Quay Ngược Thời Gian - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
247


Quay Ngược Thời Gian


Chương 12


Qua đến Luân Đôn gặp được Hoa Á cũng là chuyện của 3 hôm sau đó. Hai người họ gặp được nhau, cả hai đều khá trầm lặng, mỗi người một suy nghĩ riêng, vốn dĩ cả hai đều nghĩ là lần tới khi gặp nhau cả hai đều vui vẻ, hạnh phúc, cùng mua sắm, xăm xăm nói chuyện nhưng lúc này đây…
Uyển Lạc mở lời trước:
– Cứ gặp nhau nói cho rõ ràng, rằng cậu vốn không có tình cảm với anh ấy, mong anh ấy tác thành cho hạnh phúc của hai người. Xin lỗi cũng được, cảm ơn cũng được, nói chung đó là cách duy nhất lúc này. Cứ thử xem nếu như có bất cứ chuyện gì xảy ra, báo mình, mình sẽ đi tiếp bước khác.
Uyển Lạc để vào tay Hoa Á một thiết bị truyền tin được làm thành cài áo xinh xinh.
Hoa Á nắm lấy bàn tay ấm áp của Uyển Lạc, cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.Trong cuộc sống này, mối quan hệ bạn bè không phải lúc nào cũng có thể đi đến được đoạn đường vượt qua khó khăn cùng nhau, cô thầm cảm ơn bản thân mình kiếp trước thực sự đã tích đức rất nhiều mới có được người bạn như vậy.
Uyển Lạc đưa Hoa Á đến khách sạn L nơi mà Trịnh Sâm hẹn trước.
– Nghe lời mình, cơ hội rất ít, cố gắng năm bắt.
Hoa Á vào trong ước chừng 5 tiếng vẫn không thấy ra, cũng không thấy tín hiệu truyền tin làm Uyển Lạc thực sự cảm thấy lo lắng, cô muốn trực tiếp xông vào nhưng cũng lo mọi thứ ổn mà sự xuất hiện của cô sẽ làm cho Trịnh Sâm cảm thấy tức giận hơn. Nên bản thân cô nhắc nhở mình phải thật bình tĩnh.
Bên trong …
Gặp Trịnh Sâm thấy gương mặt anh có vẻ hốc hác hơn nhiều, Hoa Á thực chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này, cô cũng không phải là kẻ đi lừa gạt tình cảm của người khác…
Hai người cũng chưa nói với nhau được điều gì.
Trịnh Sâm nhìn thẳng vào mắt Hoa Á, anh mắt anh đượm buồn, dẫu sao người theo đuổi tình cảm của mình trước giờ đều đâu có sai, và anh cũng thế thôi, nhưng tìm thấy trong mắt cô sự lo lắng cho người bị trói bên cạnh, anh thực sự rất phẫn uất, tại sao,tại sao ???
Trịnh Sâm đứng dậy tức giận áp lên môi cô một nụ hôn, trước ánh mắt đầy tức giận của Kì Họa, Kì Họa cảm thấy bất lực vì không thể bảo vệ cô đã thế lại còn để cô vì mình mà bị người đàn ông khác vũ nhục.
Sau đó chả nể nang ai, Trịnh Sâm dưới anh đèn mờ ảo bắt đầu vuốt ve thân thể Hoa Á, anh thực khao khát cô rất nhiều. Bên cạnh chỉ còn nghe thấy âm thanh “hừ hừ” tức giận của người đàn ông bị trói chặt và bịp miệng. Lúc này Hoa Á tựa như cam chịu, cô thực sự mong là nếu như chỉ một lần như vậy có thể khiến người đàn ông này chết tâm, cô cũng thấy mình có lợi hơn, thà vậy còn hơn.
Trịnh Sâm cũng phát hiện ra ánh mắt của Hoa Á đang dồn lên Kì Họa, anh cảm thấy khó chịu, đôi mắt dục vọng xen lẫn tức giận làm nhòa đi cảm giác nhẹ nhàng muốn đối xử với một người phụ nữ anh ta yêu. Anh kéo cô thật mạnh vào nhà tắm bên cạnh, đóng sập cửa vào, Kì Họa tựa như gào thét “ ư ư ư…..”
Xé toạc bộ quần áo đang mặc trên người cô, không có màn dạo đầu,cũng chẳng có chút nhẹ nhàng, anh cắm thẳng cự vật khổng lồ của mình vào trong cơ thể cô, tràn qua khóe môi anh một cảm giác thỏa mãn “Ưm…” cứ như vậy đem cả cô hòa vào mình, gặm cắn lên bầu ngực và cần cổ sáng bóng của cô, còn khóe mắt cô thì tuôn rơi nước mắt.
Cô đang bị… vậy mà hắn cũng không để ý mà hung hăng cắm vào, tựa như trong mắt hắn chỉ còn toàn dục vọng che đi tất cả, tình yêu, sự trân trọng vốn có…
Cô cố nhẫn nhịn không phát ra âm thanh, cắn chặt môi dưới như muốn bật máu, vì cô biết người cô yêu vẫn còn ngoài kia, anh sẽ cảm thấy như thế nào, sẽ cảm thấy ra sao….
Sau khi thỏa mãn bắn đầy tinh dịch vào sâu bên trong tử cung cô, cô cứ nghĩ vậy là xong, nhưng không, hắn mở vòi hoa sen để dòng nước xối xả nên cả hai rồi lật người phụ nữ dưỡi thân mình lại, cắm vào cúc huyệt của cô…
“Hoa Á gọi tên anh… mau… mau gọi ư….”
Hoa Á mím chặt môi mình, không hé môi, cô thấy mình như đang bị cường bạo, vũ nhục vô cùng.
Toàn thân Hoa Á là những vết tím đỏ đầy ái muội gần mông còn có những vét bật máu, nhưng cô kiên cường không phát một tiếng.
“Gọi mau”
Anh đánh vào mông cô một phát thật mạnh, làm cô bất giác bật ra khỏi miệng một tiếng “Ưm”
“ Trịnh Sâm, xin anh…”
Từng cái đánh thật mạnh vào mông cô như tạo khoái cảm cho chính hắn, nhưng cô thì đau đớn, chính lúc này cô mới nhớ tới.
Đúng rồi, cài áo, cài áo. Nếu lúc này gọi được Uyển Lạc lên cô ấy sẽ cứu được Kì Họa. Hoa Á phải chịu sự xâm phạm của Trịnh Sâm hơn 4 tiếng đồng hồ lúc này ý thức của cô tựa như đã nhạt đi chỉ còn dáng vẻ của một con búp bê tình dục chịu sự va chạm của TrịnhSâm.
Cô cố hướng mắt đến chiếc áo cách đó không xa…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN