Vô Hạn Huyết Hạch - Chương 20: Không thể đánh giá thấp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Vô Hạn Huyết Hạch


Chương 20: Không thể đánh giá thấp


Dịch: Gián

Biên: Nhóm Cổ Chân Đau

***

Lửa cháy hừng hực.

Một gốc cây khổng lồ chầm chậm nghiêng, phịch một tiếng ngã xuống đất, vẩy đốm lửa khiến cảnh vật hỗn loạn.

Nhện đầu đàn phát ra tiếng gào chát chúa muốn đâm rách màng nhĩ

Đây là lãnh địa, là quê hương của nó, bây giờ lại bị thiêu đốt tán loạn. Những thứ trước mắt khiến nó vô cùng phẫn nộ.

Khác với những con bình thường, nó không sợ lửa, tơ nhện cũng bền hơn, không bị đốt cháy.

Kẻ cầm đầu đang ở trước mắt, nó muốn đem tất cả phẫn nộ trút xuống hai người này!

Tử Đế đã bị mạng nhện trói lại, nhưng khí tức của cô chỉ là cấp Sắt, không đáng để lo.

Người duy nhất phải lo là Châm Kim.

Khí tức của chàng trai này… nhện đầu đàn cũng không đoán được.

Nhện đầu đàn đem sát ý dồn vào Châm Kim.

Tơ nhện nó bắn về phía Châm Kim càng ngày càng nhiều.

Mới đầu chỉ có mâu và hai tay, rất nhanh đã biến thành từng tầng tơ nhện quấn chặt toàn thân Châm Kim, thậm chí phủ kín cả tai mũi.

Nếu như lúc này có một con dao ngắn để chặt đứt tơ nhện, thì Châm Kim có thể thoát khỏi khốn cảnh này.

Nhưng không!

Hoàng Tảo có cơ hội phi dao tới, nhưng cậu thì không!

Cho nên, Châm Kim lâm vào tuyệt cảnh.

Lợi khí là mấu chốt để thoát trong giờ phút này.

Hoặc là nếu lúc trước thanh trường kiếm kia ở trong tay Châm Kim, thì đối mặt với cục diện như vậy vẫn có thể giải quyết rất nhẹ nhàng.

Cho dù không có trường kiếm thì loan đao cũng được.

Gì cũng được nhưng không phải chiến mâu.

Đột nhiên Châm Kim phát lực trong mạng nhện, cậu vẫn chưa từ bỏ!

Sức mạnh của cậu mặc dù có tăng, nhưng còn khuya mới đạt đến giới hạn của mạng nhện nên không cách nào thoát.

Châm Kim tuyệt vọng.

Nếu như dùng hết sức vẫn không thoát được, thì trên cơ bản là không có hy vọng. Giãy dụa lung tung sẽ chỉ làm tơ nhện càng trói chặt, tựa như rơi vào trong cát chảy, càng vẫy vùng càng nhang chết.

Châm Kim bất động tìm cách thoát ra.

Từng tầng tơ nhện bọc kín, lộ ra dáng vẻ một chàng trai, nhện đầu đàn cố ý dí sát vào khuôn mặt cậu. Khuôn mặt dữ tợn có tận mười mấy con mắt, lít nha lít nhít một chỗ.

Tất cả chỗ mắt ấy nhìn chằm chằm Châm Kim, giác hút hơi đóng mở, phát ra tiếng chít chít, tựa như nhện đầu đàn đang cười khinh miệt!

Nó bảo tao muốn chà đạp thằng nhóc mày, phải đâm xuyên người, để máu mày chảy cạn, tao sẽ rót nọc độc vào cơ thể, nhìn mày từ từ thối rữa từ trong ra ngoài, cuối cùng tao sẽ hút sạch cái xác thối rữa ấy, không để sót lại bất cứ thứ gì, tất cả sẽ vào bụng tao hết.

Đây chính là kết cục của kẻ dám gây chuyện với tao!

Châm Kim không giãy dụa, cắn chặt hàm răng, bị ép đối mặt với nhện đầu đàn.

Hai bên mặt đối mặt, khoảng cách cực gần, chỉ có mấy bước.

Nhện đầu đàn nâng hai chân trước lên, cái chân dài nhỏ bén nhọn như thương như kiếm, dễ dàng đâm thấu mạng nhện.

Chợt, Châm Kim kêu lên một tiếng đau đớn, cậu cảm thấy hai cái chân tựa như dao sắc đâm vào sau lưng cậu.

Giáp lưới phát huy tác dụng, chống lại hai cái chân này.

Chướng ngại càng làm nhện đầu đàn sôi máu.

Nó hung hăng kéo tơ nhện, khoảng cách giữa Châm Kim và nó rút ngắn trong nháy mắt, từ mắt đến mắt chỉ cách nhau một bàn tay.

Chíttttttt…!!!

Nhện đầu đàn mở to giác hút, một mùi tanh tưởi hôi thối đập vào mặt Châm Kim.

Đồng thời, lượng lớn chất lỏng sền sệt màu xanh lá trông giống nước bọt chảy ra từ giác hút.

Châm Kim trừng lớn hai mắt, nhện đầu đàn như muốn nuốt trọn cái đầu cậu!

Nhưng sau một khắc, nhện đầu đàn lại hơi buông lỏng, rút giác hút lại, gật gù đắc ý nhìn Châm Kim.

Châm Kim nhìn thấy ý cười trêu tức và tàn bạo trên khuôn mặt con nhện.

Trong lòng cậu lạnh lẽo, lập tức hiểu ra: Trước mắt con nhện này chỉ muốn đe doạ, tra tấn cậu, chậm rãi mài mòn cậu, để cậu cảm nhận sự đau đớn. Nó muốn nghe cậu kêu khóc thảm thiết, nhìn cậu giãy dụa, từng bước từng bước tiến đến tử vong!

Áp lực trên giáp lưới càng lúc càng lớn, rốt cục cũng đạt tới cực hạn, giáp lưới chống đỡ không nổi, bị cái chân bén nhọn của con nhện đâm thủng.

Sau đó thuận lợi đâm vào da thịt Châm Kim.

Đầu tiên cậu cảm thấy lạnh lẽo, sau đó đau đớn đánh úp lại.

Ngoài cơn đau mãnh liệt còn có sợ hãi len lỏi.

Châm Kim có thể cảm nhận rõ ràng đường đi của hai cái chân ấy. Chúng đâm xuyên qua da, sau đó một cái chân chậm rãu đâm sâu vào, đe dọa nội tạng cậu. Cái chân còn lại gặp trở ngại vì đụng phải xương sườn.

Nhện đầu đàn tiếp tục dùng sức, xương sườn Châm Kim thoáng chút đã đứt gãy.

“A!” Đau đớn truyền đến, Châm Kim nhịn không được phát ra tiếng gào trầm thấp, khuôn mặt anh tuấn trong nháy mắt vặn vẹo.

Lửa vẫn cứ cháy, ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt Châm Kim, thời khắc này trông cậu dữ tợn như ma quỷ.

Nhện đầu đàn lẳng lặng thưởng thức, mười cái mắt phản chiếu mọi góc độ thần sắc chàng trai lúc này. Nhưng điều khiến nhện đầu đàn thất vọng là, nó không có thấy Châm Kim cầu khẩn… chỉ có phẫn nộ và thù hận!

Lửa giận thiêu đốt trong lòng Châm Kim còn lớn hơn ngọn lửa chung quanh rừng rậm.

“A a a!” Dưới những đòn tra tấn của nhện đầu đàn, cậu liên tục gầm lên.

Đầu cậu như nổ tung, một ký ức hoàn toàn mới nổi lên.

Rất nhiều người đứng ngoài sân đấu võ.

Cuộc quyết đấu trong sân đấu võ cũng đi vào hồi cuối.

“Không hổ là quý tộc lớn miền Nam!” Một thiếu niên bị ép vào nơi hẻo lánh.

Trên người nó đầy thương tích, vài vết thương sâu thấy cả xương, cực kỳ chật vật.

Là kỵ sĩ Thánh Điện, Thanh Khôi.

Đối thủ của hắn là một người đàn ông trung niên, có hai hàng ria nhỏ dài. Ông ta hơi ngẩng đầu, thản nhiên thong dong, gần như dạo bước đến trước mặt Thanh Khôi.

Châm Kim phát hiện mình ở giữa đám người vây xem, sốt sắng nhìn hai người.

Cậu chú ý người trung niên.

Bởi vì người này chính là cha cậu, trưởng tộc Bách Châm!

Mà tại bên cạnh Châm Kim có rất nhiều kỵ sĩ Thánh Điện chen chúc, mặt ai cũng có vẻ quen quen.

“Thanh Khôi, không được thì nhận thua đi!”

“Đối thủ quá mạnh, cậu còn trẻ, đánh thua cũng không có gì xấu hổ.”

“Mày còn nhỏ em gái đấy Thanh Khôi, đừng ham thể hiện.”

Các kỵ sĩ Thánh Điện trẻ đều đang hô hoán.

Em gái Thanh Khôi cũng đang đứng bên ngoài, lúc này mặt mũi cô bé tái nhợt, không còn tí máu, thân thể mềm mại run rẩy, giống như cánh hoa nhỏ run lên giữa bão lớn.

Thanh Khôi hít sâu một hơi, loạng choạng đứng dậy, dốc hết toàn lực mới nhấc nổi trường kiếm trong tay, lần nữa tấn công tộc trưởng Bách Châm

“Aizzz!” Trong đám người phát ra thở dài nặng nề.

“Trận chiến này là Thanh Khôi chủ động, muốn để kẻ chủ động nhận thua còn khó hơn làm một con rồng quay đầu.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Cứ coi như Thanh Khôi chủ động nhận thua, thì cũng phải xem trưởng tộc Bách Châm có chịu tha hay không.”

“Đúng vậy, ông nội và cha Thanh Khôi đều chết trong chiến dịch kia, chết trong tay gia tộc Bách Châm. Hai nhà có thù hận quá sâu mà.”

Thanh Khôi hò hét, một lần nữa tấn công vô ích.

Tộc trưởng Bách Châm nhẹ nhàng né tránh, khẽ vung kiếm hất bay vũ khí của Thanh Khôi.

Keng!

Trường kiếm bay đến giữa không trung, chợt rơi xuống mặt đất, đập vào đá cẩm thạch, cắm vào lưng Thanh Khôi.

Mạnh yếu hết sức rõ ràng.

Em gái Thanh Khôi cũng chịu không nổi nữa, cô bé cầu xin lão già chủ trì trận đấu: “Chú trưởng đoàn, chú hãy nghĩ đến tình cảm hai nhà nhiều năm, xin tay cứu anh con.”

Vị kỵ sĩ già này chính là trưởng đoàn kỵ sĩ Thánh Điện số năm.

Lão hừ lạnh một tiếng, thần sắc không vui: “Đây là trận quyết đấu thần thánh của kỵ sĩ, công bằng công chính, tuyệt không thiên vị!”

Lão nhìn về phía em gái Thanh Khôi, ánh mắt sắc bén: “Chú sớm đã thử cứu anh cháu, nhưng nó là thành viên của đội năm, vậy mà không nghe lời đoàn trưởng, khăng khăng đòi đi khiêu chiến trưởng tộc Bách Châm.

Hừ, nó chỉ mấy cái tuổi ranh, có bao nhiêu thực lực? Có bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến? Ngay cả chiêu bài đấu kỹ Thanh Đồng Vũ Trang nhà Thanh Khôi cũng chưa tu luyện thành công, thế mà cũng dám đi khiêu chiến tộc trưởng Bách Châm.

Đây là lòng dũng cảm của kỵ sĩ sao? Đây là bị suy nghĩ báo thù làm mê muội đầu óc, là ngu không ai bằng!

Cho nên, cháu cũng thấy đấy. Tộc trưởng Bách Châm thi triển ra một lần đấu kỹ Thiên Châm Liệt, đã làm Thanh Đồng Vũ Trang của anh cháu hỏng bét.

Thiên Châm Liệt là bản nâng cao của chiêu bài đấu kỹ Bách Châm Phong, tu vi cấp Vàng mới có thể sử dụng. Mấy trăm kỵ sĩ đã chết dưới chiêu này. Ngay cả chú, năm đó cũng bị chiêu này đánh bại, bị kiếm nhà Bách Châm đâm xuyên tim!

Thanh Khôi không tuân thủ luật kỵ sĩ Thánh Điện, nó từ bỏ lòng dũng cảm, vi phạm sự nhẫn nại. Đây là nó tự tìm đường chết!

Làm tộc trưởng họ Thanh Khôi, nhất định nó phải tự gánh chịu hậu quả cho sự lỗ mãng của mình. Đây là cái giá nó phải trả… dù cái giá ấy là cả tính mạng của nó.”

Lão đoàn trưởng không nể tình chút nào, khiến em gái Thanh Khôi tuyệt vọng, ngồi bệt trên mặt đất che mặt khóc.

Các kỵ sĩ tuổi trẻ đang tức giận xung quanh sau khi nghe lão đoàn trưởng răn dạy cũng im lặng.

Chỉ là răng chúng cắn càng chặt hơn, nắm đấm càng siết mạnh.

Tộc trưởng Bách Châm nhìn lão đoàn trưởng, rồi tới gần Thanh Khôi. Ông ngạo mạn nói: “Thanh Khôi, cậu còn gì trong tay nữa? Còn đấu khí không?

Nếu không thì chiêu tiếp theo tôi sẽ lấy tính mạng cậu.” Tộc trưởng Bách Châm chậm rãi giơ kiếm, mũi kiếm thẳng đứng, cứ như dán vào chóp mũi.

“Đây là màn diễn cuối cùng của cuộc đời cậu. Cho nên, hãy mở to hai mắt nhìn cho thật kỹ đi.

Yên tâm, dùng Thiên Châm Liệt để giết cậu là đánh giá cậu cao rồi. So với ông nội và cha cậu thì cậu còn kém xa lắm. Bách Châm Phong mới thích hợp nhất.

Nếu chịu một chiêu này mà cậu may mắn thoát chết, thì tôi sẽ tha mạng cậu, đồng ý chứ?”

Nói xong, kiếm trong tay tộc trưởng Bách Châm đột nhiên hóa thành một chùm kiếm ảnh sáng chói.

Thanh Khôi gầm thét, nó đã sớm chờ đợi giờ khắc này.

Đấu khí còn lại trong cơ thể bị cậu thúc bách ra toàn bộ, giữa ánh sáng lấp loé, mơ hồ tạo thành một thanh trường thương.

Keng!

Hai bên va chạm, sau đó lướt qua.

Một cánh tay văng lên giữa không trung, rơi xuống bên ngoài sân, be bét máu.

Cánh tay này còn cầm một thanh kiếm.

Đó là tay cầm kiếm của tộc trưởng Bách Châm!

Toàn trường chấn kinh.

Hoàn toàn tĩnh mịch.

Bịch một tiếng, Thanh Khôi té xỉu trên mặt đất, không nhúc nhích.

Tộc trưởng Bách Châm dùng tay trái che vết thương ở vai phải, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

“Cha, cha ơi!” Châm Kim hét lên kinh ngạc, giọng nói run rẩy kịch liệt.

Lão đoàn trưởng lúc này đi vào sân, đứng giữa tộc trưởng Bách Châm và Thanh Khôi, ngăn cách hai người.

Lão nhíu mày thật sâu, thần sắc cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm cánh tay cụt của quý tộc trung niên: “Tộc trưởng Bách Châm, lời nói trong cuộc quyết đấu đều là lời thề thần thánh. Trận đấu giữa hai người đã kết thúc.”

Con ngươi người đàn ông trung niên hơi co lại, nhìn chằm chằm Thanh Khôi đã hôn mê bất tỉnh, cắn răng, mặc cho máu ở vết thương chảy không ngừng, mặt mũi tràn đầy kinh sợ và thù hận.

Một hồi lâu, ông mới chậm rãi gật đầu, mang theo nồng đậm hung ác nham hiểm và sự không cam lòng, lảo đảo đi xuống đài luận võ.

“Cha!” Châm Kim chạy như bay tới, đỡ tộc trưởng Bách Châm.

Chung quanh ầm vang tiếng hoan hô, em gái Thanh Khôi vui đến phát khóc, các kỵ sĩ Thánh Điện trẻ tuổi vung tay hô to, nhiều người qua đường cũng hô to.

Người đàn ông trung niên nhìn quanh một vòng, thu lại bốn bề vào trong mắt, khôi phục bình tĩnh: “Con trai, hãy ngẩng đầu lên. Nói cho cha biết, gia huấn của tộc ta là gì.”

“Không thể đánh giá cao người, cũng không thể đánh giá thấp người.” Châm Kim miễn cưỡng ngẩng đầu lên, ngữ điệu mang theo nghẹn ngào.

“Rất tốt, nhớ kỹ, hãy nhớ kỹ!” Tộc trưởng Bách Châm cắn răng, hung hăng nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN