Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn


Chương 28


Edit by Kun & Beta by Nhi

Lâm Tiếu chăm chú nhìn Trịnh Lãng Yến. Cô thở dài, suy nghĩ rồi nói: “Thật đáng tiếc, ông ấy đã hứa nếu mình lên lớp 10 thì sẽ đưa cả nhà đi thủy cung, công viên giải trí và bãi biển. Thế nhưng vẫn không đi được.”

“Nhưng mấy cái này cũng không phải quan trọng cho lắm.” Lâm Tiếu nói đến đây, cô ngừng một chút, lông mày thanh tú nhíu lại, không biết nên bày ra vẻ mặt gì, “Quan trọng là…” Nói đến đây, Lâm Tiếu như nhìn thấy gì mà giật mình mở to mắt, bỗng dưng dừng lại.

Mắt cô chợt mở to, đồng tử co rút, bất ngờ nhìn vào khung cảnh đằng sau Trịnh Lãng Yến, tay vô thức buông xuống.

Trịnh Lãng Yến nhíu mày, quay đầu lại, cậu thấy một gia đình ba người, hai lớn một nhỏ.

Người phụ nữ đội mũ bãi biển, thỉnh thoảng xoay người cười, người đàn ông đứng bên cạnh, dáng người hơi đậm. Tay hai người dắt theo một đứa trẻ đội cái mũ vành to, ăn mặc giống như cao bồi, lơ ngơ đi trên bờ cát, làm hai người kia phụt cười.

Trịnh Lãng Yến từng gặp người phụ nữ này, đây là nữ diễn viên đóng bộ phim truyền hình ăn khách vài năm trước có một loạt vụ bê bối, nghe bảo cô ta làm bồ nhí cho một lão giàu có đã có vợ, sau đó cũng không có tin tức gì nữa. Hắn nhíu mày, nghiêng người che khuất mắt Lâm Tiếu.

Lâu Tiếu rùng mình, lấy lại tinh thần, ngước lên nhìn cậu, mặt trời chiếu xuống mắt làm cô hơi chói.

Cô cắn môi, nhẹ nhàng đẩy tay Trịnh Lãng Yến.

“Mình không sao.” Lâm Tiếu gượng cười, “Đến đây là vì muốn gặp ông ta thôi mà, lúc này trùng hợp gặp mặt.”

Trịnh Lãng Yến đau lòng nhìn cô, một lát mới mở lời.

“Ừ.” Cậu đưa tay chạm lên khóe miệng cô, vuốt nụ cười gượng gạo của cô, “Không muốn cười thì đừng cười. Nếu buồn thì nói đi.”

Ba bóng người bên kia tới ngày càng gần, bé con buông tay ba mẹ nghịch ngợm chạy lung tung trên bờ cát. Do còn bé bước chân lại hấp tấp nên trượt chân ngã sấp mặt xuống, đau đến chảy nước mắt.

Nam nhân chạy lên nâng niu bế bé con dậy, lời an ủi ngọt ngào như gió thoảng bay vào tai Lâm Tiếu cùng Trịnh Lãng Yến.

“Lượng Lượng ngoan, ba ba thổi cái là hết đau này, hết đau này…”

Lâm Tiếu hít một hơi, cảm giác tay Trịnh Lãng Yến đang vịn vào tay cô, thanh âm trầm thấp nhẹ an ủi lòng người: “Lâm Tiếu để tôi nói cho cậu một bí mật.”

Lâm Tiếu nghi hoặc nhìn cậu. Trịnh Lãng Yến nhẹ nhàng bỏ tay cậu ra khỏi vai cô, quay người cô đứng đối mặt với đôi cha con kia, nói: “Thật ra cả cái đảo này là của nhà họ Trịnh.”

Lâm Tiếu sững người trừng mắt, khó tin quay đầu nhìn cậu.

Trịnh Lãng Yến nhếch môi, nắm lấy cằm cô quay lại trở về: “Thế nên đừng có mà lo, ở trên đảo của họ Trịnh này, cậu thích thế nào thì thế đó. Tôi bảo kê cho cậu. Hơn nữa,..”

Lâm Tiếu hít sâu, nghe Trịnh Lãng Yến nói tiếp: “Nhà tôi nuôi một con chó Bắc Kinh cũng tên là Lượng Lượng. Cực kỳ đáng ghét.”

Áp lực đè nặng trong lồng ngực bỗng nhiên biến mất, Lâm Tiếu phụt cười.

Người đàn ông đối diện nghe thấy tiếng cười, liếc mắt nhìn, lúc thấy Lâm Tiếu sững người, giật nảy mình.

Bé con không biết sóng ngầm giữa hai người, chạy lon ton về phía trước đụng phải chân Lâm Tiếu, ngước mắt nhìn cô.

Lâm Tiếu thu lại nụ cười, thoáng nhìn cậu bé rồi liếc nhìn người đàn ông đang lúng túng xoa xoa tay, nhẹ giọng nói: “Ba ba, lâu không gặp.”

“Tiếu Tiếu, sao con lại…”

Lâm Tiếu lơ đi bối rối trong mắt gã, nhàm chán đảo mắt, nhìn cậu bé dưới chân tùy ý hỏi: “Nó mấy tuổi rồi?”

Cậu bé ngước mắt nhìn thiếu nữ xinh đẹp mà lạnh lùng, thanh âm non nớt ngoan ngoãn trả lời: “Lượng Lượng bốn tuổi nha.”

Ba mẹ Lâm Tiếu ly hôn được 2 năm, con của ba với người khác đã được 4 tuổi.

Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, đây có thể nói là sự trớ trêu nhất từ khi Lâm Tiếu lớn đến nay.

“À, bốn tuổi cơ lận đấy.” Lâm Tiếu như có điều suy nghĩ mà lặp lại, giọng kéo đến là dài.

Người đàn ông đối diện luống cuống: “Tiếu Tiếu lúc trước, lúc trước ba ba có nỗi khổ riêng.”

Lâm Tiếu nhìn người đàn ông béo tròn khỏe mạnh trước mặt, chịu đựng cảm giác mặt trời đang phơi bày đau khổ của cô, không còn chỗ nào để trốn.

Hốc mắt khô khốc có chút đau nhức, cô thở dài, bỗng nhiên cảm thấy tay ai đang đỡ hông của cô, không mang chút tạp niệm, chỉ cổ vũ cô.

Sao phải sợ.

Lâm Tiếu đứng thẳng, (làm cho) cơ thể mình thật bình tĩnh, “Con đến đây chơi trùng hợp gặp lại. Thấy người vẫn khỏe mạnh là con vui rồi.”

Gã bấm lấy đầu ngón tay, không dám nhìn Lâm Tiếu, miệng hơi mỉm: “Ba khỏe lắm. Con cùng mẹ…”

Lâm Tiếu lập tức nhìn ra chỗ khác, ghét bỏ nhíu mày, cắt ngang gã: “Lúc trước con gọi cho người nhưng người không nghe máy cũng không quay về, con còn tưởng có chuyện gì.”

Cơ thể gã run rẩy, như là rất khát liếm môi dưới chột dạ nhìn một bên: “Khi ấy điện thoại ba để quên trên bãi biển, không tìm thấy nên đã mua mới rồi.”

“Ra vậy à…”

Lâm Tiếu siết chặt ngón tay, mũi hơi ửng hồng, ngẩng đầu: “Nếu đã gặp rồi thì để con nói cho ba biết luôn, con thi đỗ lớp 10 rồi. Mẹ với bác Khổng thấy trường trung học ở thành phố B khá ổn, hơn nữa còn gần nhà nên đã chuyển ra đấy. Thủy cung cùng công viên giải trí cả nhà con cũng đi rồi, nhưng mà bãi biển này…” Lâm Tiếu nói một lèo, có chút hờn dỗi, nhưng mà không biết nói cho ai nghe, “Cũng chỉ bình thường thôi.”

Người phụ nữ đội mũ từ từ nhích lại gần, cách một đoạn. Giận dỗi mà quát “Lão Lâm.”

Không đợi gã nói tiếp, Lâm Tiếu vuốt sợi tóc bị gió thổi bay lên miệng: “Con còn có việc, con đi trước.”

“Tiếu Tiếu!”

Lơ đi người đàn ông đang do dự gọi mình, Lâm Tiếu quay người đi. Trịnh Lãng Yến đặt tay lên hông cô, gần như là đỡ toàn bộ cả người Lâm Tiếu.

Cậu ôm lấy cô, kéo Lâm Tiếu vững vàng đi, cho đến khi Lâm Tiếu không thể chịu được nữa, cả người run rẩy nép sau một tảng đá.

Lâm Tiếu cúi thấp đầu, cả người chỉ biết run, môi nhấp thành một độ cong bi thương.

Trịnh Lãng Yến sững người, nắm lấy tay Lâm Tiếu, trời thì nóng trong khi tay cô lại lạnh ngắt.

Lửa giận trong thâm tâm bùng phát.

Cậu nghiêm mặt lại, kéo Lâm Tiếu đến một cây dù, ấn cô xuống ghế.

“Lâm Tiếu, ở đây chờ tôi.” Trịnh Lãng Yến thu tay đứng thẳng, “Tôi quên đồ ở chỗ kia.”

Lâm Tiếu cố kìm nước mắt, cô nhịn một lát, không dám ngẩng đầu, buồn bực hỏi: “Là cái gì vậy?”

Đáp lại cô là tiếng bước chân vội vã trên bãi cát của thiếu niên.

Lâm Dịch Đức đứng dưới nắng, sững sờ nhìn theo bóng lưng thiếu nữ. Người phụ nữ đội mũ đến gần, hỏi gã vừa nói chuyện với ai.

Lâm Dịch Đức dừng một chút, lắc đầu, nhìn con trai đang chơi đùa bên cạnh: “À, không có gì, là hai người hỏi đường.”

Vừa dứt lời, bên tai như có gió thổi qua, gã vừa ngẩng đầu, đã trúng một quyền vào cằm. Gã đau đớn kêu lên, cả người chật vật ngã trên bãi cát.

Người phụ nữ hoảng sợ, bà ta kéo tay Trịnh Lãng Yến: “Cậu là ai?”

“Có biết đây là đâu không mà dám đánh nhau hả?”

Trịnh Lãng Yến cực kì giận dữ. Ngực cậu phập phồng, nắm chặt tay, nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất, giọng cậu trầm xuống, nghe ra được sự lạnh lẽo đến đáng sợ: “Một đấm này là tôi thay Lâm Tiếu đánh ông. Những việc dơ bẩn mà ông đã làm, đừng tưởng rằng người khác không biết.”

Nói xong, cậu quay sang trừng mắt nhìn người phụ nữ đang la lối om sòm.

Bị sự dữ tợn và khinh bỉ trong ánh nhìn ấy doạ cho ngậm miệng, bà ta sững người trong giây lát, cánh tay theo bản năng mà run rẩy buông xuống.

Trịnh Lãng Yến lúc này mới từ từ cúi người nhìn đứa trẻ bên cạnh bà ta, nắm lấy cổ áo thằng bé, người phụ nữ lập tức hoảng sợ kêu la ầm ĩ.

Nhưng may rằng điều bà ta sợ không xảy ra, chỉ nghe giọng đàn ông trầm thấp, lạnh lẽo tựa đông giá, như một lời cảnh cáo: “Cô gái vừa nói chuyện với ông ta, đúng ra chính là chị gái của mày, nhưng mày và người đàn bà kia mãi mãi không đủ tư cách xuất hiện trong cuộc sống của cô ấy. Nhớ lấy điều này, bởi vì tất cả các người không xứng!”

Lúc Trịnh Lãng Yến trở lại, Lâm Tiếu đang ngồi thần người trên ghế, dưới bóng của chiếc dù, cơ thể ấy gầy gò bé nhỏ đến lạ.

Cô hơi cúi người, hai tay che lấy khuôn mặt, bờ vai mỏng manh thi thoảng lại run lên.

Trịnh Lãng Yến chậm rãi bước tới gần, hơi do dự một chút, rồi cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.

Lâm Tiếu giật mình, vội đưa tay lên lau qua khoé mắt, vừa lau vừa dùng một cái cớ ngớ ngẩn đến khó tin để giải thích: “Vừa xong mới bị hạt cát bay vào mắt.”

“Ừ.”

Cô ngừng lại một chút rồi hỏi: “Cậu đã tìm thấy đồ chưa?”

Trịnh Lãng Yến cúi xuống nhìn Lâm Tiếu, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ, để đầu cô tựa vào ngực mình, giọng cậu trầm thấp, dịu dàng: “Ừ.” Tay cậu vòng ra sau khẽ vuốt ve mái tóc cô, “Tìm thấy rồi.”

Lâm Tiếu không nói gì nữa, đưa tay vân vê vạt áo của Trịnh Lãng Yến, từng giọt lệ ấm nóng trào ra từ khoé mắt, thấm ướt chiếc áo mỏng, dán sát vào làn da chàng thiếu niên.

Cậu nhìn về phía bên kia hòn đảo, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về xoa dịu bờ vai nhỏ bé: “Lâm Tiếu, thực ra tôi vừa mới lừa cậu.”

Lâm Tiếu ngừng một chút, đôi mắt mờ mịt ngước lên nhìn cậu.

Đôi mắt của Trịnh Lãng Yến loé lên ánh sáng, rồi ánh sáng ấy chợt dịu lại: “Hòn đảo này không phải của nhà tôi.”

Lâm Tiếu bất ngờ một chút, cậu khẽ cong môi mỉm cười, đưa ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trong suốt như thủy tinh còn đọng lại trên khoé mắt cô: “Nhưng khu vui chơi và thủy cung thì thật sự là của tôi, cậu có muốn đi chung với tôi không?”

Nước Mỹ.

Trong bệnh viện.

Tiếng chuông điện thoại trong túi Lục Cửu Kiến vang lên.

Anh ta nhanh chóng rút chiếc điện thoại ra, là một kiểu di động đã lỗi thời.

Trong ấy có hai tin nhắn được gửi tới.

Tin nhắn đầu tiên là một bức ảnh chụp phong cảnh hòn đảo Thiên Lâm, sau ấy là một dòng tin nhắn ngắn ngủi.

“Tạm biệt.”

Lục Cửu Kiến nắm chặt điện thoại một hồi lâu, cho đến khi tay anh bắt đầu run rẩy.

Từ phòng bệnh phía sau, một giọng phụ nữ khàn khàn cất tiếng gọi anh.

Lục Cửu Kiến đáp một tiếng, tay cầm điện thoại dừng lại một chút rồi nhanh chóng tắt máy, nhét trở lại vào túi.

Anh dựa mình vào bức tường bệnh viện, khoé mắt không kìm được sự chua xót.

Mùa hè năm ấy, một mình đi trên bãi biển, anh nhặt được chiếc điện thoại cũ kĩ này.

Cũng là ngày may mắn gặp được em!

Bãi biển đảo Thanh Lâm.

Buổi chiều hôm ấy, từ lướt sóng đến thuyền cướp biển, từ vòng quay ngựa gỗ đến đu quay khổng lồ, hai người đều cùng nhau chơi hết. Rồi cùng đến thủy cung ngắm nhìn đại dương thu nhỏ cùng những sinh vật biển và nhiều loài cá đủ sắc màu.

Lâm Tiếu chớp đôi mắt xinh đẹp, cô tiến gần nhìn con sứa đầy màu sắc nhảy lên qua lớp kính. Khuôn mặt mộc mạc mềm mại như được bao phủ bao phủ bởi làn nước trong veo và ánh sáng màu xanh nhạt phản chiếu từ lăng kính thủy cung.

Mắt Trịnh Lãng Yến lúc nào cũng dán sát vào người con gái trước mặt, nhưng lại giả vờ như đang chơi điện thoại. Cuối cùng không nhịn được, hướng điện thoại về phía Lâm Tiếu chụp một bức.

Thời điểm tiếng chụp hình vang lên, cả hai đều bất chợt mà giật mình.

Những ngón tay thanh mảnh của Lâm Tiếu còn chạm lên lớp kính, chớp mắt nhìn Trịnh Lãng Yến tay vẫn còn giơ điện thoại.

Trịnh thiếu gia nhất thời bối rối không biết làm sao, đành chỉ bừa vào bể cá: “Con sứa màu hồng này nhìn đẹp thật.”

“Con sứa màu xanh” cậu vừa chỉ bơi chầm chậm trước mắt hai người.

Lâm Tiếu mím môi, tai cô đỏ ửng, má cũng hơi hồng, quay mặt nhìn về phía khác không nói gì.

Đến đêm, đảo Thanh Lâm có cơn mưa rào đồ xuống, nhưng đi cũng nhanh như lúc nó tới. Không khí mang đầy hơi thở của bùn đất ẩm ướt.

Hai người ngồi trên chuyến xe buýt, ngắm nhìn cảnh dân cư thưa thớt, rồi nhìn những ánh đèn trong căn biệt thự trên đỉnh hòn đảo, hoà vào ánh sáng lung linh của vòng quay khu vui chơi.

Lâm Tiếu tựa vào cửa sổ, gò má cô được đêm đen hoạ thành đường viền nhẹ nhàng.

Gió biển thổi lướt qua, mơn trớn hai má ửng hồng, Lâm Tiếu khẽ khàng khép mắt lại, những suy nghĩ chẳng biết đã lơ lửng tới phương trời nào.

Trịnh Lãng Yến nhìn cô, bỗng nhiên nghĩ rằng, có lẽ Lâm Tiếu cũng đã biết một chút.

Trước đó đã nghĩ đến trong đầu, cô kể cho cậu nghe về cảnh bố mình với người đàn bà kia.

Đoạn Nghị Cách đã điều tra và nói rằng ông ấy đang lừa dối mẹ con cô để che giấu tội lỗi của mình.

Trịnh Lãng Yến có vẻ tập trung, Lâm Tiếu cũng đột nhiên chậm rãi nói: “Ông ấy từng dạy mình không được nói dối, mình thực sự chẳng bao giờ nói dối. Nhưng vì điều gì, ông ấy có thể nói dối mình và mẹ trong nhiều năm như vậy?”

Giọng cô nhàn nhạt, như suy tư, lại mang sự yếu ớt và rối bời chẳng thể che giấu.

Nhìn người con gái mỏng manh ấy, trái tim Trịnh Lãng Yến như bị bóp nghẹt.

Lâm Tiếu chỉnh lại tư thế, ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm ra ngoài biển mênh mông vô định, những ngọn đèn đường cứ lướt nhanh qua ô cửa sổ: “Hôm nay trước khi gặp ông ấy, mình cứ tự nhủ rằng có lẽ ông ấy đang có chuyện hoặc quá bận rộn, vì vậy mới không thể trở về được. Mình chỉ là không muốn tin, rằng trong kí ức của ông ấy, có lẽ mình xuất hiện hay không cũng chẳng quan trọng. Đến thời điểm cần, cũng dễ dàng mà vứt bỏ.”

“Không sao đâu.”

Nhưng hạt mưa tích tụ trên nóc xe, giờ đây chẳng thể chịu được sức nặng mà rơi xuống, tựa như giọt nước mắt của cô gái trẻ đã kìm nén từ lâu.

Trịnh Lãng Yến đưa tay lên, muốn chạm vào những giọt thủy tinh ấy, lại đúng vào lúc Lâm Tiếu quay lại.

Bốn mắt chạm nhau, chiếc xe bỗng lắc mạnh, chẳng biết vấp phải cái gì. Hai người cũng bị lực ấy làm cho chao đảo theo. Trịnh Lãng Yến theo bản năng mà  đưa tay ra rìa cửa sổ như che chắn. Đầu của Lâm Tiếu được đỡ bởi bàn tay dịu dàng ấy.

Trong tư thế chắn cho cô khỏi va đập, cậu ghé sát vào mặt Lâm Tiếu, nửa cánh tay ôm cô vào trong lồng ngực.

Mắt Lâm Tiếu vẫn còn chút đỏ vì khóc. Nhìn cậu, lông mi cô như còn vương chút nước mà lấp lánh chớp mắt khiến không gian chậm lại, đôi mắt lại như ánh lên tia sáng của những vì sao trời đêm nay.

Cô hít một hơi thật sâu, đột nhiên có chút vui vẻ hỏi cậu: “Trịnh Lãng Yến, cậu có ngửi thấy mùi gì không?”

Ở khoảng cách gần thế này, Trịnh Lãng Yến chẳng thể nào rời mắt, chỉ có thể lắng nghe và cảm nhận hơi thở của Lâm Tiếu.

“Hương táo.”

Cậu bắt chước động tác của cô nàng mà cảm nhận, mùi hương ngòn ngọt ấy càng đậm hơn trong không khí. Trịnh Lãng Yến nghiêng đầu hỏi cô: “Muốn ăn à?”

Ánh sáng trong mắt Lâm Tiếu thấp thoáng, cô rời tầm mắt mình khỏi ô cửa sổ. Rồi lắc đầu.

Bao nhiêu áp lực khó chịu đè trên vai Lâm Tiếu từ từ biến mất, khoé môi chợt vô thức kéo lên như đang mỉm cười.

Hợp hoan là một loài hoa kỳ lạ. Nhiều người cảm nhận được hương chuối, và cũng có một số người, nhận ra mùi táo.

Trước kia, người đàn ông ấy vẫn thường bỏ qua để uốn nắn cô.

Thật may mắn, Trịnh Lãng Yến ở bên cô, luôn cùng cảm nhận với cô.

“Trịnh Lãng Yến.” Giọng Lâm Tiếu nhẹ nhàng, như thả trôi từng chữ trong làn gió đêm.

Đôi mắt của Trịnh Lãng Yến cứ dõi theo những ngọn tóc và cả khóe môi đang cất tiếng, chẳng thể khiến mình dời mắt.

Lâm Tiếu bất ngờ quay lại nhìn cậu, nghiêm túc hỏi: “Cậu có thích mình không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN