Thiến Nam U Hồn
Chương 53: Trong mệnh nhất định có một kiếp
Một năm sau khi bé gái chết, hoa hòe tàn lụi, từ đó hoa hòe không còn nở rộ.
Ngàn năm nay, cây hòe nhìn thấy tất cả thiện ác chốn nhân gian, sinh ly tử biệt.
Lâm vào bước đường cùng không còn lối thoát, thư sinh thắt cổ tự vẫn dưới bóng cây hòe. Đói khổ lạnh lẽo, lão phu nhân chết cóng bên gốc cây hòe.
Năm trăm năm sau, một tăng nhân trẻ tuổi đi ngang qua, nhìn cây hòe sum xuê rợp bóng che trời, khuôn mặt tươi cười: “Đúng là nơi này.”
Tăng nhân từng là thương nhân giàu, đột nhiên ngày nào đó, hắn xuống tóc đi tu, lấy pháp danh là “Viên Tĩnh”, tốn hơn phân nửa gia sản, tìm mảnh đất xây dựng Tự Miếu.
Có thợ thủ công đề nghị, tên cây hòe chữ mang “Quỷ”, không nên ở lại thánh địa Phật Môn.
Viên Tĩnh từ chối tấm lòng của hắn, nói rằng gốc cây hòe có nhân tính, ngôi Tự Miếu của hắn thiếu loại linh vật như vậy.
Viên Tĩnh đề nghị thợ thủ công, lấy cây hòe làm trung tâm, xây dựng Tự Miếu, lấy tên là Lan Nhược Tự.
Cây hòe rất thích nhìn Viên Tĩnh ngồi tĩnh tâm ở dưới cây, nghe hắn tụng kinh niệm Phật, thỉnh thoảng giảng một chút chuyện xưa trong kinh Phật.
Có lẽ là ở trong Tự Miếu dễ dàng tích tích lũy linh khí, tu vi của cây hòe ngày càng tăng.
Bao nhiêu năm sau, Viên Tĩnh tích đức thiện duyên, dần dần người biết càng nhiều hơn. Không ít người nghe thấy tiếng tăm tới đây, bái ông ta làm thầy.
Ai ngờ, người này căn bản không có tâm tu phật, mưu đồ làm hòa thượng không cần làm việc, có thể lấy được tiền dầu vừng.
Những đồ đệ trộm tiền, ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc ở bên ngoài, phá hoại thanh danh của Lan Nhược Tự.
Dần dần, càng ngày càng ít người lương thiện muốn tới Lan Nhược lqd Tự góp tiền dầu vừng. Các đồ đệ bắt đầu ầm ĩ, uy hiếp Viên Tĩnh giao ra tiền tài riêng.
Viên Tĩnh đem toàn bộ tiền bạc quyên góp tiếp tế cho người nghèo, làm sao có thể có ngân lượng để giấu.
Đồ đệ lục tung toàn bộ Lan Nhược Tự một lần, khiến Tự Miếu vô cùng hỗn độn, ngay cả một đồng tiền cũng tìm không thấy, chúng tức giận lqd ngược đãi Viên Tĩnh, sau đó đều tự hoàn tục trở về nhà.
Bọn họ che dấu chuyện ức hiếp sư phụ, bịa đặt Lan Nhược Tự có quỷ, làm cho không ai dám bước một bước nào vào Lan Nhược Tự.
Viên Tĩnh bảy mươi tuổi già yếu, bị thương đau tra tấn, chỉ có thể chịu đựng qua một ngày lại tính thêm một ngày.
Ngày nào đó, hắn đi tới bên gốc cây hòe, ngồi xếp bằng, ngóng nhìn lá cây xanh ngắt, bùi ngùi xúc động: “Thời gian trăm năm như thoi đưa, ta già cỗi thất vọng, còn huynh vẫn là cây lá sum xuê.”
“Người đời nói Đạt Ma tổ sư, đắc đạo ở dưới cây bồ đề. Huynh không phải Bồ Đề, ta không phải Đạt Ma. Cho dù tu hành trăm năm, ta đây ngộ tính kém người, cũng không thể hiểu thấu đáo được đạo phật.”
Cây hòe thổi bay những mảnh lá nhỏ, nhẹ nhàng rơi xuống đầu gối hắn.
Môi mắt Viên Tĩnh chăm chú nhìn những chiếc lá xanh, hai tay chắp lại: “Bồ Đề Bản Vô Thụ, Minh Kính Diệc Phi Thai, phật tính luôn thanh sạch, nơi nào có bụi bặm. Ta hiểu được một chút rồi…”
Ở thở dài một tiếng, cây hòe phá vỡ thân cây- nơi giam cầm bản thân, hóa thành hình người đẹp như cây ngọc, cất bước đi tới trước mặt Viên Tĩnh.
Viên Tĩnh nhìn nam tử tuấn mỹ xuất hiện trước mặt mình, ngẩn người, bật cười nói: “Thụ huynh, huynh đã đã đến rồi…”
Cả đời hắn cơ khổ không nơi nương tựa, khổ sở lại mệt mỏi, cắn răng vượt qua, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại được, số mệnh đã định sẵn phải trải qua sinh lão bệnh tử.
Viên Tĩnh nhắm mắt, ngồi dưới gốc hòe viên tịch.
Cây hòe chỉ lẳng lặng yên nhìn hắn, nhìn hồn phách hắn bay về nơi xa xăm.
Sau khi cây hòe hóa thành người, lấy tên là Thiên Quyết, chiếm giữ Lan Nhược Tự, thu nhận cô hồn dã quỷ từ bốn phương tám hướng.
Thường xuyên có những ác nhân có không có ý tốt, xông vào Lan Nhược Tự. Hắn liền sai Quỷ Nô, hút sạch dương khí của đối phương, để nâng tu vi của bản thân.
Đến một ngày, một thư sinh tên là Ninh Thái Thần, vào kinh đi thi, nghỉ đêm tại Lan Nhược Tự, không bị quỷ nô đẹp nhất dưới tay hắn hấp lqd dẫn, quỷ nô đó còn vì thư sinh mà phản bội hắn.
Thiên Quyết cho rằng mình đã đối xử với nàng ta rất tốt, bị phản bội tất nhiên là không thể kềm chế được cơn giận, lập tức bắt nàng ta lại, đưa cho Huyền Thanh làm phu nhân.
Cuối cùng lại bị Ninh Thái Thần cùng một đại hiệp, đại náo hắc sơn trại của Huyền Thanh, hại tu vi của hắn bị hao tổn không ít.
Thù này không độ trời chung, Thiên Quyết luôn chờ đợi cơ hội, tìm Ninh Thái Thần tính sổ.
Mấy năm sau, một thư sinh có tên giống như Ninh Thái Thần, hắn ngủ lại ba đêm ở Lan Nhược Tự…
Sau khi trí nhớ bị ngắt đi, Ninh Thải Nhi cũng tỉnh táo lại, giãy giụa khỏi vòng ôm của Thiên Quyết công tử, nhìn hắn chằm chằm: “Chàng cố ý trêu chọc ta, chẳng lẽ muốn trả lại mũi tên thì ngày đó cho ca ca ta?”
Thiên Quyết công tử buồn cười, véo nhẹ chóp mũi khéo léo của lqd nàng: “Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, không hiểu sao ta thấy nàng rất quen thuộc, dường như là ta đã biết nàng từ rất lâu rồi. Thù hận của ta với ca ca nàng, tự lúc đầu tiên thấy nàng, đã không đáng giá để nhắc tới.”
Ninh Thải Nhi tỏ vẻ nghi ngờ: “Vậy chàng cho ta xem đoạn kí ức đó, có liên quan gì với ta?”
Thiên Quyết công tử xòe hai tay thon dài, ôm nàng vào lòng, thở dài một tiếng: “Vẫn luôn liên quan…”
Mấy kiếp mấy đời của nàng, nữ có nam có, trẻ có già có, gặp hắn sẽ không được chết già. Chẳng lẽ số mệnh đã định, hắn là kiếp nạn của nàng.
Mặc kệ số mệnh có thế nào, hắn sẽ dùng năng lực của bản thân, che chở cho nàng.
Từ nay về sau, nàng sẽ không phải chịu một chút ủy khuất nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!