Tinh Lạc Ngưng Thành Đường - Chương 31: Xin thuốc, chữa bệnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Tinh Lạc Ngưng Thành Đường


Chương 31: Xin thuốc, chữa bệnh


Toàn Uyên ma cơ hừ lạnh: “Đáng tiếc tuyệt thế giai nhân đã lên thuyền đi xa, sợ là sẽ không quay đầu lại.”

Triều Phong đi tới trước mặt nàng, vảy cá trên y phục nàng lấp la lấp lánh. Triều Phong nói: “Từ khi nào ngươi trở nên thiếu tự tin như thế?”

Toàn Uyên ma cơ nghiêng người sang một bên, nói: “Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết là ngươi âm thầm giải vây cho nàng. Triều Phong, nàng chẳng qua chỉ là một phàm nhân nhát gan, vô dụng. Ma tôn định nàng làm trữ phi, tức là ai làm trữ quân thì người đó có thể cưới nàng. Cũng không phải là ai cưới được nàng thì người đó sẽ là trữ quân. Ngươi hẳn nên rửa mắt mà nhìn, xem trước mắt người có thể chân chính trợ giúp ngươi là ai!”

Nàng nói chuyện không lưu tình chút nào, mà Triều Phong vẫn tươi cười như trước: “Nếu ta nhớ không nhầm, Trầm Bi Uyên Lân tộc các ngươi bởi vì bị Ma hậu xa lánh, nên bất đắc dĩ mới quy phục mẫu phi ta. Mà cách duy nhất để các ngươi biểu đạt thành ý, chính là đem một người có một chút tư sắc, tính tình lại không tốt như ngươi gả cho ta. Mấy năm nay cũng là ta năm lần bảy lượt, thu dọn tàn cuộc cho những sai lầm ngu xuẩn mà các ngươi phạm phải. Thật xin lỗi, cho dù ta có rửa mắt sạch hơn đi nữa cũng thực sự nhìn không ra ngươi đối với ta có một tí tẹo gì gọi là ý trợ giúp cả.”

“Ngươi!” Toàn Uyên ma cơ giận điên người.

Triều Phong nói: “Trở về đi, ta đối với vị công chúa Nhân tộc này không hề hứng thú. Nhưng dù sao ở bất luận thời điểm nào, ban ơn vẫn tốt hơn là vô cớ gây thù chuốc oán, đừng suy nghĩ linh tinh.”

Từng câu từng chữ hắn thốt ra đều tuyệt tình, nhưng ánh mắt vẫn ấm áp như cũ, nụ cười như gió xuân. Giống như bọn họ thực sự là một đôi tình nhân ân ái, đang thầm thì trò chuyện. Toàn Uyên ma cơ tức giận dậm chân, nghênh ngang mà đi.

Trọc Tâm hồ.

Thanh Quỳ vừa mới đi vào trong, đã có thị nữ ra nghênh đón: “Nô tỳ Tố Thuỷ bái kiến Dạ Đàm công chúa.”

Dạ Đàm công chúa. . . . . . Danh xưng này khiến cho Thanh Quỳ trong nháy mắt có chút không thích ứng được. Nhưng rất nhanh nàng lại nhớ ra đây là —— Ma tộc, nàng cũng chỉ có thể sống dưới thân phận của Dạ Đàm. Nàng nói: “Đứng lên đi. Ta vừa mới tới đây, mọi thứ đều xa lạ. Ngươi dẫn ta đi khắp nơi làm quen xung quanh một chút đi.”

Tố Thuỷ nói: “Công chúa. . . . . . Tương Liễu tế tư phái người đến đây cầu kiến.”

“Tương Liễu tế tư?” Thanh Quỳ nhíu mày, nàng dường như chưa nghe qua tên người này. Nhưng mới vừa rồi ở bữa tiệc may mà có hắn giải vây, bây giờ nếu hắn đã phái người đến đây, dù sao cũng không thể không gặp. Nàng nói: “Mời vào trong sảnh dùng trà.”

Không bao lâu sau, bên ngoài có người tiến vào, người này trên đầu vai mọc sừng, mặt mũi quái dị. Nhưng lúc nhìn thấy Thanh Quỳ, hắn coi như cũng có lễ nghĩa: ” Nghe nói Dạ Đàm công chúa học y thuật có am hiểu về việc điều dưỡng thân thể nam tử, tế tư của chúng ta phái tiểu nhân tới đây thay Tam điện hạ Triều Phong xin thuốc.”

“Triều. . . . . . Phong?” Thanh Quỳ nghi hoặc trong lòng:”Không biết Tam điện hạ mắc bệnh gì?”

Người tới thập phần thành thật, không chút nào giấu diếm: “Hồi bẩm công chúa, Đại tế tư nói, Tam điện hạ do thường xuyên lao lực vì mỹ nhân, hiện giờ lực bất tòng tâm. Đặc biệt xin công chúa ban thuốc.”

Này. . . . . . thực sự là thẳng thắn đến đáng sợ!

Thị nữ Tố Thuỷ bên cạnh cuối cùng cũng nhịn không được, “phụt” một cái cười ra tiếng. Thanh Quỳ trợn mắt há mồm, thật lâu không biết nói gì. Mất cả nửa ngày, nàng nói: “Mới vừa rồi ở bữa tiệc, ta thấy Tam điện hạ. . . . . . thân thể cường tráng, dường như cũng không có triệu chứng suy nhược gì. Nếu thực sự không khoẻ, vẫn nên đến gặp mặt để chẩn bệnh sẽ tốt hơn.”

Người tới nói: “Công chúa điện hạ, tiểu nhân chỉ là người truyền lời. Đại tế tư sai tiểu nhân đi xin thuốc, tiểu nhân cũng chỉ có thể cầm thuốc trở về. Cái khác không dám nói, cũng không dám hỏi.”

Nhưng Triều Phong ……… thoạt nhìn thực sự không giống như là. . . . . . Thanh Quỳ nhớ lại những chuyện sáng nay về Triều Phong, người này quả thực không giống “lực bất tòng tâm” a! Nàng nói: “Ngươi cứ về trước đi, đợi ta nghiên cứu ra phương thuốc tốt nhất, rồi hãy quay lại đây lấy.”

Vừa dứt lời, người kia liền đứng dậy, lần nữa hành lễ: “Vậy việc này phải làm phiền công chúa rồi.”

Sau khi Tố Thuỷ tiễn người đi, Thanh Quỳ đi đi lại lại trong sảnh, suy nghĩ đủ kiểu cũng không thể nào lý giải được.

Đợi Tố Thuỷ quay về, nàng liền hỏi: “Tố Thuỷ, Tam điện hạ ở chỗ nào?”

Tố Thuỷ nói: “Tam. . . . . . Tam điện hạ á. . . . . . Ngài ấy bởi vì bị giáng làm đội trưởng thám báo nên không được ở trong cung điện. Hiện tại đang ở thám báo doanh.”

Thanh Quỳ nhíu mày, nói: “Ngươi có thể giúp ta chuyển một câu cho hắn không?”

Tố Thuỷ có chút khó xử: “Cái này. . . . . . Nếu chỉ là một câu, thật ra cũng có thể. Không biết công chúa muốn nói gì với Tam điện hạ?”

Thanh Quỳ nói: “Ngươi cứ chuyển lời tới hắn, nếu hắn thực sự có bệnh không tiện nói ra, mời hắn tự mình tới đây, chờ sau khi ta bắt mạch thì sẽ kê đơn thuốc. Chớ để hạ nhân khó xử.”

Tố Thuỷ che miệng cười trộm nửa ngày, nói: “Vâng, công chúa.”

Thám báo doanh.

Triều Phong đang tập hợp tin tình báo ở khắp nơi do các thám báo trình lên, Tố Thuỷ cứ như vậy mà đi vào. Trực tiếp đối diện với chư ma, nàng lớn giọng nói: “Tam điện hạ, Dạ Đàm công chúa lệnh cho nô tì chuyển lời tới đây, nói ngài thân mang bệnh không tiện nói ra, hiện tại muốn xin thuốc từ nàng, nàng đã biết rồi. Nhưng phương thuốc cụ thể, vẫn là cần giáp mặt chẩn bệnh thì sau đó mới có thể kê đơn được. Cho nên mời ngài có rảnh thì tự mình qua đó một chuyến.”

Dứt lời, nàng hơi hơi cúi người, nghênh ngang mà đi.

Trong thám báo doanh, chư ma lặng im như thóc.

Một lát sau, Triều Phong ho nhẹ một tiếng: “Tiếp tục.”

Chư ma mang vẻ mặt tế nhị tiếp tục báo cáo những tin tình báo khác của Tam giới, Cốc Hải Triều ghé miệng vào tai hắn khẽ hỏi: “Thì ra những điều lúc trước người nói đều là sự thật sao?”

Triều Phong xoa xoa hai bên huyệt thái dương: “Không biết vì sao, ta cuối cùng cũng cảm thấy được tất cả những thứ ngu xuẩn do số mệnh tạo ra đều an bài tới bên cạnh ta. Phái người của ta nhắc nhở nàng một chút, Đại tế tư Tương Liễu vì sao lại ‘thay ta’ tiếp cận nàng xin thuốc.”

Trọc Tâm hồ: Thanh Quỳ đang nhàn rỗi đi dạo. Nàng bị đưa nhầm tới Ma tộc, nếu phụ vương biết được chắc chắn sẽ lo lắng. Dạ Đàm cũng không biết giờ ra sao. Trước mắt, dĩ nhiên việc nghĩ cách chạy trốn khỏi đây quan trọng hơn. Nhưng mà ở đây nàng không quen người nào, làm sao chạy trốn được chứ?

Nàng nhíu mày, đột nhiên nghe thấy ở phía sau bụi cỏ có giọng nữ thẹn thùng nói: “Ta thật muốn trở nên gầy hơn nữa, tốt nhất là chỗ này đầy đặn thêm một chút, chỗ này tinh tế thêm một chút, ai da, như vậy phu quân tương lai của ta sẽ càng thích ta hơn.”

Một nữ tử khác hỏi: “Nghe nói Dạ Đàm công chúa mới tới am hiểu y thuật, sao ngươi không tìm nàng xem bệnh thử?”

Nữ tử kia đáp: “Người ta còn chưa có xuất giá, sao còn không biết xấu hổ vì chút chuyện này mà đi xem bệnh được chứ! Nếu để cho mấy tỷ muội khác biết, sẽ bàn tán chế nhạo ta đến chết mất!”

Đầu Thanh Quỳ như bị dội một gáo nước lạnh —— Tương Liễu là Đại tế tư của Ma tộc, nhất định là quyền cao chức trọng. Nếu như hắn phái người tới xin thuốc, e rằng cũng sợ bị những người khác chê cười, sẽ không nói thẳng ra.

Nếu người bị bệnh cần được chữa trị là hắn, vậy cũng có thể lí giải được.

Nàng vỗ trán, sao nàng có thể ngốc như vậy chứ!!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN