[H+] Màu Nắng
Phần 15
Ngồi 1 lúc thì Huyền xuống trước, tôi nán ngồi lại thêm 1 chút, nghĩ ngợi vẩn vơ. Vào thời điểm đó sự day dứt trong mối tình đầu của tôi có lẽ đã phai nhạt đi ít nhiều, tâm hồn có lẽ đã đến lúc đón nhận thêm 1 tình cảm mới, nhưng việc Huyền nhắc đến Bờ Hồ, Đinh Lễ hay cháo ngõ Huyện đột nhiên lại làm những cảm xúc day dứt đội mồ sống lại trong tôi, tình cảm như đóa hoa chớm nở đang bị cái lạnh giá tối tăm trong tâm hồn tôi bao trùm. Ngước lên nhìn bầu trời đêm, không biết ở bên kia bầu trời đêm có khác tôi đang nhìn không? Lúc này không biết em có đang nghĩ đến tôi như tôi đang cồn cào nhớ em k? Đêm đó tôi nhớ Minh da diết.
Cuối tuần được nghỉ tôi với Huyền cùng nhau bắt xe bus lên bờ hồ chơi. Vào Đinh Lễ đọc sách, sau khi Minh sang Anh đây là lần đầu tiên tôi quay lại đây sau mấy tháng. Khung cảnh vẫn thế chẳng có gì, chỉ có người là không còn, bây giờ không phải tôi đi cùng Minh mà là Huyền, 1 người con gái khác, cũng xinh đẹp dịu dàng nhưng với tôi nó mang lại 1 cảm giác khác.
Hai người con gái đều có sở thích đọc tiểu thuyết, Minh thích đọc truyện trinh thám, Huyền lại thích tình cảm lãng mạn, đợt đấy đang Hot truyện tàu, tôi mua tặng e cuốn “Bên nhau trọn đời” của Cố Mạn, lúc đó tôi chưa đọc nhưng thấy có vẻ khá hot, e cũng thích nên mua tặng em. Tính tôi như thế, thích đọc sách và mua sách, nên lần nào lên đây cũng mua, không mua cho mình thì mua tặng. Huyền nhận, vui vẻ lắm, còn lấy bút ghi vào trang đầu tiên mấy chữ: “Hà Nội, kỷ niệm ngày đi chơi với anh, ngày… tháng.., năm” sau đó e ký vào, còn bắt tôi ký tên bên cạnh.
Truyện đó về sau tôi cũng có đọc, rất hay, nhân vật nam chính rất cứng cỏi, chờ đợi người yêu trong vô vọng chục năm, còn có ý định đi Mỹ để tìm, đúng là rất tuyệt. Nhưng ngoài đời ai được như vậy?
Ra hồ chơi, hôm đấy trời có nắng đẹp lắm, nắng lung linh, nắng trải dài trên vòm lá. Nắng ấm cũng làm cho tâm hồn con người ta ấm áp hơn, xua bớt phần nào cái lạnh lẽo của mùa đông. Em chủ động cầm tay tôi kéo đi tung tăng quanh hồ, thỉnh thoảng ngồi bên ghế đá nghỉ mệt.
Nói như thế nào nhỉ? Ở bên Huyền đúng là rất vui, đi chơi cũng rất thoải mái, tính em hiền lành dễ chịu, ngoại hình thì xinh xắn đáng yêu, và tôi cũng cảm giác là lúc này Huyền đang thích tôi, chỉ cần tôi chủ động 1 chút là sẽ có được em, nhưng không, lúc đó cảm giác của tôi với em đúng là có rung động, nhưng không nhiều, không giống cái cảm giác run bần bật, nói năng lắp bắp như lần đầu gặp Minh, không giống cái cảm giác vồ vập, muốn được ôm chặt em, muốn hét lên vì sung sướng khi được ở bên cạnh em. Ở bên Huyền tôi cứ thấy cảm giác bình bình, thinh thích chứ không hơn.
Trên đường về, tôi và em dừng lại trên đường Phan Đình Phùng, cả tuyến đường bừng sáng trong sắc trắng hoa sưa, tôi và em đi bộ bên dưới những tán sưa rực trắng. Bên trên sắc hoa trắng miên man và thanh khiết, chùm hoa e ấp trong nắng vàng như thiếu nữ tuổi mới đôi mươi còn e lệ. Rồi theo từng đợt gió, cánh hoa đó đung đưa rồi rơi xuống, phủ trắng lên tóc em. Hoa sưa làm người con gái như em càng thêm dịu dàng giữa phố.
Nhìn bóng em tôi lại nghĩ đến Minh, người con gái tôi yêu cũng đã cùng tôi rảo bước trên con phố này, sóng đôi với em mà cả không gian tràn ngập bóng người cũ. Ngước mắt lên tán lá trên tầng cao, tôi thực sự thấy có lỗi với Huyền.
– Nhìn gì trên đấy thế a?
– Không có gì. H mình về luôn à? Cố gạt bóng hình của Minh tôi hỏi e.
– Chưa ăn gì mà a? a không thích ăn cháo thì ăn cái khác nhé.
– Thôi, về nhà nấu cơm ăn cơm, e thử trổ tài cho a thưởng thức xem nào.
– Ok. Em nấu ăn hơi bị ngon đấy, tối nay cho a biết tài nhé.
Trên xe bus trở về, tôi gọi điện cho thằng Mạnh bảo không phải nấu cơm, tối 2 đứa đi ăn cơm khách :), thằng Mạnh mải mê điện tử cũng chẳng hỏi han gì nhiều, bữa tối là bữa nó nấu cơm, không phải nấu nó càng sướng.
Xe bus vắng người, nắm chặt tay em tôi nghĩ thời gian sẽ xóa nhoà đi tất cả, thời gian rồi sẽ làm hình bóng của Minh sẽ phai mờ thôi. Giờ đây tôi đang có 1 người con gái xinh đẹp dịu dàng bên cạnh, sao lại có thể để tuột mất được chứ.
Huyền nấu ăn rất ngon, canh cá chua và sườn xào chua ngọt là những món tủ của em. Bữa tối hôm đó diễn ra vui vẻ, ăn song kéo nhau ra chùa láng ăn chè. Ngọc giới thiệu hàng chè tủ của em ở gần cổng Ngoại thương ăn cũng khá ngon. Tôi và Huyền ngồi gần nhau, em có khá nhiều cử chỉ thân thiết với tôi, tôi thì cũng ngại nên chỉ bình thường. Thằng Mạnh đang ra sức tán em Ngọc nên cũng chả để ý, chỉ có em Ngọc thỉnh thoảng lại liếc sang phía tôi, ánh mắt lạ lắm.
Lúc đi về cũng vậy, thằng Mạnh thì cứ xoắn xuýt buôn chuyện trên trời dưới biển với Ngọc, tôi thấy Ngọc đáp lại không vồn vã lắm, thỉnh thoảng lại quay xuống nói truyện với Huyền đang cùng tôi đi tụt bên dưới. Tôi nghĩ kiểu này khó ăn rồi Mạnh ơi, có vẻ em Ngọc không thích mày rồi, chẳng bù cho tao, em Huyền đang thích tao mà tao còn đang không thích lắm đây này. Nghĩ thế thôi nhưng tôi cũng chỉ dám tự thủ dâm tư tưởng trong đầu, lúc đó vẫn chưa dám nói với thằng Mạnh như thế.
Ở trong lớp đại học ngoài mấy thằng đã kể tôi còn chơi rất thân với thằng Linh, gọi là Linh SH vì nó đi SH đi học. Công tử nhà giàu, nhưng không chơi bời quá đáng gì cả, cũng kiểu hiền hiền. Hồi đó tôi với nó là 1 cạ cứng của nhau và nhất là rất thân trong vụ đá Pes. Thằng Linh đá hay hơn tôi nhiều, nếu so nó là MU thì chắc tôi chỉ xứng đáng là Stock City với đúng lối đá thuần bạo lực xoạc xoạc và xoạc. Nó đá giỏi hơn tôi nhưng lại rất thích đi chơi với tôi, lý do nó đưa ra là chỉ khi đá với tôi nó mới được luyện tập các mảng miếng phối hợp ban bật đẹp, vừa được rèn rũa lối đá chống xoạc để khi thi thố với người khác sẽ đỡ bị động hơn.
Do thân nhau nên lần nào nó đi đá độ cũng có mặt tôi. Nó đá còn tôi ở ngoài sẽ là thằng cầm tiền cốp, và thuốc nước cho nó. Ngày đó chúng tôi hay đóng đô ở quán Pes trong phố Pháo đài láng, tay cầm ngon, màn hình to và chủ quán cũng thoải mái (lâu quá rồi không qua, không biết h quán đó còn không?).
Tôi với thằng Linh cũng có khá nhiều kỷ niệm với nhau, nhớ nhất 1 lần trong 1 trận đá độ, đối thủ là 1 thằng chúng tôi cũng hay gặp ở quán, thằng Linh cầm Real, năm đó Real có bộ 3 Ronaldo, Higuain, Benzema rất bá, tôi nhớ chỉ số sút kỹ thuật của Higuain đợt đó còn 9 mấy, gần như maxbing trong game, hầu như cứ cứa lòng quả nào chết quả đấy. Đối thủ cầm Barcelona lúc đầu đá khá ngang cơ thằng Linh, nhưng càng về sau càng đuối, đá pes độ giống 1 cuộc đua thể lực vậy, càng về sau càng đau tay nhức mắt tinh thần mỏi mệt không thua gì bóng thật cả. Về sau nó thua liên tục, hôm đấy tôi nhớ độ cũng nhiều, mỗi pha bóng tôi ở ngoài thót hết cả tim. Thằng Linh với thằng kia cũng kiểu có số má của quán nên nhiều người xem cổ vũ. Hôm đấy về sau thằng kia thua đến phải hơn 2 triệu, nó ra giá đá 1 trận cuối 2 triệu, chắc cố để gỡ. Đây là cái giá rất rất rất cao thời điểm đó, mà đá Pes cũng dựa khá nhiều may mắn với phong độ ban đầu của cầu thủ, và 2 triệu với tôi lúc đó to vãi đái, lại mất bao công sức cày từ sớm đến h nên tôi với thằng Tuấn không đồng ý. Thằng này bắt đầu dở trò cù nhầy, cò kè các kiểu. Cuối cùng chúng tôi cũng phải chiều nó mà chơi trận cuối với giá 1 củ , để lại 1 ít còn trả tiền máy với có tí anh em động viên. Thằng đấy trận cuối thua tiếp bọn tôi và còn thua nặng. Thua trận nó định bùng, k trả tiền, ăn nhiều rồi nên tôi với thằng Linh cũng không thèm chấp, tha cho nó, nhưng thằng kia chẳng hiểu lúc về có phải do cay cú không hay là thế nào lại cào rách yên xe thằng Linh.
Cái xe thằng này mới quý như vàng nên là vừa đi ra thấy thế đã xông vào tẩn ngay thằng kia 1 trận, chẳng dè ông tướng kia có hội sinh viên ở cùng nhau gần đấy, thế là gọi hội ra quây 2 thằng tôi chạy rẽ đất, may mà có ông chú chủ quán ra can nếu không chắc biêu đầu. Về sau thì thằng Linh do nhà ờ khu hợp tác xã Thái Hà, quen biết nhiều thành phần nên thằng kia ăn đủ và phải nôn đủ tiền ra đền. Truyện có thế thôi, chẳng có gì nhưng tự nhiên nhớ ra kể cho các bạn nghe chơi với lại viết ra cho chap này nó dài dài tí
Đấy là mấy năm học cuối đại học của tôi, còn vào thời điểm tôi đang kể truyện là vẫn đang ở kỳ 2 năm 2. Tôi với thằng Linh sau 1 trận pes bét nhè ở Pháo đài láng ra thì mới đến ký túc mượn vở mấy đức con gái về photo do trốn học nhiều quá.
– Mày chạy lên mượn đi, bố ở đây trông xe cho. Tôi xui thằng Linh thế.
– Sao mày k đi lại sai bố?
– Đm vì mày đẹp trai hơn tao nên mày dễ mượn hơn, tao xấu trai nó đéo cho mượn đâu.
Chạy lên tầng 5 mượn vở bọn con gái cũng ngại bỏ mịa nên tôi nịnh với xui thằng Linh thế, biết được tôi trêu nhưng nó cũng nể do vừa nãy đá pes đã vùi dập tôi tơi bời nên chạy lên.
Buổi chiều ở ký túc hay có đội bóng chuyền đánh, giao thông khoa Kinh tế nhiều em cũng trắng trẻo chân dài phết nên tôi xem cũng không đến nỗi chán lắm.
Đang ngắm gái thì tôi bỗng gặp lại 1 nụ cười 1 cái trán cao mà trước đây tôi đã vô tình nhìn thấy hôm hội trại.
Tim tôi đập mạnh lắm, cứ bình bịch bình bịch……
Kết thúc bằng 2 câu thơ:
Người ơi gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không?…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!