Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước - Chương 10: Tân Soạn Tổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
330


Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước


Chương 10: Tân Soạn Tổ


” Bọn họ là người của Tân Soạn Tổ, cũng là khách quen của nơi này.” A Cúc ở bên tai tôi, thấp giọng nói. Tôi gật gật đầu, đi đến trước mặt bọn họ, cười cười nói: “Xin chào quý khác, xin hỏi các vị dùng gì?”

Một người thấp bé trong số họ nhìn tôi, cười nói: “Trước đây chưa từng gặp qua cô, cô mới tới đây à?”

“Đúng vậy. Cô ấy là người mới đến giúp tôi.” A Cúc không biết từ đâu xuất hiện, trả lời.

“Bát mì thanh thang.” Một người có vóc dáng cao, lạnh lùng lên tiếng. Ánh mắt và thanh âm của hắn đều giống nhau, lạnh lẽo.

“Haha, tôi nói này Trai Đằng, sao lần nào cậu cũng gọi mì thanh thang thế?” Người kia cười vui vẻ nói.

Lòng tôi cả kinh, đúng thật không cần phí công , nam nhân sát khí đầy mình thế này tám chín phần chính là Trai Đằng Nhất (Saitou Hajime). Trai Đằng Nhất, đội trưởng phiên đội ba của Tân Soạn Tổ, nổi danh về trinh sát cùng ám sát, kiếm pháp gọn gàng, lưu loát, một kích trí mạng không có chút hoa mỹ dư thừa.

Hôm nay là ngày gì mà tôi lại được gặp đến hai vị đại kiếm khách của thời đại này vậy?

Nhưng tại sao Trai Đằng Nhất lại muốn giết A Cúc? Nhưng cũng không cần quan tâm nhiều như vậy, tôi chỉ muốn ngăn cản chuyện đó phát sinh thôi.

Tôi đứng ở một bên quan sát họ, phát hiện ánh mắt nam nhân kia luôn để ý đến A Cúc, thoạt nhìn giống như là có hảo cảm với nàng. Còn Trai Đằng Nhất thì sắc mặt vẫn lạnh lùng, nhìn không chớp mắt.

Lúc mang thức ăn lên, tôi có nghe thấy vài câu trong đoạn đối thoại ngắn gọn của họ.

“A Nhất, người của Trường Châu phái hình như bắt đầu rục rịch.”

“Phải, có không ít gian tế đã trà trộn vào.”

“Tam Lang, ở nơi này không nên nói chuyện đấy.”

Trai Đằng Nhất lạnh lùng chặn lời nam nhân tên Tam Lang, giống như hắn tuyệt nhiên nơi lỏng đề phòng, không hổ là người chuyên môn phụ trách trinh sát cùng ám sát.

Trai Đằng Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt lãnh khốc của hắn như một thanh kiếm lợi hại đâm sâu vào tim tôi, khiến tôi có cảm giác giống như mình bị đóng băng. Thật khác với Tiểu Chính! Trong đôi mắt của hắn, tôi cảm thấy một tia khát máu.

Khay đồ ăn tôi bưng không khỏi rung lên, vài giọt nước rửa mặt nóng bỏng bắn ra tung tóe, chẳng may lại bắn hết vào y phục của hắn.

“A, thật xin lỗi!” Tôi chạy đến giúp hắn lau sạch, không xong rồi, vạn nhất hắn nổi bão rút đao chém tôi thì sao bây giờ? Tôi có nên thi triển định thân thuật hay là tung sương mù không?

“Tránh ra!” Ngoài dự kiến của tôi, hắn chỉ lạnh lùng nói một câu, còn lại không có hành động gì khác.

Cầu cũng không được, tôi đang muốn ra chỗ khác. Bỗng nhiên thấy tấm mành ngoài cửa bị nhấc lên, một thân ảnh nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào.

“Tổng Tư, cậu đến rồi, chúng tôi chờ cậu đã lâu!” Tam Lang nhiệt tình tiếp đón vị nam nhân mới vào.

Tổng Tư? Xung Điền Tổng Tư? Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, quả nhiên chính là vị mĩ thiếu niên tôi mới gặp hồi sáng. Anh cũng nhìn thấy tôi, trong mắt thoáng qua vẻ sửng sốt, bất quá lại lập tức nở nụ cười, nụ cười của anh như cơn gió xuân khiến người khác cảm thấy ấm áp.

Tôi lại thoáng nhìn sang Trai Đằng, trong đôi mắt Trai Đằng nhìn Tổng Tư xuất hiện tia ấm áp khiến người khác bất ngờ.

Anh cười mỉm khi nhìn tôi, bỗng nhiên chỉ vào bàn tay của tôi, hỏi: “Tiểu Ẩn, tay của em sao vậy?”

Nghe anh nói, tôi mới chợt nhận ra bàn tay mình đang đau đớn đến nhường nào, vội vàng cúi đầu, thì ra lúc nãy cũng có vài giọt canh nóng bắn vào tay của tôi, hiện tại đã đỏ sẫm, thật ngốc, sao đến bây giờ tôi mới cảm thấy đau nhỉ?

“Tổng Tư, cậu biết cô ấy sao?” Tam Lang kinh ngạc hỏi.

“Ừ, coi như là vậy đi.” Tổng Tư cười, lấy một túi giấy từ trong ngực ra, đặt trên tay tôi, nói: “Cho em, ăn rồi sẽ không đau nữa.”

Thâm tâm tôi bỗng dưng dâng trào cảm giác xúc động, Tổng Tư thật là dịu dàng! Tôi mở túi giấy ra, bên trong là một viên đương vuông vắn màu nâu. Tôi nhận ra đây chính là đường Đậu Bình, hình như trẻ con rất thích ăn loại đường này. Tại sao tôi lại thấy mình giống một đứa nhỏ nhỉ?

“Cái này, cám ơn!” Tôi ấp a ấp úng nói: “Nhưng mà, tôi không phải là trẻ nhỏ.”

“Haha, đừng ngại!” Anh nở nụ cười sảng khoái. Cười được vài tiếng, bỗng nhiên tiếng cười bị thay thế bởi một trận ho khan kịch liệt. Anh nhanh chóng che miệng mình lại, thấp giọng nói: “Thật có lỗi!” Nói xong bỏ chạy ra ngoài cửa.

Ho khan? Đúng rồi, tôi có nhớ, lịch sử ghi rằng Xung Điền Tổng Tư bởi vì mắc bệnh lao phổi mà qua đời. Hiện tại, bệnh của anh hình như đã chuyển nặng. Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng dưng rung lên, không tự chủ được chạy theo anh ra ngoài.

Ở phía sau căn phòng, Tổng Tư dựa vào tường ho kịch liệt. Khi anh mở chiếc khăn màu trắng ra, tôi có thể nhìn thấy rất nhiều máu kết thành từng mảng hiện lên.

Anh nhìn thấy tôi đi ra, mỉm cười nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao.”

Tôi yên lặng nhìn anh, dựa vào cái gì mà khi bị bệnh tật tra tấn đến thống khổ như vậy anh vẫn có thể nở nụ cười thuần khiết? Rốt cuộc anh là người như thế nào?

“Nếu không có việc gì thì mau vào trong đi, ở ngoài này lạnh lắm!” Tôi thấp giọng nói, sau đó lại quay về.

“Việc này xin em đừng nói cho người khác biết.” Anh cúi đầu phía sau lưng tôi, nói.

Tôi cả kinh, chẳng lẽ đến tận bây giờ những người khác vẫn chưa biết anh bị bệnh lao phổi sao? Anh vẫn lừa dối mọi người sao? Tôi kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt trong suốt của anh vẫn nở tia cười ấm áp.

” Tôi không muốn mọi người lo lắng.”

Trong lòng, như có thứ gì đang lay động.

Vào phòng, ánh mắt thân thiết của Trai Đằng nhanh chóng nhìn Tổng Tư, Tam Lang cũng không ngồi yên, đứng lên hỏi: ” Tổng Tư, cậu có sao không? Bệnh ho khan của cậu dường như ngày càng nặng.”

Tổng Tư cười cười, nói: “Không sao đây, chỉ là ho khan thôi, thời tiết biến đổi nên tôi dễ bị cảm mạo.”

“Tùng Bản đại phu nói gì?” Trai Đằng cũng đã mở miệng.

“Không có gì, yên tâm đi!” Tổng Tư cười như một đứa trẻ.

Trai Đằng không nói gì nữa, chỉ là thần sắc trong mắt có chút phức tạp

“Đúng rồi Tổng Tư, nghe nói mấy ngày trước cậu nhìn lén phó trưởng viết thơ, khiến hắn vô cùng giận dữ phải không?” Tam Lang bỗng dưng nhớ đến việc gì đấy, cười hỏi.

“Nói đến chuyện này, phó trưởng xém chút nữa là rút đao, hahahaha.” Tổng Tư nhìn trông rất khoái trá.

“Vậy, phó trưởng ma quỷ của chúng ta viết cái gì vậy?” Tam Lang tò mò hỏi.

“Cái này.” Tổng Tư nghịch nút áo, bỗng nhiên nghiêm trang đứng lên ngâm nga: ” Nhất đóa mai hoa khai, mai hoa y cựu thị mai hoa, mai hoa khai kỉ đóa, dã bất đông hội biến thành mai hoa cái gì đó a~” (Một đóa hoa mai nở, hoa mai vẫn là hoa mai như trước, cho dù mai có nở bao nhiêu, vẫn chỉ là hoa mai.”

Còn chưa nói xong, tôi đã bật cười. Cái này mà là thơ sao? Tam Lang cười đến vui vẻ, ngay cả Trai Đằng cũng xuất hiện ý cười.

“Bình Gian tiên sinh, Trai Đằng tiên sinh, các ngươi cư nhiên dám chê cười thơ của phó trưởng, mổ bụng, mổ bụng tất cả…” Ngay cả Tổng Tư cũng không nhịn được nở nụ cười, trên gương mặt trắng bệch đến trong suốt kia hiện lên tia đỏ ửng.

Tôi có thể nghe thấy tiếng ho khan cố gắng kìm nén trong tiếng cười…

Tôi bỗng dưng cảm thấy đau xót cho thiếu niên tên Tổng Tư này.

Tuy rằng người đời nói anh là quỷ nhưng tất cả đều chỉ là trong văn tự viết như vậy, tôi chưa từng gặp qua. Tôi chỉ biết, trước mặt mình chính là một Tổng Tư dịu dàng.

Đã mười ngày trôi qua kể từ lần đó, tôi và A Cúc đã trở nên thân thiết. Cô chính là một nữ nhân Nhật Bản điển hình, hiền lành, tâm địa thiện lương. Đến tột cùng vì sao ngày sau Trai Đằng lại giết cô ấy? Vì cái gì mà cô ấy lại có oán khí kinh khủng, hạ lời nguyền rủa độc ác đến thế? Từ Âm nói Trai Đằng giết A Cúc vì bằng hữu, chẳng lẽ vị bằng hữu kia chính là Tam Lang? Chuyện gì đã xảy ra? Trượng phu của A Cúc cũng thật thần bí, không thường xuyên ở nhà, không biết là làm gì.

Mỗi ngày ra chợ mua hoa quả dần trở thành thói quen của tôi. Hơn nữa không khí buổi sớm rất tốt cho sức khỏe, cũng khiến đầu óc sảng khoái. Đi ngang qua một tiệm thuốc, tôi bỗng nhớ tới Tổng Tư đang bị bệnh, tuy rằng tôi không rõ lắm về bệnh lao phổi, nhưng nếu có thể giúp anh giảm ho khan, giảm bớt một chút thống khổ cũng tốt a~ Tôi nhìn lê trong giỏ, sau đó chọn mua vị thuốc đông y Bối Mẫu Tứ Xuyên.

Ninh Bối Mẫu Tứ Xuyên với lê, tôi chỉ có thể nghĩ ra cách này. Tại sao tôi lại không chịu học y thuật chứ?

Đi ngang qua tiệm bán đường, tôi lại nhớ đến túi đường Đậu Bình Tổng Tư cho hôm bữa ăn rất ngon, nhịn không được liền bước vào thì thấy một nam nhân vận bổ y phục màu lam nhạt cũng đang cúi đầu chọn lựa. Đây không phải là đồng phục của Tân Soạn Tổ sao? Tôi đến gần, người đấy mới nghiêng đầu, vừa vặn đối mặt với tôi.

“Tổng Tư?” Tôi ngạc nhiên hô lên ” Sao anh lại ở đây?”

Tổng Tư vừa thấy tôi liền bày ra gương mặt tươi cười sáng lạn, nói: “Tiểu Ẩn, em cũng đến mua đường Đậu Bình à?”

Tôi gật đầu, đáp: “Vâng, lần trước ăn xong liền nghiện nên đến đây.”

“Đúng thế, ăn thật sự ngon!” Tổng Tư ý cười đầy mặt.

“Sao hôm nay anh lại mặc đồng phụ của đội?” Tôi chỉ vào y phục trên người anh.

“À, hôm nay tôi và Trai Đằng cùng trực ban.” Anh vừa nói, vừa thanh toán tiền, sau đó đưa túi giấy cho tôi: “Cho em, đây là túi cuối cùng đấy!”

“Không cần đâu, anh thích nó vậy mà!” Tôi xua tay từ chối.

“Không có gì đâu!” Anh cười thản nhiên, toàn thân anh bị bao phủ trong ánh mặt trời rực rỡ khiến nụ cười ấy càng thêm chói mắt.

“Đúng rồi, đi theo tôi!” Tôi kéo anh, đi đến bên rìa bờ sông. Anh có chút ngạc nhiên nhưng vẫn để mặc tôi lôi kéo.

“Ngồi đi!” Tôi chỉ chỉ mặt cỏ, đem đồ đạc đặt qua một bên, ngồi xuống trước.

Anh cũng lập tức ngồi theo, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Cùng nhau ăn đi!” Tôi mở túi giấy ra, đưa một viên đường cho anh.

Anh sửng sốt một chút, nhưng ngay lập tức nở nụ cười, đáp: “Được!”

Mùi vị ngọt ngào của đường lan tỏa khắp miệng, cảm giác cũng ngon giống như chocolate. Tôi nhìn Tổng Tư đang tập trung ăn đường, không khỏi hiếu kì, nếu ở hiện đại có phải anh sẽ thích ăn chocolate lắm hay không?

“Khụ, khụ.” Anh lại gắng chịu, chỉ ho ra hai tiếng.

” Tổng Tư, đừng cố chịu đựng. Cứ ho đi, không cần vất vả như vậy đâu.” Mỗi lần nghe một tiếng ho của anh, tim tôi lại co thắt lại.

“Tôi không sao!” Anh tiếp tục ngậm một viên đường vào miệng.

“Tổng Tư…Bệnh của anh cần nghỉ ngơi nhiều.” Tôi ấp úng nói.

Anh nhìn tôi, kinh ngạc hỏi: “Em biết tôi bị bệnh gì.”

“Phải, tôi có biết một chút. Chắc hẳn đại phu đã nói với anh?”

“Có nói qua. Tôi biết mình bị bệnh gì.” Anh nhìn dòng sôn đang gợn sóng lăn tăn, vẻ tươi cười dần biến mất. “Có lẽ, tương lai tôi sẽ phải nằm trên giường bệnh, nhưng hiện tại, vào lúc tôi còn có thể cầm kiếm, tôi không muốn dừng tại đây. Tôi muốn bảo hộ những người mình yêu quý, cùng đồng đội kề vai chiến đấu, tôi cũng muốn tiếp tục cầm kiếm, tiếp tục chiến đấu…”

Anh ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt mà kiên định. Bên cạnh ánh dương rọi vào nụ cười ấy, rất lâu không tan đi. Nháy mắt trong lòng tôi có chấn động.

“Vậy anh làm chuyện anh muốn làm đi! Ít nhất sau này nhớ lại sẽ không cảm thấy hối hận, cũng không thẹn với lương tâm. Như thế là được rồi.” Tôi cười nói.

Anh quay đầu nhìn tôi, mỉm cười ấm áp, gật đầu thật mạnh.

“Nhưng mà, cũng phải để ý đến thân thể, nếu không cho dù anh muốn cũng chỉ lực bất tòng tâm, chỉ có thể nằm yên một chỗ. Cái này cho anh!” Tôi đem lê cùng Bối Mẫu Tứ Xuyên đưa cho anh, nói: “Đem Bỗi Mẫu Tứ Xuyên đặt vào giữ quả lên, chưng cách thủy, sau đó thì ăn, có thể làm giảm ho đấy!”

Anh vẫn cười như mọi khi, trong mắt hiện lên tia cảm động, tiếp nhật lê từ tay tôi, đứng dậy, nói: “Đa tạ, thời gian không còn sớm, tôi cũng nên trở về.”

“Được, lần sau gặp lại, cám ơn đường Đậu Bình của anh.” Tôi cũng thu nhập đồ đạc, đứng lên.

“Cái này, đa tạ.”Anh giơ đồ vật trong tay lên, mỉm cười, xoay người rời đi.

Nhìn thấy bóng dáng đó đi xa dần, tôi tựa hồ lại nghe thấy một trận ho khan dài. Trái tim của tôi, ngày càng khó kiểm soát.

Những ngày kế tiếp, hết thảy mọi thứ vẫn bình thường như thế. Trai Đằng và Tam Lang là khác quen của tiệm, Tổng Tư cũng đến vài lần, mỗi lần tôi đều buộc anh phải ăn một chén lê chưng Bối Mẫu Tứ Xuyên hoặc là lê trắng ngâm mật. Nhìn anh ngoan ngoãn ăn từng ngụm, trong lòng tôi trở nên thoải mái hơn một chút. Không biết vì cái gì, thiếu niên này lại khiến tôi đau lòng như thế, nụ cười của anh còn làm tôi đau hơn những trận ho kịch liệt. Tôi cảm thấy, bên trong vẻ ngoài dịu dàng kia là một tâm hồn kiên cường.

Dần dần, tôi cũng thân quen với tất cả bọn họ, Tam Lam thường xuyên nói đùa với tôi, Trai Đằng tuy vẫn trầm mặt như trước nhưng ánh mắt nhìn tôi đã giảm đi rất nhiều địch ý.

Hôm nay, tiệm vừa mới mở cửa, liền thấy một thân ảnh quen thuộc, tóc đen dài, vận kimono màu trắng, mỉm cười sáng lạn. Khóe miệng tôi bất giác giương lên: “Tổng Tư, sao đến sớm vậy? Chẳng lẽ…” Tôi mở to mắt: “Đến sớm như vậy là để ăn lê chưng Bối Mẫu Tứ Xuyên của tôi sao?” Thấy sắc mặt của anh không tồi, tâm trạng tôi trở nên rất tốt.

” Ha ha” Anh cười nói: “Tiểu Ẩn, hôm nay chúng tôi tề tự về trụ sở so tài đấy, có muốn xem không?”

“So tài?” Tôi cảm thấy phấn khích, nghe có vẻ thú vị đây.

“Tôi và Trai Đằng đều tham gia nha.” Ý cười trên mặt anh ngày càng đậm.

“Cái gì? Anh cũng tham gia? Thân thể của anh thì sao?” Tôi lo lắng hỏi.

“Không sao đâu. Tôi vẫn có thể cầm thanh kiếm Cúc Văn Tự Tắc Tông này mà.” Anh chỉ thanh kiếm bên hông. Trước kia cũng đã nghe qua, Cúc Văn Tự Tắc Tông diệt sạch thiên hạ, chính là hai thanh kiếm Xung Điền Tổng Tư vô cùng yêu quý.

Hai đại cao thủ so chiêu đúng là có sức hấp dẫn không nhỏ, tâm tình của tôi cũng có chút ngứa ngáy, vì thế xin phép A Cúc nghỉ, trở thành khán giả, theo tổng tư về trụ sở Tân Soạn Tổ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN