Nợ Em Cả Một Đời (18+) - Chương 12 : Kẻ theo dõi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Nợ Em Cả Một Đời (18+)


Chương 12 : Kẻ theo dõi


Chợt bản thân cảm nhận được một thứ cảm giác không mấy thoải mái, nói rõ hơn là đằng đằng sát khí, Tiffany khẽ đưa mắt nhìn lên, liền bắt gặp một ánh mắt hình viên đạn đang hướng thẳng về mình, dọc sống lưng cô liền cảm thấy lạnh toát.

– Thôi tớ đi ngủ đây. – Rachel cất giọng nói thẳng thừng rồi lập tức đứng dậy đầy bực dọc, nhưng cô bạn thân đã nhanh chóng giữ chân cô lại, đồng thời dùng ngữ điệu nhẹ nhàng để dỗ dành.

– Thôi thôi, tớ đùa thôi mà, kể tiếp đi. – Tiffany dùng ánh mắt long lanh ấy mà nhìn ngước lên giống như đang cầu xin long vị tha từ cô bạn, Rachel nhìn vào đôi mắt ấy rồi cũng khẽ thở dài, cuối cùng cũng tiếp tục kể chuyện bởi lẽ cô chẳng bao giờ có thể giận ai đó quá lâu, hơn nữa đây còn là cô bạn thân của cô nên còn khó hơn nữa.

Sau khi ăn xong bữa trưa tại phim trường, họ bắt đầu bắt tay vào quay phân cảnh hai. Lúc này Rachel đã nén sự ngại ngùng của mình lại để mà cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài ra, phô diễn thân hình tuyệt đẹp của mình cùng với những đường cong uốn lượn theo đúng đồng hồ cát. Những người có mặt trong phim trường lúc ấy cũng đã rất ngạc nhiên khi thấy dáng người hoàn hảo ấy của cô sinh viên năm ba, thật không ngờ trên đời lại tồn tại một người đẹp từ gương mặt tới cả thân hình như vậy. Không để mất nhiều thời gian, Rachel đã nhanh chóng chui xuống dưới gầm bàn của căn phòng karaoke ấy mà ngồi co ro lại, ở góc độ này nhìn vào thì sẽ không để lộ ra phần viền của bộ đồ lót, khiến cho cô giống như đang khỏa thân thực sự vậy.

Đơn vị hậu cần cùng với dàn đèn, micro thu và lọc tiếng cũng đã vào vị trí, máy quay cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ chỉ còn chờ mỗi hiệu lệnh của đạo diễn Caradoc.

– Chuẩn bị, 3, 2, 1, diễn. – Vị đạo diễn nổi tiếng này đưa mắt kiểm tra lại tất cả mọi thứ trong hậu trường đã được chuẩn bị kĩ lưỡng chưa rồi mới ra lệnh. Ngay khi máy quay vừa bật lên, cả phim trường lúc này liền im phăng phắc, máy quay cũng lia gần vào gương mặt sợ hãi ấy của nữ diễn viên trẻ mà ghi lại từng thước phim.

Cô đã diễn tả thật rõ nét nỗi sợ hãi của nhân vật nữ chính lúc bấy giờ, ánh mắt thật có hồn, thậm chí cả tiếng thở hổn hển, hay cả sự run rẩy toàn thân ấy, tất cả đều khiến vị đạo diễn này tấm tắc gật đầu đầy hài lòng.

Trợ lí của đạo diễn giơ tay nhìn ra phía bên ngoài hậu trường, đếm ngược từ ba về một, bên hậu cần phụ trách âm thanh liền tạo ra một loạt các tiếng sung liên hồi, Rachel sợ hãi bịt hai tay lên tai, nhịp tim cũng đập nhanh dần.

Lúc này đã đến cảnh của Ryan, anh cùng với một nam diễn viên phụ khác lập tức chạy vào trong căn phòng karaoke ấy với vẻ hớt hải, ánh mắt đánh nhìn xung quanh giống như đang tìm kiếm, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong đây như vừa xảy ra một trận chiến cam go, xác người nằm cỏng queo ở trên nền nhà cùng với những vũng máu loang lổ, cả hai đều chau mày lại mà chẹp miệng đầy bực tức khi nhận ra mình đã đến muộn hơn một bước.

Rachel lúc này cũng cố gắng ngồi sát vào bên trong hơn nữa, cô không biết hai người đàn ông lạ mặt này, cũng không muốn đưa bản thân mình vào chỗ chết, nhất là khi cô vừa tận mắt chứng kiến cái chết của một người khác trong đây. Cô gái trẻ này cố gắng nén tiếng thở của mình lại, toàn thân còn run rẩy mạnh hơn nữa vì sợ hãi, nhịp tim cũng ngày càng dồn dập.

Thế nhưng dường như chẳng thể trốn được nữa khi Ryan đã nhìn thấy một bóng dáng đáng ngờ đang nấp dưới gầm bàn, liền huých tay ra hiệu cho đồng đội của mình, chàng trai kia liền cúi người xuống đưa mắt nhìn vào trong hốc bàn ấy. Toàn thân cô gái trẻ lúc này run lên lẩy bẩy, trong ánh mắt là một sự hỗn độn khó có thể giải thích. Chàng trai ấy từ từ lại gần mà quỳ một chân xuống, tay đưa về phía cô, ánh mắt nhẹ nhàng như muốn an ủi.

– Cô gái, cô tên là gì? – Chàng trai ấy bất ngờ cất giọng hỏi, một chất giọng ấm áp vô cùng.

Rachel ngước mắt nhìn anh ta, một cái nhìn đầy lưỡng lự, phải mất một lúc mới dám trả lời.

– E… Erena… – Cô run rẩy nói, thậm chí còn có tiếng nức nở khiến cho giọng lạc hẳn đi.

– Được rồi, Erena, không có gì phải sợ. Ra đây nào. – Người đàn ông trẻ ấy cất lên thật nhẹ nhàng giống như đã xua đi mọi sợ hãi trong cô.

Rachel sụt sịt một tiếng rồi cũng rụt rè đưa tay ra mà nắm lấy tay anh. Thế nhưng ngược lại với sự ấm áp mà người này mang lại, người đàn ông đang đứng kia lại thật lạnh lùng, thậm chí còn thể hiện rõ sự thờ ơ, lạnh nhạt. Ryan đã thể hiện được rất rõ thái độ của nhân vật ấy thông qua ánh mắt, sắc thái trên gương mặt của mình. Anh đứng đút một tay vào túi quần, mới đầu còn nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, sau rồi cũng quay mặt đi mà thở hắt một cái.

Cô từ từ bò ra từ trong hốc bàn ấy bằng hai đầu gối, một tay có nắm lấy bàn tay của người đàn ông kia. Chàng trai ấy tròn mắt trước bộ dạng lúc này của người con gái. Cô đang co người lại, dùng chính những cánh tay và phần đùi của mình để che đi những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể, da thịt trắng ngần của cô được phơi bày hết ra.

Chàng trai ấy lúng túng cởi chiếc áo khoác ngoài ra và choàng vào người cô, che bớt đi phần nào, cũng như để cô bớt ngại ngùng khi phải đối diện với anh. Gương mặt của cô thật kiều diễm, từng đường nét trên gương mặt ấy đều toát lên một vẻ quyến rũ, sắc sảo. Mái tóc màu vàng có chân tóc màu nâu của cô dài ngang lưng, đôi mắt to tròn, cánh môi mỏng manh và vô cùng gợi cảm đã thu hút được sự chú ý của anh ngay từ lần đầu gặp mặt. Nhưng có lẽ không chỉ riêng anh, đồng đội của anh có vẻ cũng đã bị cô gái này hớp hồn.

Victor ngẩn người mất một lúc khi nhìn thấy vẻ đẹp ngoài sức tưởng tượng của người con gái ấy, Ryan đã diễn tả ánh mắt ấy một cách chuẩn xác nhất, giống như cả thế giới xung quanh đều lu mờ trước vẻ đẹp của người con gái ấy, trong cái nhìn ấy có chút mất bình tĩnh trong một giây phút, thế nhưng sau đó cũng nhanh chóng lấy lại sự tự chủ một cách gượng gạo.

Ở bên hậu trường, các nhân viên hậu cần đang chuẩn bị máy để quạt khói vào bên trong, Ryan lập tức quay ngoắt đánh mắt nhìn sang với vẻ đầy bàng hoàng, phân cảnh đang theo đúng nguyên tác khi quán karaoke này đã bị bên kẻ thù phóng hỏa xóa dấu vết, ngọn lửa bùng lớn lên, lan tận tầng hai, nếu cả ba còn chần chừ ở đây nữa thì sẽ bị hun khói đến chết mất.

Trong lúc người đồng đội của mình còn lưỡng lự không biết phải tìm lối ra ở đâu trong tình thế cấp bách thế này, Victor liền nhanh chân bước tới trước mặt cô gái ấy một cách vội vã, đồng thời dùng hai tay mà bế ngửa cô lên. Thế nhưng việc bế cô lên bất thình lình như vậy khiến cho Ryan khó có thể xác định được chính xác vị trí mà tay mình nên để. Một tay anh đặt nhẹ trên vai cô mà ôm vào long mình, tay còn lại lỡ đặt vào hơi sâu, dưới phần bắp đùi của cô.

Chàng ca sĩ vốn nhận ra vị trí tay của mình có phần tương đối nhạy cảm nên đã nhấc cô lên để diều chỉnh lại, thế nhưng ngay sau hành động tưởng như chớp nhoáng ấy lại là một tiếng “CẮT!” thật lớn từ phía đạo diễn.

Ryan chỉ biết bặm môi lại nín nhịn trước lỗi lầm ấy của mình, tuy chỉ là vô tình nhưng lại khiến mạch diễn của các bạn diễn của mình bị ngắt quãng. Anh nhẹ nhàng để cô từ từ đặt chân xuống đất, tay gãi gãi mũi mà cười đầy ái ngại.

– Xin lỗi mọi người, em chưa tìm được vị trí để đặt tay! – Ryan cười ngại ngùng, hai tay cũng lắc lắc nhẹ.

– Không sao, bây giờ xác định lại đi rồi quay lại từ đoạn nắm tay bước ra ngoài. – Đạo diễn Caradoc nói với ra với ngữ điệu thoải mái.

Ryan từ từ quay mắt nhìn sang Rachel đang ngại ngùng đứng bên cạnh, cô khom tay vào ôm vào phần khuỷu để che bớt đi những phần quá hở hang trên cơ thể. Thấy anh quay sang, cô cũng ngơ ngác ngước mắt nhìn lên, chợt anh giơ hai tay lên về phía cô, trên môi nở một nụ cười mỉm đầy ẩn ý. Rachel phải mất một lúc bần thần mới có thể hiểu ra ý anh muốn nói, liền chập chững bước đến gần.

Chàng ca sĩ khi thấy cô đã sẵn sàng, liền hít lấy một hơi rồi dùng hai tay bế ngửa cô lên. Một tay anh ôm nhẹ vào phần vai của cô, tay còn lại ôm vào phần khoeo chân của người con gái. Bàn tay của anh chạm vào làn da mịn màng ấy của cô mà cảm thấy thật dễ chịu, nhưng cũng có chút ngại ngùng, nhất là trong tư thế gần gũi thế này.

Cô vòng một tay qua cổ anh mà ôm lấy cho chắc chắn, ánh mắt ngước lên nhìn mà long lanh to tròn thật dễ thương, thế nhưng cũng không kém phần quyến rũ. Chỉ trong một giây phút ngắn ngủi khi anh quay mặt nhìn sang cô, Ryan đã bị hút vào đôi mắt long lanh, ngây ngô ấy của cô gái trẻ.

Thế nhưng anh đã cố gắng để bản thân mình không bị mất tự chủ quá lâu, anh liền hắng nhẹ giọng rồi đặt cô đứng xuống đất, đồng thời cũng chỉnh trang lại quần áo để có thể tiếp tục quay. Tất cả các diễn viên đều đã vào vị trí của mình, đạo diễn Caradoc nhìn vào màn hình của máy quay rồi cất giọng ra hiệu thật lớn: “3, 2, 1, DIỄN!”

Erena từ từ giơ tay ra nắm lấy người đồng đội của Victor, lồm cồm bò ra từ trong hốc bàn, cô đứng đối diện trước hai người đàn ông ấy, người đứng khép nép lại đầy tủi nhục khi phải xuất hiện trong một bộ dạng đáng xấu hổ như thế. Khói bắt đầu bốc lên, lửa bén dần lên tầng hai, cả hai người đàn ông ấy đều thể hiện sự bàng hoàng. Trong lúc người đồng đội ấy còn đang mải nghĩ tìm được thoát thì Victor đã chủ động tiến tới mà hành động.

Thế nhưng lần này người mắc lỗi lại là Rachel. Khi thấy người đàn ông lạ mặt ấy tiến đến gần, cô gái trẻ với sự thận trọng ẩn sâu bên trong liền lùi chân lại một bước khi thấy một sự tiến tới đầy bất ngờ ấy. Thế nhưng phần sàn hơi trơn nên Rachel đã mất thăng bằng, liền trượt chân ngã chúi người về phía trước. Thật may thay Ryan đã nhanh tay với ra và đỡ lấy phần cánh tay của cô, Rachel cũng vì phản xạ mà nắm chặt vào cánh tay gân guốc ấy của chàng ca sĩ.

“CẮT!” Giọng của đạo diễn Caradoc vang lên, Rachel cũng chập chững đứng thẳng dậy, không quên mở miệng nói lời cảm ơn anh. Trong long cô còn đang rất lo sợ vì không biết đạo diễn có cảm thấy mệt mỏi khi cứ phải quay đi quay lại thế này không, thế nhưng tất cả cũng chỉ là do cô nghĩ quá nhiều thôi.

– Cháu có sao không Rachel? – Ông nhướn cổ nhìn về phía cô.

– Dạ cháu không sao đâu ạ! – Cô nói vọng lại như thông báo, sau khi mọi chuyện đã yên tâm, đạo diễn Caradoc mới bảo mọi người về lại vị trí và tiếp tục phân cảnh ấy. Lần này việc quay phim diễn ra rất tốt, việc diễn theo mạch của các diễn viên không hề bị đứt quãng, các đường nét trên gương mặt từng người, các hành động cũng được thể hiện rất ổn.

Sau khi bế ngửa người con gái ấy lên, Victor nhanh chóng đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó liền liều mình chạy thật nhanh về phía cửa sổ và nhảy qua đó. Tấm kính vỡ toang ra, các mảnh vỡ bắn tung tóe, Erena nằm yên vị trong vòng tay anh, hai mắt nhắm nghiền lại đầy sợ hãi.

Để thực hiện được phân cảnh này, Ryan đã phải dùng đến sự trợ giúp của dây đai an toàn được nhân viên hậu cần trang bị cho ở phần thắt lưng. Anh bế cô trên tay, mạnh mẽ nhảy qua tấm kính ấy rồi đáp xuống phần đệm bên dưới một cách an toàn.

“CẮT!”, giọng của đạo diễn Caradoc lại tiếp tục vang lên, đồng thời là những tiếng vỗ tay giòn giã của cả ekip.

– Làm tốt lắm! – Đạo diễn Caradoc hết lời khen ngợi, Ryan lúc này cũng từ từ đặt cô xuống rồi đập tay với mọi người xung quanh, miệng thở hắt ra đầy vẻ mệt mỏi.

Tất cả mọi người lui về phía sau hậu trường để xem lại những cảnh quay vừa rồi. Một nữ nhân viên hậu cần chạy ra và đưa chiếc áo khoác dài màu nâu hạt dẻ cho nữ diễn viên trẻ, Rachel cũng cúi đầu cảm ơn rồi choàng nó lên mình, chân cũng nhẹ nhàng bước về phía đạo diễn Caradoc.

Ryan đứng khom người lại, hai tay anh chống vào đầu gối, mắt dán vào chiếc màn hình máy quay ấy, bên cạnh là đạo diễn Caradoc đang ngồi đó, hai người dường như đang vừa cười vừa nói gì đó rất hài lòng. Rachel khép nép đứng cạnh hai người họ mà cùng xem lại những cảnh diễn ấy, trong lòng liền lóe lên một cảm giác tự hào, có chút tự tin hơn nữa.

Những phân cảnh đầu tiên của cô trông thật hoàn hảo, mới đầu cô còn cảm thấy tự ti về khả năng diễn xuất của mình, vậy mà khi thấy được cách biểu lộ nội tâm của nhân vật thông qua nét mặt và hành động, Rachel cảm thấy vô cùng hài lòng, khóe môi cũng vô thức nhếch lên nhè nhẹ.

– Diễn xuất không tệ đâu. – Ryan quay mặt sang nhìn cô rồi nhướn mày nói khích lệ.

Rachel cười thẹn thùng rồi cũng gật đầu cảm ơn anh, cả hai người nhìn nhau rồi cười đùa thật thoải mái. Thế nhưng ánh mắt của đạo diễn Caradoc lại dần thay đổi khi cứ xem đi xem lại những phân cảnh ấy, một tay che lên miệng, đôi mày chau lại ngẫm nghĩ một hồi lâu.

Sớm nhận ra thái độ hoàn toàn khác ấy của vị đạo diễn, Ryan liền có chút ngjac nhiên.

– Có gì không ổn sao? – Anh tròn mắt nhìn ông.

Dalziel Caradoc ngoái mặt nhìn hai diễn viên chính của mình đang đứng bên cạnh rồi chỉ tay vào màn hình đang dừng lại ở một phần quay cận cảnh của Rachel.

– Ở những góc quay gần thế này, phần ngực của cháu do chiếc áo quây quá bó nên tạo ra cảm giác không được tự nhiên. – Ông Caradoc nêu lên điểm trừ ấy trong những cảnh quay vừa rồi.

– Chỉ có một điểm trừ như vậy thôi, chứ còn lại tổng thể thì rất tuyệt. – Ông vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào những phân cảnh ấy trên màn hình mà ngắm đi ngắm lại.

Rachel nghe xong lời nhận xét ấy của đạo diễn mà trong lòng vẫn còn canh cánh. Đây là bộ phim đầu tay của cô, hơn nữa còn được đầu tư rất kĩ lưỡng, rất nhiều người đã đổ hết tâm huyết của họ vào đây, cô không muốn nó không được hoàn hảo trọn vẹn.

– Hay là.. chúng ta quay lại phân cảnh này một lần nữa từ đầu ạ? – Rachel ngập ngừng cất giọng nêu ý kiến. Cả Ryan và đạo diễn ngơ ngác quay sang nhìn nhau rồi lại đổ dồn ánh mắt về cô với vẻ ngạc nhiên.

– Lần này cháu sẽ thay lại bằng miếng dán ngực chứ không dùng áo quây nữa, như vậy sẽ tạo được độ tự nhiên cho phần ngực, nhưng cháu chỉ sợ mọi người mệt thôi ạ.. – Giọng cô nói cũng nhỏ dần, giống như còn đang lo sợ, ái ngại điều đó.

– Anh không mệt. – Ryan buột miệng đáp lại, trước sự nhanh nhảu ấy của Ryan, đạo diễn Caradoc cũng ngập ngừng ra chỉ thị.

– Được, được. Vậy mọi người nghỉ ngơi tầm 5, 10 phút đi rồi sẽ quay lại từ đầu. Được vậy thì tốt quá! – Ông vui sướng nhìn cô rồi nở một nụ cười đầy thích thú trước tính cách cầu toàn của Rachel dành cho công việc. Vốn dĩ ông cũng định ngỏ lời yêu cầu cô thay thử sang miếng dán ngực xem có hiệu quả cao hơn không, nhưng nhìn dáng vẻ ngại ngùng, nhút nhát ấy của cô sinh viên, ông cũng khó mở lời, may thay việc này cô lại chủ động lên tiếng.

Đạo diễn Caradoc thông báo lại cho cả đoàn làm phim, Rachel cũng vào phòng thay đồ và thay sang miếng dán ngực, tuy việc này khiến cho quá trình quay khá ngại ngùng, nhưng bước đầu tiên để có thể trở thành một người nghệ sĩ là phải biết gạt bỏ những cảm xúc cá nhân ra và hy sinh vì nghệ thuật.

Phân cảnh đó cũng được hoàn thành một cách xuất sắc, việc cô thay thế trang phục của mình cũng đã đem lại hiệu quả cao, góp phần khiến cho những phân cảnh ấy trở nên đắt giá. Sau phân cảnh ấy, họ có quay them hai phân cảnh nữa cho tới tận tối muộn mới xong, ai nấy cũng đều trở về với một dáng vẻ mệt mỏi, uể oải, chưa kể đến việc sáng mai họ tiếp tục có những phân cảnh phải quay vào lúc 4 giờ sáng nữa.

– Và đó là tất cả những gì đã xảy ra đấy. – Rachel mệt mỏi cất giọng, hai mắt nhắm hờ vào, dường như cô đã buồn ngủ lắm rồi.

– Số cậu đúng là rất rất hưởng luôn đấy có biết không? Hãy trân trọng đi. – Tiffany nhấn mạnh từng chữ với cô bạn thân như muốn nhắc nhở.

– Chẳng bù cho tớ với Harry… – Tiffany nói với giọng nhỏ dần, ánh mắt cũng nhìn sang một bên với vẻ chán chường.

– Tiff, tớ rất muốn nghe cậu kể về buổi đi chơi ấy nhưng… có lẽ để lúc khác nhé? Tớ buồn ngủ lắm rồi… – Rachel giơ tay lên dụi mắt rồi ngáp một cái thật lớn.

– Ừ được rồi, cậu ngủ đi mai còn dậy sớm nữa! – Tiffany ôm chầm lấy cô bạn thay cho một lời chuc ngủ ngon, miệng cũng cười nhẹ nhàng rồi lên giường của mình ngay sau đó.

Ngay sau khi cô bạn cùng phòng tắt đèn đi, cả căn phòng chìm vào một màu đen ảm đạm, không gian yên ắng. Rachel đắp chăn lên ngang người, hai mắt nhắm nghiền vào. Nhắc tới Harry, cô cũng muốn biết anh có còn giận cô nữa không, dù gì cũng đã hơn một ngày cô không nói chuyện gì với anh rồi. Thế nhưng cô thật sự rất bận bịu, thậm chí ngay cả thời gian nghỉ ngơi cho bản thân mình còn không có nữa mà…

Lại một ngày làm việc đầy mệt mỏi nữa bắt đầu, cả đoàn làm phim đã có mặt tại phim trường vào lúc 4 giờ sáng, chung quy từ hôm qua tới hôm nay, họ được ngủ chưa tới 6 tiếng nữa. Trên gương mặt ai nấy cũng đầy vẻ mệt mỏi, thế nhưng vẫn phải tập trung cao độ để công việc có thể đạt kết quả tốt nhất.

Họ bắt đầu phần trang điểm, chuẩn bị phục trang cho các diễn viên. Lần này Rachel đã được mặc lên mình một bộ trang phục kín đáo và thoải mái hơn trước rất nhiều, là một chiếc áo phông kết hợp chân váy lụa dài, mang lại cho cô vẻ nữ tính, dịu dàng cho cô gái trẻ này. Mái tóc màu nâu vàng cũng được để buông dài sau lưng, khiến cho vẻ đẹp ấy như càng được khẳng định thêm nữa.

Đến với bộ phim lần này, chàng ca sĩ, diễn viên nổi tiếng Ryan Norwood đã được trải nghiệm với đủ loại vest với đa màu sắc mang tông trầm, lạnh dựa vào tạo hình đặc trưng của nhân vật theo đúng nguyên tác. Bộ vest cho phân cảnh ngày hôm nay mang một màu xanh sẫm, mái tóc thì được vuốt dựng ra sau, làm lộ rõ gương mặt điển trai cuốn hút.

Khỏi phải nói cũng biết khi được chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy trong một tạo hình đầy sự bí hiểm và quyến rũ như vậy, cô sinh viên kia đã cảm thấy mãn nhãn như thế nào. Mới sáng nay khi thức dậy cô còn cảm thấy mệt mỏi, toàn thân rã rời như người đi mượn, vậy mà sau khi nhìn thấy anh, con người này lại cảm thấy như mình đang tràn đầy năng lượng vậy.

Phân cảnh họ chuẩn bị quay vào sáng nay vô cùng nhẹ nhàng, nhân vật nữ chính sau suốt một đêm lo lắng không biết nam chính đã đi đâu, có gặp bất kì nguy hiểm gì không khi cô gọi mãi mà anh không nghe máy. Sáng hôm sau, trong lúc đang đứng nấu đồ ăn sáng, nhân vật nam chính bất ngờ trở về căn phòng họ đã thuê trọ, nhẹ nhàng đứng sau lưng cô, mắt nhắm lại như đang hưởng thụ mùi thơm từ đồ ăn đang hòa quyện với mùi hương cơ thể của cô.

Nhân vật nữ chính vì bất ngờ, một phần cũng vì hạnh phúc khi thấy anh bất ngờ trở về như vậy nên đã không kiềm được lòng mình, liền bất giác phát sinh ra một hành đọng bốc đồng. Cô lập tức quay ngang mặt sang và hôn nhẹ vào má anh với một gương mặt rạng rỡ, thế nhưng nhân vật nam chính dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khẽ chau mày hỏi lại, đến lúc này cô mới cảm thấy ngại ngùng rồi quay mặt đi. Một phân cảnh hết sức nhẹ nhàng và dễ thương, trái ngược hoàn toàn với cảnh quay hôm qua.

Trong lúc ngồi chờ trang điểm, Rachel không thể nào ngừng nghĩ tới lúc được bắt đầu cảnh quay ấy. Sau những phân cảnh hôm qua, cô đã bắt đầu cảm thấy tự tin hơn với khả năng diễn xuất của mình rồi, vậy mà sao hôm nay lại vẫn có cảm giác hồi hộp như lần đầu tiên đối diện với ống kính máy quay vậy? Hay điều mà đang mang lại cảm giác hồi hộp, bồn chồn ấy cho cô không phải là việc đứng trước ống kính?

Rachel đang được trang điểm nốt phần má, lần này cô đã thay trang phục từ trước nên chờ trang điểm xong thì sẽ bắt đầu quay luôn. Chợt cô có thể cảm nhận ai đó đang động chạm vào tóc mình nên có giật mình nhè nhẹ, cô ngơ ngác ngoái mặt nhìn ra sau, người đàn ông đang đứng đút một tay vào túi quần, người hơi khom lại để nhặt lấy một sợi chỉ đang vướng trên mái tóc mềm mượt của cô.

– Mặc đồ vào kiểu gì mà dính cả chỉ lên tóc thế này? – Ryan chau mày hỏi trêu ghẹo cô rồi vứt sợi chỉ ấy xuống đất.

Rachel không trả lời mà chỉ mím môi cười trừ, khóe mắt lúc này có hơi cay cay, nước mắt tưởng chừng sắp trào ra nhưng cô đã cố gắng kìm nén lại.

– Anh đã chuẩn bị xong hết rồi ạ? – Cô chủ động hỏi chuyện anh.

– Ừ, con trai mà, nhanh lắm, đâu có lâu như con gái các em. – Anh vừa nói vừa đánh mắt nhìn sang cô bằng ánh mắt hình viên đạn.

Rachel không thể nào cầm cự được thêm nữa, một dòng nước mắt chảy ra từ khóe mi cô, lăn dài xuống gò má, cô ca sĩ này cũng dùng tay che miệng lại rồi ngáp một cái thật to.

– Ôi Rachel! – Nữ chuyên viên trang điểm thốt lên đầy bàng hoàng khi thấy giọt nước mắt ấy lăn dài trên gương mặt mà cô vừa dành bao công sức để trang điểm.

– Em xin lỗi chị, em buồn ngủ quá… – Rachel sụt sịt mũi một tiếng rồi mếu máo nói đầy ái ngại, ắt hẳn cô cũng cảm thấy có lỗi lắm, nhưng cô chẳng thể kiềm chế được nữa.

Ryan nghe thấy hai người nói chuyện liền đưa mắt xuống nhìn, chợt bắt trọn được cái nhìn đầy khó chịu của nữ chuyên viên ấy dành cho cô diễn viên trẻ tuổi, thậm chí còn thở hắt ra đầy tức tối khi mình sẽ phải trang điểm thêm cho cô bé này. Anh đã định lên tiếng nói gì đó, thế nhưng đúng lúc đó, trợ lí của đạo diễn liền mở cửa bước vào bên trong phòng phục trang mà thông báo.

– Xin lỗi mọi người, bên hậu cần đang gặp một chút khó khăn nên khung cảnh trong phim trường vẫn chưa được dàn dựng xong. – Anh chau mày nói với ngữ điệu không mấy vui vẻ trước sự việc không ngờ trước này.

– Sẽ mất khoảng bao lâu thế? – Ryan tương đối bất ngờ trước lời thông báo ấy, Rachel đang ngồi trên ghế trang điểm cũng phải nhướn cổ lên mà nghe ngóng, hai mắt mở to đầy ngạc nhiên.

– Chắc cũng phải khoảng 15, 30 phút. Tất nhiên là bên đoàn làm phim sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ, nhưng mong mọi người thông cảm nhé. – Người trợ lí cất giọng nói đầy áy náy, thế nhưng Ryan chẳng hề ra vẻ khó chịu gì mà ngược lại còn tỏ ra rất vô tư và thoải mái.

– Không sao đâu, ngồi chờ một chút cũng được mà. – Chàng diễn viên này cười nhẹ nhàng rồi cũng vẫy tay cho qua, người trợ lí của đạo diễn cũng nói qua nói lại vài ba câu nữa mong mỏi sự cảm thông rồi mới trở ra ngoài.

Ryan chẹp miệng một tiếng rồi lại quay mặt vào nhìn cô diễn viên trẻ đang ngồi trên chiếc ghế trang điểm, đôi mày của anh nhướn lên như gợi ý.

– Kìa, ngủ được thêm chừng nửa tiếng đấy! – Anh nhếch mép cười trêu chọc cô.

– Em cũng định vậy. – Rachel nói rồi cười tươi rói đáp trả, trên gương mặt còn thể hiện rõ sự mãn nguyện nữa. Trước nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai ấy của cô bé này, khóe môi anh cũng vô thức nhếch lên trước sự ngây ngô, trẻ con ấy. Cô nằm lùi người xuống, tựa đầu vào lưng ghế, mặt quay nghiêng sang và khẽ nhắm hờ mắt lại để nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thế nhưng hai tay lại khom vào, xoa nhẹ vào hai bên cánh tay, có lẽ trang phục của cô hơi mỏng so với nhiệt độ trong phim trường, các máy điều hòa đang được bật lên để cân bằng với độ nóng từ dàn ánh sáng ngoài hậu trường.

Ryan đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó cũng nhanh chóng cởi chiếc áo vest ngoài ra rồi “ném” nhẹ lên trên người cô. Rachel ngơ ngác mở mắt rồi ngước lên nhìn anh với ánh mắt to tròn.

– Cầm hộ anh, đang nóng quá! – Chàng ca sĩ cất giọng nói một cách thản nhiên, sau đó cũng quay lưng bỏ ra ngoài.

Rachel mới đầu còn ngại ngùng cầm trên tay chiếc áo ấy, sau đó cũng chỉ biết tủm tỉm cười rồi đắp chiếc áo ấy lên người mình, lúc này đã có thể chìm vào giấc ngủ ngon rồi.

Sau chừng gần nửa tiếng, cô diễn viên trẻ này cũng từ từ mở mắt ra, nheo nhắm nhìn xung quanh rồi vươn vai một cái thật sảng khoái. Cô chập chững đứng dậy khỏi ghế và rời khỏi căn phòng hóa trang ấy. Bên ngoài phim trường, ai nấy cũng đều rất tập trung bắt tay vào việc dàn dựng khung cảnh.

Cô đưa mắt nhìn quanh, sớm nhận ra bóng dáng người đàn ông ấy đang đứng cạnh đạo diễn Caradoc nên liền di chuyển tới gần. Hai người họ đang cùng nhìn chằm chằm về phía những nhân viên hậu cần dang làm việc chăm chỉ mà trao đổi gì đó với nhau, thấy cô lại gần, Ryan cũng nhẹ nhàng quay mặt nhìn sang.

– Áo của anh ạ. – Cô cầm tay lên vạt chiếc áo vest mình đang khoác trên người, dự định cởi ra rồi đưa trả anh.

– Cứ cầm lấy đi. – Ryan thản nhiên nói rồi cũng nhìn lại về phía hậu trường đang được dàn xếp khung cảnh một căn phòng trọ giá trẻ.

Nghe anh nói vậy, cô sinh viên năm 3 này cũng đành nghe theo nên vẫn khoác nó trên người. Cả ba người họ cùng đứng cạnh nhau mà giám sát công việc của các nhân viên hậu cần, thật may là sau vài phút sau, cuối cùng thì họ cũng xong. Rachel cuối cùng thì cũng được trả lại phục trang cho anh, tất cả mọi thứ cũng đêu đã sẵn sàng. Cô diễn viên trẻ này đứng vào vị trí trước chiếc bàn bếp, tay đang cầm dao và chuẩn bị bữa sáng.

“3, 2, 1, DIỄN!” Tiếng của đạo diễn Caradoc cất lớn, các máy quay cũng đã bắt đầu ghi trọn lại các cảnh quay. Erena đang dùng con dao bếp và cắt thái từng miếng cà rốt, bên cạnh còn là một nồi nước dùng đang được đun sôi trên bếp, mùi thơm cũng bắt đầu tỏa ra ngào ngạt.

Người đàn ông trong bộ vest màu xanh sẫm bất ngờ đẩy cửa bước vào trong, cánh mũi nhếch lên giống như đang cố gắng ngửi lấy mùi thơm đang tỏa ra từ căn bếp nhỏ. Anh từ tốn bước chân thật nhẹ vào bên trong bếp, bóng lưng của người con gái ấy hiện lên ngay trước mắt anh. Victor đứng áp sát vào lưng của cô gái, đôi mắt nhằm hờ lại mà thưởng thức mùi thơm từ thức ăn đang hòa quyện với mùi hương cơ thể của cô.

– Có món gì đây? – Ngữ điệu trầm ấm ấy phả vào tai cô thật nhẹ nhàng.

Thế nhưng đôi mày của chàng diễn viên lúc này lại khẽ chau lại, bỗng dưng anh lại quên mất tiếp theo trong kịch bản là phải làm gì, liền khẽ quay mặt sang định nói với đạo diễn cho cắt cảnh tại đây, thế nhưng việc quên kịch bản chỉ có mỗi anh, Rachel vẫn đang làm đúng theo những gì nguyên tác đã viết.

Cô tủm tỉm nở một nụ cười đầy vui mừng khi thấy người đàn ông ấy trở về nhà đầy bất ngờ như vậy nên cũng định tạo cho anh một chút “ngạc nhiên” bằng cách sẽ quay sang vòng tay ôm chầm vào cổ anh, nhướn cổ lên và thơm trộm vào má anh một cái. Ngay khi cô diễn viên ấy vừa quay mặt sang và trao nụ hôn ấy lên má người đàn ông thì lập tức hai mắt cô trợn tròn lên đầy bàng hoàng, vậy ra người ngạc nhiên ở đây là cô chứ không phải anh.

Đó không phải là má, mà là đôi môi của người đàn ông này. Một cái chạm môi thật nhẹ nhàng nhưng cũng không kém bất ngờ khi nó đã đi sai kịch bản mât rồi. Ánh mắt anh nhìn vào cô cũng thật đầy ngạc nhiên, thế nhưng sau đó cũng trở nên dịu dàng dần. Anh không nghe thấy lời phản đối và yêu cầu dừng lại từ phía đạo diễn nên vẫn tiếp tục diễn.

Con tim cô đang đập loạn lên, nhưng nhìn thái độ của bạn diễn, cô cũng đành bất chấp mà diễn tiếp theo mạch. Cô ngại ngùng quay mặt đi sau nụ hôn bất chợt ấy, người đàn ông ấy cũng chau mày lại đầy khó hiểu.

– Có chuyện gì sao? – Anh chau mày nhìn cô, chỉ vì thấy người con gái này có biểu hiện lạ thường nên đã hỏi.

– Dạ không… – Cô lắc nhẹ đầu, miệng cười vu vơ đầy ngại ngùng.

“CẮT!” Giọng của đạo diễn Caradoc cất lên thật lớn, Ryan và Rachel lúc này mới có thể trở về trạng thái bình thương.

– Đoạn đấy táo bạo đấy, hai người bàn nhau đổi kịch bản từ trước đấy à? – Đạo diễn Caradoc vỗ tay khen ngợi trước cảnh quay tuyệt đẹp và đầy cảm xúc ấy, diễn xuất của họ lúc đó cũng thật tự nhiên, diễn mà như không diễn nên nên khiến cho đoạn phim càng trở nên đáng giá hơn.

– À, thật ra thì… – Ryan gãi mũi cười trừ, thực chất đâu phải là họ cố ý đổi kịch bản, hơn nữa còn chẳng có bàn trước gì, người quên kịch bản là anh.

– Đoạn đó tuyệt lắm đấy! – Ông nói rồi vẫy tay gọi họ ra xem lại, Rachel ngượng tím mặt mày rồi cũng chập chững bước về phía máy quay.

Trên màn hình máy quay đang chiếu lại cảnh quay “xuất thần” vừa rồi, thậm chí nụ hôn chớp nhoáng ấy của họ còn đương quay cận cảnh lại nữa. Tận mắt xem lại cảnh này, Rachel không giấu được sự ngại ngùng của mình nên hai má đỏ ửng hết lên, thậm chí còn chẳng dám xem lại thước phim ấy, lập tức quay mặt đi chỗ khác, tay cũng vô thức sờ lên môi mình.

Vậy đó là nụ hôn màn ảnh đầu tiên của cô ư? Khoan hẵng nói tới trên màn ảnh, thậm chí ở ngoài đời cô còn chưa từng hôn ai nữa, vậy đây là nụ hôn đầu đời của cô đấy ư? Nụ hôn đầu đời của cô… lầ với người đàn ông này…

Cô ngại ngùng đưa mắt liếc nhìn anh, cũng đúng lúc đó chàng trai này nhìn sang cô, trên môi anh nở một nụ cười có chút bối rối và lúng túng khi vô tình làm nên một cảnh quay đẹp mắt tới vậy. Giờ thì sao đây? Cô phải tiếp tục quay trong một trạng thái bồn chồn, e ngại thế này sao? Tuy ngày hôm nay các phân cảnh của cô và anh chỉ quay tới đầu giờ chiều là cùng, thế nhưng từ giờ tới lúc cũng đâu phải là một khoảng thời gian ngắn đâu, cô không biết mình có thể che đậy cảm xúc được bao lâu nữa.

Sau khi dùng xong bữa trưa ngay tại phim trường, cả đoàn làm phim lại tiếp tục bắt tay vào những phân cảnh tiếp theo. Dường như sau ngày đầu tiên với những cảnh quay mất nhiều sức khi phải thực hiện nhiều pha hành động và cũng phải quay đi quay lại nhiều lần, thì những phân cảnh hôm nay đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đồng thời mọi chuyện cũng diễn ra thật suôn sẻ nên không cần phải quay lại quá nhiều lần.

Tưởng chừng như ngày hôm nay sẽ trôi qua như thế, không còn một việc gì xảy ra khiến cô phải khó xử nữa. Rachel đã giữ suy nghĩ như vậy cho tới khi có sự xuất hiện của người đó.

“CẮT!” Lời đạo diễn Caradoc cất lên vô cùng dõng dạc như tuyên bố những phân cảnh ngày hôm nay của họ đã hoàn thành một cách xuất sắc. Cả Ryan và Rachel đều thở phào đầy nhẹ nhõm, không quên vỗ tay đầy cảm kích trước sự cố gắng và làm việc chăm chỉ của cả ekip trong ngày hôm nay.

Anh đưa mắt nhìn về phía người quản lí của mình ngay sau đó, vì công việc ngày hôm nay được hoàn thành sớm nên anh muốn về luôn để có thêm thời gian đi “hẹn hò” với cô bạn gái của mình, bù đắp cho khoảng thời gian vừa rồi đã không quan tâm cô được nhiều.

Thế nhưng ngay khi vừa nhìn về hướng đó, đôi mắt của anh đã mở thật to đầy kinh ngạc, chân lập tức chạy thật nhanh về phía đó, người con gái trong bộ váy dài thanh lịch ấy khẽ nở một nụ cười dịu dàng.

– Nat! Em tới lúc nào thế? – Anh không giấu được sự ngạc nhiên của mình liền thốt lên, đồng thời tay cầm lấy chai nước khoáng mà cô đưa cho mà uống lấy một ngụm.

– Em cũng vừa tới thôi, tại nghe tin hôm nay anh xong việc sớm mà. – Cô nhẹ nhàng cất giọng, một giọng nói thật dịu dàng tựa thiên thần.

– Sao em biết? Anh đã định để cho em bất ngờ rồi mà? – Ryan không giấu được sự ngạc nhiên khi nghe vậy, bên cạnh đó cũng thể hiện một chút thất vọng khi kế hoạch của mình bất thành.

Natasha cũng không biết phải trả lời câu hỏi ấy thế nào. Từ việc cô nắm rõ từng lịch làm việc của anh cho tới việc cô đích thân tới đây và những việc cô sắp làm sau đó nữa, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Tony.

– Bí mật. Bây giờ anh xong việc rồi phải không? Chúng mình đi uống cà phê đi? – Cô nhoẻn miệng cười, ánh mắt nhìn anh cũng thật dịu dàng, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy chút gượng gạo.

– Được, chờ anh thay đồ rồi mình đi nhé! – Anh cười tươi rói như bắt được vàng rồi giơ tay vuốt nhẹ vào má cô, Natasha cũng khẽ nhoẻn miệng cười khi nhìn theo bóng lưng người đàn ông ấy cố gắng chạy thật nhanh vào phòng thay đồ.

Rachel từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng liền cười thầm trước sự hạnh phúc của họ, thế nhưng lại le lói một chút cảm giác không mấy thoải mái, ngay cả bản thân cô cũng không rõ vì sao. Được gặp đàn chị đi trước như vậy nếu không ra chào thì sẽ thật thất lễ, trước khi trở vào phòng thay đồ, cô đã bước đến trước mặt cô ca sĩ ấy, lễ phép cúi chào đầy vẻ ngoan ngoãn và thân thiện.

– Em chào chị ạ! – Rachel cất giọng chào rồi cũng xin phép trở về phòng thay đồ ngay sau đó.

Thế nhưng ngay sau khi nữ diễn viên trẻ ấy vừa quay lưng đi được vài bước, Natasha đã cất giọng gọi với lại. Rachel ngơ ngác tiến lại vè phía cô.

– Lát nữa em có rảnh không? – Natasha giở giọng nhẹ nhàng mà gặng hỏi cô gái trẻ, Rachel ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng khẽ lắc đầu đáp lại.

Ryan bước ra từ phòng thay đồ với một bộ quần áo vô cùng thoải mái không lâu sau đó, nhìn thấy cô bạn gái đang đứng chờ ở phía trước, anh cứ như một đứa trẻ con nhìn thấy kẹo, liền nhanh chân chạy về phía cô.

– Được rồi, mình đi thôi. – Vừa dứt lời, chàng ca sĩ này đã nắm chặt lấy tay của cô bạn gái thật tình cảm.

– Chờ một chút đi. – Cô quay sang nhìn anh rồi nhoẻn miệng cười, ánh mắt ấy cũng đầy ẩn ý. Ryan khẽ chau mày đầy khó hiểu, cô còn chờ đợi điều gì nũa?

Chàng ca sĩ ấy một tay đút vào trong túi quần, tay còn lại nắm chặt lấy bàn tay của người bạn gái, trong khi chờ đợi có lúc còn đưa tay cô lên miệng mà thơm nhẹ lấy, đôi luc lại ngắm nghía không rời, nghịch các ngón tay thanh mảnh của cô, tất cả các hành động ấy đều cho thấy anh hẳn là một người đàn ông trưởng thành về thể xác nhưng trong tâm hồn thực chất vẫn chỉ như một đứa trẻ mỗi khi được ở bên cạnh cô bạn gái của mình.

– Ở đây! – Natasha giơ cao tay mà vẫy gọi, Ryan cũng vì nghe thấy tiếng giọng của cô cất lên nên mới ngẩng mặt dậy. Trước mặt anh lúc này là một cô gái trẻ trong một bộ quần áo năng động, ánh mắt cô nhìn sang anh có chút ngại ngùng.

– Em vừa mới rủ mãi cô bé mới đồng ý đi cùng đấy! – Cô quay sang nói với anh bằng ngữ điệu vô cùng tự hào trước tài thuyết phục của mình.

Ryan vẫn giữ nụ cười ấy trên môi nhưng sau đó vẫn không quên ghé sát vào tai cô bạn gái mình mà thì thầm to nhỏ.

– Anh tưởng chỉ có riêng chúng mình. Thì… là hẹn hò mà? – Anh thể hiện sự ngạc nhiên.

– Càng đông càng vui chứ có sao đâu? Mike cũng đi cùng mà. – Cô nhướn mày nói với anh, Ryan nghe vậy cũng ậm ừ mà thuận theo ý của bạn gái mình.

Cả bốn người họ cùng ra một quán cà phê gần phim trường theo đúng chỉ định của Tony đã nói với cô, đặc biệt nữ ca sĩ này còn không cho vệ sĩ đi theo, chỉ có bốn người mà thôi, theo như lời cô nói, cô muốn được đi uống cà phê với những người mà mình yêu quý thật thoải mái như những người bình thường.

Trên chiếc bàn cà phê dành cho bốn người, Rachel đã ngồi cạnh Mike, trước mặt là đôi uyên ương kia. Khỏi phải nói cũng biết trong nửa tiếng đồng hồ, cô sinh viên và anh chàng quản lí này đã phải chiêm ngưỡng bao nhiêu cảnh ân ái ngọt ngào giữa hai con người kia. Mike đôi lúc còn chẳng biết tại sao anh lại làm quản lí cho cả hai người đó cùng một lúc nữa.

Cả bốn người họ cũng có nói chuyện với nhau tương đối nhiều thứ, hầu hết là Natasha vì tò mò nên đã hỏi về việc học và những chuyện cá nhân của cô sinh viên này tương đối nhiều. Rachel vì vậy nên cũng có dịp tiếp xúc, trò chuyện với nữ ca sĩ này nhiều hơn, và chợt nhận ra rằng cô thật sự không “chảnh chọe” như nhiều người trên mạng vẫn thường nói. Thậm chí cô còn cảm thấy vui khi thần tượng trong lòng cô có thể có một mối tình rất đẹp với một người con gái hiền dịu, nết na, lại vô cùng dễ mến như vậy.

Chiếc điện thoại đang đặt trên mặt bàn của nữ sĩ bỗng rung lên, cô nhanh mắt nhìn sang, một dòng chữ tin nhắn liền hiện lên trên màn hình: “Em rời khỏi đó được rồi đấy, cùng với Mike.” Đọc xong, cô cũng nhanh tay tắt màn hình đi, đồng thời tay cầm vào chiếc túi xách đặt cạnh mình.

– Chết rồi, em quên mất không đưa cho Tony bản thu âm về bài hát mới, bây giờ anh ấy đang muốn nghe thử để duyệt nó. – Cô bất ngờ cất ngữ điệu vội vã, lập tức đứng phắt dậy.

– Vậy mình về thôi, anh về cùng em. – Ryan nói rồi cũng đứng dậy cùng cô.

– Thôi anh ngồi đây chờ em nhé, em quay về đưa cho anh ấy nhanh thôi, dù gì cũng cần phải trao đổi với anh ấy vài chuyện nữa, có Mike đi cùng em là được rồi. – Cô cố gắng giữ chân anh lại.

– Để anh đi cùng em. – Ryan vẫn dường như không chịu đồng tình với ý kiến của cô bạn gái.

– Thôi, anh di chuyển nhiều lại mệt đấy, cứ ở yên đây chờ em, em sẽ quay lại sớm thôi mà. – Nữ ca sĩ nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng trước sự bướng bỉnh ấy của anh, hai tay đặt lên vai người bạn trai rồi kéo anh ngồi xuống.

Tận mắt chứng kiến và nghe được cuộc hội thoại ấy, Rachel sớm nhận ra mình đang ở trong một tình thế vô cùng khó xử, cô cũng mím môi lại suy nghĩ rồi liền lên tiếng.

– Dạ thôi em cũng xin phép về trước đây ạ… – Cô thỏ thẻ cất giọng ngại ngùng.

– Đừng về vội, chờ chị quay lại rồi chúng ta cùng đi xem phim nhé? Đâu phải lúc nào cũng có dịp thế này chứ? – Cô dùng ánh mắt dịu dàng ấy mà nhìn thẳng vào cô sinh viên năm 3, ngữ điệu thật nhẹ nhàng, trên môi cũng nở kèm theo một nụ cười nhẹ.

Rachel như bị lời nói hết sức nhỏ nhẹ ấy của nữ ca sĩ níu chân lại, bản thân cũng cảm thấy bối rối, liền chỉ biết ngồi im. Chẳng mấy chốc mà cả Natasha và Mike đã cùng lên xe về công ty, chỉ còn Ryan và Rachel ngồi cùng nhau trên chiếc bàn cà phê ấy.

Bỗng nhiên rơi vào trạng thái im lặng, anh liền chau mày trước sự ngại ngùng từ hai phía, trong đầu liền nhanh chóng nghĩ bịa ra một câu chuyện nào đó để nói.

Rachel dĩ nhiên vẫn tiếp nhận những câu chuyện phiếm của anh, đôi lúc còn cười nói đáp trả, thế nhưng cô lại có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm về phía mình. Nữ diễn viên trẻ lập tức đưa mắt nhìn xung quanh, lập tức phát hiện một người đàn ông đội mũ kéo thụp xuống che đi gần hết gương mặt đang có dáng vẻ thật bí hiểm. Trên tay anh ta cầm một chiế điện thoại và chĩa thẳng ống kính về phía này, giống như đang chụp lén vậy.

– Kệ người ta đi, ở đâu cũng có những người như vậy mà. – Ryan cất giọng khuyên cô nên mặc kệ sau khi phát hiện cô gái này cứ quan sát người đàn ông bí hiểm đó mãi không thôi.

Rachel nghe thấy vậy rồi cũng liền quay mặt lên, cố gắng không quan sát người đàn ông đó xem anh ta định làm gì nữa. Tuy miệng anh nói vậy nhưng cô có thể nhìn thấy trong mắt anh một sự khó chịu, không mấy thoải mái gì. Hơn nữa là một người hâm mộ lâu năm của Ryan, cô biết rõ anh không hề thích cái cảm giác bị theo dõi một chút nào, kể cả là những tay paparazzi chuyên nghiệp hay tới những người nghiệp dư, chỉ cần họ có động thái như chụp lén, quay lén anh thì đều khiến anh không hài lòng chút nào. Đó chẳng khác nào là xâm phạm quyền riêng tư của mỗi người.

Việc anh nói như vậy là một chuyện, Rachel đôi lúc vẫn ngoái đầu lại phía sau để nhìn xem người đàn ông đó có còn tiếp tục làm những hành động đáng lên án như vậy không. Và đúng lúc ấy cô đã bắt gặp một hành động còn “vượt giới hạn” hơn hẳn khi hắn ta dùng các ngón tay để phóng ta ra trên màn hình, dường như hắn ta đang cố phóng ta máy ảnh của mình ra để chụp lại. Rachel nắm chặt tay lại đầy phẫn nộ, thế nhưng Ryan khẽ chẹp miệng một tiếng.

– Mặc kệ đi mà. – Anh vẫn tiếp tục khuyên cô, thế nhưng cô vẫn chẳng thể đỡ tức hơn một chút nào.

Đúng lúc đó người đàn ông ấy cũng đứng dậy và rời khỏi chỗ ngồi của mình, Tưởng như anh ta chỉ đơn thuần là đứng dậy và rời khỏi quán cà phê một cách bình thường, thế nhưng anh ta còn cố tình đi qua bàn của Rachel và Ryan. Chiếc điện thoại mà hắn đang cầm trên tay được giơ ra, chĩa thẳng vào gần mặt của chàng ca sĩ, Rachel đã nhanh chóng nhìn vào trong màn hình, điện thoại của hắn thậm chí còn đang trong trạng thái quay phim.

Đó thật sự là một hành động hết sức thô thiển khi đã không được sự cho phép của người được chụp, quay phim mà lại còn dí hẳn máy vào mặt họ như vậy. Tuy Ryan đã cố lờ đi, nhưng với việc anh ta thậm chí còn cố đi thật chậm rãi để có thể quay phim chàng ca sĩ này lâu hơn chút đã khiến Rachel không thể kiềm chế thêm được nữa.

– Thưa anh, anh có thể dừng hành động thô thiển như vậy lại được không? – Cô sinh viên lập tức đứng dậy và ra giọng đề nghị.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN