Gió Nam Và Hoa Hồng
Chương 13-4: Thiếu
Editor: Đào Sindy
Trần Nhứ nhận được một thiệp cưới ngoài ý muốn.
Đúng lúc là Chủ nhật. Cô vội bay đến Giang Thành, ngồi xe taxi đến hiện trường, thời gian còn rất sớm.
Bên hồ làng du lịch. Cầu dài nằm ngang.
Đã sớm sắp xếp hoa hồng trắng theo hình vòm, dây leo dày đặc tầng tầng lớp lớp quấn quanh bên trên, trên phiến lá điểm thêm giọt nước trong suốt sáng long lanh như sắp rơi xuống.
Trần Nhứ vuốt tấm thiệp màu đỏ đính kim tinh xảo trong tay, ở bên trong có tên đầy đủ và tên viết tắt của cô dâu chú rể. Đầu ngón tay cô vuốt qua ba chữ Diệp Phục Linh, tên chú rể bên phái là một cái tên hoàn toàn xa lạ.
Ngoài bìa thiệp mời có một ô trái tim có hình hai người.
Ảnh cưới đều không tránh khỏi photoshop cho đẹp, vì hăng say chỉnh sửa, nên người bình thường vừa nhìn vào sẽ thấy ánh sáng của minh tinh và một số hồi ức.
Nói thật, chú rể Vương Bách trông rất bình thường, mắt hí, tóc húi cua ngắn, cười lên lộ ra hàm răng trắng như tuyết, trông có chút quê mùa cục mịch. Mà khuôn mặt Diệp Phục Linh xinh đẹp, khí chất văn học nghệ thuật, bộ váy trắng tinh cầm một bó hoa cát cánh*, đứng trong cánh đồng hoa vô biên bất tận, không dính chút khói lửa nào.
*Cát cánh hay kết cánh là một loài thực vật có hoa sống lâu năm thuộc họ Hoa chuông và có lẽ là loài duy nhất trong chi Platycodon. Rể cây có thể làm thuốc.
Hai người ngày đêm khác biệt.
Mấy tháng trước.
Thí nghiệm lâm sàng của thuốc chống sốt rét hiệu quả nhanh nên hạng mục tân dược thành công, chính thức được đầu tư. Diệp Phục Linh mất đi cái cớ duy nhất, triệt để đánh mất liên hệ với Tạ Nghiêu Đình. Lòng cô ta không còn lo lắng, rút lui khỏi công việc.
Vì có thể mau chóng chữa trị vết thương và triệt để tâm trạng trong lòng, cô ta từ Sơn thành bay thẳng đến Lhasa.
Sau khi hạ cánh, cô ta có chút vui mừng, lại không quá quen ẩm thực nơi đó, cả người không có sự quả quyết sát phạt giang sơn như ngày xưa, tinh thần uể oải suy sụp, cả người yếu ớt nhu hòa không ít.
Vương Bách là một người theo trường phái thiết thực.
Sau khi anh ta xuất ngũ, không chuyển nghề đến cơ quan làm cán bộ, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, làm buôn bán nhỏ ở Giang Thành, trong tay kinh doanh một quán ăn, một tiệm sửa xe.
Diệp Phục Linh là điển hình của loại nhẹ nhàng từ tốn, nghỉ ngơi thu xếp một buổi chiều, hôm sau trời vừa sáng đã đi đến cung điện Potala rộng lớn, một đống tín đồ thành tín quỳ gối hành hương.
Vương Bách đứng đằng sau cô ta.
Anh ta thấy mặt cô ngước lên trời, áo choàng từ đỉnh đầu phủ xuống che khuất nửa gương mặt, lộ ra cặp mắt bình tĩnh, anh ta thấy cô mở hai tay ra, trán chạm đất, nằm trước mặt Chư Thiên Thần Phật, như ký thác tất cả hi vọng vào tông giáo.
Xi lanh bị gió thổi, tiếng Lạt Ma tụng kinh truyền vang lên từng hồi.
Miệng anh ta không thể nói, tai không cách nào nghe, mê muội bị cô ta hấp dẫn toàn bộ chú ý.
Bọn họ quen biết chân chính từ Lhasa đến dọc đường hồ Yamdrok. Trên đường chạy, xe cô ta bị sự cố, cát vàng mênh mông, trời đất bao la, cô lẻ loi một mình đi xuống xe.
Xe của anh ta đi theo phía sau, hạ cửa kính xuống, hỏi cô ta phải chăng cần trợ giúp.
Cô ta hỏi anh có biết sửa xe không. Anh ta chần chừ một lúc, nói lời nói dối đầu tiên từ lúc sinh ra đến nay.
Cô ngồi lên ghế lái phụ xe anh ta, hai người trao đổi tin tức, sau khi phát hiện cùng là Giang Thành, lập tức quen thuộc. Dường khúc sau không tốt, sau khi cô ta say xe đã nôn mấy lần. Anh ta khuyên cô trở về, cô khăng khăng không về, cuối cùng được nhìn thấy hồ Yamdrok đẹp như một tấm gương.
Anh ta hỏi tại sao cô phải đến đây. Cô trả lời rằng trong lòng còn in bóng một người, rất nhiều năm trước, người đó nói khi còn sống nhất định phải đến đây.
Thật là khờ. Trong lòng anh ta ê ẩm.
Sau khi trở lại khách sạn Lhasa, tình trạng của cô ta ngày càng kém, mấy ngày nay không ăn được gì, cả người rất suy yếu.
Anh ta hỏi cô muốn ăn gì, anh sợ cô bảo gì cũng được.
Cô ta nghiêm túc suy nghĩ một lát, còn nói rõ món, nói muốn ăn mì chay.
Anh ta đi chợ mua một con gà nhỏ, dùng hết lời mượn phòng bếp khách sạn hầm một nồi canh loãng, như chạy khắp siêu thị toàn thành mua một túi bột mỳ từ lúa mỳ, tự tay làm sợi mỳ, đun sôi nồi, bưng đến trước mặt cô ta. Cô ta cũng không khách sáo, chỉ coi là tay nghề của đầu bếp khách sạn, khó khi hợp khẩu vị của cô ta, một tô mì quét sạch rất nhanh.
Ngày hôm sau.
Cô ta gọi phục vụ khác
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!