Nợ Em Cả Một Đời (18+) - Chương 11 : Em sẽ không bỏ anh mà:::
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Nợ Em Cả Một Đời (18+)


Chương 11 : Em sẽ không bỏ anh mà:::


Một nụ hôn bất chợt mà anh chẳng thể lường trước được, hơn nữa còn là người con gái ấy tự chủ động. Tony tròn mắt ngạc nhiên, hai tay đặt nhẹ lên vai cô mà đẩy ra.

– Natasha, đây là công ty… – Anh nhìn thẳng vào mắt cô mà cố gắng ngăn cản hành động ấy, thế nhưng cô ca sĩ này vẫn dùng ánh mắt chăm chăm đầy bí hiểm ấy mà nhìn anh, bất chợt cô đứng trước mặt anh, đẩy người anh tựa vào thành bàn làm việc, một tay nắm chặt vào chiếc cà vạt của anh mà kéo xuống.

Lần này nụ hôn ấy còn mãnh liệt hơn nữa khi cô đã vận dụng đủ mọi kĩ năng của mình để hút hết mọi lí trí của anh.

Tony vì mất thăng bằng nên hai tay phải tì vào mặt bàn làm việc phía sau, thế nhưng mọi việc không chỉ dừng lại ở đó khi nữ ca sĩ này còn tiếp tục đặt tay lên phần đùi của anh mà vuốt thẳng lên trên.

Chàng giám đốc này không kiềm được sự bất ngờ, mới đầu anh còn có sự phản kháng, thế nhưng khi đứng trước người con gái mà anh một mực yêu thương bấy lâu nay thì sao có thể thờ ơ được cơ chứ?

Theo đà, anh liền hưởng ứng theo, một tay cũng đặt lên má của cô mà giữ lấy gương mặt xinh đẹp, cánh môi của hai người lồng vào nhau mà hôn say đắm, tưởng chừng như chẳng có gì có thể ngăn cản họ.

“Cộc cộc cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên, Tony chột dạ mở mắt ra, nhanh chóng gạt cô ca sĩ sang một bên, tay cầm vội lấy tập tài liệu lên giả vờ như đang đọc, anh khẽ hắng giọng lấy lại bình tĩnh rồi cũng lên tiếng.

– Vào đi.

Cô thư kí nhẹ nhàng đẩy cửa vào ngay sau đó, cảnh tượng hiện ra trước mắt cô lúc này có chút đáng ngờ khi cả hai người đó đều đang đứng cạnh bàn làm việc mà không hề ngồi xuống ghế.

Nữ ca sĩ đứng quay lưng lại so với cửa, hai tay chống xuống mặt bàn mà chẳng hề nói năng gì, tuy cũng rất tò mò nhưng nữ thư kí cũng chỉ dám từ từ bước vào, trên tay cầm một tập tài liệu. Chàng giám đốc tài giỏi cũng nhanh chóng bước đến trước mặt cô.

– Thưa giám đốc, đây là bản báo cáo số liệu của tháng vừa qua ạ. – Nữ thư kí đưa tập tài liệu ấy cho vị tổng giám đốc, trong lúc anh còn đang gật gù xem xét một cách vô tình tập trung thì cô có lén nhìn sang, điều đặc biệt nhất đã đập thẳng vào mắt cô đó chính là phần cổ áo của anh đã cố phần xộc xệch đi, cà vạt cũng bị nới lỏng ra một phần.

– Được rồi, em ra ngoài trước đi. – Tony cầm lấy tập tài liệu từ cô thư kí rồi cũng cất giọng đầy điềm tĩnh, cô thấy vậy cũng liền cúi đầu xin phép lui ra ngoài, mặc dù trong đầu vẫn không ngừng tò mò về việc đã xảy ra trước khi cô bước vào.

Ngay khi cánh cửa phòng được đóng lại, Tony liền đặt nhẹ tập tài liệu ấy xuống bàn tiếp khách, người từ từ quay lại về phía cô, đôi mày có hơi chau lại mà hỏi.

– Em muốn nói gì không? – Ngữ điệu điềm nhiên nhưng có phần còn khó hiểu của vị Tổng giám đốc cất lên, Natasha nắm chặt hai bàn tay của mình lại rồi quay ngoắt mặt lại nói lớn.

– Em sẽ làm tất cả mọi thứ anh muốn, hãy giúp em đi..! – Ánh mắt cô lúc này nhìn thẳng vào anh giống như sự bất lực đã lên tới đỉnh điểm, đôi mắt long lanh ẩn chứa cả một sự hỗn độn bên trong, khóe mi ươn ướt khiến Tony không thể không lay động.

Thật tình anh cũng không nghĩ Natasha sẽ đồng ý với lời đề nghị đầy khó khăn ấy của mình, bởi từ trước tới nay cô luôn là người sống theo khuôn mẫu đạt chuẩn, kín đáo, mẫu mực, vậy mà dường như tham vọng của cô đã lớn lên từng ngày, tỉ lệ thuận với thời gian cô bước chân vào trong ngành giải trí, cô gái mà trước kia anh biết không hề như vậy.

Nhưng Tony đã nói và thậm chí còn đã thẳng thắn thừa nhận với cô, anh là một kẻ si tình, dù cô có thay đổi đến thế nào, dù việc làm của cả anh và cô đều sẽ đem lại những bất lợi, đau đớn, tổn thương cho những người khác, anh cũng sẽ chấp nhận, chỉ cần là cô muốn như vậy.

– Nhỏ miệng thôi, nếu người khác nghe thấy sẽ không hay. – Anh nhanh chân bước đến trước mặt cô, tay nhẹ nhàng đặt một ngón lên trên đôi môi ngọt ngào ấy của cô, ánh mắt có chút lưỡng lự, giống như là anh đang cố tính toán nước đi tiếp theo.

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng anh đành cầm nhẹ vào cổ tay cô mà bước ra tới ngoài cửa.

– Chúng ta sẽ nói chuyện ở một nơi riêng tư hơn. – Anh nói rồi cũng mở cánh cửa phòng ra, chỉ khi ra hẳn ngoài thì anh mới buông tay cô ra, tránh lời ra tiếng vào nếu bị cô thư kí của mình nhìn thấy.

– Anh có việc riêng cần phải về trước, em giải quyết nốt mấy vấn đề anh nói nhé, có gì thì gọi anh. – Tony không quên dặn dò cô thư kí riêng của mình một cách tỉ mỉ trước khi rời đi.

Người đàn ông với dáng vẻ vô cùng lịch thiệp ấy cùng nữ ca sĩ nhạc Ballad xuống tầng hầm để xe, thậm chí vừa đi còn vừa nhìn ngó xung quanh xem có bị ai chú ý không. Khi cả hai vào được bên trong chiếc xe riêng của Tony thì cuối cùng họ cũng có được một không gian riêng tư.

Natasha ngồi cạnh ghế lái của Tony ở đằng trước, ánh mắt nhìn thẳng giống như hoàn toàn bất lực, có chút bất cần nữa. Tony cũng không tránh khỏi những suy nghĩ rối bời hiện đang hiện hữu ngay trong đầu mình, anh chống khuỷu tay vào vô lăng, các ngón tay che lên phần mũi và cằm. Không gian chật hẹp ấy lúc này còn có thêm cả sự im lặng tới đáng sợ, Tony cũng không biết phải bắt đầu câu chuyện thế nào khi mọi thứ đang xảy đến một cách quá nhanh, nằm ngoài dự tính của anh.

– Cũng khá muộn rồi, để em mời anh ăn tối. – Natasha bất ngờ lên tiếng. Tony nghe vậy liền bặm môi lại kéo dây đai an toàn ra mà thắt lại, chắc hẳn cô muốn vừa ăn vừa nói về chuyện này, được thôi.

– Được, em muốn ăn ở đâu? – Anh dùng tay điều chỉnh lại gương chiếu hậu rồi đặt cả hai lên vô lăng.

– Nhà em. – Cô thẳng thừng cất lời Tony không khỏi ngạc nhiên mà quay mặt nhìn sang với ánh mắt tràn ngập sự bất ngờ, nhưng nhìn thái độ khăng khăng ấy của cô, anh cũng đành thuận theo, tay bắt đầu đánh xe ra khỏi hầm.

Cô dùng tay gõ mật khẩu, một tiếng mở khóa điện tử được kêu lên, cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa vào trong mà bước vào trong, Tony cũng ngập ngừng nối chân. Anh đưa mắt nhìn quanh một lượt, khung cảnh nơi đây thật hỗn loạn, mọi thứ bị đập đổ, nằm lăn lóc dưới sàn nhà, hẳn là cô đã có một phút giây mất bình tĩnh, anh có thể hiểu điều đó, dù gì đó cũng là lí do khiến cô tới tìm anh trong một tình thế khó khăn như vậy.

– Ở bên này. – Cô cất giọng nói một cách lãnh đạm, Tony ngơ ngác ngoái mặt nhìn cô, lúc này cô ca sĩ ấy đã đứng ở bên cạnh cánh cửa phòng ngủ, nhưng thậm chí lại chẳng thèm nhìn anh lấy một lần.

Tony theo chi thị của cô rồi cũng bước đến bên, khi anh đã bước vào hẳn bên trong căn phòng ngủ đầy riêng tư ấy rồi, cô mới thở dài rồi cất giọng như ra lệnh.

– Chờ em một chút.

Không để anh phải trả lời, ngay sau khi nói vậy, cô đã bước vào trong phòng tắm, để mặc Tony một mình ở trong căn phòng ngủ của mình. Anh không ngồi yên xuống một chỗ bởi lẽ chỗ ngồi trong đây ngoài chiếc giường rộng lớn của cô ra thì chỉ có ngồi dưới mặt đất, nên thay vào đó thì anh quyết định đi lòng vòng trong đó.

Đôi mày anh chau lại khi nhìn thấy một lọ thuốc khả nghi được đặt trên mặt bàn đầu giường, liền cầm lên mà đọc. “Thuốc an thần”? Natasha thật sự đã phải dùng đến thứ thuốc này ư? Cô đã sử dụng nó trong bao lâu rồi?

Cô ca sĩ đứng trước tấm gương to trong phòng tắm mà thở phào ra đầy ngao ngán, trong thâm tâm tuy không thích thú một chút nào với chuyện này, thế nhưng vẫn phải cắn răng mà làm cho xong. Cô nhìn chằm chằm vào bản thân mình trong tấm gương ấy, trong lòng thầm tự động viên, dẫu biết việc này thật gượng gạo và khó khăn.

Cô đã cố gắng trấn tĩnh bản thân mình, sau đó liền nhúng tay vào dòng nước mát đang chảy ra từ vòi rồi đưa lên mặt, lên tóc, tạo nên một sự quyến rũ cho gương mặt của mình bằng những dòng nước chảy ròng, đọng lại vài giọt trên gò má, vài sợi tóc ướt nhẹp. Cánh cửa phòng tắm được mở ra ngay sau đó, Tony cũng từ từ ngoái mặt nhìn sang người con gái đang đứng tựa người vào bên tường, ánh mắt nhìn thẳng về phía anh có phần khiêu gợi.

Tony nhìn thấy dáng vẻ lả lơi ấy mà không thể kiềm mình, liền khẽ nuốt nước bọt một cái, yết hầu của người đàn ông này cũng vì thế mà chạy lên rồi chạy xuống. Thế nhưng dù có bị cô quyến rũ một cách trắng trợn như vậy, chàng giám đốc này vẫn không quên đề cập đến lọ thuốc đáng nghi này.

– Uống thứ này không tốt, em không nên lạm dụng nó đâu. – Anh khẽ chau đôi mày lại mà nhắc nhở.

Natasha bước nhanh chân đến trước mặt anh, đồng thời dùng tay giật lấy lọ thuốc ấy rồi cất gọn vào trong ngăn kéo. Ánh mắt hờ hững nhìn thẳng vào người đàn ông ấy, hai tay liền bám vào cổ anh rồi đẩy anh ngồi xuống mép giường.

Tony chống hai tay ra sau, mắt cũng ngước lên mà nhìn cô giống như đang chờ đợi. Cô nhếch môi nhoẻn miệng cười nhẹ rồi choàng hai tay qua cổ anh, cả người cũng nhẹ nhàng ngồi xuống đùi của người đàn ông ấy. Cô ca sĩ này dùng đủ mọi kinh nghiệm của mình trong chuyện khiêu khích, quyến rũ ra để “lâm trận”, ánh mắt quyến rũ ấy nhìn thẳng vào đôi mắt si tình của người đàn ông ấy, đôi môi cũng nhẹ nhàng ghé sát vào mà trao mật ngọt.

Hai đôi môi hòa quyện lại với nhau một cách nhanh chóng, tuy cô đã cố gắng hết sức nhưng nụ hôn vẫn thật gượng gạo, có lẽ vì cô chưa từng có một tình cảm gì dành cho anh nên việc này thật khó khăn. Không khó để nhận ra cô không thoải mái đến mức nào thông qua nụ hôn vụng về ấy, thế nhưng anh vẫn cố gắng để cô chủ động thêm vài phút nữa để xem thế nào.

Natasha từ từ mò mẫm hai tay từ cổ anh xuống bên dưới, nhẹ nhàng cởi cúc chiếc áo vest của anh, đôi môi của hai người vẫn dính chặt với nhau, cô cũng đồng thời giúp anh cởi phăng chiếc áo vest ấy ra mà vứt xuống dưới đất.

Bất chợt người đàn ông ấy chuyển từ bị động sang thế chủ động khi dùng lực mà đè cô nằm xuống giường, cả thân người nam tính của anh liền ở trên. Ở tư thế đáng ngại thế này, Natasha không biết phải nói gì cho phải lẽ, mắt chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào anh với vẻ đầy bất ngờ.

– Gượng gạo quá. – Tony nhếch mép cười châm chọc nụ hôn chủ động mà không “tình nguyện” ấy của cô ca sĩ, hai bàn tay to lớn của anh cũng nắm lấy cổ tay của cô mà đè xuống giường, ánh mắt nhìn xuống thân thể của cô gái này mà chẳng thể kiềm nổi lòng nữa, liền ghé sát miệng lại mà hôn lấy cô.

Vậy ra việc thể hiện những hành động tình tứ thế này phụ thuộc vào tình cảm của người thực hiện rất nhiều. Nụ hôn của chàng giám đốc thật sự rất ngọt ngào và mãnh liệt. Đầu lưỡi của anh len lỏi vào bên trong khoang miệng ấm nóng của cô mà khuấy đảo, khiến đầu óc của cô dần cảm thấy lạ lùng.

Chợt người đàn ông ấy dừng lại, thân người thẳng dậy, hai tay bắt đầu tháo cà vạt, đồng thời cởi phanh cả chiếc áo sơ mi ra. Ngay sau khi những thứ đó được vứt bỏ thẳng tay xuống dưới sàn nhà, Natasha nằm dưới giường mà chỉ biết tròn mắt trước dáng vẻ lúc này của người đàn anh.

Tony luôn xuất hiện mới một vẻ ngoài bảnh bao, lịch thiệp trong những bộ vest chỉnh tề, những chiếc áo sơ mi thanh lịch, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng đằng sau lớp quần áo ấy là một thân hình vạm vỡ, gân guốc tới vậy. Phần bắp tay săn chắc cùng với những đường gân nổi lên, chạy dọc hai cánh tay ấy, hay cả phần cơ bụng nam tính của anh, tất cả đều khiến cô thật bất ngờ.

– Anh sẽ cho em thấy mặt khác của con người anh. – Tony đưa ánh nhìn đầy khiêu gợi ấy xuống cô gái đang nằm trước mặt, đồng thời yết hầu cứ chạy lên chạy xuống mỗi lần người đàn ông này cất tiếng khiến cho dáng vẻ ấy nhìn tổng thể càng quyến rũ hơn nữa.

Vừa dứt lời, anh thò tay vào trong túi quần để lấy ra chiếc ví của mình. Người đàn ông ấy đã thao tác tay thật nhanh, lấy ra từ trong ví một bọc nilon nhỏ rồi nhét lại vào túi quần, tay còn lại thì vứt chiếc ví lên mặt bàn.

Anh bắt đầu hạ thân người xuống, áp sát với cơ thể của cô, đôi môi từ từ tấn công lấy khuôn miệng nhỏ nhắn của nữ ca sĩ, tay cũng ranh mãnh lần mò từ bả vai cô trở xuống.

Natasha chỉ biết nhắm nghiền mắt lại, không một chút kháng cự. Cô biết anh đang dần cởi chiếc áo của cô từ dưới lên, phần da thịt cũng dần được lộ ra trước mắt của người đàn ông này.

Anh giúp cô cởi phăng chiếc áo ấy ra, ngay lúc này phần thân trên đầy quyến rũ của cô chỉ còn lại chiếc áo lót màu da. Tony bặm môi ngắm nhìn cô với ánh mắt đầy si mê, cũng chính vì điều đó mà Natasha đã phải dùng một tay để che ngang ngực, tay còn lại che lên miệng, ánh mắt đánh về hướng khác, giọng cất lên thỏ thẻ đầy ngại ngùng.

– Tắt đèn đi…

Tony nghe vậy rồi cũng quay sang tìm công tắc đèn trên đầu giường rồi bấm thử vài cái, đèn to đã được tắt đi, thay vào đó là chiếc đèn ngủ màu vàng cam ở ngay trên đầu giường của cô đã được anh bật lên, đem lại một cảm giác mờ ảo, bí hiểm, thậm chí còn tăng thêm phần kích thích cho không gian riêng tư lúc này.

– Được chưa? – Anh cất giọng hỏi một cách chu đáo.

Cô ca sĩ không trả lời mà chỉ lặng lẽ gật đầu, ngay sau đó cũng nhắm nghiền mắt lại từ đầu đến cuối. Chuyện như thế này là lần đầu tiên của cô nên cô ca sĩ không hề có một chút kinh nghiệm, cô cũng không thể phản kháng lại được, thay vào đó chỉ còn biết nhắm nghiền mắt lại từ đầu đến cuối.

Anh bắt đầu dùng tay sờ từ phần eo của cô lên trên, nhẹ nhàng cởi chiếc áo lót màu da ấy ra, nắn bóp bầu ngực mềm mại của cô thật dịu dàng. Tuy lý trí thì không mấy hứng thú với chuyện này, thậm chí cô còn cảm thấy có phần ghê tởm vì vốn dĩ ngay từ đầu cô chưa từng nghĩ ngoài việc làm một người anh trai thân thiết ra, Tony có thể là gì khác. Thế nhưng khi bị bàn tay to lớn, nam tính ấy sờ soạng từng phần nhạy cảm trên cơ thể, trong cô liền cảm nhận được những thứ cảm giác mình chưa từng có.

Toàn thân cô bắt đầu nóng lên, miệng cũng bất giác rên từng tiếng nhẹ không theo chủ ý. Chàng giám đốc bắt đầu di chuyển miệng của mình xuống cổ cô gái mà hôn nhẹ lấy, thế nhưng vẫn cố gắng không để lại một dấu vết gì trên da thịt của người con gái ấy. Không dừng lại ở đó, anh tiếp tục tấn công xuống bầu ngực tròn trịa của cô, đầu lưỡi anh liếm quanh rồi ngậm trọn phần đầu ngực vào khoang miệng.

Nữ ca sĩ không kiềm được bản thân liền rên lên một tiếng, hai mắt nhắm nghiền vào, trong tâm trí đang dần mất kiểm soát khi cùng một lúc bị anh tác động cả vào hai phần nhạy cảm nhất, Anh ngậm đầu ngực của cô rồi dùng lưỡi khuấy đảo, tạo nên một thanh âm thật đáng xấu hổ. Các ngón tay xấu xa của anh cũng đang trêu chọc vùng dưới của cô khiến nước bắt đầu rỉ ra, thấm ướt vào chiếc quần lót.

Tony biết cả cô gái này và bản thân mình đều không thể chịu được cái cảm giác bứt rứt này thêm nữa, anh liền quỳ hai chân trước thân người cô, nhanh chóng dùng tay nới lỏng chiếc thắt lưng ra, đồng thời kéo khóa quần xuống, lôi ra một vật nam tính đang cương cứng.

Thao tác của anh thật nhanh nhẹn khi đã cởi bỏ nốt chiếc quần lót vướng víu ấy của cô, làm phô bày ra bộ phận nhạy cảm ấy của người con gái, đồng thời cũng rút ra từ trong túi quần một vỏ bao được lấy ra từ chiếc ví lúc nãy, miệng cắn xé bỏ vỏ ngoài rồi đeo vào vật cứng của mình, sau đó cũng không quên cầm tay vào vật đó, tra dọc vào cửa mình của cô.

– Anh vào đây. – Tony cất giọng thỏ thẻ như để thông báo, Natasha mới đầu vì bất ngờ nên còn giật mình lo sợ, nhưng rồi cũng cắn răng lại mà chấp nhận, phóng lao phải theo lao, đến bây giờ có quay đầu lại cũng không kịp nữa rồi.

Vừa dứt lời. Tony từ từ đưa vật cứng cáp, nam tính ấy vào bên trong cô. Natasha không kìm được cơn đau mà thét lên một tiếng tương đối lớn, hai bàn tay cũng nắm chặt vào ga giường, một giọt nước mắt trào ra từ hốc mắt cô ca sĩ.

Tony đưa mắt xuống nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, bất chợt anh có thể cảm nhận được một dòng chảy đang rỉ ra từ cửa mình của cô, liền hoảng hốt nhìn xuống, một màu đỏ rỉ ra, thấm xuống ga giường. Anh bàng hoàng vô cùng, đây là máu mà, tại sao?

– Đây là lần đầu của em sao…? – Anh chau mày nhìn cô đầy ngạc nhiên, thế nhưng cô chỉ cắn môi lại thật chặt như để kìm nén cơn đau ấy, phải mất một lúc thì cơn đau ấy mới dịu đi, Natasha cũng hổn hển cất giọng.

– Đừng nói gì cả… chỉ làm thôi…

Anh nhìn dáng vẻ ấy của cô mà cũng không thể kìm nén bản thân lâu thêm nữa, nước mắt cô tuôn ra, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt kiều diễm, không rõ vì sao anh lại thấy nó thật đẹp, đẹp hơn cả lúc bình thường nữa.

Theo đúng như lời cô nói, anh từ từ thúc vào theo từng nhịp. Mới đầu còn chậm rãi và nhẹ nhàng, nhưng sau vài hồi nhấp, đảm bảo được cơ thể của cô đã dần chuyển biến cơn đau ấy sang một thứ cảm xúc khác, anh mới bắt đầu làm mạnh và nhanh hơn. Một phần vì sự hưng phấn của bản thân khi được làm chuyện mà anh chẳng bao giờ có thể ngờ tới với người con gái này, một phần cũng vì niềm tự đắc khi cô và Ryan đường đường là người yêu của nhau đến 10 năm trời, vậy mà cuối cùng thứ quan trọng nhất của người con gái vẫn dành cho anh.

Anh đẩy hông minh theo từng nhịp, cả hai người cùng với hành động đó đã vô tình tạo nên một thứ âm thanh vô cùng dâm dục, điều đó thậm chí còn khiến cơ thể cô nhạy cảm và phản ứng lại ngày càng mạnh hơn nữa. Nữ ca sĩ không kiềm được cảm giác “mới lạ” này mà cũng rên lên. Nhìn dáng vẻ này của cô, sao anh có thể nhịn nổi cơ chứ?

Đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, “lễ giáo ư? Con gái thì phải biết giữ mình ư? Những thứ đó có đổi lấy được đỉnh cao danh vọng mà mình hàng mong ước không?” Natasha đã tự phản bác lại những lời dạy của chính người mẹ của mình như vậy. Cô có thể cảm nhận được thứ đó như đang lấp đầy bên trong cô, cảm giác thật kì lạ quá, cơn đau cũng đã dần mất đi rồi cũng chẳng còn nữa. Hai mắt cô nhắm nghiền lại, tuy đã dùng tay bịt lấy miệng nhưng những tiếng rên rỉ ấy vẫn phát ra, điều đó càng làm Tony thêm cao hứng.

Đây là lần đầu tiên của cô nên bên trong thật sự rất bót, cảm tưởng như muốn vắt kiệt hết tinh lực từ vật đó của anh. Tony có thể cảm nhận thứ đó của mình đang co giật, thứ đó chuẩn bị bắn ra ngoài. Đúng lúc này, Natasha cũng đưa tay ra với lên trước mặt anh, miệng thở hổn hển.

– Tony… em thấy lạ quá…! – Cô ngập ngừng cất giọng nói đầy khó khăn, kèm theo đó là những tiếng thở dốc.

Anh không hề đáp lại bằng lời nói, chỉ giơ tay ra nắm lấy tay cô một cách thầm lặng. Các ngón tay của họ đan vào nhau đem lại một cảm giác yên tâm, chàng giám đốc cũng đồng thời cúi người xuống mà khóa môi cô bằng một nụ hôn nồng cháy.

Thứ nước đục ngầu màu trắng bắt đầu được bắn ra từ vật nam tính đó của anh, nhưng đã bị bao phòng hộ cản lại, Natasha cũng kêu lên một tiếng lớn rồi cào nhẹ tay vào lưng anh, ngay sau đó cũng vì mệt mỏi mà nằm lả xuống, hơi thở cũng điều chỉnh lại dần.

Sau hơn nửa tiếng nằm cạnh nhau một cách im lặng sau một lần “mây mưa” đầy mệt mỏi như vậy, Tony quyết định ngồi dậy mà mặc lại quần áo. Anh đứng hẳn xuống dưới đất và mặc lại chiếc áo sơ mi của mình, thế nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn vào bóng lưng trần của người con gái đang nằm quay ngược lại với mình.

– Anh có thể hỏi em một câu được không? – Anh bất ngờ cất giọng, thế nhưng Natasha không hề đáp trả lại lấy một lời.

– Tại sao không phải là anh? – Tony vẫn liều mạng hỏi lấy dù không biết ý kiến của cô thế nào, dù gì đây cũng là điều mà anh muốn hỏi cô từ rất lâu rồi.

Nữ ca sĩ ấy im lặng một hồi, phải cho tới khi anh mặc lại hết quần áo rồi thì mới có phản hồi.

– Chúng ta đã quen nhau từ nhỏ, ngoài là anh trai ra, em chưa từng coi anh là một ai khác. – Một câu trả lời lạnh lùng, thẳng thắn ấy của cô như một mũi dao găm đâm thẳng vào con tim anh. Anh không ngạc nhiên vì câu trả lời ấy, tuy đã lường trước được cô sẽ nói vậy nhưng thực tâm của anh vẫn có một tia hy vọng nhỏ rằng cô sẽ nói khác di dù chỉ một chút.

Anh thở dài một hơi rồi cố gắng nán lại nhìn bóng lưng ấy của cô lâu hơn một chút.

– Còn về chuyện này, anh là người luôn giữ lời nên không phải lo. – Vừa dứt lời anh đã quay lưng bỏ đi, để lại cô một mình ở trong phòng như lúc này.

Cô đắp chăn lên kín cổ, nằm co ro lại, chẳng rõ vì sao mà nước mắt cô cứ tuôn ra vô thức, thấm ướt xuống chiếc gối.

Tony vừa rời khỏi căn hộ của nữ ca sĩ, vừa chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, gương mặt lại trở về vẻ điềm tĩnh vốn có. Anh bấm tay vào thang máy, may mắn thay cũng có thang đi lên nên không cần phải chờ quá lâu.

Một tiếng “ting” vang lên, chàng giám đốc này cũng từ từ ngẩng mặt lên, thế nhưng sắc mặt lập tức thay đổi 180 độ.

– Tony? – Chàng trai ấy cất giọng ngạc nhiên, trên tay lúc này còn cầm một bó hoa hồng rất lớn.

– R… Ryan? – Tony tròn mắt nhìn chàng trai ấy bước ra khỏi thang máy rồi nhìn mình chằm chằm với vẻ ngạc nhiên, trên môi còn nở một nụ cười vô tư, thế nhưng Tony thì hoàn toàn ngược lại, anh chỉ biết nuốt nước bọt đầy lo sợ.

– Anh làm gì ở đây đấy? – Ryan cất giọng ngạc nhiên hỏi, bây giờ cũng không còn sớm, việc Tony xuất hiện ở đây chẳng phải đáng ngờ sao?

– À… anh định đến tìm em bàn chút công chuyện, nhưng không thấy có em ở nhà. – Tony ngập ngừng cất ngữ điệu cố gắng bình tĩnh mà đáp lại chàng ca sĩ.

– Em vừa mới quay xong, bây giờ anh vào nhà em đi! – Ryan vô tư ngỏ lời rủ rê, một tay cũng đặt lên vai người đàn ông này mà kéo đi theo.

– Thôi được rồi, cũng không gấp lắm, để mai đi. – Tony nhoẻn miệng cười gượng gạo rồi gạt tay anh ra.

– Không gấp thì sao anh phải lặn lội tới đây vào tối muộn thế này chứ? – Ryan chau mày đầy khó hiểu.

– Thôi không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa, để khi8 khác cũng được. – Chàng giám đốc cười gượng định lảng đi, thế nhưng ánh mắt lại dừng trên bó hoa trên tay của chàng ca sĩ một hồi.

– À, hôm nay là ngày kỉ niệm của bọn em, mà em lại bận quá nên… – Ryan sớm nhận ra cái nhìn của người anh thân thiết ấy vào bó hoa trên tay mình nên liền dành một lời giải thích, Tony nghe vậy rồi cũng gật gù ra vẻ vừa chợt nhớ ra, tay cũng không quên vỗ nhẹ vào vai chàng ca sĩ mà “chúc mừng”.

– Chúc mừng nhé! Anh về trước đây. – Chàng giám đốc giơ tay lên vẫy rồi cũng nhanh chóng bước vào trong cửa thang máy đang mở ra mà lẩn trốn. Ryan cũng vẫy tay chào đáp trả, chân cũng quay bước bỏ đi.

Bóng lưng của chàng ca sĩ ấy xa dần, cánh cửa cũng khép lại, lúc này chàng giám đốc tài năng của RV mới có thể thở phào nhẹ nhõm sau vài phút đối đáp đầy lo sợ kia. Anh cầm tay nới lỏng chiếc cà vạt của mình rồi thở dài một tiếng.

Cô ca sĩ nhạc ballad đứng dậy với hai chân như muốn rã rời ra, việc đi lại cũng thật khó khăn. Đây là lần đầu tiên nên cô không ngờ hậu quả nó để lại thật “khó coi” tới vậy. Cô đã phải rất khó khăn mới có thể bước xuống giường và mặc lại quần áo, hơn nữa cũng cần phải dọn lại bãi “chiền trường” mà cô gây nên lúc tức giận nữa.

Chợt tiếng chuông cửa vang lên khiến Natasha giật bắn mình, ngay sau đó là cảm giác khó chịu tiếp nối, trong đầu cô lúc này chỉ có thể nghĩ tới người bấm chuông là Tony, những hình ảnh, kí ức vừa rồi lại ập về khiến cô nổi gai ốc.

Cô chập chững bước ra ngoài với sự tức giận đang trào dâng trong lòng khiến cô còn chẳng nghĩ tới việc nhìn vào màn hình chiếu máy quay được đặt trước cửa.

Cô mạnh tay kéo mở cửa, thế nhưng hai mắt chỉ biết trợn tròn đầy ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mắt. Chàng ca sĩ ấy xuất hiện với một vẻ mặt không có chút gì là mệt mỏi mà chỉ thấy một sự rạng rỡ, trên tay anh là một bó hoa hồng cỡ lớn, được bọc gói trang trí cẩn thận.

– Chúc mừng ngày kỉ niệm, tình yêu của đời anh! – Anh nở một nụ cười tươi rói đến tít cả mắt lại thật đáng yêu. Cô ca sĩ lúc này chỉ biết tròn mắt, miệng “há hốc” ra đầy hoảng hồn, toàn thân thậm chí còn run lên đầy lo sợ.

– Anh xin lỗi vì cả ngày nay anh bận quá, em đã ăn gì chưa? Anh làm đồ ăn cho em nhé? – Anh đặt bó hoa lên tay cô, hôn nhẹ vào bờ môi ấy rồi bước qua cánh cửa ấy vào trong. Natasha phải mất một lúc đứng thất thần ở trước cánh cửa ấy, bản thân còn chưa bình tĩnh được.

– Anh vừa gặp Tony ở thang máy. – Ryan đứng trước mặt bàn bếp rồi ngẩng mặt lên nói như vừa chợt nhớ ra. Nghe tới đây nữ ca sĩ liền choàng tỉnh, lập tức bước nhanh chân vào bên trong căn hộ, hai mắt trợn tròn lên đầy vẻ hoang mang.

– Anh ta nói gì? – Ánh mắt mong ngóng của cô lúc này có chút đáng sợ khi cứ trợn tròn lên như vậy.

– Anh ấy nói đến tìm gặp anh nhưng anh không có nhà, đành để hôm khác. – Ryan thản nhiên đáp lại đầy vô tư. Nghe được câu trả lời ấy, trong lòng cô cũng đã giảm bớt sự căng thẳng, thế nhưng vẫn chưa thể hoàn hồn lại được.

– À em ra rửa nốt chỗ rau này hộ anh nhé, anh đi vệ sinh một lát. – Anh ngoái mặt nhìn cô, đồng thời nở một nụ cười nhẹ nhàng ngỏ ý nhờ vả. Natasha chập chững bước đến gần, người đàn ông ấy cũng lặng lẽ quay lưng bước về phía phòng tắm nằm trong phòng ngủ của cô.

Nữ ca sĩ đứng rửa rau trong bồn rửa đặt cạnh bàn bếp, ánh mắt như người vô hồn, mồ hôi cứ thế mà chảy xuống ròng ròng. Bây giờ cô chẳng thể nổi giận với anh như lúc đọc được những trang báo ấy nữa, thứ duy nhất cô mong mỏi bây giờ là chuyện giữa cô và Tony không bị phát hiện. Thế nhưng lúc này cô mới như sực nhớ ra, lập tức chạy nhanh về phía căn phòng ngủ của mình.

Cảnh tượng ấy còn tệ hơn những gì mà cô đã tưởng tượng. Tấm ga giường còn vương lại “dấu vết” ban nãy đã bị cởi bỏ, thậm chí còn không có hình bóng của người bạn trai ở trong phòng tắm. Giữa lúc còn đang lo sợ, cô bỗng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách từ phòng giặt.

Tiếng chân chạy nhanh đập xuống sàn tạo nên những thanh âm tương đối lớn, Ryan ngơ ngác ngước mắt nhìn lên người con gái đang đứng tròn mắt lo sợ trước cửa phòng giặt, lúc này còn hơi chau mày trách móc cô.

– Sao em không nói cho anh biết là em đến ngày? Hơn nữa đã đến ngày đâu nhỉ? – Anh nói với ngữ điệu thầm trách cô vì đã không nói cho anh biết chuyện này, việc bị không đúng ngày có lẽ là do sức khỏe của cô có vấn đề nên mới bị rối loạn, vậy mà đến cả nửa lời cô cũng không nói với anh.

Tuy có dáng vẻ trách cứ cô như vậy, nhưng thật tâm trong anh lại đang tự trách bản thân mình vì đã vô tâm với cô nhiều hơn. Nhịp tim của Natasha lúc này đang đập nhanh hơn bao giờ hết khi thấy người đàn ông này đang tự tay giặt đi vết máu còn dính lại trên ga trải giường, mồ hôi cũng chảy ra ngày một nhiều hơn.

Nhìn gương mặt cô trong chốc lát đã trở nên xanh xao, Ryan hoang mang vô cùng, chàng ca sĩ lập tức rửa tay rồi lau khô bằng khăn, sau đó đứng dậy trước mặt cô, lấy tay xoa nhẹ lên má cô bạn gái.

– Em sao thế?! Hay bây giờ em vào nằm nghỉ đi, anh sẽ nấu ăn rồi mang vào cho em nhé? – Ngữ điệu vô cùng lo lắng ấy cất lên, ngay sau đó cũng trở nên dịu dàng như muốn dỗ dành cô.

Nhìn dáng vẻ tận tụy lúc này của anh, trong lòng cô liền nhói lên, chỉ vài phút trước thôi cô còn đang nằm trên giường với một người đàn ông khác, trao đi thứ quý giá nhất của người con gái cho anh ta, vậy mà bây giờ lại tận mắt chứng kiến sự chăm lo tận tụy của người đàn ông đã ở bên cạnh mình suốt cả thời thanh xuân. Sao cô cảm thấy có lỗi quá? Những cảm giác tức giận, uất hận lúc sáng nay đã bay đi đâu mất rồi? Sao chỉ cần đối diện với anh thôi là cô lại có thể dễ dàng quên đi hết mọi chuyện như vậy?

– R… Ryan… – Cô nức nở thốt lên, ánh mắt ngước nhìn anh cũng thật long lanh, ầng ậng nước.

Nhìn những dòng nước mắt như chuẩn bị tuôn trào ra từ khóe mi cô, Ryan lạ càng cảm thấy bản than mình thật vô tâm. Vì công việc mà anh đã không thể quan tâm cô được nhiều như trước nữa.

– Anh xin lỗi… – Anh thốt lên thỏ thẻ, một thanh âm trầm xuống thật ấm áp.

____

Nữ ca sĩ nằm tựa lưng vào đầu giường và dùng điện thoại để lướt đọc trên mạng xã hội, chợt một bức ảnh từ đúng ngày này một năm trước được nhắc lại. Cô chau mày rồi liền bấm vào xem. Trong bức ảnh là cô và Ryan đứng giữa, trao nhau một nụ hôn thật nồng nàn, cô có thể sự hạnh phúc ẩn chứa qua nét mặt của cả hai người, hai bên là những nghệ sĩ có tiếng thuộc hội “siêu bạn thân” của họ, ai nấy cũng đều làm những vẻ mặt hài hước, cảm thấy “phát ngấy” với sự tình tứ của hai nhân vật chính này.

Đây là một bức ảnh kỉ niệm khó quên của cặp đôi ấy nói riêng và của cả nhóm nói chung, đó là một lần họ đã cùng đi du lịch tại Paris, đằng sau lưng họ vẫn còn có hình ảnh của ngọn tháp Effel nổi tiếng. Cô phóng to bức ảnh ra mà nhìn vào từng người trong ảnh, ở ngoài rìa bên trái là hình ảnh của một người đàn ông đang dùng tay che mặt lại mà cúi xuống đầy vẻ thất vọng. Đó chính là Tony.

Chỉ một bức ảnh như vậy thôi mà đã để lại thật nhiều cảm xúc và suy tư trong cô. Natasha liền thở dài lấy một tiếng rồi đánh mắt nhìn sang chỗ khác. Chợt ánh mắt lại dừng ở trên mặt bàn đặt đầu giường của cô, chiếc điện thoại của anh đang được cắm sạc ở đó, thậm chí còn chưa bật được nguồn lên. Có lẽ đó là lí do mà anh đã không trả lời tin nhắn của cô trong ngày hôm nay, là anh đã quên mất sạc dự phòng ở nhà hay sao?

Vậy ra chuyện đó chỉ là một hiểu nhầm nhỏ, vậy những bài báo trên mạng thì sao? Không lẽ cũng chỉ là những hiểu nhầm chồng chất? Thế nhưng dù là hiểu nhầm hay không thì có những chuyện cũng chẳng thể thay đổi được nữa. Cứ nghĩ tới những chuyện đó, đầu cô lại cảm thấy đau như búa bổ.

Như một thói quen, cô liền kéo ngăn kéo tủ ra và lấy ra lọ thuốc quen thuộc ấy, đổ ra tay vài viên rồi cho vào miệng, uống kèm ngụm nước cho trôi.

Ngay sau đó, Ryan cũng đẩy cửa phòng ngủ rồi bước vào trong, trên tay cũng cầm theo cả một khay đồ ăn thật ngon mắt nữa, Natasha cũng đã nhanh chóng cất được lọ thuốc ấy đi mà không để lại một chút nghi vấn nào cho anh. Anh đặt nó xuống mặt bàn kê đầu giường, sau đó lấy từ dưới gầm giường ra một chiếc bàn nhỏ, nhẹ nhàng kê lên trước mặt cô thật cẩn thận rồi mới để khay thức ăn lên trên.

Sức khỏe của cô dạo này không khỏe, tâm lý cũng bị ảnh hưởng nhiều, có lẽ chính bởi vậy nên anh mới mang tận vào giường cho cô, tránh để cô phải đi lại nhiều thêm mệt. Anh ngồi ở mép giường rồi dùng ánh mắt dịu dàng ấy mà quan sát từng cử chỉ nhỏ nhặt nhất của cô.

– Anh xin lỗi, và cũng cảm ơn em rất nhiều. – Anh bất ngờ cất giọng khiến cô gái này ngạc nhiên, từ từ ngẩng mặt lên nhìn anh.

– 10 năm không phải là khoảng thời gian ngắn, anh đã làm em buồn rất nhiều lần, cũng vô tâm với em nữa… Vậy mà dù thế nào, em cũng vẫn ở đây, ở bên anh. – Ryan thở dài tự trách mình rồi thỏ thẻ nói, ánh mắt nhìn cô vừa đượm buồn mà cũng vừa hàm chứa sự biết ơn dành cho cô.

Nhìn dáng vẻ lúc này của anh, cô cũng cảm thấy mủi lòng hơn, bàn tay cô nhẹ nhàng đặt lên má anh, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều so với ban nãy.

– Anh đừng nói vậy, chỉ cần chúng ta yêu nhau là đủ mà. Anh biết… em sẽ không bao giờ bỏ anh mà… – Cô thì thầm thật khẽ vào tai anh như một lời khẳng định then chốt.

Khóe môi anh nhếch lên nhè nhẹ, câu nói ấy của cô thật ấm áp quá. Chỉ cần nghe thấy vậy, mọi mệt mỏi của anh cũng đều đã tan biến cả rồi. Cả hai cùng sát gần lại và áp trán vào với nhau, trên môi cũng nở một nụ cười thật nhẹ nhàng mà hạnh phúc. Ngày kỉ niệm 10 năm bên nhau của họ đã diễn ra thật đơn giản mà ấm áp như vậy đấy.

____

Rachel trở về căn phòng kí túc của mình với một trạng thái vô cùng uể oải, cả cơ thể mệt tới mức muốn rã rời ra. Cô dùng tay vặn vào tay nắm rồi đẩy cửa mà bước vào trong, đúng lúc này, từ trên giường liền có một cô gái nhảy phắt xuống với một sắc thái trên gương mặt hoàn toàn trái ngược, cô gái ấy chạy tới mà ôm chầm lấy cô, miệng cười lớn đầy tự hào.

– Rachel!!! Ngày đầu tiên thế nào? Cậu phải kể cho tớ! Không bỏ sót một chút nào ấy! – Tiffany lập tức reo lên đầy phấn khích, hai tay ôm chặt lấy cô bạn giờ đây đã nổi tiếng này.

– Tiff, tớ mệt lắm… giờ tớ chỉ muốn đi tắm cho khuây khỏa thôi…! – Rachel mệt mỏi ca thán, thậm chí còn kèm theo một tiếng thở dài.

– Được rồi, tắm nhanh lên không ốm đấy! Sau đấy thì ra kể nhé! – Tiffany cười tít mắt đầy mong ngóng rồi đẩy cô bạn vào trong phòng tắm.

Một ngày dài qua đi, Rachel đứng dưới dòng nước mát ấy mà nhắm nghiền mắt lại như để trút bỏ hết mọi nặng nề ấy. Lần đầu tiên trong đời cô phải trải qua một ngày làm việc mệt mỏi tới vậy, không những thế, nó còn đọng lại cho cô nhiều suy nghĩ quá. Sau chừng nửa tiếng đồng hồ, cô bước ra từ trong phòng tắm cùng với độc nhất một chiếc khăn tắm quấn ngang thân người, mái tóc còn ướt được xõa dài ra.

Cô ngồi phịch xuống mép giường, đôi môi bĩu ra mà thở dài một cái, khuôn mặt cũng thất thần đầy vẻ mệt mỏi. Cô bạn cùng phòng thấy vậy liền ngồi thụp xuống dưới chân cô, ánh mắt ngước lên đầy vẻ chờ đợi, có lẽ cũng chính vì sự tò mò hơn người ấy mà miệng của cô chẳng thể khép lại.

– Sao? – Rachel đưa ánh nhìn đầy khó hiểu xuống mà nhìn cô bạn mình.

– Kể đi chứ! – Ánh mắt cô bạn lập tức sáng lên.

– Kể gì mới được? – Rachel đáp lại đầy vẻ uể oải.

– Kể những gì đã xảy ra ấy! Cả hôm qua lẫn hôm nay cậu với tớ còn chẳng nói chuyện nổi với nhau. – Tiffany nói rồi hơi xị mặt xuống đầy vẻ trách móc, đồng thời ánh mắt cũng không giấu được sự tò mò của mình.

– Thì cũng không có gì nhiều đâu mà… – Rachel thỏ thẻ đáp lại.

– Cậu với Ryan thật sự không có gì sao? Vậy hôm qua ai chụp ảnh với ai, ai lên báo cùng ai đấy? – Tiffany nhướn mày gặng hỏi lại với vẻ đầy hoài nghi, hơn nữa còn dùng khuỷu tay huých nhẹ vào chân cô bạn.

Rachel cũng vì câu hỏi ấy của cô bạn cùng phòng mà chột dạ, đúng là để mà khai thác ra thì giữa họ có khá nhiều chuyện, nhưng đâu phải lúc nào người trong cuộc cũng có thời gian để đi giải thích cho những người ngoài hiểu đâu, nhất là đối với Ryan, một người sống vô tư như anh thì càng không bận tâm tới những lời đồn ra đồn vào ấy, bởi anh đã từng nói: “Nếu bản thân mình không như lời người khác nói thì sao phải bận tâm?”, hoặc anh đã ở trong ngành lâu như vậy nên đã quá quen với việc đưa tin của cánh phóng viên, nếu vậy thì chỉ trách cô là người mới…

Cô ậm ừ một lúc vì cũng chẳng biết bắt đầu câu chuyện từ đâu, phải mất tới một lúc thì mới có thể kể lại từ tối hôm qua, khi cô tham dự đại nhạc hội Megadon, Tiffany chăm chú nghe cô bạn mình kể từ đầu đến cuối, miệng thậm chí còn há hốc ra vì bất ngờ.

– Này, Ryan thật sự không phải dạng vừa đâu. Anh ấy là người đã có bạn gái rồi mà, sao còn quan tâm cậu tới vậy chứ? – Tiff nhếch mép cười châm chọc.

– Đừng nói thế, ai anh ấy cũng quan tâm, cũng đối tốt như vậy mà. – Rachel chau mày phản bác lại ngay.

– Vậy thì càng đáng nói hơn ấy, quả không hổ danh là “cỗ máy sát gái” mà. – Tiffany chẹp miệng đầy “khâm phục”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN