Lang Phi - Quyển 2 - Chương 17: Ngờ vực
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Lang Phi


Quyển 2 - Chương 17: Ngờ vực


“Vâng, Vương gia, chiều hôm qua Vương công công đến đây tuyên chỉ, Thái tử và Phong Khinh công chúa của Yến quốc sẽ tham gia thịnh yến năm ngày sau, mà Phong Khinh công chúa lần này đến Phượng quốc, chủ yếu là hòa thân với Tứ Vương gia ngài.” Thống lĩnh hộ vệ kính cẩn trả lời.

Phượng Hạo Thiên cau chặt hàng mày rậm, Phượng Hạo Vân tứ hôn cho hắn? Hơn nữa việc này lại không hề có dấu hiệu trước.

Thảo nào, hôm qua lại có ám sát. Chắc là các quốc gia kia sợ sau khi Phượng quốc và Yến quốc kết giao, quốc lực lớn mạnh, do đó bất lợi với bọn họ.

Cười lạnh, quăng quả khoai lang phỏng tay này cho hắn, mượn tay kẻ khác giết hắn ư?

Bắt đầu hành động từ lúc này, Phượng Hạo Vân đã không dung được bất cứ ai có độ uy hiếp đến hắn rồi ư?

Hàn Lăng nghe thấy tin tứ hôn, chỉ thản nhiên nhíu mày, nàng hồi tưởng lại lần ngẫu ngộ tối hôm trước với Phượng Hạo Vân, có lẽ hắn không lãnh khốc vô tình như lời đồn, cũng không tàn nhẫn như thế.

Triệu Ương Ương chấn động. Xuất hiện một kình địch như Hàn Lăng, cũng đã khiến nàng hao tổn tâm cơ. Giờ đây, lại có thêm một cô công chúa.

Mấy người nhìn nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Phượng Hạo Thiên quay đầu nhìn sang Hàn Lăng, vẻ mặt hắn phức tạp, cưới Phong Khinh công chúa, có lợi cũng có hại, nhưng…

Phát hiện tầm mắt của Phượng Hạo Thiên, sắc mặt Hàn Lăng vẫn như thường, nói: “Đồn rằng Phong Khinh công chúa của Yến quốc rất được Yến hoàng yêu mến, có thể thành hôn với Phong Khinh công chúa, nhất định sẽ giúp ích cho con đường sau này của Vương gia, chỉ có điều, cuộc ám sát hôm qua, vô cùng có khả năng có liên quan đến cuộc tứ hôn này, đối với Vương gia mà nói, đây là chuyện tốt, nhưng đồng thời cũng là chuyện xấu.”

“Ồ?” Ánh mắt Phượng Hạo Thiên u ám, chuyện tốt? Chuyện xấu? Nàng nghe thấy hắn lấy nữ nhân khác, lại cho ra thái độ này? Chẳng lẽ, nàng vẫn còn quá nhỏ, nên không hiểu tâm tư hắn?

Khí trời tháng sáu, lại vào thời khắc giữa trưa, nhưng người chung quanh lại cảm thấy, có một cổ khí lạnh từ lòng bàn chân nhảy lên, khiến cơ thể bọn họ không tự chủ được run rẩy.

Hàn Lăng nhìn Phượng Hạo Thiên đang ẩn nhẫn cơn giận dữ mà không bùng nổ, khẽ nhướng mi, nàng nói sai cái gì sao?

Thượng Quan Minh Tiệp và Triệu Ương Ương cạnh bên sao lại không biết Phượng Hạo Thiên vì sao mà tức giận, chẳng qua, vừa nghĩ đến nguyên nhân chân chính, thì nỗi hận của họ đối với Hàn Lăng lại tăng thêm một tầng, cùng thời khắc đó, trong lòng hai nữ nhân đều làm một quyết định, không đợi Phong Khinh công chúa vào phủ, các nàng phải giết Hàn Lăng trước!

Phượng Hạo Thiên dời ánh mắt ẩn nhẫn u ám ra khỏi người Hàn Lăng, ngược lại cả người vô cùng tức giận, đi vào đại điện. Mà ngay khi ba người Hàn Lăng đang muốn đi vào đại điện, thì cánh cửa, đóng sầm lại!

Triệu Ương Ương và Thượng Quan Minh Tiệp cười thầm, nếu Vương gia có thể vĩnh viễn không để ý tới Hàn Lăng như vậy, đối với các nàng mà nói, không gì tốt hơn điều này.

Hàn Lăng bị chặn ở ngoài cửa, nhún vai, nếu không cho nàng tham dự vào việc này, vậy nàng đỡ phải phiền hà, vừa vặn vết máu trên thân còn chưa được tẩy rửa, nên đi tắm rửa thôi, nghĩ đến đó nàng đi ngang qua người Thượng Quan Minh Tiệp và Triệu Ương Ương ở cạnh bên.

“Chờ sau khi muội muội tắm rửa xong, tỷ tỷ muốn mời Lục muội và Triệu trắc phi uống trà tịnh tâm. Chẳng hay nhị vị có nể mặt?” Trong mắt Thượng Quan Minh Tiệp lóe lên tia toan tính, nói với Triệu Ương Ương và bóng lưng của Hàn Lăng.

“Đương nhiên là được. Ương Ương trở về phòng tắm rửa rồi sẽ đến.” Triệu Ương Ương hữu lễ trả lời, cơ hội tốt như vậy, nàng đương nhiên không thể bỏ qua.

Hàn Lăng dừng bước, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh, gật đầu đáp: “Được.” Hai mắt híp lại, nàng còn đang lo không có cơ hội tốt để hạ thủ, vì Chỉ Hâm, ngày báo thù sẽ bắt đầu từ hôm nay.

Thượng Quan Minh Tiệp cho rằng Hàn Lăng đáp ứng, thì bước đi kế tiếp sẽ xảy ra theo như phương hướng trong lòng nàng đã tính, cho nên, lòng khẽ cười thầm.

Hàn Lăng trở lại phòng, tắm rửa, thay một bộ bạch y nhẹ nhàng khoan khoái, rồi tắm rửa cho Tiểu Bạch và Tiểu Ngân, sau đó ngồi vào bàn trang điểm, cầm lấy một cái hộp được chế tác tỉ mỉ, bên trong toàn bộ đều là độc dược mà nàng đã dày công nghiên cứu chế tạo trong vài năm nay, tuy rằng không lợi hại bằng độc dược được chế tạo trong viện nghiên cứu công nghệ cao ở hiện đại, nhưng, uy lực cũng đủ dùng. Đối với cổ nhân mà nói, dù cho là thần y, cũng tuyệt đối không thể phối chế ra được giải dược, huống hồ, đây lại là thuốc độc mãn tính.

Mà những độc dược này đều được chuẩn bị cho người của Thượng Quan gia tộc, lãng phí nhiều năm tâm tư, hôm nay cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng.

Thượng Quan Minh Tiệp mời nàng đi uống trà, ha ha, nàng ta tốt tâm như vậy sao?

Trong đình nghỉ mát.

Khi Hàn Lăng đi tới đình nghỉ mát, thì Thượng Quan Minh Tiệp và Triệu Ương Ương đã ngồi chờ trong đó được một thời gian. Đối với sự tới muộn của Hàn Lăng, hai người không hề nói điều gì, nhưng trong lòng lại ghi hận, một tiện nữ, mà cũng dám bày ra cái giá chủ tử! Đáng giận!

Ngồi trong đình nghỉ mát, Hàn Lăng cúi đầu ẩm trà không lên tiếng.

Bầu không khí cũng bởi vậy mà nặng nề hơn vài phần, Thượng Quan Minh Tiệp xấu hổ nở nụ cười, sau đó bảo tỳ nữ hầu hạ trong đình nghỉ mát tiến lên, châm đầy ba chén trà cho các nàng.

“Hôm qua Minh Tiệp ở trong phủ, không thể cùng hai người bảo vệ Vương gia, ta tự cảm thấy rất là hổ thẹn, Minh Tiệp muốn cảm tạ hai người.” Thượng Quan Minh Tiệp cười nói.

Hàn Lăng thản nhiên cười khẽ, thưởng thức chén trà trong tay, nước trà trong chén lay động, đối với lời Thượng Quan Minh Tiệp nói, nàng chỉ lạnh lùng đáp trả.

Triệu Ương Ương cười khẩy. Hai người này là tỷ muội, nhưng không có một chút tình cảm tỷ muội nào, tám năm sinh sống trong vương phủ, nàng cảm nhận rất rõ sự đối chọi gay gắt giữa hai người này. Tỷ muội tự tàn sát, với nàng đó là một chuyện tốt, bởi vì nó có thể giúp nàng giảm bớt vài phần khí lực. Kỳ thật nàng không nhất thiết phải đối phó Hàn Lăng, nàng ta không có thân phận, tối đa Vương gia yêu thích nàng ta, cho nàng ta danh phận thiếp thất, nhưng, cứ hết lần này tới lần khác, Vương gia lại vì nàng ta, mà ai cũng không sủng ái!

“Thượng Quan trắc phi nói đùa, Ương Ương không có võ công, còn phải làm phiền Vương gia bảo vệ, nói ra thật xấu hổ, sao nhận được lời cảm ơn của Thượng Quan trắc phi chứ.” Triệu Ương Ương cười tươi thản nhiên nói.

Nghe vậy, Hàn Lăng nhướng mày, bảo vệ?

Bàn tay để dưới bàn của Thượng Quan Minh Tiệp, lập tức siết chặt lại, Vương gia bảo vệ? Vây thành săn bắn tám năm trước, Vương gia chỉ bảo vệ Hàn Lăng, không hề có ý tứ bảo vệ nàng, không ngờ… nhìn xoáy vào khuôn mặt xinh đẹp khuynh thành của Triệu Ương Ương, Thượng Quan Minh Tiệp ghen ghét đến điên cuồng. “Ô? Song, bất kể như thế nào, Minh Tiệp cũng đều phải nói tiếng cảm ơn. Người đâu, đưa ấm trà cho ta.”

Thượng Quan Minh Tiệp cầm ấm trà, cười một cách dối trá: “Để Minh Tiệp Tiệp đích thân châm trà cho hai người, biểu lộ lòng biết ơn của Minh Tiệp.”

Rót trà cho Triệu Ương Ương xong, rồi lại rót cho Hàn Lăng, thế nhưng tay Hàn Lăng cầm chén trà vẫn lay động, căn bản không tiếp nhận nàng.

“Lục muội?” Thượng Quan Minh Tiệp thầm nghiến răng nghiến lợi, nó dám trước mặt nhiều người, không cho nàng mặt mũi.

Hàn Lăng đảo ánh mắt xảo quyệt qua đôi tay cầm ấm trà của Thượng Quan Minh Tiệp, sau đó bỏ chén trà xuống.

Trà đã được đổ đầy vào chén, Hàn Lăng bưng lên, vừa định uống, thì lại buông xuống, Thượng Quan Minh Tiệp cạnh bên biến sắc.

“Trong chén của Tứ tỷ không có nước trà, điều này sao được? Như vậy đi, Lục muội sẽ châm trà cho Tứ tỷ, coi như cảm tạ nhiều năm qua ở Thượng Quan phủ, Tứ tỷ chiếu cố Lục muội.” Hàn Lăng cầm lấy ấm trà, móng tay trái lơ đãng phất qua miệng ấm trà.

Nghe thế, sắc mặt Thượng Quan Minh Tiệp càng mất tự nhiên, chiếu cố? Trong tám năm ở Thượng Quan phủ, cuộc sống của nó ngay cả hạ nhân cũng không bằng, mà nàng lại còn cùng với mấy tỷ muội quăng nó vào lồng sói, cảm tạ nàng? Lời này nghe sao mà vô cùng châm chọc.

Hàn Lăng chẳng qua chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, tay cầm chén trà, đặt lên trên môi, rồi cứ thế mà uống.

Thượng Quan Minh Tiệp ngầm hận nghiến răng, bởi vì tức giận quá mức, nên nàng không có suy nghĩ nhiều, liền nâng chung trà lên, uống cạn.

Triệu Ương Ương xem diễn ở cạnh bên, lòng lại cười quằn quại, trận này là trận chiến giữa tâm và tâm, dường như Hàn Lăng nhỉnh hơn một chút. Một câu nói vô cùng đơn giản, cũng đã khiến cho Thượng Quan Minh Tiệp tức giận mất bình tĩnh. Điều này đối với nàng, lại là sự khiêu chiến khó càng thêm khó. Song, nàng có đủ lòng tin, đối phó được Hàn Lăng!

Thấy Thượng Quan Minh Tiệp uống hết chén trà, Hàn Lăng từ chỗ ngồi đứng lên, lạnh lùng nói: “Hàn Lăng còn có chuyện quan trọng xử lý, xin cáo lui trước.”

Không chờ Thượng Quan Minh Tiệp phản ứng, Hàn Lăng đã đi ra khỏi đình nghỉ mát!

Mặt Thượng Quan Minh Tiệp lộ tia ngoan ngận, lòng thầm mắng: khốn kiếp!

Triệu Ương Ương thu tất cả mọi thứ vào trong mắt, đồng thời đứng lên, ôn nhu nói: “Sao ta cảm thấy giữa tỷ muội hai người có hiểu lầm gì đó? Hàn Lăng không hề đem vị tỷ tỷ như cô đặt vào mắt. Chỉ có điều… ha ha, có lẽ là Ương Ương nhìn lầm.”

Lúc này, nghe thấy tiếng cười của Triệu Ương Ương, Thượng Quan Minh Tiệp càng thêm phẫn nộ, “Sự hiểu lầm một ngày nào đó sẽ được giải trừ.” Đáng hận, vừa rồi Hàn Lăng lại không có uống hết chén trà có độc!

Sau khi Triệu Ương Ương rời khỏi, Thượng Quan Minh cầm lấy cái chén mà Hàn Lăng đã dùng qua, ném mạnh xuống đất, “Ta cũng không tin giết không được ngươi!”

Giờ ngọ qua đi, trời xanh mây trắng.

Sau khi Phượng Hạo Thiên cùng mấy thủ hạ tâm phúc thương nghị chuyện quan trọng trong đại điện xong, bèn đi tắm rửa.

Xong xuôi đâu đó, thì hắn thay một bộ phục sức màu tím, tiếp đó chỉnh lý cho chỉnh chu, rồi đi vào Phượng cung.

Phượng cung

Kiền Thanh cung, chính điện, Phượng Hạo Vân ngồi ở vị trí trên cao, nhìn vẻ mặt băng sương của Phượng Hạo Thiên ở bên dưới. Trên môi nở nụ cười nhạt như có như không, nhẹ giọng nói: “Tứ đệ đối với chuyện tứ hôn có dị nghị?”

“Không phải, thần đệ tới để tạ ân. Hoàng huynh có thể đem Phong Khinh công chúa của Yến quốc gả cho thần đệ, thần đệ vui mừng còn không kịp, sao lại có dị nghị.” Phượng Hạo Thiên cười nói. Sau khi trải qua chuyện ám sát và tứ hôn, trong lòng hắn đã có kế sách khác, Yến quốc so với Phượng quốc, quốc lực ngang nhau, đối với hắn mà nói, không phải vừa lúc để tiến hành lợi dụng ư? Với lại, hoàng đế tứ hôn, sao có thể cự tuyệt? Nếu Phượng Hạo Vân có tâm, mà hắn không tiếp thụ, không phải sẽ tự dẫn lửa vào thân sao? Đợi đến lúc thiên thời địa lợi nhân hoà, Phượng Hạo Vân, sẽ không còn là trở ngại của hắn nữa.

“Nếu đã vậy, thì không còn gì tốt hơn. Thái tử và Phong Khinh công chúa của Yến quốc sẽ đến tham gia buổi thịnh yến của Phượng quốc vào năm ngày sau, đến lúc đó Tứ đệ có thể thấy được Phong Khinh công chúa.” Trong đôi song sắc đồng mâu của Phượng Hạo Vân chợt hiện tia ám quang, nhưng cũng biến mất rất nhanh, giọng nói thản nhiên không hề pha lẫn chút tâm tình nào.

Phượng Hạo Thiên gật đầu, “Thần đệ tạ ơn hoàng huynh.” Đôi mắt thâm trầm u ám, Phượng Hạo Vân, Thái tử Yến quốc, Phong Khinh công chúa…

Lục vương phủ

Phượng Hạo Dạ đứng một mình trước cửa sổ trong thư phòng, đối với những cơ thiếp không ngừng xum xoe, hắn chỉ lạnh lùng quét mắt vài lần, thì những người đó đã chạy biến ra ngoài.

Hành động này của hắn. Khiến các cơ thiếp đều ngờ vực, rốt cuộc Vương gia làm sao vậy? Lúc thường Vương gia rất nhiệt tình với họ, sao hôm nay lại khác thường như thế?

Có một cơ thiếp lớn gan, vì muốn khoe mẽ với bọn tỷ muội, nên đi vào hỏi Phượng Hạo Dạ nguyên nhân là gì.

Kết quả, Phượng Hạo Dạ không cho nàng cơ thiếp kia cơ hội, trực tiếp sai người cắt bỏ đầu lưỡi của cơ thiếp.

Các cơ thiếp vừa thấy tình cảnh ấy, lập tức ngậm miệng, không dám mở miệng hỏi thăm nữa.

Lúc này,, có một thị vệ đi dò xét tin tức chạy vào trong phủ, trực tiếp vào thẳng thư phòng.

Sau khi Phượng Hạo Dạ trông thấy gã thị vệ, ánh mắt liền sáng ngời.

Thị vệ thở phì phò, chắp tay kính cẩn trả lời: “Bẩm Vương gia, Tứ Vương gia và Lăng cô nương an toàn không sao cả.”

Phượng Hạo Dạ nghe tin xong, bèn không tự giác thở dài một hơi, “Ngươi lui xuống đi.”

“Vâng, Vương gia.” Phượng Hạo Dạ phất tay.

Thư phòng lại quay trở về với sự tĩnh lặng, Phượng Hạo Dạ lại đứng chắp tay sau lưng.

Hàn Lăng trúng mị độc được Triệu Dã cứu, vậy thì, phải chăng giữa họ đã xảy ra quan hệ? Mà chiều hôm qua, họ lại gặp phải ám sát, vốn tưởng rằng, lần này, Hàn Lăng sẽ cùng chết với bọn họ, lại không ngờ, bọn họ không sao cả.

Mấy năm qua, vì có thể sống sót dưới mí mắt của Phượng Hạo Vân, nên hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, mắt thấy thế lực của Tứ ca từ từ lớn mạnh, mà hắn chỉ có thể lén lút kiến lập thế lực của mình.

Về phần, Tứ ca, Hàn Lăng?

Bắt đầu từ bảy năm trước, hắn chính là Lục Vương gia vì quyền lực mà không thiết hết thảy thủ đoạn. Không có thân tình, không có bạn bè. Tất cả, tất cả đều là khoảng không, chỉ có ngồi trên long ỷ trên đại điện, hắn mới có thể phóng mắt quan sát thiên hạ!

Có lẽ lợi dụng chuyện Hàn Lăng trúng mị độc khiến quan hệ giữa Tứ ca và nàng nảy sinh khoảng cách, tốt nhất là có thể khiến Hàn Lăng đi theo hắn. Có thể được như vậy, chính là tốt nhất.

Nghĩ tới đây, Phượng Hạo Dạ âm tà cười lạnh: “Hàn Lăng, đừng trách bổn vương hung ác, vì ngôi vị hoàng đế, bổn vương sẽ làm tất cả. Nếu nàng có thể lựa chọn đi theo bổn vương, thế thì, dù cho bổn vương giết hết người trong thiên hạ, cũng sẽ lưu lại nàng.”

Phong vân bắt đầu khởi động, bọn họ trước kia, đã không phải là bọn họ bây giờ. Người sẽ thay đổi, trời cũng sẽ thay đổi.

Ngày hôm sau

Lúc tảng sáng, Phượng Hạo Thiên chuẩn bị tiến cung thượng triều.

Lúc đẩy cửa ra, chuẩn bị bước đi, thì hắn bắt gặp Triệu Ương Ương đang đứng ngay cửa.

“Ương Ương tham kiến Vương gia…” Triệu Ương Ương tư thái muôn vàn khom lưng làm lễ.

“Sáng sớm tìm bổn vương, có chuyện gì?” Phượng Hạo Thiên trầm giọng hỏi.

Nghe vậy, Triệu Ương Ương bày ra dáng vẻ vô cùng khó xử, lưỡng lự mở miệng: “Ương Ương có một việc rất quan trọng muốn nói với Vương gia, nhưng hi vọng Vương gia nghe xong đừng trách Ương Ương đa tâm hoặc là tự dưng sinh sự, chỉ là tối hôm qua, Ương Ương không thể nào ngủ được, cả đêm đều suy nghĩ chuyện này.” Quả thật cả một đêm nàng đều suy nghĩ một chuyện, nàng chẳng qua là nghĩ, thông qua phương thức gì để nói với Vương gia hành vi cổ quái của Hàn Lăng, mới có thể không làm cho hắn hoài nghi.

Suy nghĩ một đêm, cũng không nghĩ ra được phương pháp nào tốt, sau cùng nàng quyết định sáng sớm hôm nay đến trước cửa phòng hắn chờ, sau đó nói chút gì đó, khiến hắn nảy lòng hoài nghi Hàn Lăng. Thân là người có dã tâm, cho dù hắn có tín nhiệm Hàn Lăng như thế nào, thì trong lòng hắn vẫn sẽ có một cái gai.

Sắc mặt Phượng Hạo Thiên thâm trầm, lãnh mâu dừng trên người Triệu Ương Ương, sau cùng trầm giọng hỏi: “Nếu cảm thấy khó xử, thì không cần nói.” Nhìn thần sắc của nàng liền biết, chuyện nàng sắp nói nhất định không phải là chuyện tốt gì. Cho nên hắn không cần biết.

“Thế nhưng…” Triệu Ương Ương vội vã nói, nếu bây giờ không nói, thì sẽ mất thời cơ tốt nhất! Nàng tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này.

“Nói mau, bổn vương còn phải thượng triều.” Phượng Hạo Thiên không kiên nhẫn thúc giục.

Triệu Ương Ương cắn răng. Không hề kì kèo nữa. Nói thẳng: “Là như vậy. Buổi tối hôm chúng ta bị người truy sát, Hàn Lăng không biết vì duyên cớ gì mà biến mất, thực ra Ương Ương thấy nàng đi vào rừng cây, lúc đó, lúc Vương gia hỏi Hàn Lăng ở đâu, khi đó bởi vì ta chấn khinh quá độ, nên sớm quên mất cảnh đã thấy, sau đó, thủ lĩnh của kẻ địch hạ lệnh dừng ám sát, mà Hàn Lăng lại từ trong rừng cây đi ra, tối hôm qua, Ương Ương nhớ lại cảnh ấy, tổng cảm thấy có chút không ổn, lúc này mới đến tìm Vương gia nói ra chuyện này.”

Nghe vậy, trong mắt Phượng Hạo Thiên, hắc vân luận động, lạnh giọng hỏi: “Nàng cảm thấy có gì không ổn?”

“Cảm thấy việc kẻ địch buông bỏ ám sát có quan hệ rất lớn đến Hàn Lăng, có lẽ là Hàn Lăng tìm được tên thủ lĩnh, sau đó uy hiếp hắn, nhưng có đúng hay không, chuyện này lớn không lớn, nhỏ không nhỏ. Có lẽ là Ương Ương đang nói chuyện giật gân, nhưng, xin Vương gia hảo hảo ngẫm lại những việc trải qua ngày hôm đó. Đến Vọng Giang hồ, chỉ có chúng ta biết, những kẻ ám sát kia sao lại biết được? Nếu không phải chúng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, thì sao chúng lại tính toán chu đáo như thế?” Nét mặt Triệu Ương Ương trầm trọng nói. Mỗi một câu nàng nói ra đều chế trụ lòng người, khiến người ta suy nghĩ theo hướng mà nàng nói.

Sắc mặt Phượng Hạo Thiên biến thành màu đen, rất khó đem những sự việc đó liên hệ lại với nhau, chuyện kẻ địch buông bỏ ám sát tối hôm đó, quả thật có chút quỷ dị, nhưng, điều đó có thể nói lên cái gì? Hàn Lăng của hắn tuyệt đối không phản bội hắn. Phất phất tay, lướt mắt nhìn nữ nhân trước mặt, hắn bỗng dưng cảm thấy có chút chán ghét, nên ngữ khí lạnh lẽo nói: “Chuyện này bổn vương đã biết, nàng không cần nhiều lời, nàng trở về đi.”

Vươn tay đẩy Triệu Ương Ương đang chắn đường ra, Phượng Hạo Thiên đi vào Phượng cung.

Triệu Ương Ương nhìn bóng lưng Phượng Hạo Thiên rời đi. Khóe môi chậm rãi cong lên. Tuy rằng vừa rồi biểu hiện của hắn dường như không có nghi ngờ Hàn Lăng, nhưng, điều nàng muốn chẳng qua chỉ là một chút vậy thôi, chỉ một chút như vậy cũng đã đủ!

“Hàn Lăng, không phải ta ác độc, mà là, có ngươi, thì không có ngày cho ta xuất đầu.”

Lúc Phượng Hạo Thiên thượng triều, thì trong đầu đều hiện lên hình ảnh Hàn Lăng đi ra từ rừng cây. Đêm đó, đích thực rất quỷ dị, rất kỳ lạ, mà điều đó rất dễ khiến người ta nghi ngờ.

Song, Hàn Lăng cùng hắn xuất sinh nhập tử tám năm, hắn tuyệt đối tín nhiệm nàng. Chỉ có điều, hắn thật ra rất hiếu kỳ, rốt cuộc nàng và tên thủ lĩnh kia đã xảy ra chuyện gì? Lại làm cho hắn ta chủ động chấm dứt hành động?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN