Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 98: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Không hổ là người có thiên phú cực cao, tôi còn chưa phân biệt ra tiếng khóc của cô gái truyền đến từ đâu, hắn cũng đã tìm ra rồi.
Tôi đi theo Lam Thiên Hữu đi đến phía trước, trong phòng gạch thô trống trải, tiếng thấp giọng nức nở chợt xa chợt gần, đi thẳng đến bức tường đối diện trong phòng gạch thô, tôi nhìn thấy một cô gái ngồi xổm trong một góc.
Nàng mặc áo cưới thời cổ, đội mũ phượng khi lấy chồng, quay lưng về phía chúng tôi, bả vai bởi vì nức nở mà hơi rung rung.
Tôi và Lam Thiên Hữu nhìn nhau một cái, Lam Thiên Hữu kéo tôi đến phía sau hắn, hỏi cô gái kia: “Cô là ai?”
Cô gái khóc thút thít không để ý đến hắn.
Tôi lại hỏi: “Vì sao cô khóc ở chỗ này?”
“Không cần ta…” Cô gái nghẹn ngào: “Hắn không cần ta…”
“Ai không cần cô?” Lam Thiên Hữu hỏi.
“Hắn, hắn… Hắn đối xử với ta tốt như vậy… Đột nhiên lại không cần ta… Vì sao…” Cô gái càng nói càng thương tâm.
Bị bạn trai vứt bỏ…
Tôi có chút đồng tình với nàng.
Lam Thiên Hữu lại hỏi: “Vì sao hắn không cần cô?”
“Hắn…” Cô gái do dự một chút, ngay sau đó tiếng khóc càng lớn hơn nữa: “Hắn nói hắn yêu chính là người khác… Vẫn luôn là người khác… Vật thay thế, ta chỉ là một vật thay thế… Hắn muốn giết ta! Muốn giết ta!”
Cảm xúc của cô ta chợt mất khống chế, từ trong góc đứng lên đưa lưng về phía chúng tôi, cả người như điên khùng vung vẩy cánh tay ở nơi đó, như thật sự có người đang đuổi giết cô ta vậy.
Tôi nhìn về phía Lam Thiên Hữu, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Lam Thiên Hữu nghĩ chút, hỏi: “Hắn là ai?”
Cô gái bỗng nhiên cứng lại, cơ thể run rẩy chậm rãi xoay người lại: “Mặc Hàn…”
Tôi nghe được hoảng hốt một chút, nhìn thấy khuôn mặt của cô ta thì càng thêm ngạc nhiên.
Mặt của cô ta lại giống tôi như đúc!
Đầu năm nay mặt tôi đều sản xuất theo sỉ sao!
Lam Thiên Hữu nhìn thấy cũng sửng sốt, nhìn tôi trấn an nói: “Đừng sợ.”
Nhìn quen Lăng Tuyền Ki, hiện tại tôi cũng thật sự không phải rất sợ hãi, chỉ là cảm thấy rất quỷ dị.
Cô gái như cũng thấy được tôi, khóe miệng cười thê lương một tiếng: “Ngươi cũng giống ta…”
Giống cái đầu cô!
Nàng bước chân uốn éo đi lên trước, Lam Thiên Hữu vươn tay bảo vệ tôi ở trước người, cô gái như hoàn toàn không nhìn thấy hắn, lại bỗng nhiên duỗi tay vung lên, đẩy cơ thể của Lam Thiên Hữu sang chỗ trống bên cạnh.
Lam Thiên Hữu muốn tiến lên, cơ thể lại bị khóa ở tại chỗ.
Cô gái đi đến trước mặt tôi, tinh tế ngắm nghía mặt tôi, không khỏi cảm khái: “Giống… Thật giống… So với ta còn giống nàng hơn… Mặc Hàn nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ rất cao hứng…”
Vô nghĩa đừng nhắc đến Mặc Hàn!
Trong lòng tôi không vui, đang muốn mắng trả, đột nhiên phát hiện cơ thể không động đậy được.
Ngón tay của cô gái xoa gương mặt của tôi, ngón tay nhìn như bóng loáng kia xúc cảm lại thô ráp như vỏ cây, còn lạnh lẽo đến thấu xương, thậm chí mang theo một cổ sát khí, khiến tôi nhịn không được nổi lên lông tơ.
“Thế thân… Ngươi quả thật là thế thân hoàn mỹ nhất…” Cô gái hoàn toàn đắm chìm ở thế giới của mình.
Nhìn nàng dùng khuôn mặt giống tôi làm ra trạng thái say mê như vậy, tôi cảm thấy lòng tràn đầy sỉ nhục!
“Ngày tháng làm thế thân thật khó chịu… Cho rằng hắn đối tốt với ta đều là thật sự, hắn cẩn thận tỉ mỉ, ta cảm thấy ta là nữ nhân hạnh phúc nhất thế giới… Nhưng đều là giả… Đều là giả!” Lần thứ hai cô ta mất khống chế cảm xúc một chút: “Ngươi cũng không muốn trải qua loại cuộc sống này đi…”
Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi!
Ánh mắt của cô ta toát ra sát ý, lòng tôi nói không ổn, càng thêm dùng sức tránh thoát trói buộc vô hình trên người kia, lại nghe thấy cô gái nói: “Một khi đã như vậy, ta tới giúp ngươi giải thoát đi!”
Đôi mắt của cô ta lập tức trở nên đỏ rực, răng nanh sắc bén và sát khí hiện lên ở trên mặt cô ta, thịt trên mặt nháy mắt khô quắt lại, trong chớp mắt đã biến thành một cương thi.
Nghĩ đến tôi vừa mới bị con cương thi này chạm vào mặt, tôi đã cảm thấy cả người sợ hãi, thấy tay tím sắc bén của cương thi sẽ nhằm về phía tôi, tính mạng bị đe dọa, linh lực bị giam cầm trong cơ thể giải trói buộc trên người tôi.
Tôi lắc mình né tránh công kích của cương thi, hóa ra trường kiếm, vận chuyển linh lực, một kiếm đâm vào trong cơ thể cương thi, đồng thời rót linh lực vào thân kiếm, lại thông qua thân kiếm công kích tiến vào trong cơ thể của cương thi.
Cương thi kêu rên một tiếng, cánh tay giơ lên cao vô lực rũ xuống, hóa thành một làn khói biến mất ở tại chỗ.
Lam Thiên Hữu cũng lấy được tự do một lần nữa.
“Em không sao chứ?” Hắn chạy đến bên người tôi lo lắng nhìn tôi.
Tôi lắc đầu, xem ra cương thi vừa rồi kia chỉ là ảo ảnh không gian này chế tạo ra, cho nên vừa chết đã hóa thành một làn khói rồi biến mất.
Chẳng qua ảo ảnh cương thi kia quá chân thật, hiện tại tôi còn cảm thấy chỗ trên mặt bị đụng tới khó chịu.
Giơ tay lặp lại xoa chỗ cương thi ảo ảnh chạm qua trên mặt, Lam Thiên Hữu thấy thế, thay tôi nhìn, trấn an nói: “Không có việc gì, không có dính vào thi độc.”
Lúc này tôi mới yên tâm.
Hai người đang muốn đi tìm cửa ra, bỗng nhiên nghe thấy được một giọng nam.
Giọng nói kia cũng rất mơ hồ, tôi nghe xong một hồi lâu, mới miễn cưỡng nghe ra hắn đang nói cái gì, thăm hỏi không gian quỷ này. một lần
Lam Thiên Hữu nghe xong lâu như vậy, cũng nghe ra, hắn nhìn tôi, vẻ mặt kinh ngạc: “Tử Đồng, hình như có tiếng đang gọi em.”
Vừa rồi chúng tôi đi theo tiếng khóc của cô gái tìm tới đây, thiếu chút nữa toi mạng, lần này, dù tò mò tôi cũng không đi lên tìm chết.
“Anh nghe lầm rồi!” Tôi kiên định nói với Lam Thiên Hữu: “Tôi không nghe được tiếng gì cả, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này mới là quan trọng nhất!”
Lam Thiên Hữu như nửa tin nửa không tin gật đầu.
Hai người đang muốn trở lại đường cũ, một người con trai mặc áo bào trắng cổ trang đột nhiên từ một bên chạy tới, vừa chạy, còn vừa tìm kiếm cái gì đó: “Tử Đồng? Tử Đồng nàng ở đâu?”
Không gian quỷ này nhất định là cố ý!
Lam Thiên Hữu ý bảo tôi nhìn về phía nơi đó, tôi làm bộ không nhìn thấy, kéo hắn còn đứng tại chỗ đi về phía bên kia.
Lúc cho rằng có thể né tránh người nam áo bào trắng kia, tiếng gọi tên tôi kia lại dần lớn lên.
Vừa quay đầu lại, người nam kia đã đứng ở phía sau tôi, lúm đồng tiền như hoa nhìn tôi: “Tử Đồng, ta cũng tìm được nàng rồi!”
“Anh nhận sai người rồi!” Tôi kiên định nói.
Người con trai lộ ra một vẻ mặt nhận lỗi: “Ta biết nàng còn đang tức giận ta ngăn cản các nàng, nhưng nàng tin tưởng ta, hắn thật sự không phải thật tình với nàng!”
Đánh cược năm đồng, “Hắn” trong miệng người con trai áo bào trắng nhất định là Mặc Hàn!
Tôi cảm thấy tôi như bị cuốn vào một âm mưu lớn.
Tôi không nói gì, người nam sợ tôi không tin hắn nói, lại nói: “Tử Đồng, ta là thật tình muốn tốt cho nàng, chúng ta trở về đi, tâm nguyện của nàng, ta giúp nàng hoàn thành.”
Thứ trong không gian quỷ này, như đều có quan hệ với tôi và Mặc Hàn.
Tôi không có tâm nguyện gì, nhưng người con trai kiên trì cho rằng tôi có tâm nguyện khó lường gì đó, dứt khoát dụ ra lời nói thật.
“Ngay cả tâm nguyện của tôi là cái gì anh cũng không biết, sao có thể giúp tôi hoàn thành?” Tôi cố ý khinh thường nói.
Người con trai vội vàng nói: “Ta biết! Ta đều biết! Nàng muốn lực lượng cường đại, ta có thể giúp nàng!”
Tôi bỗng nhiên nhớ tới chạng vạng ngày đó, Mặc Hàn đột nhiên hỏi tôi, muốn lực lượng của hắn hay không.
Hai người này có quan hệ gì sao?
Tôi muốn Mặc Hàn khôi phục tu vi, chỉ là cũng không muốn chiếm lực lượng của hắn làm của riêng.
Người con trai thấy tôi nãy giờ không nói gì, cho rằng tôi còn đang do dự, lại nói: “Tử Đồng, tin tưởng ta! Ta có thể giúp nàng trở thành Khu Ma Sư mạnh nhất! Nàng biết đấy, ta thích nàng, ta đợi nàng đã lâu rồi, chính là vì hôm nay nhìn thấy nàng.”
Đáng tiếc tim tôi không duyệt anh, hôm nay còn là ngày đầu tiên nhìn thấy anh, không cho anh được!
Tôi đánh giá người con trai áo bào trắng, suy nghĩ tiếp tục dụ ra lời nói thật, hay là trực tiếp kéo Lam Thiên Hữu rời đi. Khóe mắt liếc qua mặt hắn, bỗng nhiên phát hiện người này có chút quen mắt.
Tôi không tự giác nhìn Lam Thiên Hữu bên cạnh, lúc ánh mắt lướt qua gò má của hai người, có trùng hợp trong nháy mắt.
Đồng thời, tôi còn nghĩ tới hai khuôn mặt khác.
Lam Cảnh Nhuận và cương thi bay phía dưới Thanh Hư Quan kia!
Bốn khuôn mặt, tuy chính diện nhìn qua không phải rất giống, nhưng ở nháy mắt nhìn qua mỗi một gò má, gần như có thể nói là rập ra một khuôn mẫu!
So với tôi và Lăng Tuyền Ki còn giống hơn!
Lần đầu tiên tôi ở trên núi nhìn thấy Lam Thiên Hữu, cảm thấy hắn quen mắt, cũng là vì nhớ tới cương thi bay lúc trước gặp qua kia!
Tôi không khỏi nhìn Lam Thiên Hữu đến thất thần, hắn thấy thế, hỏi tôi: “Làm sao vậy?”
Tôi lắc đầu: “Không có gì…”
Hắn và Lam Cảnh Nhuận là anh em ruột, lớn lên giống bình thường, như vậy, người con trai trước mắt này và cương thi bay trong sơn động kia là chuyện như thế nào?
Tôi nhìn chằm chằm người con trai áo bào trắng kia, càng xem, càng cảm thấy hắn và cương thi bay kia giống nhau nói không nên lời!
Tôi nhớ tới cô gái vừa rồi kia ở trước mặt tôi trực tiếp hóa thành cương thi, nói thật, ở trong nháy mắt thấy thịt mặt mình khô quắt lại biến thành cương thi màu tím, trong lòng tôi vẫn là không nhịn được nổi da gà, như thấy mình hóa cương vậy.
Nhưng nếu người con trai áo bào trắng trước mắt này có khuôn mặt thanh tú, cũng khô quắt lại rồi biến thành màu tím…
Tôi suy nghĩ một chút, không biết có phải hình ảnh cụ cương thi kia vào trước là nguyên nhân chủ yếu hay không, lại cảm thấy người con trai này chính là bộ dáng trước khi cương thi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!