Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam - Chương 4: Bái sư
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam


Chương 4: Bái sư


Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam

Chương 4: Bái sư

Sáng hôm sau Nhất Tiểu Yến bị đám chim chóc làm tỉnh dậy, dụi dụi mắt nhìn xung quanh. Không thấy tên mặc xiêm y trắng đẹp trai kia đâu.

Chắc là hắn đi rồi, nàng ngáp dài một cái rồi lôi từ trong balo ra bánh mì và sữa. Ăn cho xong bữa sáng liền phủi quần đứng dậy, bắt đầu hành trình đi tìm khách điếm, ở ngoài như vậy nàng sẽ biến thành miếng thịt ngon cho bọn muỗi mất.

Nhưng đi tới gần trưa rồi mà vẫn không tìm thấy khách điếm nào, nàng buồn bã ngồi xuống một gốc cây to.

Ý?! Nàng chớp chớp mắt, nhìn vỏ bánh dưới chân. Đây là….chỗ sáng nay nàng vừa ngồi!! Ohhh nooooo!!! Vậy có nghĩa là từ sáng tới giờ nàng đi vòng vòng rồi lại trở về chỗ cũ à??? Ôi!!! Cái bệnh lạc đường đáng chết này!!

Nàng bực bội lôi bánh quy ra gặm, biết thế hôm qua hỏi cái tên xinh đẹp kia, bảo hắn đưa tới khách điếm gần đây có phải tốt hơn không?

Nàng ăn liên tục hai túi bánh, vừa ăn vừa thấy than vãn số phận của mình. Theo tình tiết trong phim thì giờ phải có mỹ nam nào đó gặp và yêu nàng say đắm chứ nhỉ? Nàng vừa gặp hai mỹ nam, một tên vừa nhìn thấy nàng liền muốn cách xa mười mét chứ đừng nói tới yêu say đắm. Tên kia thì chưa kịp biết tên liền chạy mất, thật đúng là số khổ.

Nàng đứng dậy vươn vai cho thư dãn gân cốt, đang chuẩn bị xách đồ lên đi thì một tiếng hét vọng lại.

Nàng giật mình chạy lại chỗ có tiếng hét, là một tiểu hòa thượng tầm 12-13 tuổi đang ôm chân, mà chỗ chân kia có hai vết nhỏ, máu chảy ra màu đen, là rắn độc!

Nhất Tiểu Yến không kịp nghĩ ngợi gì liền lao tới hút chất độc ra, hút tới khi máu màu đỏ lại mới thôi. Nàng rút túi thuốc trong ngực áo rồi bôi lên vết thương. Làm xong mới biết tiểu hòa thượng kia đang ngây người nhìn mình.

“Sao không?” nàng hỏi.

Tiểu hòa thượng kia giật mình lắc lắc đầu rồi nhỏ giọng nói: “Đa tạ!”

“Đừng khách sáo!” nàng cười, xoa xoa cái đầu trọc lóc của tiểu hòa thượng.

Giờ mới để ý, tiểu hòa thượng này có khuôn mặt rất ưa nhìn, đôi mắt nước trong veo, cái mũi nhỏ nhỏ, cái miệng chúm chím xinh xinh, làn da trắng, hai bên má có tàn nhang.

Đang ngây người vì tiểu hòa thượng này quá dễ thương thì rời đổ cơn mưa, những hạt mưa nhỏ rơi xuống đất, rơi xuống lá cây nghe tí tách.

“Tiểu hòa thượng, gần đây có khách điếm nào không?” nàng vội hỏi, không thể đứng đây dầm mưa được.

“Khách điếm cách đây rất xa, giờ trời đang mưa, thí chủ hãy tới chùa chúng tôi tá túc trước.” tiểu hòa thượng ôn hòa đáp.

Nhất Tiểu Yến gật đầu, dù sao trời cũng đang bắt đầu mưa rồi, tới được khách điếm nàng cũng sẽ biến thành con chuột cống mất.

Hai người cùng đi trên con đường nhỏ hẹp, chẳng mấy chốc liền thấy một ngôi chùa cổ kính, là chùa Thiên Sơn Bái Quỵ.

Tiểu hòa thượng kia xin phép lão nạp cho nàng tá túc ở đây rồi dẫn cô đi tham quan.

Ngôi chùa có vẻ được xây dựng từ rất lâu đời, kiến trúc cổ kính trang nghiêm.

Phía sau chùa có một cái thác, đầu thác có một cây hoa anh đào, cánh hoa theo nước chảy xuống hồ, nước rất mát, còn có cả mùi hương của hoa đào và mùi của thiên nhiên.

Đằng sau điện dành cho khách có một rừng trúc, tiểu hòa thượng kia bị mấy tiểu ni khác gọi đi, Nhất Tiểu Yến một mình đi vào trong rừng. Cảm nhận thiên nhiên tự nhiên.

Tiếng xé gió lao đến khiến nàng giật mình, những chiếc lá trúc sắc như dao phi tới như thể muốn lấy mạng nàng, cũng may nàng nhanh nhẹn tránh được.

Nàng ôm ngực. Phù! Suýt mất mạng!

Một mỹ nam mặc xiêm y màu trúc xanh đáp xuống trước mặt nàng, tay cầm một cây sáo trúc có buộc dây đỏ, mái tóc đen búi phía trên rồi thả xõa, đôi mắt hơi nheo lại nhìn cô dò xét rồi nở một nụ cười thân thiện.

Trong đầu nàng chợt lóe lên một câu: Bàn bàn nhập họa!*

*đẹp như tranh vẽ

“Đồ nhi ngoan!” giong nói trong trẻo vang lên khiến nàng hoàn hồn, vội đưa tay lau nước miếng, nhìn kĩ người đàn ông trước mặt. Hừmmm, cùng lắm chỉ 26 tuổi mà có thể đạt được cảnh giới ám khí như vậy thật hiếm gặp. Nhưng mà…đồ nhi ngoan cái gì cơ?

Thấy nàng không hiểu, Tôn Hoa Nghị lắc đầu cười rồi ngồi xuống chiếc ghế đá cách đó không xa, chạm rãi rót trà: “Ta muốn nhận con làm đồ nhi.”

“Ta?” Nhất Tiểu Yến chớp chớp mắt, đưa tay chỉ vào mũi mình.

Tôn Hoa Nghị gật đầu rồi bắt đầu thưởng trà, bộ dạng nhàn nhã.

Hả? Nàng khó hiểu, đang yên đang lành tại sao lại muốn nhận nàng làm đồ nhi?

Thấy rõ sự nghi hoặc trong mắt nàng, Tôn Hoa Nghị nhẹ nhàng nói: “Từ trước tới nay, người tránh được ám khí của ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng ta lại muốn nhận đồ đệ là nữ nhi.” nói rồi còn nhìn nàng cười một cái.

Nhất Tiểu Yến giật mình, vội cúi xuống ngó bộ phận phía trước của mình. Có lẽ nên mua vải bó ngực thôi huhu.

Có thể người trước mặt rất giỏi, nhưng bảo nàng nhận người lớn hơn mình ba tuổi thì…. Nhưng mà ở cổ đại này nếu mà không có chút thực lực thì không thể sống được. Huống hồ bây giờ còn chưa có luật pháp, đại khai sát giới cũng là điều bình thường.

Nếu nàng không cẩn thận, cái mạng nhỏ này sẽ mất như chơi, ngoài bắn súng và thân thủ nhanh nhẹn ra thì nàng chỉ mang đai đen nhất đẳng. Đối với người hiện đại là cao thủ nhưng đối với cổ đại lại như một con dĩn.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận thiệt hại nàng liền ôm quyền: “Sư phụ!”

Tôn Hoa Nghị cười gật đầu.

“Đồ nhi ngoan!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN