Dạy dỗ đến phát yêu [H] - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
571


Dạy dỗ đến phát yêu [H]


Chương 2


Nghe xong, Lâm Chi Mạn hiểu được anh là đang uy hiếp mình. Thật ra, ba từ “cởi quần áo” đã không còn xa lạ gì với cậu nhất là lúc đi khám tuyển nghĩa vụ quân sự và khoảng thời gian sống trong quân đội nên việc đứng trần trụi trước một người đàn ông xa lạ, cậu không cảm thấy xấu hổ, chỉ là…

Chỉ là… chỉ là lần này xui xẻo khi gặp trúng gã cai ngục biến thái rồi…

Cậu bây giờ đã hiểu câu nói đó của anh lúc còn ở phòng thẩm vấn.

Vốn dĩ quần áo cậu đang mặc trên người không có nhiều, chỉ là một bộ quần áo dành cho tù nhân chất liệu thấp kém. Cậu giơ cao hai tay lên lần lượt cởi bỏ áo, quần dài, ngăn cả quần lót cũng không để lại.

Cậu đứng thẳng lưng, đầu hơi cúi, hai tay siết chặt, cơ thể cậu lúc này hoàn toàn bại lộ trong không khí và in sâu vào trong con ngươi đen láy của anh.

Anh thản nhiên quay người rồi ngồi xuống ghế, vắt chéo chân lên, tay chống cằm, toát ra khí thế của một ông hoàng đầy quyền uy. Anh đưa tay tháo bỏ mắt kính xuống, hai mắt anh đăm đăm nhìn vào thân thể trần trụi trước mặt, dường như anh đang quan sát và đánh giá kĩ lưỡng một món hàng.

Lâm Chi Mạn đi huấn luyện quân sự hai năm nên đã có được một thân hình lý tưởng của nam giới. Nước da không bị cháy nắng, vóc dáng cao, vai rộng, hai bắp tay không quá vạm vỡ nhưng rất săn chắc, xương quai xanh hiện lên rất đẹp mắt, vùng ngực cùng với cơ bụng sáu múi kia đủ khiến cho bao nhiêu nữ nhân chết mê chết mệt. Nhưng người đang đứng trước mặt cậu là nam nhân. Dương Thế Thành mải nhìn cơ thể cậu, trong lòng rất hớn hở nhưng vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc quá trớn, chỉ thoáng nhếch miệng một cái rồi thôi.

Không khí trong phòng cứ im ắng như vậy đến khi Dương Thế Thành lên tiếng hỏi:”Cậu không cảm thấy xấu hổ sao?”

Lâm Chi Mạn bình tĩnh đáp lại:”Tôi đâu phải nữ nhân mà cảm thấy xấu hổ chứ.”

Dương Thế Thành không đáp tiếp tục nhìn xuống nửa thân bên dưới của cậu. Hai chân thon dài cân xứng nhau cùng với côn thịt màu đổ sậm nằm yên giữa háng của Lâm Chi Mạn.

16,5 cm! Anh nhớ tới số liệu theo báo cáo của Lâm Chi Mạn, khi tận mắt thấy thì anh khẳng định đúng là kích thước như vậy không sai một ly.

“Lúc nãy quên mất không hỏi số đo ba vòng của cậu. Nhưng bây giờ tôi có thể đoán được đấy.”

Sắc mặt cậu vô cùng khó xử, nhất thời không biết nói lại câu gì.

“115 – 81 – 98.” Dương Thế Thành nhanh nhảu nói rồi bật cười:”Đúng chứ?”

“Ai mà biết được???” Lâm Chi Mạn tức giận đến đỏ mặt, lớn giọng nói.

Rốt cuộc gã này có thể biến thái đến mức nào???

“Đừng vòng vo nữa, muốn làm gì thì làm đi!” Cậu siết chặt hai tay, dứt khoát nói.

“Được rồi! Có vài điều cậu phải biết. Trong ba năm tới cậu phải ở yên trong này chịu sự dạy dỗ của tôi, thế nên khỏi cần phải mặc quần áo nữa. Với cả phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, không được chống đối tôi. Chỉ có vậy thôi, cùng thực hiện tốt nhé!”

Mẹ nó… tốt cái con khỉ!!!

Lâm Chi Mạn nhìn cái vẻ mặt cười nói vui vẻ của Dương Thế Thành đến phát ngán. Nếu là trước kia mà gặp anh khi còn trong quân đội thì cậu cực kì cực kì muốn đấm thẳng một phát vào mặt cho bõ ghét!

“Trả lời tôi!”

“Biết rồi!” Cậu thái độ cọc cằn đáp trả.

Chát! Ngay sau đó một đòn roi vụt trúng mặt của cậu để lại một vết xước dài đỏ ửng ở má phải!

Cuộc đời cậu lúc đánh người cũng nhiều mà khi bị người khác đánh cũng không ít. Cậu đã nếm trải đủ tư vị đau đớn từ những lần đánh khác nhau nên khi ăn một roi này thì mặt cậu lệch sang một bên nhưng cậu kiên quyết cắn chặt răng, tuyệt nhiên không hề kêu một tiếng!

Dương Thế Thành đứng dậy, tay phải cầm cây roi da dài gần hai mét. Đòn roi vừa nãy anh quất không chút lưu tình thế mà cậu lại chẳng kêu than gì. Máu nóng trong anh lại sôi lên sùng sục, anh cảm thấy phấn kích vô cùng!

“‘Đã biết, thưa chủ nhân!’ Cậu phải trả lời tôi như vậy!”

Nói xong, một roi lại vụt qua không khí nhanh như điện lại đánh đúng vào vết roi cũ trên mặt cậu, một ly cũng không lệch!

“Nhắc lại lời tôi!” Anh trầm giọng ra lệnh.

Cậu sắc mặt không biểu tình như cũng nói:”Đã biết, thư chủ nhân!”

Dương Thế Thành không cảm thấy một chút khuất phục từ cậu.

Như vậy… rất tốt!

Anh khóe miệng nhếch lên, cười đến thích thú nói:”Quay lưng lại rồi quỳ xuống!”

Lâm Chi Mạn quay lưng rồi quỳ thẳng xuống theo lời anh.

“Cậu muốn cá cược không?”

“Cá cược?”

“Tôi sẽ đánh cậu 20 roi nếu như cậu không kêu đau thì việc dạy dỗ hôm nay sẽ tới đây thôi.”

“Được!”

“Thêm kính ngữ vào!”

Do dự một lúc cậu đành nói thêm:”C… Chủ nhân!”

“Tốt lắm! Nhưng nếu chỉ cần cậu kêu lên một tiếng thì tôi sẽ nặng tay hơn đấy!”

“Đã biết… thưa chủ nhân…”

Chát! Chát! Chát!

Tiếng roi vang lên liên tục như xé nát cả bầu không khí xung quanh. Thời gian trôi qua, lưng cậu nhanh chóng chằng chịt những vết roi đan chéo nhau. Máu tươi từ vết rách chảy ra trên làn da trắng ngần của cậu trông rất đau đớn. Hiển nhiên Dương Thế Thành sẽ đánh tuyệt đối không nương tay, vậy mà cậu chẳng rên rỉ một tiếng, chỉ há miệng kịch liệt thở dốc.

Mười chín roi đã xong, cậu vẫn giữ nguyên tư thế quỳ thẳng, đầu hơi gục xuống, mồ hôi thấm ướt đẫm khuôn mặt cậu.

Không đạt được mục đích, anh lại nghĩ ra cách tàn nhẫn hơn.

“Đứng thẳng, quay mặt về phía tôi!”

Lần này do lưng cậu bị thương nên động tác của cậu bị chậm lại. Đến khi cậu đứng thẳng trước mặt mình rồi, anh mới vung tay tung ra một đòn cuối cùng.

“AAAAA!!!”

Lâm Chi Mạn thét lên một tiếng thảm tiếng. Không những vậy, cậu đã ngã gục xuống, run rẩy co người lại…

Đôi mắt cậu mở to, con ngươi co rút, cơ thể vẫn không ngừng run.

“Kêu rồi nhé!” Anh cười đểu, lộ ra nét mặt vô cùng xấu xa.

“T… thằng… k… khốn…”

Lâm Chi Mạn tức giận chửi một tiếng. Cậu không nghĩ anh lại giở thủ đoạn đê tiện như vậy. Đòn roi cuối cùng anh mạnh tay quất lên côn thịt giữa hai chân cậu…

Đến cả bộ phận yếu ớt nhất của nam nhân bị đánh không thương tiếc như vậy chắc chắn sẽ rất đau. Đau đến mức khiến cậu không nhúc nhích nổi nữa.

Lâm Chi Mạn nằm nghiêng người hai tay che chắn hạ thể của mình, liếc mắt nhìn, giọng khàn khàn không ngừng mắng người trước mặt:”Đê tiện… Hạ lưu… biến thái…”

Vì cùng là nam nhân nên anh hiểu đòn roi cuối cùng khiến cậu đau đớn mức nào. Nhưng vẫn cười rất tươi:”Thì tôi đâu có nói rõ sẽ đánh vào bộ phận nào đúng không? Mà, cậu dám lên giọng chửi tôi, vậy là chống đối tôi đấy!”

“Tao vẫn chửi đấy… thằng chó… súc vật… cặn bã…”

Dương Thế Thành vỗ tay đôm đốp rồi nói:”Giỏi lắm! Cậu dùng 6 từ để chửi tôi tương ứng với 6 loại hình cụ cậu phải chịu!”

Nói rồi anh đi tới sát bức tường rồi ấn một cái nút trên đó.

Rầm rầm!

Bức tường bỗng dưng chuyển động dữ dội. Chính xác là nó quay ngược 180 độ thì dừng lại. Cậu thấy trên bức tường lúc nãy đã treo đủ các loại dụng cụ tra tấn thì xích sắt, dây thừng, bàn ủi,… nhưng còn có những loại hình cụ khác nữa. Đó là…

Anh lấy ra vài đồ treo trên đó rồi nói:”Ngựa gỗ, dây da, trứng rung, kẹp nhũ, khóa dương vật, thuốc kích dục. Tạm thời dùng 6 loại này!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN