ cô là vợ sắp cưới của Dư Thành thì đây cũng là chuyện nên biết.”

“Giang Chấn!” Bất thình lình, Quách Dư Thành bước lại gần, nắm lấy cổ tay Lâm Phong kéo về phía mình. “Mày tránh xa Lâm Phong ra.”

“Gì mà gay gắt thế?” Điệu bộ Giang Chấn bình thản như để chọc điên anh. “Hay là mày sợ hôn thê của mày xiêu lòng trước tao?”

“Thằng chó!”

Khi Quách Dư Thành sắp gây gổ, Lâm Phong liền kéo anh ra. “Ở đây ngột ngạt, tôi không thoải mái. Anh đưa tôi về đi.”

Biết Lâm Phong có ý can ngăn, Quách Dư Thành cắn môi kìm lại lửa giận.

“Chuyện gì thế?” Cảm thấy ở đây sắp có xung đột, Lôi Dĩ Hằng liền chạy lại hỏi han.

Quách Dư Thành rút ra một chiếc túi đưa cho Lôi Dĩ Hằng, điềm đạm. “Chúc mừng sinh nhật.”

Nói rồi anh cầm tay Lâm Phong kéo đi.

Từ lúc anh tặng quà cho Lôi Dĩ Hằng, gương mặt Lâm Phong tối sầm. Đó chính là túi quà mà anh mua khi đi cùng với cô, chính là mặt trang sức mà cô rất thích khi anh ướm lên cổ cô. Cứ tưởng anh mua là để tặng cô, vậy mà lại gói ghém cẩn thận tặng cho người đàn bà khác.

Ra tới xe, Lâm Phong liền gạt mạnh tay Quách Dư Thành ra, trầm giọng. “Lợi dụng tôi đủ chưa? Đủ rồi thì tôi về được rồi chứ?”

“Lợi dụng? Cô nói gì vậy?” Quách Dư Thành tròn mắt nhìn đàn bà trước mắt, không khó để nhận ra cô đang bất thường.

“Giả ngơ làm gì? Anh đồng ý kết hôn với tôi cũng chỉ để trả thù Lôi Dĩ Hằng, chỉ vì ngoại hình của tôi và chị ta giống nhau. Anh lấy tôi làm người thay thế, giúp anh khiến cho chị ta hối hận vì không chọn anh. Đúng không?” Lâm Phong cười lạnh, nụ cười của sự khinh bỉ và cũng có phần chua chát.

“Giang Chấn đã nói gì với cô rồi?”

“Anh ta nói gì đâu quan trọng, quan trọng là tôi nói đúng rồi.” Lâm Phong thẳng thừng cắt ngang lời anh. “Quách Dư Thành, anh thật không biết liêm sỉ. Anh lôi tôi đi dạo phố là để chọn quà cho chị ta. Anh lợi dụng gương mặt có nhiều nét tương đồng của tôi để chọn mặt dây chuyền hợp với chị. Lợi dụng tôi như vậy đủ rồi chứ?”

“Lâm Phong, tôi nghĩ là cô hiểu nhầm rồi.” Quách Dư Thành cố gắng trấn tĩnh cô, nắm chặt lấy hai tay cô.

“Quá đủ rồi, Quách Dư Thành.”

Lâm Phong thẳng thừng gạt anh ra, rồi chạy lại taxi gần đó leo lên bỏ về.

.

.

.

Lâm Phong chặn số của Quách Dư Thành khi anh cứ cố gắng liên lạc với cô.

Về đến nhà, cô lao lên phòng, vùi mặt xuống gối. Thật lạ, cảm giác gì thế này? Chẳng hiểu sao cô khó thở và tức ngực tới nhường vậy…

Rõ ràng cô tự nhủ cô gả cho anh cũng chỉ là trên danh nghĩa, cô sẽ chẳng yêu anh, nên anh có quan tâm tới ai, có yêu ai thì cũng chẳng liên quan tới cô. Nhưng khi biết anh đơn phương Lôi Dĩ Hằng, cô lại cảm thấy khó chịu và bức bối.

Cảm giác gì thế? Thật sự Lâm Phong không tài nào hiểu nổi.

“Đại tiểu thư, Quách thiếu gia gửi đồ tới cho cô. Hình như là quần áo.” Một giúp việc đứng gõ cửa phòng Lâm Phong, lễ phép thưa.

“Đem vứt hết cho tôi.” Lâm Phong lạnh nhạt trả lời.

“Nhưng thật sự đó toàn là hàng hiệu…”

“Đem đốt hết. Đừng để tôi nhìn thấy chúng một lần nào nữa.” Lâm Phong giận dữ quát, khiến cho đám người hầu đứt ruột làm theo, dù nhìn chỗ quần áo đó cũng thèm khát lắm nhưng lại không dám giấu bớt mà đem đi đốt sạch.

“Phong Nhi, ngày mai đã là lễ đính hôn rồi. Dư Thành có gửi váy dạ hội tới cho con.” Chủ tịch Lâm bước vào phòng cô, cùng người hầu bưng một chiếc hộp khá to.

“Cha đặt lên bàn cho con.”

Lâm Phong đáp không mấy bận tâm, mắt vẫn chăm chăm dán vào màn hình laptop.

“Sao mấy ngày nay con không tới công ti, cũng chẳng ra ngoài, chỉ thu mình trong phòng vậy?”

“Không sao. Con muốn nghỉ ngơi trước khi dự án của con khởi công xây dựng.”

“Cũng được. Lúc đó con sẽ vất vả lắm đấy.” Chủ tịch Lâm gật gù, rồi rời phòng, trả lại cho Lâm Phong bầu không gian yên tĩnh.

.

.

.

Ngày đính hôn của cô và Quách Dư Thành cuối cùng cũng đã đến.

Ở trong phòng nghỉ, Lâm Phong sớm đã được trang điểm kĩ càng.

Gương mặt của cô xinh đẹp sẵn, nên không cần cầu kì cô vẫn đã mĩ lệ hệt như công chúa. Mái tóc màu đen xoăn sóng nước bồng bềnh, buộc hờ ra sau. Và trên người cô chính là bộ váy mà Quách Dư Thành gửi tới.

Bộ váy màu đỏ tươi, trễ vai rất gợi cảm và quyến rũ. Phần trên bó sát làm lộ rõ đường cong hoàn mĩ của cô, phần dưới lại xòe ra tôn dáng. Chân váy xẻ một đường, khi bước đi sẽ lộ ra đôi chân thon dài và trắng nõn.

“Phong, cậu đẹp lắm.” Triệu Uyển Tử khen nức nở. “Mình cũng tò mò muốn biết khi kết hôn trông mình sẽ ra sao.”

“Mình mới đính hôn thôi.” Lâm Phong cười nhạt.

“À, đúng rồi, Phong, giám đốc Quách có bảo mình đưa cái này cho cậu.” Triệu Uyển Tử chợt nhớ ra cái gì, liền rút trong túi xách ra một cái túi nhỏ.

Thế nhưng chưa cần nhìn, nghe nhắc đến Quách Dư Thành thôi Lâm Phong đã vội gạt bỏ. “Không cần đưa cho mình, cậu vứt đi.”

“Hả? Sao thế? Nhưng giám đốc đã dặn phải trao tận tay cho cậu.” Triệu Uyển Tử ngơ ngác.

“Mình bảo cậu vứt đi.”

Thấy thái độ Lâm Phong dứt khoát và tuyệt tình, Triệu Uyển Tử không dám nói gì thêm, đành im lặng.

“Lâm tiểu thư.” Đột ngột bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. “Có một vị tiểu thư tên là Lôi Dĩ Hằng muốn gặp cô.”

Nghe đến cái tên này, Lâm Phong có chút mất tự nhiên. Cô quay sang Triệu Uyển Tử. “Uyển Tử, cậu ra hội trường trước nhé.”

Triệu Uyển Tử gật đầu rồi rời đi, Lâm Phong hắng giọng. “Cho chị ấy vào.”

Sau một lát, Lôi Dĩ Hằng bước vào. Gương mặt chị được trang điểm kĩ càng nhưng không khó để cô nhận ra đôi mắt sưng lên vì khóc của chị. Chị mặc một bộ váy trắng nhẹ nhàng, cử chỉ có chút e dè.

“Có chuyện gì không?” Lâm Phong lãnh đạm hỏi.

“Không có gì đặc biệt. Chỉ là lát nữa chị có việc đột xuất, không ở lại dự được nên tới đây chúc phúc cho em và Dư Thành.” Lôi Dĩ Hằng nở nụ cười thánh thiện.

“Cảm ơn chị.” Nhưng Lâm Phong lại trả lời bằng một thái độ không mấy mặn mà.

Lôi Dĩ Hằng thấy thế cũng có chút ngại ngùng. Một lát sau, chị rút ra túi giấy nhỏ trong túi xách, đưa cho Lâm Phong. “Còn nữa, đây là quà sinh nhật lần trước Dư Thành tặng cho chị. Nhưng chị cảm thấy mình không xứng đáng với nó, chị nghĩ em hợp với nó hơn.”

Lâm Phong nhìn túi giấy trên tay mà cười lạnh. “Chị nên đưa cho Quách Dư Thành chứ không phải là tôi.”

“Chị không có can đảm đối diện với Dư Thành nên đành nhờ em vậy.” Lôi Dĩ Hằng ngượng nghịu.

Lâm Phong cười lạnh. Cô đang cầm trên tay mặt dây chuyền mà cô từng rất thích, nhưng bây giờ lại cảm thấy nó thật bẩn thỉu.

“Vậy thôi, chị về nhé.” Đúng lúc Lôi Dĩ Hằng đang định quay lưng rời khỏi, cơn phẫn nộ của Lâm Phong truyền đến tay khiến cô bóp nát hộp quà.

Thế nhưng, lúc chợt nhận ra hành động của mình, cũng là lúc Lâm Phong nhận ra cảm giác khác lạ truyền đến.

Vật bên trong chiếc hộp cứng và tròn, chứ không thanh mảnh như sợi dây chuyền.

Cô vội vàng bóc túi giấy, rồi mở hộp đựng mà cô đã bóp méo, gương mặt cứng lại khi thấy bên trong là một chiếc lắc tay chứ không phải dây chuyền.

“Lôi Dĩ Hằng!” Lâm Phong liền chạy ra gọi với theo. “Đây có đúng là hộp quà của Quách Dư Thành không?”

“Đúng mà, chị còn chưa hề bóc ra luôn.”

Lâm Phong gật gù trở lại phòng nghỉ, ánh mắt ngờ vực không rời. Đây đúng thật là một chiếc lắc tay, của cùng hãng trang sức chỗ cô xem mặt dây chuyền.

Toan đặt chiếc lắc tay lên bàn, cô bị một vật khác đặt trên đó gây chú ý.

Chính là một túi quà có cách gói y chang chiếc lắc tay.

Hình như đây là thứ mà Triệu Uyển Tử bỏ lại.

Lâm Phong vội vàng bóc nó ra. Ngay lập tức, đồng tử mắt cô dãn to. Bên trong chính là mặt dây chuyền mà cô thực lòng rất thích.

Lâm Phong đưa nó lên ngắm nghía, môi nở nụ cười nhẹ. Cô đeo nó lên người, màu đỏ của kim cương rất hợp với chiếc váy, mặt dây chuyền này sinh ra như chỉ thuộc về cô.

Cô đã hiểu lầm anh rồi.

Anh không có đem cô đi chọn quà cho Lôi Dĩ Hằng, anh tặng cô mặt dây chuyền mà cô rất ưng này, rồi mới mua thêm một cái khác để làm quà sinh nhật.

Lâm Phong ngắm nghía bản thân mình trong gương, ngắm nghía mặt dây chuyền, ngắm nghía bộ váy anh tặng, tất cả làm nên một Lâm Phong xinh đẹp ngày hôm nay.

Đột ngột, gương phản chiếu hình ảnh sau lưng. Một người đàn ông mở cửa, bước vào trong. Lâm Phong còn chưa kịp định dạng khuôn mặt thì bị hắn ta lao tới, chụp thuốc mê lên mặt cô. Lâm Phong hoảng loạn chống cự, nhưng vô dụng. Giây sau, cô gục xuống, trong thâm tâm chỉ thốt ra một cái tên. “Quách Dư Thành!”

___o0o0o___
Hết chương 8.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN