Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 126: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: windy
Hủy hoại gia đình người ta?
Mọi người vừa dâng lên hảo cảm, nháy mắt liền biến mất, chẳng lẽ bọn họ còn có chuyện họ không biết?
Lê An An luôn luôn yên tĩnh xem kịch ở một góc nhất thời tức giận đến muốn xông lên trước, kỹ nữ thối này, lại ra chiêu này, thật vô sỉ!
“Chẳng lẽ thật sự có bí mật gì không muốn người khác biết?”
“Tôi cảm thấy có khả năng, bằng không sao Lily chỉ nhằm vào Mặc Khuynh Thành mà không nhằm vào những người khác?”
“A, tôi còn nghĩ Mặc Khuynh Thành là người tốt, ai ngờ cũng chỉ là mặt ngoài hiền lành, sau lưng lại làm việc dơ bẩn.”
“Đừng nói, trên mạng không phải nói là Mặc Khuynh Thành có bối cảnh cường đại sao? Mọi người nói xem…”
“Hừ! Không cần công việc hả! Chuyện này chỉ âm thầm nói thôi, người ta còn đang ở hiện trường đấy!”
“Sợ cái gì, cô ta dám làm lại sợ người khác nói hả, nhưng mà thực đồng cảm cho vị hôn phu của cô ta, thậm chí còn không biết gì về vị hôn thê của mình, còn không biết đã bị bao nhiêu người chơi qua đâu.”
“Các người nói đủ chưa!”
Lê An An thật sự nhịn không được, nếu không phải Mặc Khuynh Thành không nghĩ muốn để mọi người biết bối cảnh của cô lại cường đại như vậy, đám bà tám này còn ở chỗ này mà xuyên tạc sao?
“An An, có cái gì mà tức giận.”
Mặc Khuynh Thành khóe miệng nở nụ cười, giống như người bọn họ nói không phải cô.
“Khuynh Thành, này mà cậu có thể nhịn xuống được, nhưng mình thì không!” Hướng về phía bọn họ rống lên câu, quay đầu nghiêm túc nói: “Trong vòng giải trí chính là vì có đám người các người chướng khí mù mịt như thế, nhưng mà cũng phải, như các người muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, muốn kĩ thuật diễn không có kĩ thuật diễn, trừ bỏ con người, còn có tài năng gì? Tôi đặc biệt muốn hỏi chủ cũ của các người, kĩ thuật thế nào, mang nổi không, có hay đi bệnh viện kiểm tra không?”
“Lê An An!”
Mễ Mộc Lan ngực phập phồng lên xuống, có thể biết cô ta rốt cuộc có bao nhiêu tức giận.
Không sai, bản thân là dựa vào thủ đoạn như vậy để được vai diễn này, nhưng thế đã thế nào, chuyện tôi tình anh nguyện, tất cả mọi người biết, ít nhất tốt hơn so với Lily dùng quan hệ để vào, huông hồ cố gắng nhiều năm như vậy, muốn nói không có kĩ thuật diễn là không có khả năng, mà Lê An An này, thế mà lại đem bản thân thành không đáng một đồng, rõ ràng chính là phụ nữ rao hàng ở đầu đường vào đêm khuya!
“Rống cái gì mà rống, cô được phép nói người khác lại không cho phép tôi nói cô sao? Huống hồ cô vẫn là người biết rõ sự tình, mà Khuynh Thành nhà chúng tôi…”
“A, cô ta không giống tôi! Đừng tưởng rằng cô nói như vậy là đường đường chính chính có thể che giấu chuyện cô ta bị người khác chơi đùa!”
“Bốp!”
“Ầm.”
“A!”
Chẳng biết lúc nào, Mặc Khuynh Thành đi đến trước mặt Mễ Mộc Lan, tay cầm chiếc khăn tay cẩn thận lau bàn tay trắng nõn, giống như trên đó dính đồ rất bẩn vậy.
“An An, súc miệng.”
Một chai nước khoáng đưa tới, không cần phải nói cũng rõ, người ở đây đều biết, Mặc Khuynh Thành đây là tỏ vẻ cô chẳng thèm quan tâm tới Mễ Mộc Lan, cùng với… Ghê tởm.
“A, à.”
Nhịn cười, dùng nước khoáng mạnh mẽ súc miệng, nhổ một ngụm lớn ra, lau khô khóe miệng còn đọng nước, “Sạch rồi.”
Mặc Khuynh Thành nhìn Mễ Mộc Lan ngã dưới đất,“Nói lại lời vừa nãy lần nữa.”
“Tôi, tôi…”
Mễ Mộc Lan sợ hãi môi run run, nói cũng không rõ ràng.
“Lặp lại lần nữa.”
“Tôi, tôi sai rồi, tôi không nên nói lung tunh, công, công tử, người tha thứ cho tôi đi…”
Tiếng khóc vang lên, nước mắt chảy xuống, làm nhòe lớp trang điểm, thật xấu xí.
“Tôi bảo cô lặp lại lần nữa.”
Mặt vẫn không biểu cảm như trước, lặp lại lời nói lúc trước, đôi mắt thâm sâu, nếu người khác nhìn vào, chính là sẽ đóng băng.
Mễ Mộc Lan chỉ không ngừng khóc, lắc lắc đầu, miệng không ngừng nói xin lỗi, chỉ không dám đem lời nói trước đó lặp lại lần nữa.
Cô ta nào có gan đó, kì thực lời nói trước đó chỉ là do quá ghen tị thôi, bộ phim đầu tiên của Mặc Khuynh Thành đạo diễn chính là Từ Lập, khởi điểm cao không nói, kĩ thuật diễn hoàn hảo, fan cũng không giống như fan của các minh tinh khác, đặc biệt đoàn kết, hơn nữa, cô có công ty riêng, không chịu bất cứ quản thúc nào, muốn diễn cái gì liền diễn cái đó, cho dù không làm, bên dưới cũng có người khác kiếm tiền cho cô, quan trọng nhất là, cô chỉ mới mười bảy tuổi, mười bảy tuổi! Lúc cô ta mười bảy tuổi đang làm gì, trốn học, yêu đương?
“Công tử, cô ấy biết sai rồi, cô tha thứ cho cô ấy đi.”
Vu Vĩ thế nào cũng không ngờ, chỉ là việc muốn đuổi Lily đi, lại phát triển tới mức này, nhưng cũng không trách Mặc Khuynh Thành, đám đàn bà ba hoa này lúc trước khi quay đã cảnh cáo, ai ngờ bọn họ căn bản không đem lời ông nói ở trong lòng, xem ra cũng không thể chứa chấp bọn họ nữa.
“Cho nên đạo diễn Vu bảo tôi tha thứ cho bọn họ?”
Giọng mỉa mai nụ cười trên trên miệng, cô vốn đã tỏa ra hơi lạnh quanh người, càng làm cho người ta hô hấp khó khăn.
Cô thậm chí có khí thế như vậy!
Nuốt nước miếng xuống, Vũ Vĩ muốn nói chuyện lúc ông ta vội nghĩ tới câu trả lời thỏa đáng, lại ngửi thấy một mùi khai không thể nào hình dung được của một người đã 26 tuổi.
“Hu hu hu, tôi sai rồi, tôi tiện miệng, tôi không nên nói lung tung, công tử, người tha cho tôi…”
Mễ Mộc Lan ngã sấp dưới đất, trên mặt khóc, phía dưới chảy, người xung quanh che miệng mũi không ngừng lui về phía sau.
Thế mà bị dọa tới đái, lá gan nói bậy lúc này đâu?
Vu Vĩ cũng nhíu mày, lui về phía sau một bước, phất phất tay, “Đưa ra ngoài đi.”
Hai bảo vệ nhìn nhìn Mặc Khuynh Thành, chịu đựng buồn nôn, cầm cánh tay Mễ Mộc Lan, kéo ra ngoài.
Đạo cụ bị hỏng, ông ta không đau lòng, dù sao sẽ có người thỉnh cầu, nhưng vị bên cạnh này, liền khó rồi…
“Công tử, thật sự rất xin lỗi, tôi lại để chuyện phát sinh như vậy, nghĩ đến là uy nghiêm của tôi không đủ, cũng không đem lời của tôi để ở trong lòng.”
Vốn cho là xử lý Mệ Mộc Lan liền thoát được một kiếp, trong lòng lộp bộp một chút.
“Đạo diễn Vu, thật sự xin lỗi, đều là tại Mễ Mộc Lan kia!”
“Chúng tôi cùng lắm chỉ là ồn ào thôi, tin tưởng chúng tôi, chúng tôi không nói xấu công tử!”
“Đạo diễn Vu, sau này chúng tôi không dám nói lung tung nữa, ông bỏ qua cho chúng tôi lần này đi.”
“A, vừa rồi tôi thấy các người nói chuyện với Mễ Mộc Lan kia vui vẻ lắm, thế nào, giờ lại làm bộ không có xảy ra chuyện gì sao?”
Không có cửa đâu!
Một đám đàn bà ba hoa!
“Lê An An, cô đừng làm công tử thượng nhãn dược thủy!” Trong đó một người không nhịn được chỉ vào cô, thoáng chú ý biểu cảm của Mặc Khuynh Thành, ý đồ nhìn ra chút tha thứ của cô với bọn họ.
Nhưng mà, không có.
“Thượng nhãn dược thủy?” Chống cằm, cảm thấy này có thể, “Khuynh Thành, những người này nói chuyện còn quá đáng hơn Mễ Mộc Lan kia, cậu nhanh phóng thích khí phách bá vương ra, đè chết bọn họ đi!”
Khí phách bá vương? Không phải là khí phách con rùa hả?
Vu Vĩ thiếu chút bật cười, lại vội vàng kìm xuống, khuyên nhủ: “An ma ma, mong cô đừng thượng nhãn dược thủy, nếu thật sự đuổi nhiều người đi như vậy, đến lúc đó tôi tìm đâu ra để bổ sung!”
“Nói cách khác ông cũng muốn đuổi bọn họ ra khỏi tổ kịch hả?” Lê An An trực tiếp bắt lấy trọng điểm, nếu không muốn giữ lại, cái khác còn không dễ làm.
Bày ra tư
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!