Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13
Chương 47: Quỷ bám thân
Dịch: Mộ Quân
Chồng của người phụ nữ đứng ngẩn ngơ một lúc rồi vội chụp tay lão Lưu hỏi:
“Ông anh, ý ông anh muốn nói là ngoài bà cô mới qua đời kia ra vẫn còn một con quỷ khác đang bám trên người vợ tôi sao?”
Lão Lưu gật gật đầu:
“Phải. Mới nãy ta dùng cách dựng đũa để kiểm tra thì xác thực là bà cô đó rồi. Chỉ không ngờ vẫn còn một con khác nữa,”
Nét mặt người đàn ông thoáng chốc trở nên trắng bệch, tràn đầy sợ hãi, ông ta hỏi lão Lưu:
“Thế bây giờ phải làm sao đây?”
Tên áo choàng dài thấy thế liền vênh mặt đắc ý:
“Nếu không phải lão già này ở đâu nhảy vô phá đám thì ta đã ghim đủ 13 châm, vợ ông cũng sẽ khỏi từ lâu rồi. Ai như giờ! Hừ!”
Lão Lưu tức giận trừng mắt nhìn gã, giọng nói vô cùng lạnh lùng:
“Thủ pháp Bách gia 13 châm cực kỳ hung bạo, chỉ dành để đối phó ác quỷ. Ngươi không phân rõ trắng đen phải trái, đã vội vàng áp dụng, không sợ trời phạt sao?”
Tên áo choàng dài kia bị lão Lưu chọc nóng máu, gã lập tức phát khùng rống lại:
“Gì…gì mà trời phạt hả! Ta thấy ông mới là phường lừa đảo. Giờ vừa đúng có hai con quỷ đang bám người đó. Ông thích chõ mũi vào thì được thôi. Hai chúng ta mỗi người chọn một, xem ai hàng phục được trước. Thế nào, dám không?”
Lão Lưu nhếch mép cười nhạt, trả lời:
“Người chọn trước đi, đừng bảo ta cậy già lên mặt, bắt nạt người. Lỡ chọn trúng người bị ác quỷ bám thân thì cũng không trách được ai. “
Tên khoác áo choàng dài này tuy cố tỏ ra hung hăng bọ xít nhưng hành động lại vô tình bán đứng gã. Gã đứng lần khần giữa nhà, nhìn qua rồi nhìn lại giữa hai người đang hôn mê. Cuối cùng gã dời mắt khỏi bà lão và quyết định chọn người phụ nữ. Lý dó quá rõ ràng, gã đang sợ hãi. Gã sợ chọn trúng người bị ác quỷ đeo bám. Nhưng gã nào dám thừa nhận, chỉ cố gắng chống chế bào chữa cho lựa chọn của mình:
“Ta đoán con ác quỷ nhất định là bám trên thân của người phụ nữ này. Ta chọn xong rồi, con còn lại thì nhường cho ông đó!”
Tôi nghe gã bao biện mà suýt chút cười phụt nước miếng. Tôi thầm mỉa mai, “mẹ nhà mày, còn già mồm!”. Đảm bảo tên áo choàng dài này cảm giác người phụ nữ này còn trẻ, quanh thân dương khí dồi dào, khả năng ác quỷ bám thân cực kỳ nhỏ, ngược lại, bà lão nằm đằng kia là người cao tuổi, gần đất xa trời, rất dễ bị mấy thứ quỷ quái không sạch sẽ quấn theo.
Lão Lưu vẫn tỉnh bơ lạnh lùng nhìn hết thảy. Lão chậm rãi gật đầu lên tiếng:
“Được thôi. Người thấy thích là được!”
Phân chia địa bàn xong xuôi, lão Lưu đi đến bên cạnh bà cụ, tên áo choàng dài thì đỡ người phụ nữ trung niên ngồi dậy.
Mọi người còn lại trong nhà quay đầu nhìn nhau, ánh mắt hiện rõ vẻ khó xử không biết làm thế nào cho tốt, nên tin tưởng vào lão Lưu hay vào tên thầy pháp mặc áo choàng dài kia. Tất cả đồng loạt thở dài một hơi rồi lặng im lắc đầu.
Tên áo choàng dài đằng hắng một tiếng, rút một cây bút lông ra từ trong cái túi to đặt bên cạnh, vừa khua khoắng chữ gì đấy vừa niệm lầm bầm trong miệng một chuỗi từ ngữ.
Sau đó gã vẽ lên trán người phụ nữ những ký tự kỳ lạ ngoằn ngoèo.
Người phụ nữ lập tức giống như bị giật điện mà nảy người lên, co giật liên hồi.
Đám người đang vây quanh xem hết cả hồn kêu oai oái, đạp chân nhau mà lùi ra phía sau.
Lão Lưu liếc mắt khinh khỉnh thốt lên câu trào phúng:
“Ái chà! Lại còn dùng cả thủ pháp điểm mắt quỷ bằng bút lông của Tương Tây cơ đấy. Mà cái này với 13 đường châm Bách Gia là hai kiểu hoàn toàn không giống nhau. Xem ra thằng này là loại thích ăn tạp!”
Gã có vẻ không hiểu bản thân bị lão Lưu mỉa mai châm biếm, gã hếch mũi cười đắc ý, hỏi lão Lưu:
“Sao hả lão già? Không phục à? Đây mới chỉ là một hai chiêu cơ bản của ta thôi đó!”
Lão Lưu cúi đầu hừ lạnh mấy tiếng rồi trực tiếp bơ gã, tập trung quan sát kỹ bà lão đang nằm hôn mê trên giường. Lão trầm ngâm một lát rồi bảo tôi:
“Mi tới đỡ bà ta dậy, nhẹ nhàng một chút.”
Tôi nhanh chóng đi tới bên giường, ngồi xuống, làm theo lời lão Lưu, cẩn thận từng tí một đỡ bà cụ ngồi dậy, giữ lưng bà ta tựa vào mình.
Lão Lưu không hề móc ra bất cứ thứ đồ nghề gì, cũng chẳng mở miệng phun thần chú giống tên hề bên kia. Lão chỉ cúi đầu xuống, kề sát bên tai bà già, nhẹ nhàng thầm thì một câu:
“Nể mặt người nhà, ngươi hãy rời đi đi.”
Lão nói xong, bà cụ vẫn bất động, nhắm chặt mắt y như cũ!
Không biết người nào đó đột nhiên phụt ra tiếng cười. Ngay sau đó kéo theo một loạt những người khác cũng không kìm nén được bật cười thành tiếng.
Người chồng mặt mày khó xử đi tới gần khẽ hói:
“Ông anh đây là đang làm gì thế? Tán gẫu với quỷ sao?”
Lão Lưu không tỏ vẻ gì ngoài ý muốn, lão ngẩng đầu quét mắt qua đám người đang đứng trong nhà, cười khẩy rồi lại cúi xuống, vỗ vỗ lên vai bà cụ, tiếp tục “động viên” con quỷ:
“Kéo tới giờ đã đủ rồi đấy! Nếu còn không đi đừng trách ta độc ác!”
Bà già vẫn nhắm mắt không hề nhúc nhích, đám người lại được dịp rộ lên một tràng cười nhạo không thèm kiêng dè. Có tên còn bắt đầu nói bóng nói gió đá đểu lão Lưu.
“Tưởng sao, hóa ra là một lão thần kinh ở xó nào nhảy ra!”
Lời trào phúng này không lớn không nhỏ, vừa đủ để tôi nghe rõ ràng không sót một chữ. Tôi nóng mặt định mở miệng ra nạt lại.
Lão Lưu nhìn chằm chằm bà lão rồi thình lình hét lên một tiếng:
“CÚT!”
Lão hét xong liền giờ cao cây gậy trong tay muốn phang xuống.
Một tiếng “CÚT” đột ngột vang lên lanh lảnh trấn trụ toàn trường, làm cả đám người xung quanh giật bắn mình, có mấy tên yếu bóng vía còn ngã ngồi ra đất.
Ngay như tên khoác áo choàng đen cũng không ngoại lệ, gã bị hù đến nhảy dựng lên.
Chồng người phụ nữ vừa thấy lão Lưu giơ cao cây gậy, ông ta sợ quá vội vàng chạy tới giữ chặt cánh tay lão, mặt mũi tràn đầy khổ sở, lên tiếng năn nỉ:
“Tôi cầu xin ông anh! Ông anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa hết. Đừng đánh mà! Ông anh cứ thế này quất xuống, quỷ chưa đuổi được thì người đã bị đánh chết rồi!”
Tên thầy pháp khoác áo choàng dài đứng bên kia tranh thủ cười hềnh hệch, gã đang định mở miệng đâm chọt mấy câu, không ngờ bà lão nãy giờ vẫn luôn bất động bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.
Toàn bộ người trong phòng lại được phen nhảy dựng, không ai bảo ai, tất cả đều ngậm chặt miệng.
Cây gậy của lão Lưu vẫn đang lơ lửng ở không trung, bà lão mở to mắt nhìn về phía nó, lắc lắc đầu, từ khóe mắt tràn xuống hai hàng lệ, cuối cùng một lần nữa bà ta khép mắt lại rồi ngất xỉu.
Lão Lưu hừ lạnh một tiếng rồi hạ cây gậy xuống, quay người sang đối diện với người chồng dặn dò:
“Không sao nữa rồi. Quỷ bám trên thân đã bị đuổi ra, khó tránh khỏi người bị ám đột ngột hôn mê lại. Một lúc sau bà ấy sẽ tự tỉnh lại thôi. Tối nay ông nhớ đốt cho người cô đã qua đời kia một ít giấy tiền vàng mã.”
Người đàn ông gật đầu, nét mặt vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng lời lão Lưu. Ông ta nhẹ nhàng đỡ bà cụ nằm xuống. Quả nhiên qua một lúc sau, đôi mắt của bà ta khẽ nhúc nhích rồi từ từ mở ra. Bà ngồi dậy, nhìn trái nhìn phải rồi đứng lên nói:
“Vợ mày thế nào rồi hở cu?”
Bà cụ thốt ra câu này, đám người đồng loạt nở nụ cười nhẹ nhõm.
Người đàn ông vô cùng kích động, ông ta vừa khóc vừa cười, nắm tay lão Lưu lắc lấy lắc để, miệng nói cảm ơn rối rít.
Màn này tất nhiên là lọt hết vào mắt tên khoác áo choàng dài đang đứng bên kia. Gã hừ mũi, nâng bút lông vẽ vẽ, miệng lầm bầm niệm chú. Kết quả, người phụ nữ chỉ khẽ nhúc nhích một chút rồi sau đó không có thêm bất cứ phản ứng nào.
Con quỷ bám trên người bà lão đã bị lão Lưu tống đi. Giờ chỉ còn mỗi người phụ nữ đang ngồi trước mặt tên thầy pháp nửa mùa này, nên toàn bộ con mắt trong phòng đều đổ dồn lên thân hình gã, săm soi từng động tác của gã.
Gã vuốt mồ hôi đang túa ra trên trán, rồi thò tay vào túi khua khoắng lục lọi cả buổi, lôi ra một tờ giấy màu vàng, một hộp chu sa. Gã nhúng toàn bộ đầu bút lông vào trong hộp chu sa rồi quệt quệt lên tờ giấy vàng, tạo nên một tờ trông như phù chú.
Gương mặt lão Lưu loé lên sự ngạc nhiên vô cùng khi thấy gã lấy ra tờ giấy vàng kia, lão nhéo mắt lại nói:
“Ồ, không nghĩ tới ngươi cũng lợi hại đấy, còn biết xài cả phù chú Mao Sơn.”
Gã nở nụ cười lạnh, ra vẻ cao thâm. Tay trái tạo thành những thủ thế kỳ quái, tay phải cầm tầm bùa vàng dán thẳng lên trán người phụ nữ.
“Áaaaaaaa”. Một tràng gào thét chói tai vang lên.
Đám người vây quanh giật bắn mình bỏ chạy tứ tán, có người còn buột miệng hét theo.
Khi toàn bộ người không liên quan trong phòng đã trốn sạch sẽ ra ngoài, người phụ nữ đột ngột mở trừng mắt, găm ánh nhìn dữ tợn lên mình gã thầy pháp khoác áo choàng dài.
Gã hoảng hồn, tái mặt lùi ra sau. Hiển nhiên người phụ nữ có vẻ đã mất khống chế.
Gã vội vàng đưa tay vào túi lục lọi một hồi, móc ra một sợi dây thừng đỏ, bên trên có treo một quả cân. Sau đó nhắm mắt nhắm mũi, tròng ngay vào cổ người phụ nữ lúc này vẫn đang dán giấy bùa lủng lẳng trên trán.
Lão Lưu lại một lần nữa chặc lưỡi kinh ngạc:
“Ồ! Quả cân Thiên Kim của phái Thanh Vi?”
※Dịch giả chú thích: phái Thanh Vi (清微派) là một nhánh của Đạo giáo xuất hiện phía Nam Trung Quốc vào thời Nam Tống (1127-1279)
Quả cân vừa được treo vào cổ người phụ nữ, bà ta liền ngừng nhúc nhích ngay lập tức, sau đó không có thêm bất cứ động tác nào khác.
Gã thầy pháp thấy người phụ nữ đã ngồi yên, hắn toét miệng cười huênh hoang:
“Tiểu quỷ, dám ở trước mặt ta mà bố…”
Chữ “láo” còn chưa kịp ra khỏi miệng, người phụ nữ vốn đang bất động bỗng dưng giống như phát điên nhào tới trước, vươn tay cào cấu loạn xạ. Gã thầy pháp không kịp trốn tránh, một phen hứng đủ màn bạo hành, trên mặt lập tức xuất hiện hai vết cào dài ngoằng rớm máu.
Mấy gã đàn ông chúng tôi vội lao tới đè chặt người phụ nữ lại. Người chồng thực sự nhìn không nổi nữa, ông ta chạy qua chỗ lão Lưu van vỉ:
“Cầu xin anh, giúp gia đình tôi, cứu vợ tôi với, cứ mãi thế này đâu phải biện pháp.”
Lão Lưu gật đầu, lần này lão không thương lượng không động viên cái gì hết, giơ thẳng cây gậy lên cao rồi vụt thẳng xuống bả vai người phụ nữ một cái thật mạnh.
Người chồng đã thấy sự lợi hại của lão Lưu nên lần này ông ta không làm hành động ngăn cản, chỉ nhắm chặt mắt lại, không nỡ nhìn.
Người phụ nữ ăn trọn một cây liền rú lên thê thảm, rồi lại càng vùng vẫy dữ dội. Bà tà thoát khỏi sự kiềm giữ của bốn tên đàn ông bọn tôi, vươn tay xông thẳng tới chỗ lão Lưu.
Lão không tránh kịp bị bà ta húc một phát lăn quay, ngả ngửa ra sau, gáy đập mạnh xuống cạnh của tủ ti vi.
Đám người sợ hãi chạy nhốn nháo, miệng kêu “má ơi” inh ỏi.
Người phụ nữ cứ nhìn chằm chặp lão Lữu, ánh mắt long lên sòng sọc giống như muốn xé xác lão ra, bà ta lắc lư rồi lại xông tới.
Tôi thấy thế liền vội vã ôm chặt người phụ nữ từ phía sau lưng, gào lên với lão Lưu:
“Lão Lưu chạy mau!”
Lão Lưu lấy tay bưng kín sau gáy rồi chậm chạp đứng dậy. Máu tươi tràn qua kẽ tay lão nhỏ giọt xuống sàn. Lão trầm ngâm một lúc rồi dùng bàn tay đầy máu ấy vuốt lên cây gậy. Sau đó lão lại một lần nữa giơ gậy lên cao quật mạnh xuống đầu người phụ nữ.
“Choang” một tiếng. Toàn bộ đồ bằng thủy tinh trong nhà, kể cả cửa sổ đều đồng loạt vỡ toang, mảnh vỡ loảng xoảng rơi đầy trên sàn nhà.
Người phụ nữ ăn xong một gậy này cuối cùng cũng ngừng lại, không tiếp tục quậy phá lung tung, bà ta trợn trắng mắt rồi ngất xỉu.
Người chồng đứng ở cửa ngó thấy vợ mình đã đổ xuống bất tỉnh, ông ta mới thử rón rén thăm dò, đặt chân vào nhà.
Lão Lưu che gáy, lảo đảo cố gắng đứng vững, rồi nói với ông ta:
“Bà nhà ông không sao rồi, đỡ bà ấy dậy đi.”
Lão vừa nói xong liền như diều đứt dây, ngã vật xuống đất.
Người chồng thấy thế vội vàng quay sang tôi thúc giục:
“Đối diện có bệnh viện, mau đưa đi bệnh viện, mau lên!”
Tôi gấp gáp chạy qua, đỡ lão Lưu cõng lên lưng chạy ra ngoài.
Cứ mỗi bước chạy áo tôi lại ướt thêm một chút, tôi biết đó không phải mồ hôi của tôi mà là máu của lão Lưu. Màu chảy càng lúc càng nhiều, chảy đến mức làm chân tôi phát run.
Đưa được lão Lưu vào phòng cấp cứu rồi nhưng tôi vẫn không thể nào yên tâm, cứ thấp tha thấp thỏm đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu.
Một lúc sau, y tá đẩy cửa bước ra, trông thấy tôi cô ta liền hỏi:
“Anh là người nhà của ông lão bên trong à?”
Tôi nhanh chóng gật đầu, rồi hỏi gấp:
“Phải phải. Ông ấy thế nào rồi?”
Y tá mang vẻ mặt áy náy lắc lắc đầu, trả lời:
“Không còn nhịp tim nữa rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!