Gả Thế Thành Sủng Phi - Chương 33: Tăng trưởng chiều cao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Gả Thế Thành Sủng Phi


Chương 33: Tăng trưởng chiều cao


Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Ca cơ của Thiên Hương Lâu uyển chuyển dịu dàng, khách đã bắt đầu đông hơn.

Từ Oản tránh Lý Thanh, đang đứng ở cạnh cửa nhã gian, bất ngờ bị người xách lên, ném vào trong nhã gian.

Nàng đứng vững, quay đầu lại, chỉ thấy Cố Thanh Thành mặc áo gấm, đang quan sát nàng.

Trên người hắn cũng khoác áo choàng nhưng đã cởi ra rồi ném cho gã sai vặt, đôi mắt sâu đang nhíu mày, nói cái gì dưỡng tốt, tròn xoe, trong phòng khá nóng, Từ Oản còn ôm lò sưởi trên tay, cả người đều cứng lại.

Thiếu niên trở về chỗ ngồi, nhìn nàng: “Ngươi ở đây làm gì? Tại sao lại không có ai ở cạnh?”

Từ Oản lùi ra cửa, chỉ hướng bên cạnh: “Phụ thân muội ở bên kia, muội đi nhìn xung quanh một chút.”

Cố Thanh Thành xoa trán, sắc mặt hơi trắng: “Phụ thân ngươi ở đây làm gì?”

Nàng muốn đi thẳng nhưng thấy vẻ mặt hắn mệt mơi, vẫn đứng lại giải thích: “Ông ấy có một cuộc hẹn đang nói chuyện bên kia, muội phải đi qua, bằng không lát nữa ông ấy không thấy muội sẽ lo lắng.”

Nói xong xoay người mở cửa, người phía sau lại gọi nàng: “Đứng lại!”

Nàng sợ đến mức không dám động đậy, bước chân Cố Thanh Thành nhẹ nhàng, đi thong thả đến phía sau nàng, tay hắn vuốt mũ áo choàng của nàng, lông thỏ mềm mại, cứ như vậy khẽ vuốt hai cái, mới mở miệng: “Vội chạy đi đâu, nói, rốt cuộc đang tức giận chuyện gì, tại sao lại trốn tránh.”

Từ Oản không dám có chút cử động nào: “Muội. . . . . . Muội đâu có trốn!”

Thiếu niên xoay nàng lại, mồ hôi trên gò má nàng rơi xuống, ngón tay hắn thon dài tỉ mỉ lau đi, hạ mí mắt: “Nóng đến đổ mồ hôi ư?”

Tiếng gọi của phụ thân và Hoa Quế bên ngoài hành lang đã cứu mạng nàng.

“A Man! A Man!”

“A Man!”

Nàng vội vàng ló đầu ra, lên tiếng: “Ta ở chỗ này! Phụ thân! Hoa Quế! Ta ở chỗ này!”

Người sau lưng đẩy nàng một cái, từ nhã gian đi ra.

Gió bên ngoài hành lang thổi vào mặt, nàng mới cảm thấy chút lạnh, nhiệt độ trên mặt cũng hạ xuống,[Httt][[email protected]đ[email protected]đ] từ bên kia Triệu Lan Chi và Hoa Quế đã bước đến, nhưng mà trong lòng mới yên một chút, nhìn thấy sắc mặt của phụ thân, cứ như Thanh Diện Diêm La, lại càng thấp thỏm.

Quả nhiên, không đợi đến trước mặt, Triệu Lan Chi đã gầm lên giận dữ: “A Man! Còn càn quấy ta đánh gãy chân nhỏ của con!”

Cố Thanh Thành đứng ở phía sau Từ Oản, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi đã làm chuyện tốt gì khiến phụ thân ngươi giận dữ như vậy?”

Tay Từ Oản run lên, lò sưởi trên tay suýt chút nữa rơi.

Đầu bên kia của hành lang dài, Nhị Hoàng tử Lý Thăng với hai nam nhân mặc quan phục đang đi lên, Lý Thanh lau nước mắt vội vàng xuống lầu, đi thoáng qua nhau, Từ Oản thấy rõ ràng, Lý Thăng dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua, mới lập tức lên lầu.

Hoa Quế bên cạnh lắc đầu, lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng.

Triệu Lan Chi kéo cánh tay Từ Oản: “Đi, theo ta về nhà!”

Từ Oản cúi đầu, vừa định đi, vạt áo phía sau bị người nắm chặt, Cố Thanh Thành kéo nàng: “Nàng ấy đã làm gì? Trời lạnh thế này, sao lại chạy đến Thiên Hương Lâu nháo?”

Không đợi Triệu Lan Chi trả lời, Lý Thăng đã đến từ phía sau.

Nam nhân nhìn cục diện này, để hai người bên cạnh vào nhã gian trước: “A Man làm gì vậy? Sao đều đứng ở đây?”

Cố Thanh Thành vội vàng thi lễ.

Triệu Lan Chi cũng là khẽ chào, khách khách khí khí.

Từ Oản ngẩng đầu, sau lưng bị thiếu niên đẩy một cái, cũng vội vàng cúi chào.

Lý Thăng nhìn nàng chằm chằm, gương mặt nhỏ nhắn bị lông thỏ quấn lấy, trắng như nắm tuyết, rất đáng yêu, không khỏi bật cười: “Có phải A Man làm hỏng chuyện tốt của phụ thân ngươi không? Ta nhìn thấy Lý Tiểu thư vừa xuống lầu, phụ thân ngươi rất để tâm đến ngươi, mấy tháng nữa không chừng ngươi sẽ có mẫu thân!”

Vốn chỉ là một câu trêu đùa, nhưng sắc mặt Triệu Lan Chi lại sầm xuống: “Chuyện nhà Lan Chi không cần Điện hạ phiền lòng.”

Từ Oản nghe hắn nói, cũng biết hắn đang chế nhạo, nàng vừa định tiến lên, bóng người đằng sau khẽ động, Cố Thanh Thành không dấu vết bước lên trước, che lại thân hình nàng.

“Nhị ca vào trong đi, ta sẽ đưa A Man về.”

Trước mặt đứa nhỏ, Lý Thăng chỉ nhàn nhạt liếc Triệu Lan Chi, không làm khó: “Đi đi, đi nhanh về nhanh.”

Nói xong, xoay người vào nhã gian.

Triệu Lan Chi đã xoay người đi, Hoa Quế nhắm mắt đuổi theo, ông thật sự tức giận, gương mặt bình tĩnh nhưng bước chân rất nhanh.

Ra khỏi Thiên Hương Lâu, Cố Thanh Thành vẫn theo đến cạnh xe.

Hoa Quế lấy ghế nhỏ để Từ Oản lên xe, trong lòng nàng ôm lò sưởi, nhấc chân lên.

Không ngờ ghế bị dính một nắm tuyết, lòng bàn chân bị trượt, dường như muốn đụng phải càng xe, Từ Oản kêu lên sợ hãi, tay ném lò sưởi theo bản năng, không chờ nàng vịn cái gì, người phía sau đã đỡ nàng.

Nàng chưa hoàn hồn, đưa tay vịn lấy tay người nọ.

Tưởng là Hoa Quế nên nhẹ nhàng thở ra: “Làm ta sợ muốn chết, chắc chắn là do mặc nhiều quá.”

Quay đầu, đối diện với gương mặt Cố Thanh Thành, vội vàng buông tay: “Tạ ơn Đại công tử.”

Thiếu niên buông tay như không có việc gì, cúi đầu nhặt lò sưởi, đặt vào tay nàng, không đợi nàng tạ ơn, giữ dưới nách nàng từ đằng sau rồi nhấc lên, thả nàng lên xe.

Từ Oản xoay người lại, trong nháy mắt nhìn hắn.

Cố Thanh Thành khẽ nhếch mày: “Vào đi.”

Sắc mắt hắn nhu hòa, hình như khóe môi còn có ý cười, chắc cũng không phải là người đáng sợ, nàng liền nhìn hắn thêm một chút.

Thiếu niên nhìn không nháy mắt: “Nên tăng trưởng chiều cao, đừng tăng trưởng thành hình tròn. . . . . .”

Từ Oản trợn tròn mắt: “. . . . . .”

Cố Thanh Thành nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng, xoay người: “Quên đi, muốn tăng trưởng thế nào cũng được”

Ở trong xe, Triệu Lan Chi chờ đến bực mình, vén màn xe kéo nữ nhi vào, Hoa Quế vội vàng lên xe, người bên trong xe đã cố nghiến răng nén lại cơn tức giận ngút trời.

Từ Oản dựa vào một bên, vội kéo Hoa Quế lại gần nàng.

Triệu Lan Chi trừng mắt nhìn Từ Oản: “A Man, về sau không được tự ý chủ trương, cái gì Lý tiểu thư, Trương tiểu thư, dù ai nhờ con, con cũng không cần để ý, ta đã nói nhất định không tìm kế mẫu cho con thì nhất định không tìm, biết chưa?”

Từ Oản dựa sát vào người Hoa Quế: “Người như vậy là bất hiếu, bất hiếu.”

Triệu Lan Chi lại nghiến răng: “Bất hiếu cũng là ta bất hiếu, nhưng bây giờ con mới là bất hiếu, may con là một cô nương, nếu con là một tên tiểu tử thì chân con đã gãy từ lâu!”

Từ Oản quay đầu, làm mặt quỷ: “Vậy tạ ơn phụ thân đã không đánh con nhưng người có thể không thành thân cả đời ư?”

Ông lườm Hoa Quế: “Thành thân cái gì, con cũng không phải không có mẫu thân.”

Thời điểm nói lời này, ông suýt chút nữa bật cười.

Từ Oản nhìn ông, cứ như vậy nhìn ông.

Nam nhân biết mình thế này, nhất định khó khiến người khác tin tưởng, tựa như mẫu thân ông cũng vậy, nhiều năm qua vẫn không thể hiểu nổi, vì sao ông lại mang một đứa nhỏ về nhà còn nói là nữ nhi của ông. Dù bây giờ đứa nhỏ đã trưởng thành, ông cũng không muốn thành thân, cứ một mình như vậy.

Bởi vì ông không cảm thấy mình chỉ một mình.

Ánh mắt Từ Oản ánh mắt sáng rực, nghiêng người về phía trước, ông hạ mí mắt: “Sao thế?”

Làm gì vậy?

Ông cứ ra vẻ ta đây như thế nhưng chỉ thử một lần thì đã rõ, không cần hỏi lại, trong lòng đã xác định.

Nàng nghiêng đầu, nói chắc chắc: “Phụ thân, nói thật đi, trong lòng người đã có người chứ gì!”

Ông: “. . . . . .”

Một cái tát đập lên mặt ông, đẩy nàng ra, Triệu Lan Chi suýt chút nữa cười ra tiếng: “Có người nào, đừng nói bậy bạ!”

Trở về nhà, lão thái thái đã cho người đến gọi từ lâu.

Bảo đứa con bất hiếu này mau đi qua.

Đưa Từ Oản về phòng, Triệu Lan Chi mới thu hồi ý cười, đi nhanh đến hậu viện.

Lão Thái thái dựa vào đệm mềm trên giường, còn cầm Phật châu trong tay, khẽ niệm Phật.

Vào phòng cho toàn bộ nha hoàn lui xuống, Triệu Lan Chi vén vạt áo quỳ trước giường, cửa sổ đóng chặt, trong phòng ấm áp, Lão Thái thái mặc ít y phục, cũng không nhìn ông, vẫn niệm Phật.

Ông vẫn quỳ: “Nhi tử bất hiếu, xin mẫu thân bớt đau buồn, đừng để ngã bệnh.”

Hai ngày này, Lão Thái thái cáo ốm không dậy nổi, Phật châu trên tay chuyển động rất nhanh, bà già rồi, mí mắt đã cụp xuống, bông tai vàng thật nặng, lỗ tai cũng bị kéo dài.

Nhìn những nếp nhăn trên tay, thở dài.

Triệu Lan Chi vẫn quỳ như cũ: “Mẫu thân, đừng ép nhi tử đón dâu nữa, trong lòng nhi tử đã có người.”

Lão Thái thái tiện tay cầm gì đó ném tới, đập lên người ông: “Có người, vậy thì mau thú về đi! Tại sao còn cứ kéo dài như vậy, con muốn ta đến khi nhắm mắt cũng không thể thấy con thành gia sao?”

Nói xong cũng không biết cầm lấy cái gì, ném tới.

Ông bất động, mặc nó đập vào người: “Bây giờ vẫn chưa thể, con cũng không có biện pháp nào.”

Cái gì gọi là không có biện pháp, Lão Thái thái ngay cả Phật châu trong tay cũng ném đến: “Con nói thử xem, người đó là ai, sao lại không còn cách nào?”

Triệu Lan Chi dùng đầu gối đi đến, tiến về phía trước, nằm sấp xuống giường, đè thấp giọng nói: “Chuyện này không thể để A Man biết được, mẫu thân cũng từng gặp qua người này, năm đó chúng ta hai bàn tay trắng, nhà cửa do người đó cấp, chịu ân huệ của người ta, tiền bạc cũng được người đó cho.”

Ông cố ý nói như vậy, Lão Thái thái giật mình, nhìn ánh mắt ông liền run rẩy: “Đó là ai?”

Triệu Lan Chi nắm tay bà: “Những lời này con chỉ nói với mẫu thân, người phải giấu trong lòng, mẫu thân của A Man còn sống, chỉ là ta trèo cao không nổi, ít nhất bây giờ còn chưa được, ta trông A Man giúp nàng, nhất định một ngày sẽ thú được nàng.”

Mọi chuyện nối với nhau khiến Lão Thái thái bán tín bán nghi nhìn ông, không lên tiếng.

Lúc này ông đứng lên, cẩn thận nhét lại góc chăn cho Lão Thái thái: “Vì vậy, mẫu thân ăn một chút bánh ngọt lót dạ đi, nhi tử không phải không đón dâu, nhi tử là đang chờ đợi, chậm thì ba năm năm, nhanh thì một hai năm, nhất định thú vợ về!”

Lão Thái thái không cam lòng: “Vậy Lý tiểu thư kia. . . . . .”

Triệu Lan Chi thở dài, đỡ Lão Thái thái nằm xuống: “Nàng sẽ không đến đây nữa, nếu như còn đến mà không có ý tốt, về sau sẽ không cho phép nàng vào cửa.”

Nói xong lại cúi đầu nói thêm vài vài câu, trấn an Lão Thái thái.

Chỉ cần thành gia là được rồi, chỉ cần thành gia là được rồi.

Lão Thái thái vốn không tin, nhưng vừa nghe là mẫu thân của A Man, nhi tử còn xác định thời gian nên an tâm hơn, nữ nhân thần bí kia, nhất định là một đóa hoa trong lòng nhi tử, không sai được.

Đi ra từ trong phòng Lão Thái thái, ông lại muốn đến trấn an Từ Oản.

Tiểu gia hỏa này đánh chủ ý lên người ông, khiến ông thật sự rất tức giận, nhưng mà cũng dở khóc dở cười.

Đang muốn đến phòng nàng, gã sai vặt từ bên ngoài vội vàng chạy đến: “Người của Từ gia đến, nói là lão thái gia nhớ A Man, muốn đón về một thời gian.”

Bên người vốn nhiều yêu ma quỷ quái, Lý Thanh nhìn như si tình nhưng đột nhiên lại lớn mật như thế khiến người khác hoài nghi, để A Man tránh đi cũng được, bên này ông sẽ xử lí tốt, gật đầu đáp ứng, vội vàng đi gọi Từ Oản.
     
Lễ mừng năm mới sắp đến, mặt trời mùa đông ấm áp chiếu lên người, dường như mất đi một chút khí lạnh, cũng không biết Từ Phượng Bạch đã đến nơi chưa, cũng không biết chỗ đó ấm hay lạnh. [Httt][[email protected]đ[email protected]đ]Qua năm nay, nghĩa là có thêm hi vọng, A Man chín tuổi, nhớ lại bộ dáng giống mèo con khi con bé được sinh ra, thật sự mỗi năm lại càng lớn hơn. . . . . . Đây chính là cuộc sống. . . . . .

Triệu Lan Chi đến trước phòng Từ Oản, gõ cửa.

Cửa phòng mở ra, lập tức gương mặt tươi cười lộ ra: “Phụ thân!”

Ông cũng nở nụ cười.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN