Khuynh thế thiên tài
Chương 59: Lịch luyện (2)
– Ây nha các vị khác nhân mời vào, mời vào, các vị muốn mua bàn ghế hay trường kỷ, bên này nha đây là vài mẫu trường kỷ mà mộc phường chúng ta vừa làm ra, nhìn một chút chất liệu a, chính là dùng gỗ phong làm nên, còn có kiểu dáng tinh mỹ này vô cùng độc đáo đi, hoàn toàn phô bày được quý khí của chủ nhân nha…
Quản sự của mộc phường Trần gia là Trần Khôi, từ lúc đám người các nàng vừa đặt chân vào mộc phường liền bị y hết đông kéo tây kéo trên dưới giới thiệu các vật dụng bằng gỗ một lần, xoay tới xoay lui làm cho Vân Lam hoa cả mắt, lỗ tai cũng ong ong, kỹ năng lôi kéo khách nhân của Trần Khôi quản sự đúng là không nhỏ a, nàng chịu không nổi sự nhiệt tình của y liền giơ tay ngăn y mở miệng lần nữa.
– Trần quản sự, chúng ta muốn mua giường a
– Giường? A hảo, bên này đây là vài mẫu giường kiểu dáng đang thịnh hành bên ngoài nha, cái này làm từ đàn hương, chạm khắc hoa mẫu đơn rất linh động a giá tiền cũng tốt chỉ tám trăm lượng mà thôi, nếu như khách nhân không thích mẫu đơn thì mộc phường chúng ta còn có hoa văn hạc tiên, hoa hải đường, đằng ván giá vũ a, vô cùng phong phú đảm bảo mọi người vừa lòng.
Lại một hồi thao thao bất tuyệt Vân Lam chính thức nổi đóa một cái giường liền đòi nàng tám trăm lượng bạc, bằng tiền bao một du thuyền loại trung, bằng mười bàn tiệc lớn ở tửu lâu, còn có bằng năm gốc Thanh Nham hoa niên đại năm mươi năm đi, đây là thế đạo gì a, đầu năm nay mộc phường so với các địa phương khác làm ăn muốn thịnh vượng hơn đi.
Thấy sắc mặt Vân Lam ngày càng kém, đám người Thanh Tiêu sống chung liền biết cái thói keo kiệt của nàng lại nổi lên, rõ ràng so với bọn hắn, nàng nắm trong tay gia tài bạc vạn, là đại phú bà nhưng không hiểu sao hết lần này tới lần khác lại keo kiệt vô cùng, haizz thôi được rồi để tránh nàng nổi đóa một cái phất tay phá đi mộc phường người ta, bọn họ nhịn đau góp bạc mua giường cho nàng nha.
– Muội tử ngươi vừa ý cái nào chúng ta liền mua cho ngươi a.
– Phải, phải chúng ta mua cho ngươi.
Vân Lam liếc mắt nhìn Trần quản sự, sau đó soi mói.
– Trần quản sự giá tiền mộc phường ngươi ra có phải cao quá rồi hay không? Trên đường tới đây, chúng ta có ghé qua xem mộc phường của Nguyễn gia, kiểu dáng tuy không có phong phú như của Trần gia ngươi nhưng giá tiền lại rẻ gần phân nửa của mộc phường ngươi, ngươi nói xem ?
Trần quản sự nụ cười trên môi cứng đờ, trong Lam Dực thành này ai khôbg biết Trần gia cùng Nguyễn gia hai nhà cùng mở mộc phường đã vậy còn cạnh tranh rất khốc liệt, Nguyễn gia kia vì thu hút khách nhân liền bán phá giá rất nhiều lần, kiểu dáng hoa văn các vật dụng của mộc phường nhà bọn họ cũng cố ý sao chép của mộc phường Trần gia, từ đó hai nhà quan hệ như nước với lửa, lần này nghe Vân Lam tùy tiện bịa đặt một lí do đòi y giảm giá tiền, y cũng không nghĩ liền tin là thật, bởi vì Nguyễn gia kia đúng là không từ thủ đoạn để cướp khách nhân của mộc phường nhà y, hừ muốn cùng y cạnh tranh, nằm mơ. Nghĩ vậy Trần quản sự liền nở một nụ cười tươi rói hướng Vân Lam chắp tay.
– Vị cô nương này lớn lên phong tư trong sáng, khí chất cao quý rất thích hợp với hoa văn đằng vân giá vũ này a, nếu cô nương không chê, quản sự ta làm chủ làm cho cô nương một cái bạch tạp ( thẻ trắng ), chỉ cần có bạch tạp này cô nương liền có thể được giảm bốn thành giá khi mua đồ ở mộc phường Trần gia chúng ta a, còn có khi cô nương mua giường liền tặng kèm thêm một bộ chăn nệm, cô nương ngươi cảm thấy đề nghị của tại hạ thế nào ?
Vân Lam khinh bỉ nhìn gương mặt cười đến đáng khinh của Trần quản sự làm y nghẹn họng phải ngượng ngùng thu lại nụ cười kia, những tưởng nàng sẽ tiếp tục làm khó y bất quá Vân Lam không hề làm vậy nàng vui vẻ gật đầu. Nàng cũng hiểu mộc phường người ta còn muốn sinh lợi nha, nàng cũng là người buôn bán điều đầu tiên nghĩ đến sẽ là mình sẽ thu được bao nhiêu lợi tức về bản doanh nếu bây giờ nàng lại tiếp tục soi mói vậy thì không nhân hậu cho lắm, dù sao mộc phường người ta cũng nhường nàng bốn thành giá rồi.
– Tốt vậy thì chọn nó đi, thanh toán.
– Thanh toán ?
Mọi người sửng sốt không hiểu Vân Lam đây là muốn nói đến vấn đề gì, Tuyết Dao nhịn không được trừng mắt khinh bỉ, bọn họ sao lại lạc hậu như vậy đi, tuy là thời gian đầu khi tỷ tỷ tỉnh lại thường nói những câu kỳ lạ nhưng sống chung với tỷ tỷ lâu như vậy liền biết người đang định nói gì, tỷ tỷ nàng chính là học vấn uyên thâm, vô cùng thông thái a.
– Là giao bạc a.
– A thì ra là giao bạc, từ ngữ này thật mới mẻ.
Dưới cái nhìn đầy uy hiếp của Vân Lam đám người Táp Nhận liền góp bạc trả tiền cho Trần quản sự, Vân Lam vui vẻ thu giường vào nhẫn trữ vật dẫm đầu bọn họ rời khỏi mộc phường. Phía sau đám người Táp Nhận cho nàng một ngón tay cái, trâu bò a, nàng chỉ tùy tiện bịa đặt một lý do liền làm cho mộc phường người ta giảm giá cho nàng còn làm một cái bạch tạp, thử hỏi có ai so với nàng trâu bò hơn nữa hay không, người ta nói thầy bói dùng ba tất lưỡi kiếm cơm còn nàng rõ ràng là dùng ba tất lưỡi tung hoành thiên hạ đi.
– Tiếp theo chúng ta đi đâu ?
– Đương nhiên là đi Dệt Y phường rồi, Thanh Tiêu hắn còn thiếu một tấm chăn a.
Cảnh Thiên Dật nói xong liền ha ha cười lớn, rước lấy một ánh mắt oán hận của Thanh Tiêu, rõ ràng chuyện này rất bình thường có được không tại sao qua miệng hắn lại trở nên oi thiu như vậy ?
Dệt Y phường chiếm trọn một góc của đường chữ Thiên ở Lam Dực thành, khách nhân ra ra vào vào đông như đi hội, đa phần khách nhân là các phu nhân tiểu thư các gia tộc lớn bé trong và phụ cận Lam Dực thành, trong Dệt Y phường có lăng la tơ lụa tốt nhất, có y phục xinh đẹp nhất, có tú nương ( thợ may ) khéo tay nhất, kiểu dáng trang phục cũng độc nhất vô nhị, người trong Lam Dực thành có câu, ” đồ mộc Trần gia, y phục Dệt Y phường, rượu Thải Linh lâu ” chính là ba nơi độc nhất vô nhị, tiếng tăm bậc nhất Lam Dực thành, khi vào Dệt Y phường đám người Thanh Tiêu liền tách ra, tỷ muội Vân Lam hướng bên bày y phục xem, mà Thanh Tiêu cùng Dạ Minh, Cảnh Thiên Dật là hướng ngược lại tìm chăn gấm cho Thanh Tiêu, còn đám người còn lại tự chia ra tham quan bên trong, một đám nam nhân dở hơi tụ tập lại hết bên này xem một chút bên kia sờ một chút hệt như đám hài tử bị nhốt ở nhà rất lâu mớ được ra khỏi cửa vậy. Bên này trái chọn phải chọn Thanh Tiêu liền chọn được tấm chăn vừa ý đang định gọi Dạ Minh trả tiền thì bên Tuyết Dao lại ầm ĩ tiếng cãi nhau của nữ nhân, hắn vất vả chen qua đám khách nhân trong Dệt Y phường liền thấy Tuyết Dao đang nắm một bên của bộ y phục, bên còn lại nằm trong tay của Hoàng y nữ tử, nàng ta lớn lên thanh lệ xinh đẹp, cái trán trơn bóng lộ ra vào phần cao ngạo đáng ghét, cái mũi cao cao xinh đẹp lúc này đang nhăn lại, đôi mắt hút hồn người lại trợn lên bắn ra hung quang làm phá hủy hết mỹ cảm của mọi người, đôi môi đỏ tươi ướt át như quả đào kia lúc này đang hướng tỷ muội Vân Lam mắng chửi, Thanh Tiêu nhíu mày nữ nhân đáng ghét a, uổng cho cha nương sinh cho nàng một bộ dạng xinh đẹp, bất quá tính tình kia không dám khen tặng, ừm chỉ có tỷ muội Vân Lam tốt, mắng chửi người cũng không hề làm mất đi quý khí, lời nói lại êm tai dễ nghe, ngôn ngữ không hề thô tục bẩn thỉu, càng nghe chính là càng thêm say mê a. Ách, hắn đang nghĩ cái quái gì vậy nhỉ, chẳng lẽ hắn chính là loại người tìm ngược, uy không phải đâu?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!