Khuynh thế thiên tài - Chương 60: Lịch luyện (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Khuynh thế thiên tài


Chương 60: Lịch luyện (3)


Hoàng y nữ tử nhếch môi khinh thường hướng tỷ muội Vân Lam nói :

– Ta chính là nhìn trúng bộ y phục này, ngươi lấy tư cách gì cùng ta tranh đoạt ?

– Ngươi cũng thôi đi, rõ ràng bộ y phục này là ta nắm trong tay, ngươi là người đến sau, liền muốn đổi trắng thay đen mà tranh đoạt hay sao ?

Tuyết Dao khêu mi, nàng chính là vì tỷ tỷ chọn y phục a, sắp tới sinh thần của tỷ tỷ nàng muốn tặng tỷ tỷ lễ vật thuận mắt nàng còn đang đau đầu không tìm ra lễ vật ưng ý liền nhìn trúng bộ y phục này, y phục một màu bạch sắc làm từ tơ lụa tốt nhất sờ vào mát mẻ nhẵn nhụi, lại nhẹ nhàng thoát tục, bên trên dùng chỉ bạc thêu tường vân, vạt váy dài phiêu dật dùng sợi tím thêu tử liên, tay áo dài đính hạt nhỏ xíu, thắt lưng màu trắng nạm một khối tử pha lê, đây phải nói là kim bài của Dệt Y phường vì vậy mới dẫn đến nữ nhân ngang ngược kia cùng nàng tranh đoạt.

– Ngươi biết ta là ai sao, dám ở đây lớn tiếng trước mặt ta ?

– Chỉ giáo cho ?

– Hừ, nghe cho kỹ đây, bản tiểu thư chính là Vân Nhu nghĩa nữ của Hắc Nham trưởng lão, cũng là biểu muội của Thánh tử Thánh Cung. Sao thế nào ngươi còn muốn cùng ta tranh ?

Vân Nhu kiêu ngạo hất hàm với Tuyết Dao, ở Lạc Hà Cảnh ai nghe đến danh xưng cùng thân phận này của nàng ta không phải khúm núm hầu hạ, lấy lòng nàng ta, bây giờ nàng ta tin chắc hai nữ tử trước mắt cũng sẽ như vậy cuối đầu nhận sai sau đó không cùng nàng ta đoạt y phục nữa.

– Chưa nghe qua, tỷ tỷ người có biết nàng ta không ?

– Không có!

– Tỷ tỷ ta học vấn uyên thâm như vậy còn không nghe nói qua danh tự của ngươi, ngươi còn ở đây kiêu căng, đúng là ngực to não nhỏ, bất quá xem ra ngươi cũng không được như vậy a.

– Ngươi tiện nhân này hôm nay bản tiểu thư phải dạy dỗ ngươi.

Vân Nhu đương nhiên hiểu Tuyết Dao đang chế giễu nàng ta vừa không có đầu óc vừa không có ngực, đây là nhược điểm của nàng ta a, như bị đạp trúng đuôi nàng ta cơ hồ nhảy dựng lên rút kiếm đòi đánh đòi giết, bất quá tay còn lại cũng không buông lỏng một góc y phục nắm trong tay. Tuyết Dao phiền não muốn chết nàng chính là muốn chọc giận nàng ta để nàng ta buông bỏ y phục trong tay bất quá nàng ta tuy không có đầu óc thật nhưng cố chấp vô cùng, lần này nàng biến khéo thành vụn rồi xem xem nàng ta không những không buông lỏng còn đặc biệt nắm chặt trong tay a, tức chết nàng rồi. Bất quá Tuyết Dao nàng đường đường là tiếu diện hồ ly của Phi Tinh Cung lại là nữ nhi của Tướng quân phủ hà cớ gì phải hướng người khác cúi đầu, nàng không làm sai cũng không phải là người gây chuyện trước, nàng cũng có cao ngạo của riêng mình nữ nhân này hết lần này đến lần khác hướng nàng khiêu khích khinh thường, nếu nàng để yên không phải là tự coi thường bản thân sao ? Hừ đánh thì đánh, Tuyết Dao hừ lạnh tuyết kiếm bên hông lóe lên một cái rồi xuất vỏ, cơ thể rơi vào tư thế chiến đấu, bỗng dưng lúc này Vân Lam người vân luôn im lặng đứng nhìn lại lên tiếng :

– Tuyết Dao đừng lộng thương lộng vũ muội phải biết nữ nhân cần ôn nhu, dịu dàng một chút a. Lời nói cũng phải đoan chính hữu lễ đừng cứ suốt ngày hô đánh hô giết như vậy, có khác nào kẻ đầu đường xó chợ, không có giáo dưỡng đâu ?

Vân Lam hướng Tuyết Dao dạy dỗ lễ nghi, bất quá lời nói lẫn ánh mắt như có như không kia làm cho mọi người đứng ngoài xem kịch vui ở đây liền biết Vân Lam đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Vân Nhu cũng không quá ngu xuẩn, nàng ta nghe xong liền hiểu đây rõ ràng là đang mắng nàng ta thiếu giáo dưỡng, như kẻ đầu đường xó chợ, lại không có hương vị của nữ nhân, đáng hận tỷ muội các nàng thật độc mồm, Vân Nhu nàng ta từ khi nào lại ấm ức như thế này.

– Ngươi im miệng, hôm nay thế nào bản tiểu thư cũng phải giết hai ngươi cho hả giận.

Tỳ nữ của Vân Nhu đem từ Thánh Cung đến đang xoắn xuýt đùn đẩy nhau muốn ngăn cản tiểu thư gây họa, trước khi ra cửa Hắc Nham trưởng lão đặc biệt dặn dò các nàng phải nhắc nhở tiểu thư không được nơi nơi gây phiền toái bất quá tính cách của tiểu thư ở Thánh Cung có ai hiếm lạ, nàng ta đẹp thì đẹp thật nhưng tính cách không dám khen tặng, ỷ vào thân thế của bản thân nơi nơi mắng chửi người khiến ai cũng ghét, lần này thì hay rồi vừa ra cửa liền giở thói ỷ thế hiếp người, các nàng thật khổ a, làm nô tỳ của tiểu thư càng khổ hơn.

– Tiểu thư người dừng tay đi, Hắc Nham trưởng lão đã căn dặn không được gây chuyện ở Lam Dực thành.

– Câm miệng, tiện nô nhà ngươi từ khi nào liền dám mở mồm dạy dỗ bản tiểu thư, hừ trở về bản tiểu thư liền thu thập ngươi sau.

Vân Nhu vun tay áo hất hai cái tỳ nữ nhào ra lôi kéo nàng ta ra phía sau, nàng ta bây giờ đã giận đến mức đánh mất lý trí làm gì còn nghe lọt tai mệnh lệnh của nghĩa phụ nàng ta nữa, trong đầu Vân Nhu lúc này là đang nghĩ cách giết chết tỷ muội Vân Lam, lấy lại mặt mũi cùng kiêu ngạo của bản thân. Vân Lam bên này nhàm chán liếc mắt, nàng bây giờ muốn quay về học viện ngủ một chút, không muốn cùng nữ nhân ngu ngốc này ngoạn, nàng liền kéo tay Tuyết Dao ý bảo Tuyết Dao bỏ tay khỏi bộ y phục kia, Vân Nhu bên này mất cân bằng cứ như vậy hoa lệ ngã ngửa ra sau, tỷ muội hai người vừa quay lưng định rời đi, thì cái nữ nhân điên kia cấp tốc nâng kiếm hướng phía sau lưng Vân Lam đâm tới, so với Tuyết Dao tranh giành y phục cùng nàng ta, nàng ta càng ghen ghét dung mạo như tiên tử của Vân Lam hơn, vì vậy mà một kích này nàng ta dùng đến mười phần huyền lực, Vân Lam tựa như có mắt phía sau gáy, một bên đẩy Tuyết Dao ra, sau đó liền nhanh chóng xoay người rút kiếm ra chống lại chiêu kiếm của Vân Nhu, mũi kiếm phá không mà ra, một cột huyền khí ngưng tụ ở thân kiếm sau đó chạy dọc đến tập hơn ở mũi kiếm, khi Vân Lam chém ra một kiếm cỗ huyền lực kia như tia chớp lao nhanh đến đập mạnh vào thanh kiếm của Vân Nhu, mũi kiếm của nàng ta lệch đi, bất quá cột huyền khí kia cũng không ngừng lại hướng Vân Nhu bay thẳng đến va đập thật mạnh vào bả vai Vân Nhu, nàng ta liền phun ra một ngụm máu tươi, trong lúc nàng ta còn muốn đứng lên tiếp tục công kích Vân Lam thì một giọng nói chen vào, làm Vân Nhu đình chỉ hành động :

– Ngươi gây chuyện đã đủ chưa, đủ rồi liền cút về cho ta.

Giọng nói thanh lãnh này là của một thanh y nam tử, hắn dáng người cao lớn, phiêu dật như trích tiên, phía dưới đôi mày kiếm đen dài là một đôi mắt đen long lanh như làn nước thu, sạch sẽ mà thanh mát, cánh mũi cao gầy cùng đôi môi hơi mím chặt vì tức giận kia càng làm tôn lên dáng vẻ quân tử như ngọc của hắn, phía sau hắn đi theo hai gã hộ vệ dáng người cao lớn cùng bộ dáng nghiêm nghị khí tức mạnh mẽ tràn lan làm mọi người ở đây không dám thở mạnh, Vân Dật thu hồi tầm mắt đang trừng Vân Nhu liền hướng tỷ muội Vân Lam nhìn lại, bóng dáng linh động xinh đẹp của nàng rơi vào mắt hắn, dáng người yểu điệu thướt tha, gương mặt trái xoan nhỏ cỡ bàn tay, đôi mắt hoa đào lóe lên từng tia cơ trí lẫn giảo hoạt, cánh mũi cao thẳng cùng đôi môi anh đào lúc này đang nhếch lên một độ cong nho nhỏ, tóc mai hai bên lay động theo từng cử động của nàng mà bay múa, khí chất cao quý mà thanh nhã bức người quanh thân nàng càng thêm hấp dẫn ánh mắt hắn, Vân Lam thấy nam nhân vừa bước vào kia nhìn nàng chằm chằm liền cau mày lại, chính cái cau mày này kéo Vân Dật khỏi sự thất thần, phát hiện bản thân thất thố, hắn ôm quyền hướng nàng nói :

– Thật ngại quá, phong tư của tiểu thư đây quý khí bức người là tại hạ lỗ mãng, kính mong tiểu thư không tức giận, còn có nữ tử này là biểu buội trên danh nghĩa của tại hạ, bình thường điêu ngoa bốc đồng, nơi nơi gây sự nếu có tạo thành hiềm khích với nhị vị đây, tại hạ Vân Dật xin thay nàng hướng nhị vị tạ lỗi.

Vân Dật tuy là nhận lỗi nhưng cử chỉ đúng lễ độ công tử thế gia, lời nói trôi chảy mà nhẹ nhàng, hữu lễ mà chân thành làm mọi người cùng Vân Lam cũng phải gật đầu tán thưởng.

– Không có gì, muội muội ta cũng hơi tùy hứng cùng nàng ta náo loạn, chúng ta cũng không có kết thù oán gì lớn đến không thể bỏ qua được, biểu muội ngươi cũng bị ta đánh bị thương, chuyện tranh chấp hôm qua liền như vậy cho qua, tỷ muội chúng ta đi trước.

Vân Lam dắt tay muội muội rời đi, đám người xem kịch vui thấy không còn chuyện gì nữa liền gải tán, Thanh Tiêu cùng Dạ Minh thanh toán bạc của tấm chăn rồi cùng đám người Táp Nhận theo chân Vân Lam trở về học viện.

– Bỏ qua ? Như vậy liền bỏ qua ? Biểu ca ngươi không thấy tiện nhân kia làm ta bị trọng thương như vậy sao, biểu ca tại sao có thể bỏ qua tiện nhân kia như vậy ?

Vân Nhu thấy tỷ muội Vân Lam rời đi, liền tức giận hướng Vân Dật chất vấn, biểu ca nàng ta không đứng về phía nàng còn để cho kẻ gây ra thương tích trên người nàng đi mất, đây là cái thế đạo gì, mặt mũi Vân Nhu nàng sau này biết để ở đâu ?

– Đủ rồi, ta nói cho ngươi biết đây là Lam Dực thành nơi cường giả lớp lớp xuất hiện không phải là bên trong Thánh Cung, ngươi muốn sống liền thu liễm lại tiểu tính tình kia còn nếu muốn chết thì cút xa ta một chút, đừng làm ta chướng mắt.

– Biểu ca, ngươi!

– Còn không trở về, định ở đây làm mất mặt đến bao giờ ?

Vân Dật hừ lạnh, liếc mắt nhìn hai tỳ nữ của Vân Nhu đang đỡ nàng ta lên, hắn liền dẫn đầu rời khỏi Dệt Y phường, cái nữ nhân ngu ngốc này thật không biết cái gọi là an phận hay sao, đang trên địa bàn của Lam Dực học viện mà lại gây sự với học viên người ta, nàng ta ngại mạng quá dài hay sao ? Thật ra phân điện Thánh Cung cách Lam Dực Thành không đến mười dặm, cùng nằm ở khu vực không phụ thuộc vào các quốc gia cũng có thể xem là hàng xóm đi, lần này Hắc Nham nói để hắn và Vân Nhu cùng hai mươi đệ tử nội môn Thánh Cung đến Lam Dực thành là có hai nguyên nhân, một là giao hảo với Lam Dực học viện, hai là hướng Huyễn Vụ Lâm đi đoạt bảo vật sắp xuất thế, tuy Thánh Cung trong một thời gian ngắn có thể nắm trong tay nhiều thế lực dưới trướng cùng đưa tiếng tăm của bản thân phô bày trong mắt thế nhân phải nói là có năng lực cường đại, cường giả vô số nhưng Lam Dực thành này cũng không phải chỗ dễ trêu bởi vì trong Lam Dực thành có Lam Dực học viện, Lam Dực học viện truyền thừa xuống đã hơn vạn năm cường giả trên đại lục Tranh Thanh hơn phân nửa đều từ Lam Dực học viện ra, Thánh Cung cho dù muốn thâu tóm cũng không có năng lực này, chỉ cần gây bất lợi với Lam Dực học viện thì chẳng khác gì đối đầu với hơn phân nửa cường giả của đại lục đâu, việc làm trăm hại vô lợi tức này Thánh Cung đặc biệt không làm.

Đưa Vân Nhu trở lại quán trọ ném cho nàng ta một bình Sinh Huyết Đan, Vân Dật liền phẩy tay áo rời đi, vẻ mặt chán ghét không thèm che dấu kia làm Vân Nhu tức giận đến gương mặt vặn vẹo, bất quá nàng ta biết lần này nếu không có biểu ca tới, mạng nhỏ của nàng ta tuyệt đối giữ không được, nhưng mà bảo nàng ta bỏ qua mối thù này nàng làm không được, hừ, lần sau nàng ta nhất định sẽ giết hai tiện nhân kia, phanh thây cho chó ăn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN