Hoa Nở Giữa Trời(full) - Phần 25 (tập cuối)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
273


Hoa Nở Giữa Trời(full)


Phần 25 (tập cuối)


#HOA #NỞ #GIỮA #TRỜI
Tôi muốn ở lại một mình yên tĩnh để suy nghĩ lên yêu cầu tất cả ra ngoài, Phong không đồng ý anh chỉ mãi ở đó bên cạnh tôi, Tôi nhìn anh buồn bã:
– em đã làm hại Linh rồi phải không? ( tôi hỏi anh cũng như đang tự hỏi bản thân mình)
– Mọi chuyện là do anh, anh không nên đồng ý kết hôn với cô ấy.
– Nếu anh không đồng ý thì mẹ…( tôi nói tới đây thì cổ họng lại nghẹn ngào không thể bật ra tiếng )
– Mọi chuyện đã qua rồi, anh biết mẹ cũng là do bất đắc dĩ ( nét mặt anh buồn bã)
– Vậy có chuyện gì khiến mẹ làm vậy sao?
Phong không trả lời câu hỏi của tôi, tôi nghĩ anh còn chuyện gì đang giấu tôi. Ngày tôi xuất viện dì Năm muốn đón tôi về nhưng ba tôi không đồng ý, ba và dì nói chuyện rất lâu và cuối cùng dì gật đầu đồng ý cho tôi trở lại nhà. Dì dặn Phong hãy chăm sóc tôi giúp dì , Linh cũng đã bình phục sức khoẻ sau khi bị đụng xe. Cả hai chúng tôi đều xuất viện cùng một ngày,
Dì Năm, mẹ và cả ba tôi đều nhìn hai chúng tôi không ai nói một lời gì, tôi nhìn Linh ngồi trên xe khuôn mặt vô cảm, tôi biết là tôi sai khi làm hỏng hôn lễ nhưng còn Phong thì sao khi anh ấy không yêu Linh. Phong đứng cạnh tôi trút tiếng thở dài mà chỉ mình tôi mới có thể nghe thấy. Bác La từ lúc tôi Tỉnh lại thì chưa nói một lời nào với tôi cả, bác Đồng thì vẫn hỏi thăm sức khoẻ và động viên tôi. Nhưng tôi biết khi thấy chính con gái mình bị từ chối huỷ hôn ngay trong ngày hôn lễ lòng ba mẹ ai không đau đớn và thương con hơn nữa lại phải chứng kiến cảnh con mình một lần nữa chịu thêm bất hạnh khi từ nhỏ đến giờ Linh đều chưa bao giờ được hưởng trọn vẹn 2 từ ” Hạnh Phúc”. Chiếc xe rời khỏi bệnh viện, chỉ còn Quân đứng đó nhìn theo. Hoá ra từ ngày gặp Linh tại nhà tôi nhiều năm trước Quân đã thích Linh rồi và nhất quyết theo đuổi, nhưng số phận trớ trêu khi Linh lại đem lòng yêu Phong.
Đã 8 năm rồi tôi mới đặt chân lại căn nhà này, mọi thứ vẫn thế chỉ là hoa hồng nay đã có gai và Căn Phòng của tôi mọi thứ không hề thay đổi, mọi đồ vật vẫn như cũ nhưng trên sát vách tường lại có một sợi dây nhỏ treo toàn là hình của tôi từ nhỏ cho tới khi lớn, mọi hoạt động từ khi ăn, chơi rồi ngủ đều được chụp lại đằng mỗi bức hình đều có chữ do chính tay Phong viết ” mãi mãi yêu em”. Tôi quay lại nhìn ra cửa, anh vẫn đang đứng ở đó, ba mẹ tôi cũng đang đứng đó nhìn tôi. Tôi chạy về phía cửa ôm trầm lấy anh:
– Tại sao mọi chuyện lại cứ xảy ra với chúng ta như thế này! ( tôi ôm anh cố nén để không khóc ra tiếng)
– Nếu em khóc anh sẽ rất đau lòng.
– Em không khóc ( tôi đưa tay lên lau đôi mắt đang mọng nước)
– Mọi chuyện sẽ ổn thôi vì có anh ở đây rồi.
Ba tôi lúc này mới thực sự rơi nước mắt, ôg quay ra nhìn mẹ tôi ánh mắt vẫn còn đang giận bà. Nhưng khi bà rơi nước mắt ông lại khẽ đưa nhẹ tay lên gạt đi những giọt nước mắt ấy, tôi biết sau tất cả mọi chuyện nếu đã yêu thì nửa còn lại nhất định sẽ tha thứ cho người kia của mình và để bắt đầu cho một cuộc sống vẫn tiếp diễn ở phía trước.
Linh vẫn sống ở nhà chúng tôi cả ngày Linh chỉ ở trong phòng không nói năng với ai, mẹ tôi có xin lỗi Linh nhưng mọi thứ nhận lại vẫn chỉ là sự im lặng. Mỗi khi ra khỏi phòng mà nhìn thấy tôi Linh đều quay phắt đi, khuôn mặt thù hẳn hiện rõ nét trên khuôn mặt. Tất cả mọi người trong nhà từ khi xảy ra chuyện ai cũng đều ít nói hẳn đi, không khí trong nhà ngày càng trở nên trầm lắng. Một đêm chớm đông lạnh lẽo bác La lên Phòng và muốn nói chuyện với tôi.
– bác biết bác những lời bác sắp nói ra sẽ là ích kỉ nhưng bác chỉ là đang bảo vệ con gái bác.
– Vâng bác cứ nói đi ( tôi nhìn bác trong lòng tôi cũng cảm thấy rất có lỗi)
– Linh từ nhỏ đã phải chịu nhiều tổn thương rồi, nay mọi chuyện lại xảy ra nó rất sốc, cháu có thể nhường lại cậu chủ cho Linh và ra đi được không?
– Cháu…
– Bác biết điều này thực sự khó khăn đối với cháu nhưng chỉ là bác không muốn nhìn thấy con gái mình đau khổ như vậy, nếu hôm đó cháu không xuất hiện thì có lẽ nó đã là vợ cậu chủ rồi ( bác La khóc)
Tôi cúi gằm mặt không nói lời gì, tôi lại khóc nữa rồi. Bỗng từ phía cánh cửa ba tôi đã đứng đó tự lúc nào:
– chị có cảm thấy chị quá ích kỉ khi nói ra những lời này không.
– Ông chủ… Tôi… Tôi chỉ muốn bảo vệ con mình ( bác La bối rối lo lắng)
– Vậy còn con gái tôi thì sao, chị nghĩ nó không phải chịu thiệt thòi.
– Tôi xin lỗi… Nhưng nếu ngày đó ông bà chủ nhận nuôi Linh thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.
– Chị im đi đừng nói gì nữa ( ba tôi quát to)
mẹ tôi và Phong nghe thấy tiếng ba tôi hét to cũng chạy tới phòng tôi. Cả ba người đều đứng nhìn tôi còn tôi chỉ biết khóc, cuộc sống có quá nhiều chuyện luôn xảy ra xung quanh mỗi người. Giống như chúng ta biết cười vì hạnh phúc thì cũng phải biết khóc vì đau khổ, tiếng nói của tôi cất lên, tôi đã luôn nghĩ họ còn điều gì giấu mình.
– bác La nói như vậy là sao hả ba?
– Có đầy đủ mọi người ở đây rồi thì oing bà hãy nói ra mọi chuyện cho An biết đi ( bác La nói)
– Có chuyện gì vậy?( mẹ tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra)
Phong hình như đã nhận ra điều gì đó và anh đã hiểu được mọi chuyện nên vội vàng cầm tay tôi kéo đi ra ngoài thật nhanh. Bác La chạy theo chúng tôi xuống dưới nhà, ba mẹ tôi cũng chạy xuống. Ngoài trời đang là đêm tối thật lạnh bác La nói rất to:
– cậu chủ cậu hãy nói ra mọi chuyện đi tại sao cậu lại phải giấu .
Tôi thật sự tò mò chuyện này là gì tại sao ai cũng biết mà lại dấu tôi, phong bắt đầu lên tiếng anh gằn giọng rất đáng sợ.
– bác im ngay đi trước khi tôi nổi điên
– Cậu có thể làm gì tôi ( bác Lamcungx gào lên)
– Tôi không yêu Linh ( phong nói lạnh lùng)
Tất cả người làm cũng tỉnh giấc trong đêm họ chạy nhanh ra bên ngoài nhìn cảnh chúng tôi đang to tiếng với nhau. Bất chợt từ đâu Linh lao ra trên tay cầm một con dao giống như Trâm đã từng làm như vậy, Linh chạy tới cứa một nhát vào tay Phong, vì bất ngờ anh rụt tay lại đau đớn tiếng tôi hét lên thật to. Máu từ tay anh đang chảy xuống ròng ròng giống như 8 năm trước Trâm cũng đã cứa một lưỡi dao sắc nhọn vào tay tôi. Linh túm lấy người tôi rồi ghè dao vào cổ, tôi sợ hãi nhưng Phong còn đang sợ hãi hơn cả tôi. Bác La giật mình khi nhìn thấy cảnh này còn ba mẹ tôi thì liên tục kêu Linh hãy bình tĩnh, họ sợ đến nỗi không dám rời mắt khỏi lưỡi dao đang ghì sát trên cổ tôi một giây phút nào.
” con ơi đừng làm gì hại tới cô chủ con ơi”( giọng bác Đồng thều thào từ phía sau chúng tôi)
” bỏ dao xuống đi Linh ta xin lỗi mọi chuyện là do ta, ta không nên ép buộc Phong lấy con để mọi chuyện trở nên như thế này” (mẹ tôi lên tiếng trong sợ hãi)
” cháu bình tĩnh lại đi Linh mọi chuyện còn nhiều cách để giải quyết, mau bỏ dao xuống trước đi”( ba tôi nói)
” cô muốn gì hãy thả An ra” ( phong nói)
anh ôm lấy cánh tay đang chảy máu và mẹ tôi cũng đang lấy tay để bịt vào vết thương cho anh, máu chảy không ngừng. Tôi nhìn anh mà trong lòng đau xót chỉ muốn chạy lại ôm anh.
– muốn gì à tôi muốn cô ta phải chết đấy ( linh gào to)
Một vết cắt nhỏ đã xoẹt vào cổ tôi, máu bắt đầu chảy rỉ ra, Phong lại một lần nữa chứng kiến cảnh tôi bị người khác chuẩn bị tước đoạt đi mạng sống anh thực sự sợ hãi:
– xin cô đừng làm hại cô ấy
– Anh còn dám xin tôi à nếu ngày đó anh không thuyết phục ba mẹ mình nhận nuôi An thì người sống trong ngôi nhà này đã là tôi rồi và cuộc đời tôi đã không phải chịu nhiều đau khổ đến như thế. Chính là cô ta, cô ta là người đã khiến tôi phải chịu những đau đớn này cô ta đáng phải nhận quả báo. đáng ra tôi đã không phải gặp đôi vợ chồng dã thú đó nhận nuôi, anh thấy may mắn đúng không khi người mà anh yêu vẫn được sống tốt và luôn bên cạnh mình ( Linh nói trong sự đau đớn nước mắt cũng vậy mà dàn dụa)
– Cô bình tĩnh lại đi, tôi xin cô đừng làm hại tới An
– Chà đây có phải Vương Cao Phong mà tôi biết không. Anh còn cầu xin tôi cơ à haha
Phong bước chân định tiến tới phía chúng tôi thì Linh lại ghì dao vào cổ tôi và hét lớn:
– anh thử bước qua đây một bước nữa xem, tôi sẽ giết chết nó ngay trước mặt anh.
– Linh ơi con bình tĩnh lại đi, mẹ xin con ( bác la đau đớn khi chứng kiến cảnh con gái mình trở nên như vậy)
– Tôi cũng phải cẢm ơn ông bà, vì hai người mà tôi mới có cuộc sống đớn đau như thế đấy (đôi mắt Linh đỏ àu) cô thấy sao hả An khi người cô yêu đang phải van xin tôi vì cô, cô vui chứ trong khi cô là nguyên nhân của mọi chuyện ( Linh gằn lớn giọng)
– Xin cô hãy buông tôi ra, cô đừng làm như vậy nữa giết chết tôi cô có thể sống vui hơn sao ( tôi nói)
– Đúng thế nếu cô chết đi thì tôi sẽ sống rất vui, trước ngày hôn lễ bắt đầu tôi đã nói cô đừng bao giờ tỉnh lại nhưng ông trời bị điếc rồi, ông ấy mù rồi mới cho cô tỉnh lại ( Linh vừa cười vừa khóc)mà cô biết vì sao mẹ cô muốn con trai bà ấy lấy tôi không, vì bà ấy nghĩ cô sẽ nằm bất động như thế mãi mãi và không tỉnh lại được nữa và vì bà ấy thấy có lỗi khi ngày đó không nhận nuôi tôi mà lại nghe theo con trai bà ấy để nhận nuôi cô. Bà ấy đã hứa nhất định sẽ nhận nuôi tôi nhưng lại đổi ý định và sau này gặp tôi đây, mọi chuyện tôi đều phải chịu đựng bà ấy cảm thấy thương hại tôi muốn bù đắp cho tôi haha thật trớ trêu phải không, nhưng tôi chấp nhận sự thương hại đó vì tôi yêu anh ta ( linh lại gào lên )
Tôi quay đưa mắt nhìn hướng về phía mẹ bà nhìn tôi không giấu được sự tội lỗi mà chính bà đã gây ra cho con TRai của mình, hơn hết bà lại nghĩ rằng tôi sẽ chẳng bao giờ tỉnh dậy. Phong nghe Linh nói có lẽ cũng thất vọng khi biết mẹ mình lại có những ý nghĩ như vậy.
– Nếu tôi chết mà khiến cậu hết đau khổ thì cậu cứ làm đi ( tôi nhắm mắt lại )
– Em đang nói gì thế An ( Phong gào lên)
– Lùi lại không tôi sẽ đâm nó ngay bây giờ, tất cả lùi lại ( linh quát lớn) anh thấy đau khổ chứ khi người mình yêu lại một lần nữa chuẩn bị chết ngay trước mặt anh mà anh chẳng thể làm gì được Haha ( linh cười điên loạn)
– Chỉ cần cô đừng làm hại An thì cô muốn gì từ tôi cũng được
– Vậy thì anh hãy kết hôn với tôi đi
– Cô nghĩ cô có hạnh phúc khi lấy tôi không? ( phong nhìn thẳng vào linh )
– Nhưng tôi sẽ khiến hai người đều phải chịu đau khổ ( linh lại bắt đầu điên lên)
– Cô nghĩ bản thân cô sẽ hạnh phúc à!
– Anh im miệng lại cho tôi không tôi sẽ giết nó ngay bây giờ, im miệng lại.
Linh vừa nói dứt lời bác Đồng vội nhảy vào cầm tay Linh và đẩy tôi ra, bác và Linh giằng co. Mũi dao nhọn hoắt đâmthawrng vào người bác Đồng, mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến nỗi tôi quay ra đã thấy bác nằm dưới đất. Linh hoảng hốt chạy lại ôm ba mình khóc thét:
– con xin lỗi, con xin lỗi ba ơi con sai rồi ba ơi, ba ơi ba đừng chết con sai rồi
– Ông phải gắng lên đừng bỏ tôi và con lại ( bác La ngồi xuống cũng dang tay ôm bác Đồng)
Phong ôm tôi mà không màng tới vết thương đang chảy máu của anh.bác Vân gọi Xe cứu thương tới ngay sau đó và chỉ trong một đêm mà cả nhà đã phải cùng nhau tới bệnh viện. Phong được sơ cứu vết thương, tôi cũng được dán một lớp băng ở cổ vì vết dao cứa. Phong cứ mãi nhìn tôi tự trách mình không thể bảo vệ được tôi. Tôi cầm lấy tay anh sờ thật nhẹ lên vết thương rồi nói ” đừng lo em đang ở bên cạnh anh rồi, em sẽ không ngủ quên thêm một lần nào nữa đâu”. Anh cũng nhìn sâu vào đôi mắt tôi đáp:” anh cũng không cho em được phép nằm im như thế thêm một lần nào, anh nhất định sẽ không để ai làm hại em nữa”

tất cả chúng tôi ngồi bên ngoài chờ bác Đồng đang được cấp cứu. Ai cũng sốt ruột chờ đợi, Linh ngồi đó không khóc không rằng, miệng liên tục lẩm bẩm: ” con sai rồi ba ơi…” Bác La vừa khóc vừa an ủi Linh, bác cũng đang lo sợ chuyện xấu sẽ xảy ra với bác Đồng. Còn chúng tôi chỉ biết im lặng chờ đợi và cầu nguyện. Phong rút điện thoại ra gọi cho Quân , rất nhanh sau đó anh ta đã tới bệnh viện. Đi tới trước mặt Linh, Quân không lên tiếng mà chỉ ngồi trước mặt cô ấy. Nhìn thấy Quân, Linh lại ôm trầm lấy anh ta và bật khóc:
– Tôi sai rồi tôi thật sự sai rồi
– Đừng sợ, ba cô ông ấy sẽ không sao đâu. Mọi chuyện cũng sẽ tốt thôi.( quân ôm Linh)
– Đáng ra tôi nên nghe lời anh, tôi không nên yêu anh ta, không nên chấp nhận lấy một người không yêu mình để đến khi chiếc nhẫn gần trao lên tay anh ta lại nhẫn tâm quăng bỏ nó. Tôi thật sự ngu ngốc
– Đúng rồi cô ngốc lắm, có một người luôn sẵn lòng đợi cô ở phía trước nhưng cô có bao giờ ngoảnh lại.
Quân nói xong Linh khóc to hơn rồi lấy tay đấm nhẹ vào lưng anh ta. Bác sĩ mở cửa phòng cấp cứu bước ra ngoài Linh lao nhanh tới:
– ba tôi sao rồi bác sĩ, ba tôi ông ấy sao rồi.
– Mọi người bình tĩnh ông ấy không sao cả, vết thương may không nghiêm trọng lắm.
– Bây giờ chúng tôi vào bên trong được chứ ? ( Quân hỏi)
– Được rồi nhưng nhanh nhé bệnh nhân cần được nghỉ ngơi.
– Cảm ơn bác sĩ ( Linh cầm tay bác sĩ cúi đầu cảm ơn rối rít)
Linh chạy thật nhanh tới bên giường nhìn vết thương ở bụng bác Đồng đang được quấn băng, rồi ngồi xuống cầm tay bác lên hỏi:
– Ba có đau không? Con xin lỗi, con sai rồi
Bác Đồng lắc đầu miệng hơi mỉm cười, bàn tay cố gắng đưa lên để vuốt nhẹ lau đi giọt nước mắt trên mặt con gái.
Ngày bác Đồng xuất viện cũng là lúc Linh cùng ba mẹ rời đi khỏi nhà tôi. Linh xin lỗi tôi sau tất cả mọi chuyện, linh nhận ra rằng cuộc sống vốn không công bằng và con người hẳn ai cũng có một số phận, vui buồn, đau khổ hay bất hạnh là những điều ập tới mà ta không thể biết trước được. Linh xuất hiện là muốn hãm hại tôi nhưng Trâm có lẽ đã tới trước một bước, đã rất nhiều lần Linh cũng có ý định muốn tôi biến mất khỏi cuộc đời này nhưng khi nhìn thấy bác Đồng, là ba của Trâm ông ấy nằm đó trên vũng máu đỏ tươi Linh hoảng sợ, sợ rằng ba mình sẽ ra đi mãi mãi, thoáng giây phút đó Trâm cảm nhận được chắc trong lòng Phong cũng đau đớn như thế khi mà nhìn tôi cận kề cái chết mà anh không thể bảo vệ được người mình yêu. Trâm xin lỗi ba mẹ tôi và tất cả mọi người và cảm ơn những gì họ đã làm cho Linh trong suốt thời gian qua. Linh nhìn Phong mỉm cười nói:
– anh hãy bảo vệ và yêu thương An cho thật tốt, ngay cả khi nằm ngủ sâu giấc bên giường bệnh mà cô ấy vẫn gọi tên anh đấy.
Phong đưa mắt nhìn tôi, còn tôi cũng không thể biết được những gì khi mà mình lúc đó vẫn nằm trên giường bệnh và gọi tên anh trong vô thức.
Linh cúi chào tất cả chúng tôi, bác La cũng xin lỗi vì đã nói ra những lời không tốt đối với tôi nhưng tôi hiểu vì bác chỉ muốn làm điều gì tốt nhất cho con mình với cương vị là một người mẹ. Cả ba người họ cùng nhau bước lên xe, tài xế không ai khác mà lại là Quân. Linh đưa ba mẹ qua nước ngoài định cư và làm việc tại đó luôn, Quân cũng vậy quyết định rời Việt Nam đến nơi mà Linh tới để quyết tâm theo đuổi cô ấy. Trước khi rời khỏi Việt Nam họ cùng nhau tới thăm mộ tổng giám đốc Sang, người ba nuôi đã yêu thương và chăm sóc Linh như con đẻ của mình. Tôi và Phong cũng tới thăm mộ của Trâm, sau khi gây ra tai nạn cho tôi Trâm đã có vấn đề về tâm lý. Trâm bị ám ảnh bởi chiếc váy trắng tinh của tôi bị chuyển sang màu máu đỏ đến chói mắt. Trâm đã phải vào viện để điều trị tâm lý, đêm mùa thu 8 năm trước, vào một đêm gió lạnh và mưa bay, y tá ngủ quên nên Trâm đã tự ý trốn ra ngoài leo lên từng cao nhất của bệnh viện và tự vẫn kết thúc cuộc sống của mình. Trước lúc ra đi Trâm vẫn viết lại hai chữ trên trang giấy trắng được đặt ngay ngắn trên bàn:” Xin Lỗi” . Tôi nhìn tên và di ảnh của một cô gái đã ra đi khi còn quá trẻ, trong lòng có chút xót thương. Người bạn tốt nhất rồi lại trở thành người muốn tôi biến mất khỏi thế gian này, có lẽ cả đời này tôi sẽ chẳng thể quên được. Đến giây phút cuối cùng của cuộc đời Trâm vẫn còn tỉnh táo để gửi lại 2 từ ” xin lỗi” nhưng lại không đủ tỉnh táo để yêu quý mạng sống của mình. Vĩnh biệt cậu hãy yên nghỉ nơi đó thật bình an, nếu có kiếp sau xin hãy làm một người chị em thật tốt. Còn Tùng sau khi tôi tỉnh lại và trở về bên Phong cậu ta lại tiếp tục qua Mỹ làm việc giúp ba cậu ta, cái ngày nghe tin tôi bị tai nạn Tùng đã lỡ hết công việc để về thăm tôi. Sau khi nghe tin Phong sẽ kết hôn với người khác, mà Linh cũng là người thông báo và gửi thiệp cưới tới cho Tùng. Tùng lại lần nữa bay thẳng về nước mà ngồi bên cạnh tôi, cậu ta nói sợ tôi sẽ cô đơn sợ tôi sẽ bị tổn thương khi người tôi yêu lại đồng ý kết hôn với người khác, nhưng thật không thể ngờ rằng hôm lễ cưới của Phong bắt đầu cũng chính là ngày tôi tỉnh lại, có lẽ đây chính là định mệnh.
Tôi và Phong cùng trở về nhà mẹ tôi và ba đã đứng đợi giữa phòng khách, tôi thấy cả dì Năm và chị Mây đứng bên cạnh chị là Kiên chồng của chị, trên tay anh ta đang bồng đứa bé gái đó là con của họ. Mẹ tôi tiến tới cầm tay tôi :
– Mẹ xin lỗi con mẹ thật sự không tốt khi nghĩ con sẽ không tỉnh lại, con hãy tha lỗi cho mẹ. Và nếu mẹ không đem cái chết ra để doạ Phong thì mọi chuyện đã không như vậy rồi. Mẹ thật ích kỉ khi chỉ nghĩ đến việc bù đắp cho người khác mà lại quên mất đến cảm nhận của con mình. ( mẹ tôi vội lấy tay lau nước mắt)
– Mẹ đừng nói vậy mọi chuyện đã qua rồi.
– Các con đồng ý tha lỗi cho mẹ nhé ( mẹ tôi nhìn Phong)
Phong không nói gì tôi đá nhẹ vào chân anh, anh nhìn tôi còn tôi lại hất mắt ra hiệu. Anh gật đầu một cái mẹ tôi mừng đến nỗi rơi nước mắt. Cả nhà lại trở nên vui vẻ, ba tôi tiến tới trước mặt tôi và Phong cầm tay tôi đặt vào bàn tay của anh.
– ta mong từ nay về sau hai con sẽ được hạnh phúc trọn vẹn.
Dì Năm và chị Mây, Kiên cùng bé con đều đứng cười nhìn chúng tôi, tôi và Phong nhìn nhau cả hai đều gật đầu nói” nhất định sẽ hạnh phúc”.
…. ….. ….
– Dậy đi anh còn định ngủ tới bao giờ nữa, bỏ tay ra đừng có ôm em như thế ngạt thở quá.( tôi hét um lên vào buổi sáng)
– Nằm im ( anh ấn đầu tôi xuống)
– Bỏ em ra ngay..
Phong đặt nụ hôn nên môi tôi để tôi hết cằn nhằn, anh nói chỉ có cách này mới giúp tôi im lặng được. Trong phòng ngủ của chúng tôi được cắm một bông hoa hồng đỏ rực rỡ trong chiếc bình pha lê lấp lánh. Tôi kéo phong lại hôn anh mãnh liệt để đáp trả những gì anh đã giành cho tôi, đặc biệt là tình yêu của anh suốt những năm tháng qua, từ lần đầu tiên gặp con bé tranh giành kẹo với lũ bạn ở trại trẻ mồ côi anh đã phải lòng thương yêu say đắm. Ngày chúng tôi kết hôn anh đeo vào tay tôi chiếc nhẫn thề ước và nói: ” tình yêu của chúng ta hợp tan ly biệt là lẽ thường tình của vạn vật thế gian, nhưng dù có đi tới tận cùng thì chúng ta vẫn nhất định phải quay trở lại bên nhau. Em giống như một bông hoa hồng mà cuộc đời của mỗi bông hoa dài hay ngắn còn tuỳ vào sự thay đổi của vạn vật thiên nhiên. Nhưng bông hoa đó sẽ luôn nở rộ và thật rực rỡ khi có người yêu thương nâu niu và chăm sóc, hoa hồng biểu tượng cho tình yêu mãnh liệt, thuỷ chung và sâu sắc giống như nếu em còn ở đây mãi mãi bên cạnh anh thì cành lá vẫn xanh biếc một màu cho dù 4 mùa có qua đi”.
-THE END-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN