Tu Ma Phi Thăng Quyển - Chương 24: Hang Động Bí Ẩn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Tu Ma Phi Thăng Quyển


Chương 24: Hang Động Bí Ẩn


Tại một hang động lớn ở sâu bên trong núi Di Long,hiện tại ở đây đang có một nhóm 4 người tất cả,trong đó thì có 1 trung niên tu sĩ và 2 nam 1 nữ hài,nhóm người này không ai khác mà chính là nhóm Huỳnh Trấn Thiên,cô bé và hai ông cháu A Phúc.

Còn tại sao nhóm người bọn họ lại có mặt ở đây thì phải kể đến 1 tiếng trước,không biết từ đâu mà A Phúc lại nghe được tin ở cái hang động trước mắt này có một món bảo vật do Tạo Đan Cảnh lão quái để lại,sau khi nghe A Phúc nói vậy thì Huỳnh Trấn Thiên cho hắn một ánh mắt xem thường,làm gì có chuyện bảo vật như thế lại bị Hoá Long Môn bỏ lỡ chứ,nhưng tiếp theo A Phúc lại nói ra một tin tức làm hắn động tâm,lời nói cụ thể như sau”Ta nghe các đệ tử của Hoá Long Môn nói gần đây cái động này thường xuất hiện dị động,lâu lâu nó sẽ tỏa ra vài luồng hắc khí,nghe có vẻ là rất ly kỳ,ta còn nghe nói Thoát Phàm Cảnh lão tổ của Hoá Long Môn từng vào đó thăm dò,nhưng kết cục tất cả đều không có trở ra,mọi người nói xem chuyện này có thú vị không”

A Phúc vừa dứt lời thì Huỳnh Trấn Thiên cũng lâm vào suy nghĩ,sau đó hắn ngay lập tức hỏi vị trí của cái động thần bí kia,kết quả cuối cùng 4 người bọn họ đã có mặt tại đây à quên còn có Huyễn Mộng Thú trong ngực cô bé nữa.

Ông của A Phúc nhìn cái động trước mắt hơi lo sợ nói với A Phúc”Hay là hai ông cháu ta đợi ở ngoài,ta thấy cái động này cũng chẳng phải thứ tốt lành gì,tốt nhất chúng ta đợi bên ngoài thì hơn”

A Phúc nghe vậy cũng hơi lo lắng nhìn vào cái động trước mắt,sau một lát hắn nói”Không cháu sẽ đi vào trong,cháu muốn xem thử thứ bên trong là cái gì”

Đúng lúc này thì giọng lạnh nhạt của Huỳnh Trấn Thiên vang lên”A Phúc ngươi ở bên ngoài đợi đi,có gì tốt ta sẽ đưa ngươi nhìn thử,ngươi đi theo chỉ làm thêm vướng vếu tay chân của ta thôi”

A Phúc nghe vậy thì định phản bác gì đó,nhưng nghĩ lại thì hắn thấy Huỳnh Trấn Thiên nói cũng đúng,vì thế hắn đành buồn phiền ậm ừ đứng sang một bên.

Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì cười cười không nói nhiều nữa,hắn lại chuyển qua nói với cô bé”Ngươi cũng ở ngoài đây đi,ngươi đi theo càng vướng vếu tay chân”

Nhưng mà lần này lời nói của Huỳnh Trấn Thiên hình như không có hiệu quả lắm,chỉ thấy cô bé kia mếu máo,sau đó khóc rống lên vừa khóc vừa nói”Ngươi bỏ ta ô ô ô,ta không biết,ta chỉ muốn đi theo ngươi thôi ô ô ô,lỡ ngươi đi vào đó rồi không ra nữa thì sao ô ô ô”

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy lạnh lùng quát”im lặng,ta nói ở lại thì ngươi phải ở lại,vô đấy chỉ làm tăng độ khó cho chuyến đi của ta thôi,tốt nhất thành thật đứng đợi ở ngoài cho ta”

Cô bé nghe vậy càng khóc rống lên chạy tới bám vào cánh tay của Huỳnh Trấn Thiên,mặc kệ hắn nói thế nào nàng cũng không buông ra chút nào.

Sau một lát cứng rắn,cuối cùng thì Huỳnh Trấn Thiên cũng chịu thua cô bé này,không còn cách nào khác hắn đành để nàng bám theo cùng đi vào hang động.

Thế là một sự kiện mới chính thức bắt đầu.

……………….→_→→_→……………………

Cũng tại lúc Huỳnh Trấn Thiên bước vào cái hang động bí ẩn kia,không biết tại sao Hoá Long Môn lại phát ra một hiệu lệnh kỳ lạ,hiệu lệnh cụ thể chính là truy tìm một con hồ ly màu trắng có thể có bộ dạng bị thương nặng,hơn nữa phần thưởng rất hấp dẫn 10 Viên Quy Tắc Đan cho ai tìm được tung tích của con hồ ly kia,vì thế rất nhanh tất cả đệ tử của Hoá Long Môn điều chia nhau truy tìm tung tích của con hồ ly kia,tình hình là ai cũng muốn thử vận may của mình biết đâu mình lại là người tìm được con hồ ly đó,Núi Di Long cũng từ đó bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

Tại một cái động phủ bí mật của 1 trong 4 lão tổ Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong của Hoá Long Môn,Hiện tại trong này chỉ còn 1 lão giả Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong của Hoá Long Môn hơn nữa bộ dạng bị thương rất nặng,còn lại là 6 người mặt áo đen xem ra là người thuộc Ma Môn.

Một thanh niên tuổi khoảng 18,mặt chữ V,mắt híp bắn nhọn,mũi cao,môi mỏng,nhìn vào khá là tuấn tú,bên cạnh thanh niên đó là một lão giả khuôn mặt quỷ khí nhìn vào rất là khó chịu,còn lại tất nhiên là 4 lão giả ở trong khu rừng Long Nha vây bắt Huyễn Mộng Thú rồi.

Tên thanh niên kia ngồi vào ghế đá có sẵn ở động phủ,sau đó lạnh nhạt nhìn lão giả còn lại cuối cùng của Hoá Long Môn nói”Ngươi nói xem ta nên xử trí ngươi thế nào đây,hay là giết ngươi như 3 tên ngu xuẩn kia,ta thật sự không muốn làm ra cái lựa chọn này a,vì thế nói xem thử ngươi có thể làm được gì cho ta nào”

Lão giả kia cũng rất tức thời,lão ngay lập tức đưa ra rất nhiều điều kiện hấp dẫn,trong đó có cả việc Hoá Long Môn quy hàng Ma Môn nữa,vì thế nên lão tạm thời giữ được 1 mạng.

Tên thanh niên kia lại nhìn sang lão giả có khuôn mặt quỷ dị bên cạnh mình nói”Hoắc Xoa ngươi dẫn theo 4 tên vô dụng kia chia ra đi tìm con Huyễn Mộng Thú kia về cho ta,ta nghe nói Nhược Thủy Tiên Tử rất thích Huyễn Mộng Thú,ta muốn trước ngày nàng tổ chức lễ tuyển chọn đạo lữ phải bắt được nó,vì thế các ngươi hành động phải nhanh lên cho ta”

Lão giả khuôn mặt quỷ dị được gọi là Hoắc Xoa nghe vậy gật đầu một cái,sau đó lão ko nói lời nào phi thân biến mất khỏi cái động phủ kia,4 lão giả còn lại của Ma Môn thấy vậy thì nhìn nhau một cái sau đó cuối đầu chào tên thiếu niên kia một cái rồi cũng phi thân biến mất.

Thế là cái động phủ này thoáng một cái chỉ còn lại tên thanh niên ma môn và lão giả Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong của Hoá Long Môn.

…………….~T_T→_→~T_T~…………….

Đây là một nơi tối đen như mực,thỉnh thoảng sẽ nghe được tiếng nhỏ giọt của nước.

Đột nhiên một đôi mắt to lớn màu vàng hiện ra,đôi mắt kia giống như mắt của một con ếch vậy,tuy vậy nhưng kích cỡ quá lớn làm cho nó trở nên rất đáng sợ.

Cùng lúc đó một giọng nói già nua vang lên”Ta Ngửi thấy mùi của tiên cấp linh căn,làm sao có thể a,ở cái thế giới bé nhỏ này mà cũng sản sinh ra tiên căn,không biết người này có đạt được yêu cầu ta cần không a”

Giọng nói kia dứt lời thì nơi đây tạm thời lâm vào yên tĩnh hình như chủ nhân của giọng nói kia đang suy nghĩ gì đó

Một lát sau giọng nói già nua kia lại vang lên,nhưng lại ko liên quan cái đết gì đến câu trước cả,hắn nói”Hoắc Nhãn Thiềm nghe nói vợ ngươi mới đẻ phải không,đẫn ta đi xem con của ngươi thử nào,ta xem thử xem con ngươi có giống người không chứ coi chừng ngươi bị cắm sừng a”

Lời vừa dứt thì một tiếng ỘP to đùng vang lên.

Sau đó đôi mắt màu vàng to lớn kia biến mất,kiềm theo là giọng nói già nua kia cũng ko còn vang lên nữa.

……………….←_←-_-→_→………………..

Trở lại với Huỳnh Trấn Thiên nhân vật chính của chúng ta.

Hắn hiện tại tay trái thì đang ôm Huyễn Mộng Thú,còn tay phải thì bị cô bé bu bám,làm cho hắn không biết phải nói gì cho phải a.

Đang đi thì đột nhiên hắn như có cảm ứng gì đó,hắn khựng người lại ném một hoả cầu thuật về phía trước,ý đồ của hắn không gì khác ngoài xem thử phía trước có cái gì không,nhưng mà để hắn há hốc mồm là một tiếng rít lớn phát ra từ phía trước,chỉ thấy phía trước rất nhiều dơi,nói đúng ra là ma thú dạng dơi có tên là Hấp Huyết Bức.

Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy vội nói với cô bé”Mau mau lui ra đằng sau lưng ta núp,để ta còn đối phó với lũ dơi này,xem ra chúng ta gặp phiền phức không nhỏ a”

Cô bé nghe vậy vội buông tay Huỳnh Trấn Thiên ra,sau đó nhanh chóng lui về phía sau hắn núp,nàng núp còn không quên nhăc nhở hắn,nàng nói”Anh cẩn thận đó nha,có gì chúng ta lui ra khỏi động cũng được”

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy gật đầu nhẹ một cái,sau đó hắn vứt Huyễn Mộng Thú về phía sau cho cô bé,hắn mò vào túi áo lấy ra một viên đá phát sáng chiếu rọi chỗ hắn đang đứng,Hấp Huyết Bức thấy ánh sáng thì bay loạn cả lên,bọn nó nhanh chóng thụt lùi về phía sau bên trong hang động.

Nhưng không để cho Huỳnh Trấn Thiên thở phào,ngay lập tức từ sâu bên trong hang động bay ra một đàn Ma Hành Nhĩ(kiến),chúng nó là một loài ma thú có bộ dạng giống kiến có cánh màu đen,bọn chúng là một loài rất kỳ lạ,bọn chúng thường sống trong những nơi thiếu ánh sáng,nhưng đặc biệt lại thích những vật phát sáng trong môi trường bọn chúng sống.(vl vậy mà ta cũng nghĩ ra được)

Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy phản ứng rất nhanh,hắn xuất ra một thanh kiếm màu bạc,sau đó một tầng hắc khí biến thanh kiếm kia thành màu đen,chỉ thấy hắn niệm một tầng chú ngữ nào đó làm cho thanh kiếm kia chủ động bay lên không trung đón địch.

Rít…….keng……keng…….thanh kiếm màu đen một đường tàn sát,những con Ma Hành Nhĩ nào xuất hiện cách Huỳnh Trấn Thiên 20m đều bị chém chết.

Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì thở phào 1 hơi,xem ra cũng không quá khó khăn như hắn nghĩ.

Đúng lúc này thì một tiếng sáo dễ nghe vang lên,như có một hiệu lệnh gì đó tất cả Ma Hành Nhĩ vội vàng rút lui vào sâu trong hang động,Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy vội dừng tay lại,hắn kinh ngạc nhìn vào chỗ tối sâu bên trong hang động,sau một lát trù tính,hắn quay đầu lại nói với cô bé”Đi ra ngoài thôi,xem ra bên trong còn có người sống,đi ra ngoài đã rồi tính sau”

Cô bé nghe vậy cũng không có ý kiến gì vội chạy tới bu vào cánh tay của Huỳnh Trấn Thiên bộ dạng như đứa nhóc bu bám bố mẹ vậy.

Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì cười khổ lắc đầu,sau đó nhìn về phía sâu bên trong hang động một lát,rồi cất bước đi ra khỏi hang động,thế là hành trình khám phá hang động kết thúc.(đéo hiểu).

…………………^▁^^▁^………………………………….HCVVCH………………..

Chán quá nên vào viết chương truyện đăng chơi.:)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN