Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13 - Chương 42: Nhà kho kinh hoàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13


Chương 42: Nhà kho kinh hoàng


Dịch: Mộ Quân

Mấy người bọn tôi giơ cao điện thoại qua đầu, hướng về trần nhà, muốn tìm hiểu xem giọt máu này từ đâu ra.

Ánh sáng lờ nhờ phát từ điện thoại hắt lên thứ treo trên trần nhà làm lông tóc bọn tôi dựng đứng.

Từng dãy từng dãy xương sườn trông khá tươi mới, đang rỉ máu tong tỏng!!

Đầu Viên buột miệng chửi:

“Mẹ kiếp, quá tởm. Đừng bảo đây là xương sườn của người nhá?”

Cu Sáu nghe gã nói thế liền đẩy vai gã một cái:

“Ông anh bảo vệ kia nhìn hơi quái tí, nhưng không hẳn là người xấu. Thêm nữa, nói…”

Cu Sáu còn chưa nói xong, tôi liền nhanh chóng bịt miệng nó lại.

Tôi phát hiện trong góc nhà kho, hình như có cái gì đó trông như một đôi mắt, đỏ rực!!

Cặp mắt hiện lên trong khung cảnh tối om om của nhà kho càng tăng thêm màu sắc quỷ dị cho nơi này. Nhưng nó cũng chỉ vụt thoáng qua, chớp mắt một cái lại không thấy nữa.

Đầu Viên nuốt nước bọt. căng thẳng dựa sát vào tôi rồi nói:

“Chú em, chú…chú..có thấy đôi mắt đằng kia không?”

Tôi gật đầu trả lời:

“Thấy. Không biết là của thứ gì?”

Đầu Viên lăn lộn giang hồ đã lâu, hầu như ngày nào cũng có chém giết, gã luôn thủ sẵn một con dao Thụy Sỹ trong người.

Gã lập tức rút ra, tay siết chặt cán dao, quay đầu nhìn tôi, khẽ khàng nói mấy từ:

“Đi xem thử?”

Tôi hít sâu một hơi, phất tay ra hiệu cho gã lùi ra đằng sau.

“Xem cái gì mà xem. Có khi lại đuổi ra cái quỷ gì không chừng. Anh nhanh gọi điện thoại đi”

Đầu Viên mím môi ngậm chặt con dao, hai tay thoăn thoát bấm điện thoại gọi cho Thuận Tử.

Chuông đổ một lúc lâu Thuận Tử mới bắt máy bằng giọng vô cùng ngái ngủ thều thào.

“Gì thế Cường ca, có gì chỉ thị à?”

Đầu Viên thấy đầu bên kia có người nhận điện thì mừng rỡ lắm:

“Anh đang ở nhà kho, có thằng chó nào khóa mẹ nó cửa, chú mang người tới đây đi, nhanh!”

Thuận Tử nghe xong tỉnh cả ngủ, cậu ta gấp gáp hỏi lại:

“Gì ạ? Cường ca, anh đang ở nhà kho chỗ bãi rác ấy hả?”

“Phải, chú mày đừng rề rà, chỗ này rất kì quái, nhanh tới phá cửa cho anh.”

Thuận Tử trầm mặc mấy giây mới chậm chạp trả lời:

“Vâng. Đợi em chút nhé Cường ca, em mang hai thằng nữa tới liền.”

Đầu Viên cúp điện thoại xong lại khẩn trương lôi con dao từ miệng xuống, nắm chặt trong tay.

“Lát nữa Thuận Tử sẽ dẫn người tới, chúng ta tạm thời đừng manh động, chờ nó đến đã.”

Ban nãy cu Sáu chưa thấy đôi mắt trong góc nhà kho, nó lầu bầu:

“Có phải hai người hoa mắt không, tui có thấy cái chi mô?”

Đầu Viên bực bội, chửi lại:

“Mẹ mày, đầu óc như cứt biết gì mà nói. Hôm trước chỉ bức tường bảo quán ăn, còn nói có đồ ăn ngon bên trong cơ đấy. Hôm nay lại bảo cái gì cũng không thấy.”

Cu Sáu nghe gã chửi mình như thế cũng cáu tiết.

“Đầu Viên, tui nói cho ông hay, đừng coi tôi là thằng ngu. Trên đời làm quái gì có quỷ. Gì mà mắt với chả không mắt. Ông chờ đó, tui đi coi coi.”

Cu Sáu nói xong phăm phăm đi thẳng đến góc nhà kho.

Tôi hết hồn vội gọi với theo:

“Cu Sáu, đừng có dỗi, quay lại mau!”

Cu Sáu bỏ ngoài tai hết thảy, cứ tiếp tục đi tới.

Đòn bánh tét này vừa trực tính vừa bướng bỉnh, không biết là ưu điểm hay khuyết điểm nữa. Nó mà đã muốn làm thì xe tải cũng kéo không lại.

Tôi thấy nó đi như thế đương nhiên không thể tiếp tục đứng ngó, liền nhấc chân đi theo.

Đầu Viên thấy tôi và nó đi hết, gã lầu bầu chửi “má nó” rồi cũng lật đật phóng lại.

Ba chúng tôi trước sau như một, cẩn thận đi từng bước tới phía trước.

“Tỏng…tỏng…”

Dãy xương sườn đang treo trên trần nhà vẫn tiếp tục nhỏ từng giọt máu tí tách xuống mặt sàn, dây đầy lên người chúng tôi đang đi phía dưới.

Cuối cùng cũng tới góc nhà kho chỗ ban nãy bọn tôi nhìn thấy bóng dáng đôi mắt đó.

Chỗ này không bẩn thỉu nhớp nhúa như ở gần ngoài cổng, dưới đất chỉ phủ một lớp bụi dày, không hề có bất cứ thứ rác rưởi nào khác.

Chỉ là, trên sàn nhà trống trơn này đang đặt một cái thùng rất to.

Cái thùng này ngang dọc trên dưới đều được nẹp gỗ và đóng đầy đinh, trông giống mấy cái thùng đựng vũ khí của đám buôn lậu trong phim.

Cu Sáu cầm điện thoại soi một vòng chung quanh, toét miệng cười nói:

“Hai người nhìn đi, có cái chi mô!”

Đầu Viên bơ nó, chỉ lo nhìn cái thùng to trước mặt.

“Gã bảo vệ kia nghèo rớt mồng tơi, đào đâu ra cái thùng còn đóng đầy đinh thế này? Bên trong giấu của nả gì đây?”

Tôi không có hứng thú với cái thùng cũng như thứ bên trong lắm, chỉ vội kêu cả bọn quay lại cổng chờ người tiếp ứng.

Nhưng hai tên trời đánh này lại nổi lên lòng tò mò, bảo muốn mở thùng ra coi một miếng.

Đầu Viên bắt đầu kê con dao Thụy Sỹ vào mấy cái khe bẩy đinh lên.

Tôi lập tức đưa tay ngăn lại:

“Đừng mó loạn. Dù sao nó cũng là đồ của gã bảo vệ. Tôi còn có chuyện cần hỏi hắn. Làm không khéo hắn mất hứng thì hỏng việc.”

Đầu Viên vừa nạy vừa đáp:

“Thằng khốn nạn dám nhốt chúng ta trong này, còn quan tâm cmn làm gì?”

Nói xong gã bẩy “cạch” một tiếng, cái đinh văng ra. Tiếp đó, gã dùng tay nắm thanh gỗ nẹp, giật mạnh nó bung khỏi mép cạnh thùng.

Đầu Viên chả thèm nghĩ ngợi, cứ thế thuận tay lật nắp thùng lên ngó vào trong.

“Đệt!”

Không biết gã nhìn thấy cái gì mà sợ đến mức ngã nhào qua một bên.

Cu Sáu tò mò lại gần xem cũng giật nảy mình, nhăn mặt hốt hoảng lùi ra sau.

Tôi thấy hai người họ kinh hồn bạt vía, liền chuẩn bị tâm lý, hít sâu một hơi cầm điện thoại rọi vào trong thùng.

“Vãi!”

Thực sự đỡ không được, trái tim mong manh của tôi đã bị đập tan cho tan nát, tôi cũng bị hù đặt phịch mông xuống nền.

Thùng gỗ đựng nguyên một bộ thi thể đã thối rữa hết sức nghiêm trọng!

Nhiều chỗ trên thi thể đã lộ cả xương, dòi bọ lớp lớp nhung nhúc bò chung quanh. Trông vô cùng kinh dị!

Đầu Viên nhíu mày mắng:

“Mẹ kiếp thằng bảo vệ, nó giết người đến nghiện rồi sao? Còn sưu tập tác phẩm?”

Tôi ngược lại không lo lắng đến cái này, mà thấy ớn mấy thứ đang treo lủng lẳng trên đầu chúng tôi hơn.

Từng dãy xương sườn nhiễu máu được móc chỉnh tề trên trần, có khi nào là của con người không!!!

Ba người bọn tôi không dám tiếp tục đứng đây tưởng tượng nữa, vội vội vàng vàng quay lại chỗ gần cổng ra vào nhà kho đợi Thuận Tử tới.

30 phút trôi qua.

Đầu Viên hết sạch kiên nhẫn, lại lôi điện thoại ra gọi, nhưng màn hình chỉ hiện lên thông báo đang kết nối, hoàn toàn không có ai nghe máy.

Trong lúc chờ đợi, tôi lại đánh mắt về góc nhà kho lúc nãy.

Trong bóng tối, cặp mắt phát sáng đỏ rực lại xuất hiện, nhìn chằm chằm như đang đánh giá cơ thể tôi.

Tôi khẩn trương siết chặt điện thoại, ra hiệu Đầu Viên cẩn thận. Cũng giống lúc nãy, đôi mắt này chỉ hiện lên trong thoáng chốc rồi biến mất.

Có điều, mới chớp mắt một cái, hai con mắt đó lại từ hư không hiện ra, và khoảng cách mỗi lúc một gần chúng tôi.

Lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi, trống ngực nện thình thịch gấp gáp. tự hỏi đây rốt cục là thứ quỷ gì.

Đầu Viên đã lùi sát dán lưng lên cửa, ánh nhìn từ đôi mắt đỏ máu đó khiến gã vô cùng hoảng loạn, gã quay người đập ầm ầm lên cửa.

Cu Sáu thì khỏi phải nói rồi, nó vốn dĩ không tin trên đời có ma quỷ. Nó vừa nhìn lom lom đôi mắt kia vừa chuẩn bị tư thế quần nhau với con thú hoang nào đó.

Cặp mắt lơ lửng giữa không trung, cứ từ từ lướt tới, càng lúc càng gần rồi…

Tôi giống như nghe được thấp thoáng tiếng khóc la thê thảm đâu đây.

Ngay khi chúng tôi đang căng thẳng cực độ chứng kiến hai con mắt kia bay lại mỗi lúc một gần thì thình lình tiếng đập cửa rầm rầm từ bên ngoài vang lên.

“Cường ca, anh ở trong hả?”

Đầu Viên gào lại “Ừ. Mày phá cửa cho anh, nhanh!”

Thuận Tử tới rồi, khả năng cậu ta cũng đem theo đồ nghề đầy đủ.

“Rầm…Rầm…”

Bên ngoài lập tức vang lên tiếng đập khóa chát chúa mãnh liệt.

Nhưng cặp mắt đỏ máu kia không hề dừng lại lấy một giây, chúng nó vẫn tiếp tục áp sát, đi kèm theo là tiếng than khóc thê lương mỗi lúc một chói tai hơn.

Khi chúng nó còn cách chỗ bọn tôi không đến một mét, tôi lờ mờ nhìn ra được hình dáng một khuôn mặt!

Đầu Viên nổi máu xung, hét lớn một tiếng rồi cầm dao lao tới.

“Kéttttt”

Cổng nhà kho bị Thuận Tử đẩy ra!

Tôi nhanh chóng kéo cu Sáu và Đầu Viên lao như bay ra ngoài.

Ra khỏi nhà kho, tôi quay đầu nhìn lại xem cặp mắt kia có còn ở đó không, thì phát hiện nó dần dần lùi về trong bóng tối rồi đột ngột biến mất.

Tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm, chân bất giác nhũn ra rồi khuỵu xuống. Tôi thử đứng lên mà không được, liền lăn ra nằm luôn trên mặt đất.

Thuận Tử thấy thế, lo lắng hỏi thâm:

“Cường ca, bọn anh không sao chứ?”

Đầu Viên vẫn nắm chặt con dao, đặt mông xuống đất, tiện tay tóm cổ áo Thuận Tử lôi lại gần.

“Mẹ nhà mày, sao giờ mới vác xác tới. Anh chờ mày cả tiếng đồng hồ đấy.”

Thuận Tử rối rít xin lỗi, vẻ mặt nhăn nhó trả lời:

“Cường ca, chỗ này hẻo lánh, đặc biệt lại đang đêm hôm, căn bản chẳng thằng nào muốn chạy ra. Em gọi biết bao cuộc mà không gọi được đứa nào. Anh coi, có một mình thằng em chạy thục mạng ra tới này.”

Đầu Viên ngó trái ngó phải, xác thực có mỗi Thuận Tử, trong tay còn cầm một thanh búa lớn.

Đầu Viên nới lỏng tay, vỗ vỗ vai cậu ta.

“Rồi rồi. Anh biết mày là anh em tốt, là anh trách oan mày.”

Thuận Tử chỉnh lại quần áo, nhỏ giọng bảo:

“Cường ca, mấy người bọn anh đến đây tìm gã bảo vệ à? Rồi gã nhốt mọi người bên trong?”

Đầu Viên còn chưa trả lời, cu Sáu ở bên cạnh đột nhiên chỉ tay về phía bãi rác hét lên:

“Nhìn đằng tê!”

Chúng tôi nhìn theo hướng cu Sáu chỉ.

Trên đỉnh đống rác cách bọn tôi không xa có một bóng người đang đứng lom khom, trong tay cầm một thanh xà beng khá dài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN