Gió Nam Và Hoa Hồng
Chương 14: Thiếu
Editor: Đào Sindy
Sau khi Diệp Dĩnh xuất viện, vẫn luôn ở Nhân Đường tại Thành Nam.
Chuyện liên quan đến Trần Nhứ, xưa nay Tạ Nghiêu Đình không đánh trận không nắm chắc. Chắc chắn yêu cầu cô muốn đi thăm viếng trước đó, trước tiên anh sắp xếp thỏa đáng cho cô, kiếm cớ trước trở về Nam Giao một chuyến.
Tạ Thế Thanh ngồi trước Nhân Đường khám bệnh.
Con trai vượt qua bệnh nhân đang chờ đợi, vào phòng khám và chữa bệnh. Cha khẽ gật đầu với anh, ra hiệu anh đi qua trước.
Diệp Dĩnh ở phòng khách nhỏ hậu viện, ngồi trước bàn bát tiên*, cầm bút lông vẽ hoa lan.
*bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người.
Cửa sổ mô phỏng lâm viên Tô Châu, chạm rỗng lục giác, rèm vải thun màu xanh nhạt. Ngoài phòng có một khóm trúc, trong phòng bày một chiếc giường mỹ nhân hoa cúc, bố trí vô cùng lịch sự tao nhã cổ điển.
Ngày mùa hè nóng bức, ánh sáng mặt trời tỏa ra, xuyên qua pha lê chiếu vào, đặc biệt chói mắt.
Nửa đời vẽ trúc, một đời vẽ lan.
Bà Diệp Dĩnh cả đời liên quan đến văn bác, yêu thích tiêu khiển là bút mực giấy nghiên, thích nhất là tranh mực lan, cả người có phong thái thanh cao. Hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn của Trần Nhứ, đã định trước cô đối với gia đình như vậy trong lòng có tôn sùng, rất khó không có chút khúc mắc nào ngăn cách hòa vào.
Bà Diệp Dĩnh trông thấy Tạ Nghiêu Đình đi tới, anh gọi một tiếng mẹ.
Bà nâng mí mắt, không lên tiếng. Lại cúi xuống lần nữa, trong đám đá kì lạ lởm chởm thêm…một bút cuối cùng, cảnh vật nằm ngang đám đá lởm chởm kì lạ, bên cạnh lưa thưa mấy cây lan màu mực, cực kỳ có phong thái.
Tạ Nghiêu Đình đi đến gần, than thở bình luận: “Tấm tường lan này, càng ngày càng có phong cách của thầy Bản Kiều.”
Một lan một trúc một thạch, có tiết có hương có xương.
Trịnh Bản Kiều tôn sùng khí tiết quân tử, cũng là bà từ nhỏ dạy anh đạo lý làm người.
Thiên xuyên vạn xuyên*, nịnh nọt không xuôi.
*ngàn thứ có thể bị đâm thủng.
Bà Diệp Dĩnh quả nhiên cười, gác lại bút: “Con đó… Phiền cho con có thể biên ra câu phong cách Bản Kiều đến dỗ ta. Đã bao lâu con không đường đường chính chính động tới bút, khi còn bé để con học kiến thức cơ bản nâng cao cổ tay, chỉ sợ sớm đã trả thầy.”
Tạ Nghiêu Đình trung thực nghe phát biểu, thấp giọng cười: “Không phải con bận bịu làm việc sao.”
Bà oán trách một câu: “Bận bịu làm việc gì mà loay hoay từ chức đây?”
Bà Diệp Dĩnh rút giấy, đứng dậy. Trên người bà mặc áo màu xanh lam đậm, đi đến bàn tròn trong sảnh. Bên trên bày một bộ đồ trà, sứ trắng mỏng như cánh ve.
Bước đi của bà còn chưa vững, Tạ Nghiêu Đình vịn cánh tay bà, nhắm mắt theo đuôi, ngồi xuống giải thích: “Người cũng biết tình cảnh, trước khi viện trưởng Thẩm về hưu đã giao hạng mục cho con. Không phải từ nhỏ người đã dạy con, nhận ủy thác của người, hết lòng làm việc vì người khác.”
Bà đưa tay châm trà, trà búp Minh Tiền kèm theo Tây Hồ Long Tỉnh, trà thang thanh tịnh, mang theo hương thơm nổi bật giữa đám đông.
“Chớ vòng vèo với mẹ, nói đi, có chuyện gì?”
“Trần Nhứ… Nghe nói người nhập viện, muốn tới đây thăm viếng một chút.” Anh đi thẳng vào vấn đề.
Diệp Dĩnh trầm mặc, thở dài một hơi, nói: “Đối với chuyện này, vốn mẹ không nên mù quáng can thiệp lựa chọn của con. Nhưng nói thật, mẹ có chút lo lắng.”
Tạ Nghiêu Đình không sao cả: “Tuổi tác không phải là vấn đề.”
Bà Diệp Dĩnh bị nói trúng tim đen: “Sao lại không phải. Hai người qua thêm mười năm nữa xem, số tuổi không là vấn đề ư?.”
Tạ Nghiêu Đình không lên tiếng.
“Trước đó Tiểu Diệp cũng thế, trông cũng là một đứa bé hiểu chuyện có thể chịu được khổ. Nhưng thực tế thì…”
Anh lên tiếng cắt ngang: “Chuyện đã qua thì đừng nhắc lại, cô ấy đã kết hôn rồi.”
Diệp Dĩnh tiếp tục nói: “Vứt bỏ tuổi tác không nói. Với Tiểu Diệp, gia đình của nó không hài lòng. Người Trung Quốc chú trọng truyền thống môn đăng hộ đối, hai người sống chung cả đời, không phải dễ dàng như vậy. Mẹ kế của nó…”
Bà hừ trong mũi, không tiếp tục nói hết.
Bà từng tận mắt thấy Ngụy Vi khóc lóc om sòm ở bệnh viện, một sọt ô ngôn uế ngữ*, khó tránh khỏi lòng còn sợ hãi, rất khinh thường làm bạn. Hôn nhân, là sự kết hợp giữa hai gia đình, bà không thể không suy nghĩ lặp đi lặp lại.
*từ ngữ ô uế, tục tĩu.
Anh trầm ngâm một lát: “Thật không công bằng, mẹ không thể tính toán lên đầu Trần Nhứ. Vả lại, sau khi cô ấy học đại học đã cắt đứt lui tới với nhà kia.”
“Máu mủ tình thâm, làm sao cắt sạch được.”
Tạ Nghiêu Đình không nói thêm gì nữa.
Diệp Dĩnh tỏ ra rất lý trí, cứ như đã trải qua thời gian dài nghĩ sâu tính kỹ.
Bà nói: “Mẹ đối với con người nó không có ý kiến gì. Nhưng chuyện này
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!