Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 122: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: windy
Mưa mấy ngày nay cuối cùng đã tạnh, bầu trời trong xanh, trên đường người đi lại tấp nập, tràn ngập tiếng nói tiếng cười, không có rầm rĩ tiếng động lớn như ở thành phố.
“Mĩ nam, khó được thời tiết đẹp như vậy, tôi đưa anh đến một nơi được không?”
Âu Dương Tiểu Tiểu vẻ mặt kích động.
“Chỗ nào?” Tống Phi Bạch tùy ý hỏi, đến nơi này lâu như vậy, ngoại trừ đi dạo xung quanh, nói thật, cũng chưa đi thăm quan hết.
“Hắc hắc, mĩ nam, tôi đưa anh đi gặp công tử nhà tôi!”
Công tử?
Tên gọi rất quen thuộc…
Không biết vì sao, Tống Phi Bạch cảm thấy nơi Âu Dương Tiểu Tiểu muốn đưa anh đi có liên quan tới người nào đó.
“Không được, hôm nay tôi còn phải lên núi hái thuốc.” Thuốc trong khoảng thời gian này, đều là tự anh đi lên trên núi tìm, cũng may mắn thuốc bà nội Lý dùng đều là loại bình thường, cho nên trên núi vẫn có thể tìm được.
“Đi hái thuốc gì, nghỉ ngơi một ngày, đi dạo chút, ngày mai tôi cùng anh đi hái.”
Thật hiển nhiên, cô thật sự không muốn lỡ mất cơ hội gặp công tử, hơn nữa, nếu mà lỡ mất, còn không biết đời này có cơ hội gặp lại nữa không.
“Tiểu Tiểu, tôi không muốn đi.” Giọng điệu kiên định.
Âu Dương Tiểu Tiểu có chút xấu hổ, cô cho rằng Tống Phi Bạch sẽ đi cùng, giống như mấy ngày nay cô luôn quấn quýt lấy anh, nhưng sự tình hình như không giống như bản thân tưởng tượng, chẳng lẽ chỉ có mình cô tình nguyện coi anh là bạn sao?
“Này, như vậy đi, anh không đi tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.” Xấu hổ nói xong, cho dù miệng vẫn nở nụ cười, cũng để lộ ra mất mác của cô.
Tống Phi Bạch miệng mở lại thôi.
Không biết nên giải thích thế nào, nhưng thực tế, loại chuyện này cũng không có gì hay để nói.
“Ừ, nói vậy là cô đi gặp người quan trọng hả, chúc cô đi chơi vui vẻ.”
Nói khách sáo như vậy, Âu Dương Tiểu Tiểu cũng chỉ giật giật khóe miệng, trả lời; “Hi vọng vậy.”
“Công tử, phong cảnh nơi này không tồi.”
Vu Vĩ hết sức vừa lòng với những thứ trước mắt, bọn họ tính đến khách sạn H chuẩn bị quay phim, nhưng sân cần quay đã bị thuê rồi, hơn nữa Bàng Tịch còn nói nữ chính còn chuẩn bị chụp ảnh, chỉ có thể lựa chọn chỗ này, nhưng cũng may mắn khi đến nơi này, không khí tươi mát, phong cảnh tự nhiên, phong cách dân sinh cổ xưa, quan trọng nhất là, tiền thuê rẻ!
“Vâng tốt lắm.” Xem qua phong cảnh nước ngoài, đã quen với Đế Đô nhà cao tầng, phong cảnh tự nhiên như vậy, thật sự có thể làm cho tâm tình người ta bình tĩnh hẳn.
Vu Vĩ cười hắc hắc, kiêu ngạo ưỡn ngực, “Nơi này là nơi tôi và Bàng Tịch gặp nhau lần đầu tiên, cô không biết đâu, tuy chúng tôi là học khác trường, nhưng Bàng Tịch này vừa thấy liền chính là kiểu người ít nói chuyện, cũng bởi vì lần đó bỏ lỡ chuyến xe mà tới đây, tôi mới thực sự thành bạn tốt của ông ấy.”
Đuôi lông mày nhíu lại, cô không nghĩ tới hai người này lại gặp nhau như vậy, nhưng cũng chứng minh trên đời này duyên phận thật kì lạ.
“Đạo diễn Vu, theo ông nói như vậy, chỗ này ông rất quen thuộc?” Khó được, lần này Mặc Khuynh Thành mang theo Lê An An, đương nhiên, nguyên nhân thì khó nói rồi.
“Này là đương nhiên, nơi này cổ kính, nhưng là nơi nên tới, không nói tới phong cảnh, chỉ nói tới ngọn núi phía sau thôi, buổi sáng có thể dậy sớm một chút, đi leo núi rèn luyện thân thể, cũng là không tồi đâu.”
Lê An An ngạc nhiên nhìn ông, “Không thể tưởng được đạo diễn Vu là người thích rèn luyện.”
Mở miệng chính là rèn luyện, không cần nghĩ, khẳng định thưỡng xuyên đi.
Gãi đầu, có chút ngượng ngùng, “Này không có gì, huống hồ không rèn luyện, thể lực cũng không theo kịp được lượng công việc lớn như vậy.”
Gật gật đầu, Lê An An tỏ vẻ đồng ý, “Lời này không sai, Khuynh Thành, sau này cậu cũng đi leo núi nhiều vào, từ sau khi quân huấn xong cậu liền không luyện tập nữa, bằng không lúc ở nước M cũng sẽ không bị bệnh.”
Về điểm ấy, sau khi cô biết Mặc Khuynh Thành bị bệnh liền luôn luôn than, bởi vì từ lúc quen biết tới nay cô thật sự chưa thấy cô ấy bị bệnh gì, lần này bị bệnh khiến cô cảm thấy cô ấy không khác gì người bình thường cả.
Hai tay liền vuốt, Mặc Khuynh Thành tỏ vẻ không vấn đề gì, nhưng mà…
“An An, nói vậy cậu cũng không rèn luyện đấy.”
Lê An An nghẹn lời, trừng mắt, hợp tình hợp lý nói: “Mình với cậu có thể giống nhau sao, nghĩ tới công việc của công ty còn biết bao nhiêu, nếu không bởi vì cậu, mình chỉ là một người bình thường hưởng thụ cuộc sống sinh viên đại học nhàn nhã.”
“A? Xem ra oán niệm của cậu với mình rất lớn, bằng không mình cho cậu nghỉ ngơi vài ngày vậy?” Khóe môi cong lên nụ cười không rõ cảm xúc, nhìn Lê An An đứng nổi cả da gà.
“Vẫn là thôi đi, mình là làm quen rồi, không thích hợp nghỉ ngơi, huống hồ mình còn muốn chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của cậu, bằng không với thân hình mảnh mai này, nếu mà ngã ra, phu nhân sẽ lo lắng chết.”
Thở dài thật sâu, càng nói càng cảm thấy bản thân thân mang trọng trách.
Mặc Khuynh Thành cười mà không nói, cô cuối cùng đã biết vì sao mặt dày theo cô tới chỗ này rồi, bản thân liền không cần làm rõ, ít nhất tất cả mọi người đều hiểu.
Lê An An che dấu ho
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!