Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!
Chương 270: Kiên nhẫn nín nhịn, lại thích kiểu người như thế này
Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm người phụ nữ nhỏ đang uyển chuyển nhảy múa giữa căn phòng, môi mỏng cong lên.
Hắn cũng không biết, phu nhân của hắn lại còn có thể múa…, còn nhảy tốt đến thế nữa!
Nhận ra được ánh mắt chăm chú của các khách mời xung quanh, thì từng trận lửa giận trong lòng của hắn không ngừng bùng cháy lên.
Hận không thể tại chỗ này kéo người phụ nữ nhỏ kia đi, mang về nhà mà giấu đi!
Tiếng nhạc gấp rút vang lên, lập tức, tiết tấu dần chậm lại, rồi kết thúc.
Lạc Thần Hi nghe theo âm nhạc, liên tục xoay thêm mười mấy cái vòng tròn, làn váy rộng lớn gợn sóng, khiến người xem mê mẩn.
Cuối cùng, bước chân dừng lại, nghiêng người, dừng lại.
Sau một vài giây im ắng, thì tất cả mọi người đều bùng nổ mà vỗ tay kịch liệt.
“Quá tuyệt, thật sự quá tuyệt!”
“Thật không nghĩ đến chuyện, Mục thiếu phu nhân còn có kỹ thuật múa cao như vậy!”
“Chẳng trách có thể thu phục được Mục đại thiếu, gặp phải người đẹp tuyệt đẹp như thế này, có người đàn ông mà không động lòng chứ?”
“Nếu không phải Mục đại thiếu xuống tay trước, chính tôi cũng muốn theo đuổi cô ấy.”
Không ít người đều hướng ánh mắt hâm mộ đến Mục Diệc Thần.
Ngay cả Bạch Thế Huân cũng bị dọa,
Sau khi hoàn hồn, thì vỗ vỗ vai của Mục Diệc Thần.
“Cuối cùng thì tôi cũng hiểu rõ, vì sao cậu lại che chở cho người phụ nữ này như vậy! Hừ, thật không nghĩ đến chuyện này mà, trước đây còn tưởng cậu không hiểu chuyện tình cảm, bây giờ nhìn lại, thực sự là nhẫn nại nín nhịn mà! Hóa ra lại thích kiểu này!”
Sắc mặt của Mục Diệc Thần âm trầm, liếc mắt nhìn hắn, “Bỏ tay cậu ra đi!”
Cái gì mà thích thể loại này chứ?
Hắn cũng không biết, người phụ nữ của hắn là loại này đâu.
Nếu như sớm biết, thì hắn mới sẽ không cho cô lên trên sân khấu của bữa tiệc này!
Bạch lão gia ngược lại rất cao hứng, gật đầu liên tục, “Ừm, Diệc Thần à, bà xã của chú múa thật đẹp! Nhớ năm đó, bà Bạch của cháu khi còn trẻ, cũng thích Flamingo, ông lúc nhìn thấy bà ấy múa, đối với bà ấy vừa gặp đã thương. Chỉ chớp mắt, đã qua sáu mươi mất năm rồi.”
“Ha ha, lễ vật này không tệ, cháu thay ông cám ơn nó nhé!”
Mục Diệc Thần vội vàng đáp: “Ông nội à, ông quá khen rồi.”
Đàm Nguyệt Như lộ ra mấy phần nụ cười trên mặt, âm thầm gật đầu.
Không nghĩ tới, cái cô con dâu đi ra từ gia đình nghèo này, lại có vào phần mắt nhìn, mọi chuyện an bài rất thỏa đáng, so với suy nghĩ ban đầu của bà đã tốt lắm rồi.
Bạch Tâm Hinh ở bên cạnh nghe được, thì tức giận đến mức suýt chút nữa bóp nát ly rượu trong tay!
Ả đê tiện kia… thật sự biết múa!
Ngay cả Bạch lão gia cũng khen ả ta sao!
Ả rõ ràng dựa vào nhảy múa để quyến rũ đàn ông mà, sao mà ông nội lại không nhìn ra được vậy chứ?!
Biểu diễn kết thúc, Lạc Thần Hi kéo làn váy, làm ra động tác cúi chào khán giả.
Sau đó, chuẩn bị rời đi.
Nhận ra được ánh mắt phẫn hận của Bạch Tâm Hinh, thì bước chân của cô dừng lại.
“Bạch đại tiểu thư…”
Lạc Thần Hi bỗng nhiên lên tiếng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía của cô.
“Để cho cô thất vọng rồi, tôi sẽ không múa cột, chỉ có thể múa Flamingo để đóng góp mà thôi.”
Nghe nói như thế, thì sắc mặt của Bạch Tâm Hinh đột nhiên thay đổi.
Nguy rồi!
Quả nhiên, Bạch lão gia nghi hoặc mà nhìn cô ta, “Cái gì múa cột chứ? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lạc Thần Hi lại nói: “Hơn nữa, tôi là người khác bạo thủ, cho dù tôi học được, thì cũng chỉ múa cho ông xã của tôi coi mà thôi, không thể nào theo yêu cầu của cô, biểu diễn cho mọi người nhìn được.
Nếu cô muốn nhìn, thì lần sau tìm người khác mà xem. Thật xin lỗi!”
Vẻ mặt của cô trở nên xấu hổ, gật đầu với Bạch Tâm Hinh.
Không phải là giả bộ tỏ ra rộng lượng hay sao, còn giả vờ muốn người khác thương xót sao?
Chuyện lớn như thế này, cô cũng sẽ làm như thế!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!