Gió Nam Và Hoa Hồng - Chương 14-2: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Gió Nam Và Hoa Hồng


Chương 14-2: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đào Sindy

Thấy lá rụng là biết mùa thu đến.

Sơn thành nhiều mưa, nhẹ nhàng tung bay. Chân trời mây mưa ảm đạm.

Dưới Nam Sơn, công viên trung tâm đang tổ chức hoạt động triển lãm tranh để làm từ thiện, tiền được đấu giá sẽ được quyên góp, chủ yếu dùng cứu chữa trẻ em nghèo và trẻ mồ côi mắc bệnh tim bẩm sinh.

Nơi này tiếp giáp đại học Thành, lại là Chủ nhật. Tạ Nghiêu Đình gần đây công tác ở thủ đô. Trần Nhứ thì không sao, hưởng ứng lời kêu gọi của Đoàn trường đến làm nhân viên tình nguyện. Người đứng ra tổ chức đang đứng trước sảnh sắp xếp vị trí trình bày. Phụ huynh và các bạn nhỏ nghe tin mà đến tham quan, mua sắm và quyên góp nhiệt tình tăng vọt.

Trần Nhứ vẫn bận tới buổi trưa, mới được thay ca đi ăn cơm. Cô thuận miệng gặm xong một cái sandwich, vừa đi vào sảnh triển lãm.

Bên ngoài lác đác mưa, giọt nước lôi cuốn phù phiếm lạnh lẽo, rơi vào lá cây to bè xanh biếc. Trong sảnh triển lãm có không gian cao to rộng lớn, dòng người ít đi rất nhiều, bốn phía đều yên tĩnh. Lộ ra phong cách đơn giản, lối vào màu đen ánh sáng lưu chuyển. Đi tới, mỗi bức họa lộng khung đều có đèn chiếu từ trên xuống, trên sàn nhà lát đá màu sắc hơi ảm đạm.

Trần Nhứ quyến luyến do dự, mắt tùy ý lướt qua các hình ảnh, không cẩn thận nghiên cứu câu chuyện ngầm trong đó.

Cô đang xem, đột nhiên vang lên một giọng nói: “Sao em lại ở đây?”

Là Chu Dực, phía sau cậu ta là một bức tranh nước chảy xiết.

Trần Nhứ quay đầu qua, trong ánh sáng nhạt, nét mặt cậu ta hờ hững lạnh lùng, cằm khẽ nâng lên, không khác gì con hươu cao cổ đang ngước đầu nhìn lên trời trong bức tranh.

Học kỳ mới, việc học bỗng nhiên nặng nề rất nhiều. Trần Nhứ một lòng nhào vào việc học, khi nghỉ sinh viên sẽ đi làm thêm, vốn không tham gia hoạt động ngoại giao của trường, cơ hội chạm mặt với Chu Dực ít đi rất nhiều. Giờ phút này đột nhiên gặp mặt, cô chần chờ, đi đến chỗ cậu ta thì dừng lại: “Tôi tới làm tình nguyện.”

Chu Dực gật đầu.

“Anh thì sao?” Cô lại hỏi.

“… Tôi đến xem triển lãm.” Dừng lại, cậu ta tìm cái cớ qua loa lấy lệ.

Trần Nhứ nhỏ giọng ừ: “Tôi cảm thấy buổi triển lãm này rất tốt.”

“Hử?” Hai mắt cậu ta mỉm cười, ngước mắt nhíu mày, cong môi, giống như sao kim xa xôi trên bầu trời, cả người đều linh hoạt.

Cô cúi thấp đầu: “Tôi cảm thấy thế giới của bọn nhỏ rất đơn thuần, người vẽ đều là người trưởng thành, chữ nghĩa càng đơn thuần khi kết hợp với hình ảnh, càng có thể có vô hạn giải nghĩa phong phú sâu xa.”

Hai người giữ khoảng cách nhất định, đứng sóng vai trước bức tranh kia.

Ánh mắt Trần Nhứ bị hấp dẫn, trên tấm hình có một rừng cây phủ kín, xa xa là trời xanh, một con hươu cao cổ đứng trên đồng cỏ, dưới bóng cây nở một đóa hoa tươi đẹp. Cô nhìn vào etiquette*, đề tài là —— hươu cao cổ và hoa, kí tên Chu Ngư.

*mảnh giấy dán hoặc cột trên sản phẩm, ghi rõ tên hàng, cách dùng, giá cả.

“Đó là chuyện xưa gì?”

Cậu ta xoay đầu lại, trên mặt viết tôi chỉ đùa em thôi đừng xem là thật, nói: “… Liên quan tới tình yêu.”

Trần Nhứ: “…”

Cô không nghĩ tới, vậy mà cậu ta thật sự đã bắt đầu giải thích đàng hoàng.

“Thuở xưa, có một con hươu cao cổ bị thợ săn truy đuổi, một đường chạy trốn tới một mảnh rừng rộng lớn mênh mông. Hươu cao cổ quá mệt mỏi, dừng lại nghỉ ngơi dưới bóng cây thì gặp một đóa hoa. Đóa hoa xoay đầu mỉm cười với hươu cao cổ, mời nó lưu lại. Hươu cao cổ cúi đầu xuống nhìn đóa hoa, thợ săn đang đuổi theo tôi, tôi không thể dừng lại. Đóa hoa rất thất vọng, hươu cao cổ không nỡ nên đã lưu lại. Bọn chúng đã trở thành bạn tốt. Hươu cao cổ rất yêu đóa hoa kia, nó muốn hôn đóa hoa. Nhưng mà, cổ của hươu cao cổ quá dài, cho dù cố gắng cúi đầu xuống, mãi mãi không thể nào chạm đến đóa hoa.”

Giọng cậu ta thả chậm, ánh mắt từ trên xuống dưới, di động từng tấc từng tấc.

Cô thấy cậu ta đột nhiên ngừng lại: “… Sau đó thì sao?”

“Sau đó… Thợ săn thừa dịp hươu cao cổ cúi đầu nhìn đóa hoa, nổ súng giết hươu cao cổ. Nó

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN