Mệnh Hoàng Hậu
Chương 2: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Cẩm Nguyên biết, nhà phụ thân ruột nàng không phải người bình thường có thể tới.
Lúc nàng mười ba tuổi, ngoại tổ mẫu không còn, vẫn một mình sống qua ngày, cha nàng phải biết.
Nhưng khi đó, phụ thân nàng không có nhắc tới đón nàng về Ninh Quốc Công phủ, không ai muốn nhận nàng, hiện tại đã qua hai năm, đột nhiên lại tới đón, nàng đã cảm thấy chuyện này không bình thường.
Nếu lúc này nghĩ người khác nhớ đến chút tình thân, sợ là Cố Cẩm Nguyên cũng tự cảm thấy buồn cười.
Nàng biết, nàng tới đây, nhất định là có nguyên nhân, về phần nguyên nhân là gì, cần chính nàng từ từ đi tra xét.
Nàng cũng biết, nơi này không có một người nào có thể tin tưởng, nàng nhất định phải cẩn thận gấp đôi, cẩn thận khắp nơi.
Dĩ nhiên nàng cũng biết, từ khi nàng bước chân vào Ninh Quốc Công phủ, có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn nàng.
Cũng may, khi xưa ngoại tổ mẫu nàng từng chăm sóc Trưởng công chúa An công chúa, lúc tuổi còn trẻ cũng xuất chúng không ai bằng, mà nàng từ nhỏ đã bị ngoại tổ mẫu dạy cầm kỳ thư họa, thi từ văn chương, đều là hạ bút thành văn, không uổng thời gian trước đây, về phần dáng vẻ lễ tiết, nàng bị ngoại tổ mẫu tiêm nhiễm, dĩ nhiên không khiến người khác chê cười.
Nàng bước vào trong cổng, lên kiệu mềm, hạ kiệu liền có mấy phụ nhân đón.
Nhìn một thân hoa phục của phụ thân này, không biết còn cho rằng đây là đương gia chủ mẫu, nhưng Cố Cẩm Nguyên biết thân phận của mình, còn không đáng để cho bất kỳ ai đến đón, xác nhận là phụ nhân quản sự trong phủ, lập tức liền khẽ gật đầu chào hỏi.
Tới đón Cố Cẩm Nguyên là tức phụ của Vương Quý Phương quản gia trong phủ, người khác thường gọi bà là nhà Vương Quý Phương, bà thấy Cố Cẩm Nguyên như vậy, cũng có chút ngoài ý muốn.
Nhìn dung mạo, cũng là hiếm có, nhìn đồ nàng mặc, tuy là có chút giống con nhà nghèo, nhưng cái gật đầu vừa rồi, không nặng không nhẹ, vừa không để cho người ta quá để ý, mà cũng không lỗ mãng, thật ra khiến bà cảm thấy, cô nương này là người biết chừng mực.
Lập tức có ấn tượng tốt với Cố Cẩm Nguyên, tiến lên cười: “Cô nương, ta là người hầu hạ bên cạnh lão phu nhân, nhà Vương Quý Phương, lão phu nhân đang chờ người ở nói đó, người mau qua gặp một chút đi.”
Nói xong, dẫn Cố Cẩm Nguyên tiến vào, đi qua dãy hành lang, lại tới một chỗ, thấy bên ngoài rèm hoa buông xuống có rất nhiều nữ tử đang đứng, nhìn thấy nàng, rối rít tiến lên đón, đỡ nàng vào cửa.
Cố Cẩm Nguyên tiến vào.
Sau khi tiến vào, liền thấy gia cụ trong phòng tinh xảo rất mới mẻ, hoặc là sơn đen mạ vàng, hoặc là sơn khảm xa cừ, bàn được làm từ gỗ tử đàn, nhìn một cái liền biết giá trị không rẻ, mà trên giường nhỏ gần cửa sổ, một đám phụ thân cô nương quây vang một vị lão phu nhân, đầu đeo mũ ngọc, y phục phú quý, thần thái điềm tĩnh.
Vừa nhìn liền biết đây chính là tổ mẫu của nàng lão phu nhân Ninh Quốc Công.
Cố Cẩm Nguyên cúi đầu tiến thẳng lên, mỉm cười cung kính lạy nói: “Tôn nữ Cố Cẩm Nguyên ra mắt tổ mẫu, thỉnh an tổ mẫu.”
Nàng cúi đầu như vậy, cũng là đạt tiêu chuẩn chiêu quốc quý gia, không thể bắt bẻ.
Mọi người xung quanh thấy được, có chút ngoài ý muốn, phải biết vị cô nương này từ nhỏ được sinh ra ở Lũng Tây, nơi lạnh lẽo đất đai cằn cỗi, lại trải qua những ngày ăn không đủ no, mọi người cho rằng là một nha đầu nông thôn không hề có kiến thức, không ngờ trừ y phục trên người có chút mộc mạc, nhưng lễ nghi lại không thể bắt bẻ, tư thái kia giống liễu yếu đào tơ, nhưng nếu nhìn kỹ thì mặt mày xinh đẹp, da thịt tuyết trắng, quốc sắc thiên hương, nhất thời càng thêm kinh ngạc.
Chưa từng nghĩ, một cô nương từ thâm sơn cùng cốc ra ngoài lại có thể như vậy.
Vú gia nha hoàn bên cạnh đều nhìn về phái Cố lão thái thái.
Lão thái thái nheo mắt lại, quan sát Cố Cẩm Nguyên hồi lâu.
Qua thật lâu, vươn tay ra: “Hài tử, tới đây, để cho tổ mẫu nhìn một chút.”
Cố Cẩm Nguyên liền đi qua.
Nàng ở Lũng Tây từng cứu một người thọt, người thọt này không có sở trường gì, lại biết xem tướng, nàng liền đi theo người thọt học xem tướng, hôm nay nhìn một chút, tổ mẫu này cũng là một người hiền lành.
Nàng đi tới nơi xa lạ này, căn bản không có một người tri kỷ, nếu có thể được tổ mẫu yêu thương, cũng coi như tìm được một chỗ dựa cho mình.
Nàng vội vàng đi tới, nhu thuận mặc cho lão thái thái quan sát.
Lão thái thái nhìn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!