Nợ Em Cả Một Đời (18+) - Chương 14 : "Hoa hồng đỏ"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Nợ Em Cả Một Đời (18+)


Chương 14 : "Hoa hồng đỏ"


Rachel ngồi tựa lưng vào thành giường của mình, trên tay cầm tập kịch bản mà đọc nghiền ngẫm, đôi lúc trong miệng còn nhẩm thầm như để học thuộc kĩ hơn cho buổi quay ngày mai. Chợt Tiffany ngồi bật dậy từ chiếc giường bên cạnh, giọng cất lên hỏi.

– Này người nổi tiếng, đắp mặt nạ không? – Cô bạn cùng phòng hất mặt hỏi.

Rachel ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào tập kịch bản đang cầm trên tay. Tiffany bước về phía chiếc bàn học của mình mà lấy ra từ ngăn kéo hai chiếc mặt nạ, Rachel lúc này mới cất giọng phụng phịu mà hỏi lại.

– Mà người nổi tiếng gì chứ? Đến cả cậu cũng trêu tớ à? – Cô cất ngữ điệu thầm giận dỗi ấy lên.

– Không nổi tiếng thì sao trang báo nào tớ cũng thấy có tên cậu thế? – Tiffany bước lại gần phía cô bạn, tay đưa chiếc mặt nạ ra trước mặt cô, miệng nói đầy vẻ châm chọc.

– Có gì đâu chứ… – Rachel ngại ngùng thỏ thẻ, tay đồng thời xé vỏ ngoài của chiếc mặt nạ ra.

– Thôi, cậu không cần phải giấu, chuyện ở quán cà phê của cậu và Ryan không chỉ có mỗi mình tớ biết đâu mà cả cái nước này cũng đều biết hết ròi. Tớ chưa hỏi cậu vì thấy cậu đang tập trung học lời thoại thôi. – Tiffany lập tức đáp trả với ngữ điệu có phần gay gắt hơn trước khiến Rachel ngạc nhiên vô cùng.

Thông tin đó đã lan nhanh tới vậy rồi, có thể điều đó đã quen với một người chuyên nghiệp như Ryan, nhưng với cô thì thật mới mẻ, có lẽ cô chẳng dám lên mạng xã hội cho tới khi chuyện này lắng xuống mất, thật ngại quá.
Cô quyết định không nói gì mà chỉ lẳng lặng tiếp tục học thoại, Tiffany nhìn cô bạn như vậy mà cũng chỉ khẽ thở dài, không quên kèm theo lời nhắc nhở.

– Tớ biết cậu rất sung sướng khi được tiếp xúc gần với thần tượng của mình như thế, nhưng cái gì quá cũng không tốt đâu, cẩn thận người bị hại lại là cậu đấy. – Cô nhấn mạnh lời nói của mình rồi nằm dài trên chiếc giường êm ấm, tay cũng mở điện thoại ra, vào các trang mạng xã hội của mình để lướt xem có gì hay ho không. Chọt một thứ hiện lên trên đầu trang đã nhanh chóng thu hút được sự chú ý của cô, khóe môi cô khẽ nhếch lên, nhoẻn miệng cười thích thú.

Đó là một video được chính Tiffany quay lại khung cảnh trong căn phòng karaoke vào đúng ngày này năm ngoái, nhân vật chính trong đoạn video ấy không ai khác, chính là cô bạn thân Rachel đang cầm micro và hát say sưa với một trạng thái không thể nào phấn khởi hơn.

Tiffany miệng tủm tỉm cười, bản thân nhanh chóng tìm lấy chiếc tai nghe để cắm vào máy, lúc này đây cô có thể nghe thấy tiếng rồi. Bài hát mà Rachel đang say sưa hát kia chính là bài “Hoa hồng đỏ”, một bản tình ca vô cùng nổi tiếng của cặp đôi trai tài gái sắc Natasha Howard và Ryan Norwood.
Cô cầm tay chiếc micro và nhún nhảy vô cùng vui vẻ trước chiếc màn hình lớn, một giọng hát thật ngọt ngào cất lên, từng sắc thái trên gương mặt cũng đủ để thấy cô đang rất phiêu cùng với giai điệu, sở dĩ có sự phấn khởi trong giọng hát và phong thái khi biểu diễn ấy là vì mới chỉ gần một tuần trước đó thôi, cô đã tích đủ tiền để tham gia buổi kí tặng album mới của Ryan, ở đó, cô đã được tận mắt nhìn thấy chang hoàng tử trong mơ của mình bằng xương bằng thịt, được anh ôm lấy với một thái độ hết sức niềm nở, được chụp hình chung với anh,…

“Thôi được rồi, đến lượt tớ!” Giọng của Tiffany cất lên từ trong đoạn video, thậm chí còn cố gắng đòi lại chiếc micro từ tay cô bạn của mình, thế nhưng Rachel vẫn khăng khăng chẳng chịu.

“Không được, một bài nữa thôi!” Cô diễn viên tập sự phụng phịu giữ chặt lấy chiếc micro, một mực không chịu nhường lại cho cô bạn thân, đồng thời tay kia nhanh chóng bấm chọn bài hát khác trên bảng điều khiển.

Tiffany khẽ thở dài đầy bất lực rồi trở về chỗ ghế ngồi, tiếp tục quay nốt bài hát tiếp theo của Rachel rồi mới tắt. Qủa là một kỉ niệm khó quên, cứ mỗi lần xem lại video này là cô lại chẳng thể nhịn nổi cười, vẻ mặt của Rachel quả thật rất nực cười, hơn nữa giọng ca ấy cũng thật ngọt ngào, có nghe mãi cũng không chán.

Tiffany liếc mắt nhìn sang cô bạn đang ngồi trên chiếc giường bên cạnh, ánh mắt vẫn đang rất tập trung vào tập giấy trên tay, miệng đôi lúc vẫn lẩm nhẩm học thuộc. Khóe môi cô nhếch lên đầy ý đồ, lập tức thực hiện những hao tác trên màn hình. Vậy là cô đã quyết định chia sẻ lại video ấy, không quên gắn thẻ Rachel, cùng với dòng trạng thái hết sức vô tư: “Có nổi tiếng thì cũng đừng làm mất đi dáng vẻ này nhé!”

Đoạn clip vừa chia sẻ có vài phút mà đã thu hút được lượng tương tác đông đảo với hàng tram bình luận. Hầu hết cư dân mạng đều tỏ ra rất ngạc nhiên trước giọng hát ngọt ngào của Rạhel, tuy không phải người chuyên nghiệp, cũng chưa từng trải qua một khóa học thanh nhạc nào nhưng chất giọng của cô cũng thật khỏe và trong trẻo, ngọt ngào.

Cư dân mạng lập tức như phát sốt, cô sinh viên này không chỉ sở hữu một vẻ đẹp xuất thần mà còn có cả mọt giọng hát say đắm lòng người đến thế. Điều đó cũng khiến chiếc điện thoại của Rachel rung lên liên tiếp bởi những thông báo dồn dập, thế nhưng cô diễn viên trẻ tuổi này vừa muốn tập trung cho việc học thuộc lời thoại, cũng vừa lo sợ những thông báo ấy đều đề cập tới chuyện chiều nay tại quán cà phê nên cũng không dám mở máy lên xem.

Giờ đã là 12 giờ hơn, Tiffany mở miệng ngáp một cái thật dài rồi kéo chăn lên ngang người, hai mắt nhắm dần vào như đã sẵn sàng chìm vào giấc ngủ.

– Cậu cũng đi ngủ sớm đi, sáng mai còn đi quay đấy. – Tiffany không quên nhắc nhở cô bạn thân.

– Tớ đi ngủ bây giờ đây. – Rachel cất giọng nói, tay cũng cất tập kịch bản lên trên đầu giường, người nằm xuống mặt đệm êm, chăn rũ ra mà kéo lên trên người.

Cô cầm chiếc điện thoại trên tay mà đắn đo một lúc, cuối cùng cũng quyết định lên thử mạng xã hội xem có chuyện gì không, nỗi sợ hãi cũng không thắng nổi bản tính tò mò. Cô mở lên và hàng trăm lượt tương tác hiện lên trên thanh thông báo, cô ngơ ngác bấm vào.

Đó không phải những thông tin liên quan tới vụ việc xảy ra ở quán cà phê chiều nay mà là họ đang tập trung hêt vào đoạn video về cô một năm về trước màTiffany đã đăng lại. Rachel tròn mắt lướt xuống đọc những dòng bình luận, hai má lập tức đỏ ửng lên đầy ngại ngùng, thật sự chẳng biết phải chui đầu vào đâu nữa.

“Đã xinh lại còn hát hay như thế, thật sự là cực phẩm đấy!”

“Tôi nghĩ tôi yêu rồi mọi người ạ…”

“Bé này là fan cứng của Ryan luôn ấy, trông dễ thương thật.”

“Người hâm mộ sướng nhất thế giới!”

Cả mặt cô bây giờ đỏ như quả cà chua, Rachel lập tức bước xuống giường của mình và nhảy phắt lên chiếc giường bên cạnh của cô bạn, Tiffany đang nằm bất chợt bị một lực nặng đè nén lên lập tức mở to mắt ra, miệng không quên kêu lên một tiếng đau đớn.

– Cậu giết tớ đi còn hơn ấy Tiff! Sao cậu có thể đăng lại cái video đáng xấu hổ này cơ chứ?! – Rachel cất ngữ điệu hoảng loạn ấy lên, đồng thời dùng tay lay mạnh vào người cô bạn cùng phòng như cố ý trách móc.

– Sao mà xấu hổ? Dễ thương thế còn gì? – Tiffany sớm nhận ra cô bạn đang nói đến chuyện gì nên càng cố ý trêu chọc hơn.

– Cậu có biêt tớ có kết bạn với Ryan không hả? Anh ấy mà xem thì mai tớ không dám gặp mặt mất! – Rachel che hai tay lên mặt mà thầm cảm thấy sợ hãi, không dám nghĩ tới sẽ phải đối mặt với anh đầy ngại ngùng thế nào.

– Cứ bình tĩnh đã nào, xem anh ấy có nhấn thích hay làm gì không? – Tiffany vẫn cười cợt, cố gắng trấn an cô bạn của mình.

Rachel sụt sịt mũi đầy lo lắng, những rồi vẫn gắng gượng để bấm vào phần tương tác biểu tượng cảm xúc xem có tên của Ryan không. May mắn thay là không có, cô thở phào nhẹ nhõm
.
– Không có đúng không? Cứ làm toáng lên. – Tiffany cười rồi đẩy nhẹ vào vai Rachel.

– May mà không có ấy! Có thì tớ thà chết còn hơn! – Cô vẫn giữ nguyên ngữ điệu trách móc ấy.

– Thôi đi ngủ đi! – Tifany phải dỗ dành mãi thì cô diễn viên mới nổi kia mới chịu về giường và đi ngủ, thế nhưng thực chất trong thâm tâm vẫn còn lo lắng vô cùng.

____

Giống như mọi ngày, Ryan đã đến tương đối sớm để chuẩn bị hóa trang và ôn lại kịch bản trước khi chính thức quay. Lần này họ đã dựng lên khung cảnh một căn phòng khách sạn cao cấp như đúng trong nguyên tác ở một góc phim trường trong nhà. Một trong những phân cảnh ngày hôm nay có đòi hỏi sự tác động lực của Ryan vào Rachel, nhân vật nam chính do sự thù ghét cá nhân, không kìm nổi sự tức giận của mình nên đã dùng tay bóp hờ vào cổ của nhân vật nữ chính mà tra hỏi với một sự tức giận.

Ở phân cảnh này cần có lối diễn xuất vô cùng nhập vai của diễn viên thì mới thành công, Ryan nhất định phải lột tả sức tức giận của nhân vật thông qua hành động, vẻ mặt, ánh mắt, thế nhưng lại không thể để bạn diễn của mình bị thương trong thực tế. Rachel thì phải nhập tâm hoàn toàn vào tâm lí sợ hãi của nhân vật nữ, nước mắt rơi xuống tự nhiên, đầy cay đắng.

Phần hóa trang cũng đã xong, Ryan khẽ cảm thấy tò mò khi không hề thấy Rachel trong phòng trang điểm, liền bước ra bên ngoài căn phòng ấy, đầu quay sang các hướng như tìm kiếm cô. Chợt anh nhận thấy ở góc hậu trường kia, bên cạnh những chiếc máy quay có sự tụ tập của một vài người, anh vừa chau mày vừa bước lại đó.

Rachel và những đồng nghiệp đóng vai phụ khác, hay cũng có thể gọi là những người bạn cùng trường đại học đang say mê đứng túm tụm vào mà buôn chuyện thật vui vẻ trước giờ mở máy. Ra là cô đã tới trước cả anh rất lâu và xong xuôi phần hóa trang của mình từ trước, giờ đây cô đang tận dụng những thời gian rảnh của mình để giao lưu với những người bạn ấy.

Cô đang cười nói thật vui vẻ, chợt một cái hắng giọng cất lên từ sau lưng cô diễn viên trẻ, cô giật bắn mình quay ngoắt mặt về sau, ánh mắt ngơ ngác ngước lên, ra là anh.

Thấy sự xuất hiện của người đàn ông ấy, những diễn viên thực tập kia cũng lễ phép mở miệng chào, ngay cả cô cũng không trái ngược. Anh mỉm cười nhẹ nhàng rồi gật đầu, sau đó ánh mắt lại đổ dồn xuống người con gái đang đứng sát trước mặt.

– Em đi với anh đi tập thoại. – Ryan nhướn mày nói như thầm ra lệnh.
Rachel tròn mắt ngạc nhiên, thậm chí còn chỉ lại tay vào người mình như muốn xác định lại, khi Ryan gật đầu và quay lưng bỏ đi trước, cô vẫn ngờ ngợ không nghĩ đó là thật nhưng vẫn lon ton chạy theo. Hôm nay là ngày quay cuối cùng của tuần quay đầu tiên, suốt cả tuần vừa rồi anh và cô luôn tự học thoại, đôi lúc có nói chuyện lúc nghỉ giải lao để tăng sự tương tác với bạn diễn, còn việc tập thoại này thì… chưa từng.

Ryan giơ tay gọi với ra người quản lí đang đứng ở gần trợ lí của đạo diễn, Mike quay mặt nhìn sang, định chạy về phía anh.

– Em và Rachel vào phòng trang điểm để tập thoại cho đỡ ồn, có gì vào gọi em nhé! – Chàng ca sĩ lớn giọng gọi với, Mike giơ tay xác nhận đã nhận được thông báo, đồng thời gật đầu.

Anh và cô cùng nhau bước vào trong căn phòng hóa trang ấy, lúc này người cũng không có nhiều, chỉ còn vài chuyên viên trang điểm ngồi đó, các diễn viên cũng đã xong xuôi hết phần hóa trang của mình nên việc tập thoại ở trong này sẽ có hiệu quả hơn so với ngoài phim trường ồn ào kia.

Ryan kéo một chiếc ghế ra cho cô rồi bản thân ngồi vào chiếc ghế đối diện, trên tay hai người lúc này đều cầm tập kịch bản, anh lật giở từng trang như đang tìm kiếm, nhân lúc đó cô đã tranh thủ ngắm nhìn gương mặt tập trung ấy của anh một cách lén lút. Đôi long mày nam tính ấy chau lại, đôi mắt sắc sảo lục tìm những trang giấy, các ngón tay thon dài ấy lật giở từng tờ một.

Trong lúc cô còn đang lén lút ngắm nhìn cảnh tượng ấy một cách chăm chú, say mê, chất giọng trầm ấm, nam tính của người đàn ông này bất ngờ cất lên như khiến cô bừng tỉnh lại.

– Em biết chuyện hôm qua đã lên báo rồi chứ? – Anh cất giọng hỏi với vẻ điềm tĩnh.

– Em… biết ạ. – Cô khá bất ngờ trước câu hỏi ấy, ngập ngừng một lúc rồi cũng ấp úng đáp lại.

– Không riêng gì chuyện đó, mà chuyện gì cũng sẽ có nhiều hướng nhìn vào. Đọc được bình luận khen ngợi thì tất nhiên sẽ rất vui, nhưng em cũng chẳng thể chọn lọc mãi để đọc được. Hơn nữa mới đầu thì cũng sẽ có nhiều lời ra tiếng vào hơn, bản thân em cũng sẽ khó thích nghi được với những lời bàn tán ấy ngay, nên cách tốt nhất là đừng đọc gì cả. – Anh thẳng thắn đưa ra lời khuyên với tư cách là một người từng trải trong những chuyện tương tự.

Rachel chỉ biết dùng ánh nhìn đầy sự thấu cảm ấy mà nhìn anh, đó không chỉ là sự cảm động trước một lời khuyên thật chân thành ấy của người trong ngành lâu năm với đồng nghiệp mới, của một người anh đối với đàn em của mình, mà đó còn là sự đau lòng khi nghe những lời nói ấy từ thần tượng số một trong lòng mình.
Cô có thể nhớ lại tất cả những khó khăn mà anh đã từng gặp thuở mới vào nghề, và anh đã phải chật vật, phải khổ sở thế nào để có thể vượt qua được những lời dèm pha ấy. Dù những chuyện anh làm đều mang lại điều tốt đẹp cho người khác, hoặc chẳng làm ảnh hưởng tới ai nhưng vẫn không tránh khỏi những lời lẽ độc địa ấy từ cư dân mạng.

– Vì anh không muốn bất cứ ai cũng phải trải qua cái cảm giác mà anh từng trải. – Anh ngẩng mặt lên mà nhìn thẳng vào trong đôi mắt đang mở to ra mà nhìn mình không rời ấy, môi anh mím lại, khẽ nở một nụ cười mỉm thật nhẹ nhàng.

Cả không gian xung quanh như chìm hẳn vào trong sự tĩnh lặng, mọi hoạt động của các chuyên viên trang điểm trong phòng cũng như ngưng đọng lại, nơi đây như chỉ còn sự hiện hữu của riêng hai người. Cô như trở nên lúng túng khi mắt đối mắt với anh ở một khoảng cách tương đối gần thế này, thanh âm trầm ấm, nụ cười nhẹ nhàng và cái nhìn thật sự ôn nhu ấy, cô nghĩ rằng ngay đến cả anh cũng có thể nghe thấy tiếng tim cô đập một cách dồn dập như vậy.

Chợt cô như choàng tỉnh giấc, lập tức ngại ngùng đánh mắt nhìn về hướng khác khi nhận ra mọi chuyện có thể sẽ đi quá xa, cô sẽ không thể kiềm chế nổi bản thân mà lăn ra ngất tại chỗ nếu còn đối diện với anh như vậy. Ryan cũng vì thế mà ngồi thẳng người lại, mắt nhìn xuống tập kịch bản trên tay mà nói.

– Em mở trang 34 ra đi.

Rachel cũng nhanh tay lật giở tới số trang theo đúng lời anh nói, khẽ hắng giọng để tập trung vào công việc. Họ tập luyện với nhau hăng say trước giờ mở máy, và cũng dần trở nên ăn ý, có lẽ phân cảnh này sẽ không phải quay đi quay lại quá nhiều lần như những phân cảnh trước nữa.

Mike khẽ gõ cửa phòng trang điểm, từ từ ngó mặt vào trong ngay sau đó, cả hai diễn viên liền ngơ ngac đổ dồn ánh mắt vào người đàn ông ấy.

– Đến giờ quay rồi. – Anh nói rồi chỉ tay ra ngoài phim trường, cả hai người gật đầu rồi cũng đứng dậy và rời khỏi phòng ngay sau đó. Thậm chí trong lúc đang đi ra ngoài, Ryan còn ngoái cổ nhìn sang người con gái đang đi sau lưng mình.

– Lát nữa nếu có đau thì bảo anh ngay nhé. – Anh nhướn mày dặn dò kĩ lưỡng.

– Vâng ạ. – Rachel cũng ngoan ngoãn gật đầu mỉm cười.

Họ bước ra một góc phim trường trong nhà, lúc này đã được bày biện theo khung cảnh của một căn phòng khách sạn cao cấp. Ở phân cảnh này, nhân vật nữ chính của Rachel sẽ phải ngồi đợi ở phòng khách sạn với một tâm trạng vô cùng lo lắng, sợ hãi khi nhân vật nam chính bỏ đi trong đêm và đã có một cuộc “đổ máu” với đồng đội cũ.

Trong cuộc chiến ấy, Victor đã có một cuộc trò chuyện với người bạn cũ của mình, người đã cùng mình vào sinh ra tử trong quá khứ, thế nhưng càng nói lại càng đem lại những suy tư trong lòng người đàn ông trẻ này, về việc tất cả những người ở cạnh bên anh lúc này cũng chỉ là vì một sự rang buộc mang tên “ân nghĩa” chứ thực tâm lại chẳng hề muốn, thậm chí còn vô cùng sợ anh.

Rachel ngồi tự lưng trên giường rộng lớn trong phòng ngủ, trước mặt là chiếc ti vi màn hình phẳng đắt tiền đang mở chạy phim truyền hình, Ryan lúc này thì đứng ở ngoài cánh cửa phòng khách sạn, tay cầm một con dao găm hai lưỡi còn nhuốm máu, trên người anh bận một bộ vest đã dính màu ở tương đối nhiều chỗ, thậm chí còn có những vết cắt của dao để lại trên bộ trang phục và cả da thịt của người đàn ông này.

Đạo diễn Caradoc đưa mắt quan sát lại khung cảnh này và các góc quay của từng máy một lần nữa thật kĩ lưỡng rồi mới dõng dạc nói qua loa. “3, 2, 1, DIỄN!”.

Victor nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng khách sạn vào trong sau khi tra khóa từ vào ổ. Đôi chân ấy chập chững bước vào trong khuôn viên phòng với vẻ đầy khó nhọc, những nếp nhăn trên trán của người đàn ông này cũng xô lại với nhau, mặt nhăn lại đầy đau đớn.

Cả căn phòng khách đã tắt hết đèn, chỉ có ánh dèn le lói từ khe cửa căn phòng ngủ, nơi có người con gái ấy đang chờ. Anh đặt con dao hai lưỡi ấy lên trên mặt bàn, đôi chân lết nhẹ từng bước về căn phòng tắm, cố gắng không phát ra một thanh âm nào quá lớn. Người đàn ông ấy đứng trước tấm gương lớn trong phòng tắm mà lần lượt cởi từ chiếc áo vest mặc ngoài cho tới chiếc áo sơ mi nhuốm máu ra, đôi lúc có xượt nhẹ qua vết thương nên anh khẽ nhăn mặt. Đây là lần đầu tiên trong bộ phim chuyển thể này, thân người vạm vỡ, nam tính của chàng ca sĩ được phô bày ra.

Các máy quay được đưa gần lại nhằm ghi lại những góc quay đẹp nhất, tôn lên từng múi cơ, đường nét mạnh mẽ trên cơ thể người đàn ông này. Mồ hôi nhễ nhại chảy dọc cơ thể, từng vệt máu, những vết thương kết hợp với những hình xăm in sâu trên làn da ấy khiến anh trông càng quyến rũ hơn nữa.

Victor mở tủ đồ y tế và lấy ra một hộp đồ cứu thương, tay cầm nó mà từ từ ngồi xuống thành bồn tắm, khẽ sử dụng từng món đồ ấy để tự sơ cứu những vết thương ấy.

– Rachel, vào đi! – Đạo diễn Caradoc dùng loa nói lớn để ra hiệu cho nữ điễn viên.

Nhận được hiệu lệnh, Rachel liền chau mày ra vẻ nghe ngóng, sau đó lập tức đứng xuống giường mà nhanh chân chạy về phía phòng tắm. Tiếng bước chân vội vã của người con gái ấy khiến anh ngạc nhiên mà dừng tay lại, mắt ngước lên nhìn cô.

Cô gái lúc này đã nhập tâm vào trong vai diễn của mình, cô trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng máu chảy đầy xuống sàn phòng tắm, thậm chí còn vương trên thành bồn tắm mà trong lòng không giấu nổi sự sợ hãi, kinh ngạc.

– Trời đất, anh làm gì thế này?! – Giọng cô cất lên đầy hoảng hốt, đồng thời tiến tới bên anh, ngồi thụp xuống dưới chân của người đàn ông đang ngồi trên thành bồn tắm ấy mà tận tay sát trùng và sơ cứu từng vết thương ấy cho anh.

Cái cách cô dùng bông để sát trùng vết thương, thoa thuốc và bang bó cho anh thật cẩn thận, tỉ mỉ, Victor lặng lẽ đưa mắt xuống nhìn cô mà tâm trạng như trùng xuống, một cái nhìn ẩn chứa thật nhiều những suy tư.

Càng nghĩ, anh càng không kìm nổi cảm xúc của mình, đôi mày anh khẽ chau lại, ánh mắt lúc này nhìn cô cũng đã thay đổi, nó lạnh lùng, vô tình tới đáng sợ.

Victor nắm chặt lấy cổ tay của Erena mà giật ra, cô vì bị ép ngưng tay nên đành ngơ ngác ngước mắt nhìn lên. Bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí ấy đang chằm chằm nhìn mình, tim cô bất chợt đập nhanh hơn vì sợ hãi nhưng vẫn cố kìm nén.

– Em có sợ tôi không? – Giọng điệu khô khan, lạnh lẽo ấy của anh cất lên, ánh mắt cũng trở nên ngày một sắc bén hơn khi nhìn thẳng vào người con gái đang ngồi bệt xuống dưới chân mình.

Tuy có phần sợ hãi, thế nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén và giấu nó bên trong cái nhìn thật ôn nhu, bình tĩnh.

– Không. – Cô thản nhiên đáp lại.

Nhận được câu trả lời ấy cũng với cái thái độ dửng dưng như vậy, anh thật sự không vừa lòng. Đôi mày của anh lại nhíu lại một lần nữa, tay còn lại bóp hờ vào cổ cô.

– Tôi có thể giết em bất cứ lúc nào, em biết mà. – Anh cất lời với ngữ điệu còn tức giận hơn lúc nãy, ánh mắt của Ryan cũng đã miêu tả được chiều sâu trong suy nghĩ của nhân vật nam chính.

– Em biết. – Cô vẫn đáp trả thật nhẹ nhàng dù cho cổ mình vẫn đang bị bóp hờ bởi đôi bàn tay to lớn, nam tính của người đàn ông ấy.

Thế nhưng mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó, anh nhướn mày nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh dương ấy của cô.

– Em có nhớ Alpha không? – Giọng nói của anh trầm xuống đầy vẻ đáng sợ, ánh mắt lạnh lùng ấy vẫn chẳng hề thay đổi.

Lúc này Erena không thể giữ nổi sự bình tĩnh khi nghe đến cái tên ấy, sâu trong ánh mắt bỗng trở nên hỗn loạn, thực tâm cô rất lo lắng. Alpha là người đồng đội cũ đã từng vào sinh ra tử cùng với Victor trong suốt nhiều năm, và cũng là một người anh vô cùng thân thiết với cô ngày ấy. Thế nhưng cô lại chẳng hề biết đó chính là người đã khiến anh trở về với dáng vẻ tàn tạ thế này, và cũng không hề biết rằng cái thái độ lúc này trước câu hỏi ấy lại khiến anh vô cùng khó chịu.

Erena đã lựa chọn rời xa người một mực thương yêu, nâng niu, chăm sco cô để đi theo một người được ví như “tảng bang trôi” này, điều đó khiến cô luôn bị bủa vây trong suy nghĩ bản thân không còn tư cách nào để hỏi thăm về người anh ấy một lần nào nữa, cho dù trong thâm tâm vẫn tràn ngập nỗi nhớ nhung.

Victor trùng mắt nhìn xuống điệu bộ lúng túng lúc này của cô gái, đôi mày lập tức nhíu lại.

– Tôi biết mà. – Lời anh buông ra thật lạnh nhạt, vô tình, Erena cũng vì vậy mà ngước đôi mắt to tròn ấy lên mà nhìn anh ra vẻ vô tội.

Tay anh bóp chặt hơn, những đường gân mạnh mẽ, nam tính cũng nổi đầy lên dọc cánh tay và cả mu bàn tay, tất cả sự tức giận dường như đã bị đổ dồn về đó hết. Hai hàm răng anh nghiến chặt lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào người con gái dưới chân mình mà như khóa chặt mục tiêu trong tầm mắt.

Chàng ca sĩ lúc này phải thật cẩn thận, anh vừa phải thể hiện được sự tức giận của nhân vật nam chính, vừa không được phép làm bạn diễn của mình bị thương.

Nhân vật nữ lúc này cổ bị bóp tới nghẹn thở, bàn tay yếu ớt của cô gắng gượng giơ lên, cầm nhẹ vào cánh tay của người đàn ông ấy, đôi mắt ầng ậng nước nhìn anh tựa như một con mèo con đang cầu xin.

Đôi môi cô run lên, mấp máy miệng, cố gắng để thoát vài thanh âm ra ngoài.

– Em… xin anh… – Ngữ điệu của cô run rẩy cất lên cũng thật khó nghe, người đàn ông này cũng vì tận mắt chứng kiến dáng vẻ khổ sở của cô lúc này nên mới buông tay ra.

Cô chống hai tay xuống đất mà mở miệng thở hổn hển, khóe mi ươn ướt cũng vẫn cố gắng kìm nén lại.

“Cắt!”. Tiếng của đạo diễn Caradoc cất lớn, các diễn viên lúc này mới ngẩng gương mặt tươi tỉnh ấy lên được, việc đóng những cảnh đau khổ thế này thật quá mệt mỏi.

– Lần quay này được đấy, tôi rất ưng! – Ông hất mặt nói với vẻ vô cùng hài lòng, cả ekip cũng lập tức vỗ tay vui mừng.

Rachel lập tức nở một nụ cười tươi rói, nhờ có việc luyện tập trước với anh mà phân cảnh lần này của họ một lần quay đã được luôn, trong lòng liền cảm thấy tự tin hơn nhiều.

Chợt một bàn tay to lớn được đặt lên đầu cô mà xoa nhẹ, Rachel ngơ ngác quay mặt nhìn sang, đó là Ryan, anh vẫn còn đang ngồi trên thành bồn tắm mà xoa đầu cô như thay cho một lời khen ngợi. Cô chỉ biết cứng đờ người lại trước hành động hết sức dịu dàng ấy của anh, hơn nữa còn cả nụ cười tươi rói này nữa, anh rốt cuộc muốn cô chết chìm trong sự ôn nhu này hay sao?

Anh cũng đứng dậy và bước về phía chiếc ghế dành riêng cho mình được kê ngoài hậu trường, người trợ lí Mike cũng đưa cho anh một cốc cà phê, nữ chuyên viên trang điểm cũng nhanh chân cầm hộp đồ mà chạy về phía chàng ca sĩ, diễn viên ấy.

Việc xoa đầu chợt bị ngừng lại như vậy khiến cô có chút hụt hẫng, cô vẫn còn muốn anh xoa đầu cô thêm nữa, một chút nữa thôi cũng được…

Cô diễn viên trẻ này khẽ bĩu môi đứng dậy rồi từ từ đi về phía hậu trường.

Buổi quay hình ngày hôm nay hoàn thành xong sớm hơn với dự tính khoảng gần hai tiếng. Họ vừa hoàn thành xong cảnh quay cuối cùng của ngày hôm nay, giờ mới hơn 7 rưỡi tối mà cả doàn cũng đã ăn tối cách đây một tiếng rồi.

Ryan sau khi tẩy trang và thay về bộ đồ thường ngày đã ra đứng cạnh vị đạo diễn của phim mà trò chuyện qua lại, Rachel vừa bước ra từ căn phòng hóa trang thì đã nhìn thấy cảnh tượng đó ngay.

– Được về sớm thế này đúng là nằm ngoài dự tính mà, đúng là nhờ công lớn của cậu và Rachel đấy, hai người diễn xuất rất ăn ý! – Đạo diễn Caradoc hết lời ca ngợi, đồng thời dùng tay vỗ nhẹ vào vai của chàng ca sĩ.

Ryan chỉ biết ngại ngùng cười trừ trước lời khen ấy của vị đạo diễn, làm lộ ra hàm răng trắng bóc, đều chằn chặn.

– Vẫn còn sớm mà, đi hát karaoke không? – Ông khoác tay ngang vai chàng ca sĩ, đồng thời kéo sát lại mà thủ thỉ vào tai như muốn dụ dỗ.

– Ừm… – Ryan mím môi đầy đắn đo, anh vốn ham chơi nhưng công việc vẫn luôn được đưa lên hàng đầu.

Trong đầu lúc này liền cố gắng nghĩ thật nhanh để đưa ra quyết định nhưng cuối cùng vẫn phải quay sang hỏi người quản lí.

– Mike, lịch của em ngày mai thế nào? – Chàng ca sĩ đưa gương mặt đang tủm tỉm cười ấy mà nhìn sang người anh thân thiết ấy giống như cố ý muốn xin xỏ.

Anh quản lí ấy dùng ánh nhìn thật sắc bén để lườm huýt chàng ca sĩ, tay đồng thời mở chiếc điện thoại ra để kiểm tra lịch trình lại một lần nữa cho chắc chắn.

– Ngày mai không có lịch quay “Hoa Trong Máu”, nhưng 9 giờ sáng có lịch thu âm bài hát mới với Teddy tại phòng thu của công ty. – Mike lên iếng sau một hồi xem xét kĩ lưỡng.

Mai là ngày chủ nhật đầu tiên kể từ khi họ bắt đầu khởi quay bộ phim chuyển thể “Hoa Trong Máu” nên đạo diễn Caradoc đã cho cả đoàn làm phim nghỉ ngơi một ngày, Ryan ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng đành chẹp miệng chấp thuận lời mời ấy của vị đạo diễn, mặc cho người quản lý có đang thể hiện thái độ không mấy hài lòng.

Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu Ryan là người biết điều tiết việc ăn chơi của mình lại, cứ mỗi lần anh ra ngoài ăn chơi cùng đồng nghiệp là y như rằng người khổ vẫn sẽ là Mike.

Ngay khi vừa nhìn thấy cô bé sinh viên năm 3 đang đứng đó, ông ngay lập tức bước về phía cô với vẻ mặt vô cùng niềm nở.

Thế nhưng ngay lúc này Ryan lại như sực nhớ ra việc cần làm, anh liền lui về đứng ở một góc, tay rút ra từ trong túi quần chiếc điện thoại của mình.

Anh mở phần danh bạ ra và bấm vào cái tên nằm ở ngay đầu rồi đưa áp lên tai. Người đàn ông cao lớn, bảnh bao này đứng đút một tay vào trong túi quần, mặt cúi xuống đất nhìn vào vô định trong lúc chờ đợi người ở đầu dây bên kia bắt máy.

Chuông điện thoại phải vang lên đến lần thứ ba, đầu dây bên kia mới bắt máy.

– Alo…? – Một giọng nữ cất lên từ đầu dây bên kia với vẻ bất ngờ, ngữ điệu thì thầm có chút mệt mỏi.

– Anh đây, anh vừa quay xong. – Nghe được giọng nói ấy, chàng trai này lập tức nở một nụ cười thật tươi, giống như bắt được vàng vậy. Và vẫn cứ như một thói quen, bao nhiêu mệt mỏi cũng cứ thế mà tan biến đi khi nghe thấy thứ âm thanh trong trẻo ấy.

– S… Sao xong sớm vậy…? – Cô ngập ngừng nói với ngữ điệu đầy ngạc nhiên, giống như đang gắng gượng nói một cách rất đỗi bình thường, giấu đi sự run rẩy đằng sau từng lời nói.

– Ừ, hôm nay năng suất cao hơn dự tính. – Anh vẫn rất vui vẻ “khoe khoang” điều ấy với cô bạn gái của mình, miệng ười không ngơt.

Cô không trả lời, chỉ ậm ừ trong miệng cho có, đôi lúc vẫn còn thở hổn hển đầy lo sợ.

– Mọi người đang rủ đi karaoke, nhưng anh không biết có nên đi không. – Anh tủm tỉm cười rồi cất giọng thỏ thẻ giống như còn đang phân vân, mới đầu anh còn cao hứng, nhưng khi nhớ tới cô bạn gái đang mệt mỏi nằm ở nhà thì trong lòng lại chẳng yên tâm.

– Anh cứ đi đi. – Cô mở miệng nói thật nhanh ngay sau khi lời nói ấy của anh lọt vào tai, ngữ điệu có chút vồ vập, bản thân sau đó cũng nhận ra phản ứng hơi thái quá.

– Nhưng em đang không khỏe mà, anh vẫn nghĩ là anh về nhà với em thì sẽ tốt hơn. – Ryan có chút ngạc nhiên trước phản ứng đó của bạn gái, thế nhưng điều quan trọng vẫn là về sức khỏe của cô nên anh không thể gạt sang một bên mà nói sau được.

Natasha tháng này vì mệt mỏi trong người do nhiều chuyện nên “đến tháng” còn không đúng ngày, bản thân anh cũng biết việc đó của con gái mà không được đều thì cũng không tốt nên đã rất để tâm. Hơn nữa ngày hôm qua cô dự tính sẽ quay lại quán cà phê để cùng anh đi xem phim, thế nhưng giữa buổi lại thẳng đường về căn hộ luôn vì trong người cảm thấy quá mệt, buổi hẹn hò ấy cũng đành hoãn.

Sau một chuỗi việc xảy ra như vậy khiến anh càng đắn đo hơn, trong giây phút anh vừa thở hắt ra và quyết định sẽ về nhà, Natasha đã bất ngờ cất tiếng như muốn xua đuổi.

– Em không sao đâu mà! Anh cứ đi chơi đi. – Cô cất giọng thúc giục, từng giọt mồ hôi cũng khẽ lăn dài từ đỉnh đầu xuống giống như đang sợ sệt, bát chợt cô rên nhẹ lên một tiếng đầy run rẩy mà thở hắt ra, ngay lập tức dùng tay bịt vào miệng của mình mà che giấu.

– Em không khỏe ở đâu à?! Anh về ngay đây! – Hai mắt anh mở to, đôi mày trùng xuống đầy vẻ lo âu, ngữ điệu cất lên ũng thật gấp gáp.

– Em ngáp ngủ thôi… Em đi ngủ bây giờ đây, mai dậy là hết mệt ấy mà… – Lời nói của cô bắt đầu trở nên lúng túng.

– Đừng cố chấp, anh về đây! – Anh nói với ngữ điệu vô cùng vội vàng và lo lắng, hai chân cũng bắt đầu bước nhanh về phía người quản lý, thậm chí tay còn với ra định vỗ vào vai của Mike để bảo anh ra chuẩn bị xe.

Thế nhưng mọi hành động của chàng ca sĩ này đều bị dừng khựng lại khi người con gái trong điện thoại nói với vẻ gấp gáp và cúp máy ngay sau đó.

– Em đi ngủ đây, anh về em cũng không ra mở cửa cho được đâu.

– Nat? Nat?! – Ryan lớn tiếng gọi vào trong điện thoại nhưng tất cả những gì anh nhận lại được chỉ là những tiếng “tút…tút” của điện thoại.

Mike ngạc nhiên quay người lại nhìn, gương mặt của chàng ca sĩ này tối sầm lại, ánh mắt trùng mắt đầy vẻ muộn phiền.

– Sao thế?

– Nat. Cô ấy chắc hẳn đang mệt lắm, em bảo về bây giờ đây thì cô ấy lại đòi đi ngủ, không muốn nói chuyện nữa rồi cúp máy luôn, – Ryan chau mày nói với vẻ đầy bất lực.

Mike nhìn chàng ca sĩ ấy mà cũng khẽ thở dài, tay cũng đặt nhẹ lên vai anh mà nói như cố gắng an ủi.

– Thôi, cô ấy ngủ một giấc là khỏe ngay thôi, những lúc thế này cậu cũng không nên làm phiền. – Mike nói rồi cũng khẽ gật đầu nhè nhẹ.

Đúng lúc đó, đạo diễn Caradoc liền với tay gọi to tên chàng ca sĩ khiến anh giật mình quay ngoắt mặt nhìn sang với vẻ ngơ ngác, bên cạnh ông lúc này còn có hình bóng của cô bé sinh viên năm 3 kia.

– Ryan, cậu đây rồi! Lựa lời nói giúp tôi với chứ con bé Rachel cứ đòi đi về đây này. – Vị đạo diễn ấy cất giọng bất lực mà ca thán.

Ryan gượng gạo đưa mắt nhìn ông đáp trả rồi cũng khẽ đánh mắt nhìn sang người con gái ấy, cô cũng chỉ biết nhìn lại anh với vẻ đầy lúng túng.

– Đừng nói với tôi là cậu cũng về luôn đấy nhé? – Đạo diễn Caradoc chau mày lại hỏi đầy hoài nghi khi thấy vẻ mặt khác thường của chàng diễn viên.

– À… tôi… – Anh ấp úng giơ tay lên gãi mũi, trong đầu cũng cố gắng suy nghĩ thật nhanh để sớm đưa ra cách giải quyết thật sớm.

– Tất nhiên là không rồi, phải đi chứ. – Anh nhoẻn miệng cười, hai tay cũng đút vào túi quần, chân rảo bước về phía hai người họ.

– Nhưng nếu có đủ cả hai nhân vật quan trọng của chúng ta thì mới vui chứ phải không? – Đạo điễn Caradoc chỉ tay vào chàng ca sĩ ấy, đôi mày nhướn lên chờ đợi sự đồng thuận.

Ryan bước đến trước mặt ông, hai tay đút vào túi quần, đầu cúi xuống mà gật gật, đôi môi nhếch lên nhoẻn miệng cười ra vẻ đồng ý, lát sau lại ngângr mặt lên, đánh mắt nhìn sang người con gái đang đứng bên cạnh.

– Sao em không đi? – Anh cất giọng hỏi với vẻ tò mò, ánh mắt nhìn sang cô cũng thật dịu dàng, ấm áp.

– Em… không hợp với những nơi đó ạ… hơn nữa em không hay hát và hát cũng không hay, đến đó chỉ có ngồi một chỗ thì mất vui ạ. – Rachel ngại ngùng liếc nhìn sang anh, bắt gặp ánh mắt ấy, cô lập tức quay ngoắt nhìn về hướng khác như để lẩn trốn cái nhìn hết sức chăm chú ấy của anh, miệng ấp úng cất lên từng lời, cố gắng tìm cách từ chối.

Vốn dĩ cô không muốn tham gia buổi tụ tập cuối ngày này cùng đoàn làm phim vì đoạn video mà Tiffany đã chia sẻ lại vào đêm hôm qua, cô biết anh đã không xem nó nhưng thật tâm vẫn cảm thấy thật xấu hổ.

– Chỉ là đi cho vui thôi, em đừng đặt nặng vấn đề lên. Hơn nữa cũng đừng có quá tự ti về bản thân mình như thế chứ. – Anh vẫn tiếp tục cất ngữ điệu nhẹ nhàng ấy lên như vẫn đang cố gắng rủ rê cô.

Rachel mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống nền đất, hai tay nắm chặt lấy vạt áo đầy khó xử. Anh đưa mắt nhìn dáng vẻ ấy của cô sinh viên từ đầu đến chân rồi liền nhoẻn miệng cười, người cũng đứng thẳng dậy, một tay rút ra từ túi quần rồi đặt lên đầu cô mà xoa nhẹ.

– Đi, đến rồi cùng song ca “Hoa hồng đỏ”, chất giọng em cũng hợp bài đấy lắm. – Anh xoa nhẹ mái tóc mềm mượt ấy của cô rồi nói, thậm chí còn bật cười, một nụ cười tươi rói khoe ra hàm răng trắng bóc, đều chằn chặn của anh. Vừa dứt lời, anh lại đút tay vào trong túi quần, mặt quay về phía người trợ lí của mình và vị đạo diễn mà trò chuyện tiếp.

Nhìn từ góc độ của những người khác như đạo diễn Caradoc và Mike thì Ryan trông thật ra dáng một người anh đã thành công trong việc dụ dỗ đàn em của mình. Thế nhưng nếu từ góc nhìn của cô diễn viên trẻ đầy tiềm năng này, tim cô không thể không loạn nhịp được.

Nụ cười và cả hành động ấy, tất cả đều khiến cô đổ “rầm” một cái, nhưng điều đàng nói ở đây nhất là câu nói của anh. Hai mắt cô mở to trợn tròn, thậm chí miệng còn chẳng thể khép lại vì quá sốc, bản thân vẫn còn chưa định hình được chuyện gì vừa xảy ra. “Anh đã xem đoạn video đó rồi…?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN