Bánh Đúc Có Xương
Chương 20
Con bích la lên xong cũng liền đứng dậy chạy nhanh ra định đánh nhau với cô
__Chị nói aj là chó,nói lạj tôi nghe?
Thấy nó nhào đến gần thì cô liền gjơ tay về phía nó ngăn lạj
__Tao nói mày đó rồi sao? Đừng tưởng kjếm chuyện vớj con này dễ.tao ko hjền đến mức để mày qua mặt được đâu,mà trong đời tao chưa thấy aj đê tiện như mày,cướp chồng ngkhc mà làm như tự hào lắm vậy đó,bày đặc lúc đầu chị chị em em với tao làm chi cho mệt vậy,mà tao cũnh nhắc cho mày nhớ,đang có thai thì ráng gjữ đj,chui đầu vô tao,tao đánh cho thì có đừng trách…
__Chị tưởng chị là aj mà tôi ko dám đánh,đừng ỷ đc bà chủ thương rồi lên mặc,chị cuốj cùng chỉ là đồ thay thế thôi đừng có mơ tưởng,con bích này,cáj gì nó muốn nó ko để aj gjành lấy đâu..?
…
vừa nói xong nó nhào vô đánh cô,nói thì mạnh mjệng chứ lúc đánh nhau cô ko có kiinh ngjệm đâu,mà con này nó khoẻ như trâu,cô thì từ nhỏ đã ko lm vjệc gì,dáng người lạj mãnh maj đâu bì với sức nó được.vớj lạj nó đang mang thai sơ xuất chỉ tộj đứa nhỏ…nó đánh cô bầm mặt,cô cũng chỉ lấy tay đỡ thôi,aj ngờ vừa nge tjếng bước chân đi ra,nó lật đật té xuống 2 tay ôm bụng hét lên
__Ui..đau quá,chị út sao định gjết con em,em đâu có ý định sẽ gjành anh phong vớj chị chứ,chị ác độc quá vậy,có aj ko cứu tôi nè…
Phong trong nhà đi ra nhìn thấy cô đang đứng,còn con bích ngã sõng soài dưới đất,anh vội chạy đến đỡ nó đứng dậy,gjọng anh lo lắng đến cô cũng chẳng ngờ..
__Bích có sao ko,mau tôi đỡ lên xe đj bệnh vjện
?
__Anh ơi,em đau bụng quá,chị út đẩy em,con mình,uj da…anh cứu con với anh!!!
__Im lặng,gjữ sức đi,tôi chở đj….!
Vừa nói phong vừa ẫm con bích trên tay chạy đến chjếc xe rồi nỗ máy,đến lúc xe khuất bóng mà cô còn đứng ngây ngốc nhìn,anh quan tâm đứa bé cô hjểu,nhưng tạj sao lạj ngọt ngào vớj nó,từ lúc bước ra đến lúc đj anh cũng chẳng thèm nhìn lấy cô 1 lần,ngườj anh cần quan tâm là cô mà,cô bị nó đánh còn tàn tạ hơn nè,vì lo bảo vệ đứa con cho anh,mà cô quên rằng con bích nó cao tay hơn cô tưởng,đánh cô cho đã xong bày trò xíu lạj nhận được lòng thương hạj của anh….vậy mà nój k thương,k yêu nó,.lạj còn anh anh em em đồ thứ gjả dốj mà…vừa lẫm bẫm chưởi anh,cô vừa khóc vừa đưa tay lên xoa xoa cáj mặt,đúng lúc dì7 ẵm bé nhím ra,con bé thấy cô liền tuột xuống nó chạy đến cô,thấy cô khóc mắt con nhỏ cũng đỏ hoe!!
__Mẹ sao vậy mẹ sao mẹ khóc?
Cô lấy tay quét vộj gjọt nước mắt đang chảy xuống,cô ôm nó vào lòng ngẹn gjọng trả lời
_Không,mẹ có khóc đâu,bụi bay vô mắt mẹ thôi…?
Con nhỏ cũng lém lỉnh trả lời theo
__Aj bjểu mẹ chơi dọc đất chi cho bụj vô mắt,mẹ lì quá hà?
Cô phì cườj với sự vô tư của nó,đúng là con nít màk..
__Uh mẹ lỳ quá,maj mốt mẹ sẽ ngoan gjống nhím hen!!
_Dạ,mẹ đừng khóc nữa ngen mẹ!!!
…..Dì7 đi đến bên cô vỗ vỗ vaj an ủi
_Thôi mợ đừng buồn.tôj tjn mợ,bjết nó mánh khoé z từ nay về sau tránh xa nó ra chút…
__Dạ tôi bjết rồi dì,tôi ko sao đâu?
_Vậy thôi mợ vô nhà nằm ngỉ đi,lấy đá chà lên mặt cho bớt sưng,tý tôi dẩn con nhím ra chợ sẳn mua thuốt cho mợ luôn!!
_Cảm ơn dì…
….
Xế chjều mẹ chồng cô về,nghe dì7 kể chuyện lạj,bà bước vào phòng xem xét tìnj hình cô rồi bà nói:
__Lúc nảy thằng phong có gọj nói,mẹ về ngang ghé bv thì bjết con bích ko bị gì? Thg phong đã chưởj nó 1trận rồi,2 tụi nó đang trên đường về,mẹ cũng bjết tính bây ko bao gjờ hạj nó đâu,thjệt con đó càng ngày nó càng quá lắm rồi…
__Dạ,con ko sao mẹ,mẹ đj đường xa về mệt rồi thôi mẹ ngỉ sớm đi,con ko để bụng đâu mẹ…
__Ừk,thôi mẹ ra,co ngỉ đi!!!
Bà lan vừa ra ngoài thì ngoàj sân cô cũng nghe tjếng xe phong về,được 5phút anh đi vào phòng,cô còn gjận anh nên ko nói gì cả,phong đj lạj ngồi xuống chần chừ rồi lên tiếng.
_Em?
???
_Gjận anh hả?
???
_Thôi,nói chuyện với anh đj?
_Nói gì? Còn gì để nói,anh ko tin em,thì nói cũng tốn công thôi!
_Anh nói ko tin em hồi nào?
Thì….ừ anh ko nói nhưng hành động của anh rỏ ràng quá rồi còn gì nữa…?
_Anh chỉ sợ nó có bị gì thì liên luỵ e thôi,với lần trước thảo sảy ra chuyện anh đã sợ lắm rồi…thấy nó vậy anh ko kịp suy nghỉ.anh xin lỗj…
__Tóm lạj anh cũng chẳng tin em…
….
Nói tới nói lui,cô và anh vẩn ko thể hoà gjải được,cả 2 đành mỗj ng 1 bên xoay lưng vào nhau gjả vờ ngủ…cô trằn trọc mãj đến 2h khuya..đến khi buồn đi tiểu,cô nhẹ lật chăn,mang đôi dép vào,mở cửa ra nhà vệ sinh,gjảj quyết xong cô định đi vào nhà thì đột nhjên cô nge tjếng dép lẹp xẹp ngoài phía sau,nương theo ánh trăng mờ mờ cô nheo mắt phát hjện bóng con bích rón rén đj theo lối bờ ruộng ra phía cáj đìa..nhớ lạj lời dì7,cô tò mò chậm rãi đj theo….đường ruộng thật sự là khó đi,cô buông dép,chân cô bấu từng ngón xuống cáj bờ để tránh khỏi bị té,trờj lạj tốj,vừa đj vừa sợ bị phát hjện,tim cô đập thình thịch,mồ sôi lạnh túa ra khắp người.
..con bích ra đến nơi, chợt trong lùm cây bóng người con trai đi ra ôm chầm lấy nó,cô gjật mình nép vào phía bụi trâm bầu,đúng lúc nge được tjếng con bích phát ra
__Anh muốn nói gì mà hẹn em ra ngoài này,cẩn thận bị phát hjện là chết cả lũ đó?
Tiếp theo thì tiếng ng đàn ông đó trả lời lạj
__Em bị sao mà sáng anh thấy thằng phong chở em ra vjện?
_Em bị ngã thôj,ko sao?
_Cáj gì? Sao lạj bị ngã,rồi con mình,con mình có bị sao ko?
_Anh chỉ quan tâm tới đứa con thôi sao,tôi anh coi ko ra gì àz..
_Ko,ý anh là em với con có sao ko?
__Em ko sao,chỉ là dùng 1 chút mưu mẹo làm cho phong ghét con út thôi
__Làm gì thì làm,cũng ráng cẩn thận,mà em nhanh gom 1 mớ tjền của nhà đó xong mình trốn đi xứ khác sống đi.anh k đành để em ở lạj nhà đó.còn tốj ngày gjáp mặt với thằng phong,anh ghen.
__Anh ráng đi,1 thờj gjan nữa thôi,ghen gì nữa,em hết yêu hắn rồi,chỉ yêu mình anh thôi hà…
…1 màn nói chuyện của họ cô nge ko sót 1 chữ…thì ra là vậy,ko uỗng công cô thức đêm thức hôm rồi…bjết được chuyện bí mật này cô ko những vui,mà còn sướng hơn chữ sướng😂…mặc cho đôi gjan tình đó tâm sự,cô nhẹ nhàng bước chân đj lẹ vô nhà…vừa đi vừa nghỉ cách xem làm cách nào cho nó tự khai sự thật ra….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!