UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không


Chương 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

UAAG – Đội điều tra tai nạn hàng không

Tác giả: Mạc Thần Hoan

Chuyển ngữ: Dú

Quyển 1: Đường thẳng song song

Chương 3: “Tôi biết cậu tên là Phục Thành.”

Chỉ đợi một ngày ở Boston là Phục Thành lại lên máy bay về New York ngay sáng hôm sau.

Hai ngày trước, anh làm phi công tại ngũ của DongHua Airlines lái máy bay đến New York, và bây giờ lại phải về.

9 giờ sáng ngày 7 tháng 7 theo giờ Trung Quốc, một cái máy bay Boeing 777 cỡ lớn lao xuống từ bầu trời phá tan luồng không khí sền sệt nóng cháy, và đáp xuống sân bay Thượng Hải của Trung Quốc. Trong khoang máy bay, tiếp viên hàng không sắp xếp các hành khách để họ rời đi theo thứ tự.

Đến khi tất cả các hành khách đã đi xuống hết, Phục Thành mới cúi đầu điền lịch bay.

Cơ trưởng đồng hành cởi dây đai an toàn, đoạn nhìn sang anh: “Lần này cậu đến trụ sở chính nộp báo cáo nhé?”

Động tác viết chữ hơi khựng, Phục Thành ngẩng đầu lên: “Được.”

Tòa cao ốc trụ sở chính của hãng hàng không Đông Hoa được xây ở cạnh sân bay Thượng Hải, ngồi trên xe buýt chặng ngắn*, Phục Thành đến tòa cao ốc trụ sở chính rất nhanh chóng.

(*Xe buýt chặng ngắn ý trong ngữ cảnh này ý chỉ các xe buýt đưa đón hành khách từ ga sân bay/phòng chờ đến máy bay, thường sẽ có ở các sân bay lớn. Tại Việt Nam thì hình như có ở sân bay Nội Bài.)

Nộp bản báo cáo chuyến bay cho cho nhân viên khai thác mặt đất chuyên môn phụ trách, Phục Thành toan xoay người đi thì một giọng nữ lần lữa cất lên từ sau lưng: “Ừm… Phục, Phục Thành.”

Chàng trai tóc đen dừng bước, đoạn xoay người nở nụ cười dịu dàng với cô: “Còn chuyện gì sao?”

Nhân viên khai thác mặt đất nghĩ một lát rồi vẫn mở lời: “Em có nghe ngóng một chuyện, không biết có phải thật không. Hình như dạo này có một tổ chức điều tra tai nạn hàng không tên là UAAG, phía chính phủ rất xem trọng, có lẽ mấy ngày nữa sẽ đưa ra thông báo, anh cũng sẽ được đặc biệt chiêu mộ tới tổ chức đó.”

Nụ cười mỉm nháy mắt đã trở nên chần chờ, Phục Thành hỏi: “Tổ chức điều tra tai nạn hàng không?”

Cô nhân viên: “Đúng vậy. Ừm, em cũng không chắc là thật hay giả, chỉ tình cờ nghe chủ nhiệm nhắc tới thôi…”

“Cảm ơn cô, tôi biết rồi.”

“Không, không có gì hết!” Cô nhoẻn miệng cười mừng.

Bước ra tòa cao ốc trụ sở chính, bầu không khí nóng nực và hanh khô đặc quánh gần như thành nước nhoáng cái đè nặng lên phổi, cái nắng gắt chói chang bức xạ trên mặt đất tạo nên luồng hơi nóng khiến người ta không thở nổi. Anh cất bước đi thẳng xuống hầm đỗ xe tìm xe mình, chìa khóa cắm vào ổ bèn nghe tiếng “cành cạch” lanh lảnh, động cơ ô tô khởi động.

Tay phải cầm vô-lăng, ngay khi sắp lái xe khỏi bãi đỗ, Phục Thành chợt nhớ tới lời của cô nhân viên nọ.

“… UAAG?”

Ngón tay thon dài và trắng trẻo gõ nhẹ lên vô-lăng da dê màu đen tạo thành thứ âm thanh nho nhỏ có quy luật âm tiết riêng. Ánh sáng lờ mờ trong bãi đỗ xe chiếu xuyên qua cửa kính trước của xe rồi nhảy nhót trên khớp xương hơi gồ lên nơi cổ tay, đổ bóng mờ ảo nhưng sáng rỡ.

Ngay sau đó, chàng trai tóc đen bất đắc dĩ cười khẽ, lái xe đi.

Ba ngày sau, thư thông báo điều nhiệm đã được gửi tới trụ sở chính của hãng hàng không Đông Hoa.

UAAG, tên đầy đủ là United Aviation Accident Group, nghĩa là tổ chức hợp tác đa quốc gia điều tra tai nạn hàng không.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thật sự cầm bức thư điều nhiệm này, Phục Thành vẫn thấy bất ngờ.

Nhân viên điều tra tai nạn máy bay thường là những người bảo trì máy bay có kinh nghiệm phong phú, có bao gồm nhân viên đảm bảo khai thác dưới mặt đất và không phải không có cả phi công. Phi công chuyển chức sang làm nhân viên điều tra tai nạn máy bay không hề ít, nhưng đó toàn là những người đã khá lớn tuổi, hoặc là những phi công với điều kiện sức khỏe không đạt chuẩn.

Anh vẫn đương độ tuổi trai tráng, bảo một phi công trẻ thế này đi làm nhân viên điều tra tai nạn hàng không thì thứ nhất, chưa chắc anh đã có nhiều kinh nghiệm xử lý sự cố; thứ hai, đây có thể là một kiểu mai một nhân tài.

Nhưng hãng hàng không Đông Hoa đã phê chuẩn thư điều nhiệm của anh rồi.

Xế chiều hôm đó, thay vì làm một phi công đi nhận nhiệm vụ bay thì anh về nhà.

Vừa mới đi ra khỏi bãi đỗ xe, vẫn chưa lên thang máy thì điện thoại của anh đổ chuông.

Nhìn dãy số điện thoại với số đầu là 0030 trên màn hình, Phục Thành hơi sững người, đoạn nhấn nút nghe máy.

“Bonjour?” (Xin chào?)

Đầu dây bên kia của điện thoại lặng thinh một chốc, rồi rất nhanh sau, một giọng nữ dịu dàng và thuần hậu trả lời: “Bonjour, vous parlez français?” (Xin chào, anh có thể nói tiếng Pháp được không?)

Phục Thành mỉm cười đáp lại: “Can you speak English?” (Cô có thể nói tiếng Anh được không?)

Lúc bên kia mờ lời thì đã chuyển sang tiếng Trung cực kì trôi chảy: “Chào anh Phục Thành, tôi là Stephanie, nhân viên hành chính của UAAG. Anh có thể gọi tôi là Lina, đó là nhũ danh của tôi.” Tốc độ nói của cô rất nhanh nhưng không hề làm người ta thấy vội vàng, cô nói bằng chất giọng hòa nhã và bùi tai: “Bây giờ là 17 giờ 31 phút chiều ngày 10 tháng 7 theo giờ Trung Quốc, tôi nghĩ chắc anh vẫn đang ở chỗ hãng hàng không Đông Hoa nhỉ?”

Phục Thành: “Tôi đã về nhà rồi.”

Cuộc gọi im bặt một lát rồi giọng nữ mới cất lên với vẻ áy náy: “Xin lỗi vì đã quấy rầy đến thời gian nghỉ ngơi của anh, nhưng căn cứ theo thời gian trên thư điều nhiệm thì ngày mai anh phải đến báo tin ở trụ sở chính của UAAG. Nhưng chuyện phát sinh đột ngột, chúng tôi đã được ủy thác tạm thời, giờ đã đến Phần Lan rồi. Tôi cũng đã đặt vé máy bay cho anh xong xuôi, nếu anh tiện thì tôi sẽ cử xe đến trụ sở chính UAAG đón anh ra sân bay rồi bay sang Phần Lan.”

“Được, không có vấn đề gì.”

“Biển số xe đón anh là…”

Phục Thành ghi biển số vào ứng dụng ghi chú.

Cô gái trong điện thoại nói với vẻ điềm đạm và lịch sự: “Vậy chúng tôi đợi anh ở Phần Lan nhé.”

Chúng tôi?

Phục Thành đăm chiêu, đoạn mỉm cười đáp: “Gặp nhau ở Phần Lan.”

***

Trụ sở chính của UAAG tọa lạc ở trung tâm tấc đất tấc vàng của Thượng Hải.

Các tòa nhà cao tầng chọc trời xung quanh mọc san sát, những chiếc xe ô tô sang trọng nối đuôi nhau mà đi. Dân tri thức và tinh anh mặc đồ công sở đi lại vội vàng, không nỡ lãng phí thì giờ dù chỉ là một giây, họ cầm điện thoại trong tay nhưng không phải đang gọi để bàn chuyện làm ăn mà là đang gõ tin nhắn và gửi email.

Không khí ngập trong mùi tiền thơm phức.

Xung quanh là các tinh anh của thành phố vội vã lại qua, Phục Thành vẫn giữ vẻ tự nhiên đút hai tay vào túi, đứng đợi dưới tòa nhà.

Cho đến khi có một chất giọng oang oang gây chói tai cất lên.

“Ha? RIP đối xử với bạn bè thế hả? Anh ta mời tôi tới mà thờ ơ với tôi thế này đây?”

Giọng nói này non nớt và ngây ngô, chứa chất giọng trong trẻo chỉ thuộc về thiếu niên.

Phục Thành xoay người nhìn lại thì quả đúng là gặp một cậu trai tầm mười mấy tuổi. Tai nghe màu xanh lá quàng lên cổ, tai phải xỏ một cái khuyên tai hình đầu lâu màu bạc. Cậu ta không cao, chừng 1m6, mặc áo phông rộng thùng thình với cách vẽ nguệch ngoạc, tay phải kéo một cái vali màu đen, tay trái cầm điện thoại, biểu cảm đầy căm phẫn và mất kiên nhẫn.

“… Gì mà tên anh ta không phải RIP? Xùy, anh ta tên RIP đó thì sao? Cô bảo với RIP là tôi về Boston đây, tạm biệt!”

“Tôi ba mặt một lời với anh ta? Anh ta có ở trong nước à, anh ta phải xuất hiện trước mặt tôi ngay bây giờ chứ, tôi mà đứng trước mặt anh ta cũng sẽ nói như vậy thôi!”

Cậu thiếu niên nổi cơn tam bành cúp máy, chợt thấy có người đang nhìn mình bèn ngẩng đầu lên.

Vì cả hai đứng rất gần nhau, Phục Thành lại cao những 1m83 nên cậu chàng Punk phải ngước đầu lên mới nhìn thẳng vào anh được.

(*Ăn mặc kiểu Punk/Punk Style: Punk là thể loại nhạc Rock đã phát triển từ 1974 đến 1976 tại Mỹ, Anh và Úc, được tượng trưng cho sự ngổ ngáo, nổi loạn, hầm hố. Phong cách ăn mặc này thường lấy chất liệu chủ yếu là da hoặc giả da, combat boots, jeans rách, đồ đinh tán.)

Mà còn chả phải là một góc ngước nhỏ xíu đâu.

Cậu chàng Punk: “…”

“Hừ.”

Phục Thành: “…”

Tật xấu gì đây.

Lúc này, một chiếc xe Rolls-Royce màu đen chạy rề rà tới trước mặt cả hai, tài xế xuống xe mở cửa ra.

Lúc chiếc xe này chạy lại gần, Phục Thành đã nhìn thấy rõ biển số xe của nó, giờ tài xế còn mở cửa ra nên anh nhấc chân toan bước vào, ai ngờ lại đụng phải một thân hình nhỏ gầy.

Hai người đều ngớ ra.

“UAAG?

“Người bên UAAG?”

“…”

“…”

Quả nhiên cái đám UAAG các người toàn là kẻ quái gở!

Mỗi người tự túc lên xe.

Phục Thành và cậu chàng Punk ngồi hai bên ở ghế sau. Vào xe rồi, cậu chàng Punk như mới sực để ý đây là một cái xe sang.

“Ú ù, RIP giàu ghê cơ, xe sang cơ đấy. Ban nãy chẳng chú ý, Trần Sao*, Rolls-Royce?” Cậu chàng Punk hứng chí sờ soạng khắp nơi. Cậu ấn một cái nút, lấy một hộp xì gà bằng bạc nguyên chất bên phải; đoạn nhấn một nút khác, tấm kính giữa hai người và ghế trước dần trở thành kính mờ cản tầm nhìn, cậu chàng Punk nhìn mà mắt sáng lên hết cả. Ngàn từ vạn chữ của cậu chàng chỉ tụ lại thành một câu: “Đậu mía, có tiền ngon thật!”

(*Đây là một hiệu ứng độc đáo “Starlight Headliner” được thực hiện bằng các sợi cáp quang tinh tế phù hợp ở các độ sâu khác nhau – để tạo ra những cung bậc ánh sáng thoát ra theo nhiều hướng. Độ sáng của mỗi “ngôi sao” có thể được điều chỉnh cho phù hợp với tâm trạng của chủ nhân: đủ sáng để thư giãn và đọc những báo cáo công việc hoặc đủ mờ để tạo ra một khung cảnh tinh tế để thư giãn.)

Phục Thành gật đầu rặt vẻ hết sức đồng cảm.

Nhưng chiếc xe Rolls-Royce chở ra sân bay mới chỉ là khởi đầu.

Hai người vừa đến sân bay Thượng Hải, còn chưa xuống xe thì một tiếp viên hàng không xinh đẹp đã mở cửa xe cho họ.

“Thưa anh Phục và cậu Tô kính mến, mời sang bên này.”

Hai tiếp viên khác cầm vali từ sau cốp xe.

Cậu chàng Punk trố mắt há hốc mồm.

Phục Thành biết sân bay có kiểu phục vụ này từ lâu nhưng cũng là lần đầu tiên chứng kiến.

Cô tiếp viên mỉm cười dịu dàng, chất giọng bùi tai, lại còn đẹp khôn kể. Sau khi dẫn họ đi vào phòng nghỉ xong, cô còn phục vụ chu đáo đến tận khi tiễn cả hai lên máy bay. Cậu chàng Punk nhẹ bẫng như đi trên mây.

Đương nhiên đi máy bay cũng ngồi khoang hạng nhất.

Lúc đến thủ đô Helsinki của Phần Lan, họ xuống máy bay rồi đổi sang một chiếc Bentley tới đón.

Cậu chàng Punk ngỡ ngàng nói: “Rốt cuộc UAAG làm gì ở đây vậy trời.” Dừng một lát, cậu ta xoay người nhìn Phục Thành bên cạnh, lòng hiếu kì áp đảo thể diện, cậu ta kìm lòng không đặng bèn nhỏ giọng hỏi: “Ê, cái tên UAAG kia, rốt cuộc các anh đến đây để làm gì?”

Đây cũng là ngày đầu tiên Phục Thành đến đây, song anh chống cằm bằng một tay tựa vào cái ghế da rất đỗi mềm mại, đoạn trầm tư một lát là trong lòng đã có đáp án ngay.

“Nói đi chứ.”

Phục Thành cụp mắt nhìn cậu chàng, gương mặt tuấn tú không có nhiều biểu cảm lắm, giọng cũng điềm nhiên: “Nửa năm trước, chuyến bay của hãng hàng không quốc gia Nhật mang số hiệu JL917 đi từ Tokyo đến Helsinki đã rơi tan xác ngay trên đồng ruộng cách sân bay Vantaa một cây số, 136 hành khách và 9 thành viên phi hành đoàn đã gặp nạn, 89 người may mắn sống sót.”

Mặt cậu chàng Punk sượng ngắt.

Chiếc Bentley dần dừng lại. Phục Thành liếc cậu ta một cái, đoạn tự mở cửa xuống xe.

Có vẻ nơi đây là một khu nhà máy ít người đặt chân tới, mái vòm màu cam cất chứa tất cả người và máy móc, ẩn giấu chúng. Xe dừng lại ngoài một căn nhà nhỏ hai tầng, lúc bấy giờ trời đã nhuốm đen, trên vùng đất mênh mông, một cơn gió nhẹ thổi tới, mùi hương thanh nhã của cây Linh Lan ập vào mũi nương theo làn gió.

Mặt trời chiều vẫn chưa hoàn toàn chạm tới đường chân trời, gần nơi giáp ranh rộng lớn là màu vỏ quýt lộng lẫy như lửa.

Ở đằng xa, xuyên qua ánh sáng nhập nhèm, Phục Thành bắt gặp một bóng người màu đen cao lớn trước căn nhà hai tầng.

Bây giờ cũng chẳng có đường nào khác để đi, cậu chàng Punk xuống xe ngay sau anh, bực bội đi lấy vali, còn Phục Thành thì rảo bước đi về phía trước định hỏi đường.

Càng đi đến gần, mùi hương Linh Lan trong gió càng nồng, và cả mùi thuốc lá rất nặng nữa.

Người đó mặc một cái áo phông trắng đơn giản, cũng chẳng sợ nhiệt độ thấp chỉ hơn mười độ sau khi Helsinki về đêm, hai cánh tay khỏe khoắn và gầy gầy hiển hiện trong không khí. Hắn ngồi nửa người trên phần trên của lan can hai lớp làm bằng sắt, vì quá cao mà lan can lại quá thấp nên đôi chân dài không biết đặt ở đâu bèn một chân đạp phần dưới của lan can, chân còn lại chạm nền nhà.

Tay trái hắn chống lên lan can, ngửa ra sau nhìn bầu trời đêm. Tay phải cầm một điếu thuốc, nuốt mây nhả khói.

Tiếng bước chân của Phục Thành chẳng cố ý che giấu, người này cũng nên nghe thấy rồi song hắn vẫn vẫn ngửa đầu ngắm trời, không hề có ý định quay đầu liếc lấy một cái.

Mái tóc đen dài vừa phải được bối thành một cục tròn vo bằng dây thun nhưng đa số sợi tóc vẫn rủ xuống che khuất nửa khuôn mặt hắn, chỉ để lộ sống mũi cao thẳng và lạnh lùng.

Phục Thành dừng chân: “Hello?” (Xin chào?)

“Bonjour?” (Chào?)

“… Hei?” (Chào anh?)

“Ngoài tiếng Pháp ra thì cậu còn biết cả tiếng Phần Lan nữa à?”

Trong đêm mùa hạ lành lạnh, chất giọng hờ hững của người đàn ông xuyên qua mùi hoa Linh Lan và mùi cay xè của thuốc lá mà đáp xuống trái tim Phục Thành. Hắn một tay cầm điếu thuốc, lại vừa quay đầu sang, hơi nghiêng đầu cười nhạt quan sát chàng trai tóc đen trước mặt mình, đôi môi mỏng nhếch lên một độ cong có thể xem là ý tốt.

Song, dưới màn đêm dần buông, đôi mắt chàng trai tóc đen lại thoắt cái co rút dữ dội, ngón tay run bần bật.

Ở lằn ranh của vùng đất rộng thênh thang, luồng ánh sáng cuối cùng cũng náu mình dưới vực sâu.

Anh bị quật ngã xuống nơi sâu nhất ở dòng sông băng vùng địa cực, máu mủ toàn thân ngưng kết vào cái khoảnh khắc anh trông thấy người đàn ông đó.

Lúc này, có tiếng kéo vali truyền tới từ đằng sau, kế đó là tiếng hô ngạc nhiên của cậu chàng Punk: “RIP?”

Trác Hoàn cười khẩy từ xoang mũi: “Hửm? Bại tướng dưới tay à?”

Cậu chàng Punk thẹn quá hóa giận: “Đậu xanh, ai là bại tướng dưới tay anh hả!”

“Chỉ chơi Blackjack thắng cậu 37 lần thôi ấy mà.” Cắn điếu thuốc, cẳng chân khẳng khiu khẽ đạp lên lan can bằng sắt, anh ta đã đứng thẳng người dậy. Trác Hoàn đút hai tay vào túi, hất cằm ra vẻ tự đắc với Phục Thành, “Trác Hoàn.”

(Blackjack (21, Vingt-et-un hay Pontoon) là trò cờ bạc được chơi nhiều nhất trong các casino trên toàn thế giới. Trò này cần phải được phân biệt khác hoàn toàn với trò Black Jack của Anh. Blackjack ám chỉ 1 bộ 2 cây gồm một con át và một con 10, J, Q, K chất bất kỳ, không nhất thiết phải có J hay có con bài đen nào.)

Đây là đang tự giới thiệu với anh.

Phục Thành chưa trả lời thì Trác Hoàn đã bật cười, cắn điếu thuốc xoay người vào căn nhà: “Tôi biết cậu tên Phục Thành.” Nói đoạn lại giơ tay với vẻ lười biếng, vẫy tay ra sau mà chẳng ngoái đầu lại.

Hắn đi cực kì tiêu sái và rất đỗi tự tin như thể đã biết hai người sau lưng chắc chắn sẽ bám gót theo, đi vào cửa với hắn, tuyệt đối không có lựa chọn thứ hai.

Cậu chàng Punk kéo vali, hùng hổ đi theo.

Ngay khi bóng dáng của người đàn ông sắp biến mất vào cái bóng của căn nhà, chàng trai tóc đen đứng lặng ngoài cửa cũng di chuyển. Anh nhấc chân lên, bước vào theo.

*Chú thích:

Rolls-Royce và Trần Sao:

2. Phong cách Punk Rock

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN