Hồi Tâm Chưởn - Chương 10: Thi triển võ công
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Hồi Tâm Chưởn


Chương 10: Thi triển võ công


Dương Tôn Bảo cùng Lý Lâm đi được mấy chục dặm. Gã thấy Lý Lâm đã bị nội thương không đi nhanh được nên bảo:

– Lý Chưởng môn không được khỏe lắm, hãy đi từ từ cũng được, để tại hạ chạy tới trước xem thế nào.

Lý Lâm gật đầu. Lão cũng quá mệt mỏi rồi nên tạm nghỉ ở một nơi kín đáo để dưỡng thần, còn Dương Tôn Bảo gia tăng cước lực phóng như bay về phía
núi Tung Sơn.

Quả nhiên từ đằng xa, Dương Tôn Bảo đã thấy nơi ở
của phái Tung Sơn đông nghẹt những người. Gã giật mình khi nhìn thấy đám đông bao vây núi Tung Sơn toàn là môn đồ của phái Hoa Sơn. Lý Lâm đã
nói đúng, bọn Huyết Hồn Bang đã đóng giả môn đồ Hoa Sơn để đến đây gây
sự, bởi vì đứng đầu bọn chúng là một lão già trông giống Lý Lâm y hệt.

Gã nghe thấy Lý Lâm giả cất lên giọng sang sảng nói lớn, dường như muốn khoe với đối phương nội lực của mình:

– Các ngươi hãy mau mau gọi Từ Chưởng môn ra đây cho lão phu gặp mặt!

Giọng lão vang đi thật xa, trung khí đầy rẫy.

Một đệ tử của phái Tung Sơn cung kính nói với lão:

– Chẳng hay tiền bối có việc chi dạy bảo, xin nói cho đệ tử biết để còn vào bẩm sư phụ.

– Cái môn phái này phức tạp quá. Ngươi cứ vào bẩm có Lý Lâm, Chưởng môn phái Hoa Sơn đến đây là được rồi.

Gã đệ tử thụt vào. Một lúc lâu sau, gã bước ra nói:

– Xin mời một mình Lý Chưởng môn vào? Xin Chưởng môn thứ lỗi, sư phụ có dặn …

– Các người rườm rà quá, ta không vào. Nếu sư phụ ngươi không ló mặt ra thì hãy coi đây.

Lão vung song chưởng đánh xuống đất. Cát bụi bay mù mịt, một cái lỗ sâu hoắm hiện ra như đã được đào lên vậy.

Gã đệ tử xanh mặt chạy vào. Một lát, Từ Dần Sinh bước ra, ung dung đĩnh đạc. Lão nói to:

– Chẳng hay có việc gì mà Lý Chưởng môn lại ra oai trước mặt tệ phái thế này?

Lý Lâm giả không nói năng gì, bất ngờ phóng chưởng nhằm Từ Dần Sinh đánh
tới. Bị đối phương ra tay bất ngờ, Từ Dần Sinh chỉ kịp vận khí hộ thân
rồi giơ người ra chịu trận.

Lão đã chuẩn bị sẵn là không bị nội
thương thì cũng khó mà toàn mạng vì chưởng lực của đối phương vô cùng
hùng hậu. Song lão đợi mãi mà chẳng thấy gì, chưởng lực của Lý Lâm giả
như vào biển cả mất tăm.

Lý Lâm giả cũng hết sức kinh ngạc. Lão
đã chủ ý ra tay bất ngờ để hạ thủ một cách chóng vánh. Với chưởng lực
của lão thì dù Từ Chưởng môn có nội lực cao thâm đến đâu cũng nát vụn
như cám. Lão ngạc nhiên đờ người ra không hiểu ra làm sao cả. Rồi mỉm
cười xảo quyệt.

– Tại hạ có mắt cũng như mù, tuyệt kỹ của phái Tung Sơn quả danh bất hư truyền.

Từ Dần Sinh thoát chết, gã vừa mừng vừa sợ khi thấy nội lực của đối phương vô cùng ghê gớm. Lão tức giận nói:

– Các hạ từ xưa với phái Tung Sơn ta vẫn có mối giao hảo, sao lại dùng thủ đoạn đánh lén.

– Ta không cần phải nói nhiều lời, ta đến để lấy mạng ngươi đây. Môn đồ phái Tung Sơn của ngươi vô cớ giết hại người của ta…

“Đừng có nói bậy”. Từ Dần Sinh quát lớn. “Nếu đúng thế, sao không có quần
hùng chứng kiến?” – Việc gì phải có ai chứng kiến, chính mắt ta nhìn
thấy …

– Sao ngươi không triệu tập quần hùng để giải quyết. Việc của giới võ lâm là việc chung!

– Không cần, việc đó rồi sẽ rõ. Đây là việc riêng của hai môn phái. Ta muốn tự giải quyết lấy.

“Ngươi muốn đe dọa ta chăng?” Từ Dần Sinh hỏi.

Lý Lâm giả không trả lời. Lão vẫy tay một cái, mấy chục tên đại hán gươm tuốt trần đứng bao vây xung quanh. Lý Lâm giả nói:

– Nếu ngươi biết điều, hãy tự nộp mình, đừng để ta phải ra tay.

Bên trong, mấy chục hảo thủ phái Tung Sơn cũng chạy ùa ra, vũ khí lăm lăm trong tay.

Tình thế thật căng thẳng.

Dương Tôn Bảo đứng ngoài hồi nãy đã ngầm phóng chưởng hỗ trợ cho Từ Dần Sinh, bây giờ thấy tình hình có phần bất lợi cho phái Tung Sơn, gã bèn nhảy
vọt ra đứng ngay bên cạnh Từ Dần Sinh nhẹ nhàng không một tiếng động.

Quần hùng vô cùng kinh ngạc thấy một gã thiếu niên bất ngờ xuất hiện, thân
pháp như một con én liệng thì trố mắt ra. Từ Dần Sinh đã nhận ra là
Dương Tôn Bảo, người đã ra tay hỗ trợ cho Viên Giác đại sư lần trước.
Lão trong lòng vui mừng vì biết gã thiếu niên này lợi hại vô cùng. Lão
nói:

– Xin chào tiểu huynh. Có tiểu huynh hỗ trợ, lão phu không còn lo gì nữa.

Dương Tôn Bảo nói lớn:

– Đây là một âm mưu của bọn Huyết Hồn Bang. Tại hạ vừa gặp Lý Chưởng môn xong.

Bên phái Hoa Sơn cũng diễn ra sự việc như thế này. Lão này là Lý Lâm giả mạo, chút nữa các vị sẽ thấy …

Lý Lâm giả nghe vậy cười nhạt:

– Thằng bé con này ở đâu đến đây hỗn láo, chắc là số ngươi đã tận rồi.

Lão quay sang nói với một tên đứng bên cạnh:

– Ngươi thu thập nó đi, đừng để ta phải ra tay.

Gã kia lập tức rút gươm ra. Gã vung gươm lên, chém chênh chếch ngang vai
Dương Tôn Bảo theo thế Thiên Long Trảm Kiếm. Dương Tôn Bảo muốn cho gã
biết thế nào là lợi hại, gã đợi kiếm của đối phương gần tới mới rút gươm ra sử chiêu Kiếm Bích Lưu Thủy (nước trôi qua cầu) đưa nhẹ một cái.

Lưỡi gươm của Dương Tôn Bảo sắc bén đến mức tiện lưỡi gươm của gã kia đến tận cán.

Dương Tôn Bảo lại tụ kình vào thanh kiếm nên sức mạnh thật là khủng khiếp.
Đường đi ngọt đến nỗi gươm đã bị gãy rồi mà gã đại hán cũng không biết.
Gã thấy Dương Tôn Bảo đỡ được liền xoay gươm biến thành chiêu Kim Ô Nhập Động (quạ vàng vào hang) đâm vào bụng Dương Tôn Bảo. Gã bỗng thấy thanh gươm nhẹ hẫng đi, giật mình ngó lên mới biết lưỡi gươm chỉ còn cái cán. Gã định rụt tay về nhưng không kịp, Dương Tôn Bảo còn nhanh hơn gã
nhiều.

Gã chụm năm đầu ngón tay lại theo thủ pháp Ngũ Long Trảo
sử chiêu thứ nhất trong Liên Hoa bí lục là Nhạm Thượng Vô Tam bóp vào bả vai của gã.

Đại hán chỉ kịp rú lên một tiếng, rồi toàn thân như bị điện giật ngã ngửa người xuống đất.

Lý Lâm giả thấy gã thiếu niên mặt còn hơi sữa, chỉ hai chiêu đã đánh gục
một thủ hạ mình thì ngạc nhiên. Gã thận trọng đến trước mặt Dương Tôn
Bảo, rồi bất ngờ ra chiêu Lưỡng Long Tranh Châu, tay trái của lão đưa
xuống dưới, làm như chộp vào phần hạ của Dương Tôn Bảo, tay hữu xòe ra
như móc câu chụp vào mặt. Thế đánh thật là hiểm ác, gã vận kình lực vào
cánh tay xương cốt nghe kêu răng rắc.

Dương Tôn Bảo sử dụng tuyệt kỹ Tá Lực Đả Lực, chộp vào tay phải của gã kéo giật về phía sau, thế võ này hết sức đơn giản, gã sử dụng ngay lực đánh của đối phương nên trông rất nhẹ nhàng chẳng mất chút sức lực nào cả. Lý Lâm giả trở mình, gã
xoay cổ tay một vòng để tránh cú chộp đó, song không kịp. Dương Tôn Bảo
đã dùng Đại Cầm Nã Thủ của lão nhân Vương Ngô Y truyền thụ cho để đấu
với Hoàng Cực lão nhân ra sử dụng. Lập tức cổ tay của gã đã bị nắm chặt
cứng như bị một gọng kìm kẹp chặt. Gã cố vận kình để phản kích, song cổ
tay đau nhức không sao chịu nổi.

Dương Tôn Bảo thi triển tuyệt
học, chỉ có một chiêu đã thủ thắng ngay, khiến mấy chục đại hán không
dám nhúc nhích nhảy vào giải cứu. Thật là quá sức tiên liệu của mọi
người.

Dương Tôn Bảo hỏi gã Lý Lâm giả:

– Ngươi là ai, có phải là bọn Huyết Hồn Bang không?

Gã ấp úng không trả lời. Dương Tôn Bảo nhấn thêm một thành công lực nữa. Gã đau đớn kêu rú lên thê thảm vô cùng. Gã lắp bắp nói:

– Xin thiếu hiệp đừng bóp nữa, lão phu xin nói.

Dương Tôn Bảo nới lỏng năm đầu ngón tay, lập tức lão thấy dễ chịu liền. Lão nói:

– Lão phu đúng không phải là Lý Lâm mà là Tổng Đàn chủ trong Huyết Hồn Bang.

– Hãy nói cho ta biết, bọn các ngươi đang có âm mưu gì? Nói mau.

– Đại Giáo chủ muốn thôn tính quần hùng để làm Minh chủ võ lâm, nên sắp tới sẽ triệu tập các cao thủ các môn phái để ra oai …

– Đại Giáo chủ ngươi tên thật là gì? Lão hay ở đâu?

– Quả thật tại hạ không biết … nếu thiếu hiệp muốn thì chỉ ít bữa nữa
thôi, Đại Giáo chủ sẽ xuất hiện để tranh tài. Võ công thiếu hiệp tuy cao nhưng … nhưng không địch nổi đâu!

Từ Dần Sinh đứng nghe cuộc
chuyện ấy mà lòng lão bỗng tràn đầy cảm xúc. Thật là một hình ảnh hi
hữu, một gã thiếu niên chỉ trong một chiêu đã khống chế được một cao thủ cỡ như lão, xung quanh mấy chục đại hán đứng im không dám động thủ thì
quả thật là phi thường. Lão vốn là người thẳng tính nên rất khâm phục võ công của chàng trai trẻ này. Lão nghĩ thầm, nếu phải có một Minh chủ võ lâm thì ngoài chàng trai này thì còn có ai vào đây nữa.

Lão đang suy nghĩ thì bỗng “vèo, vèo, vèo”, ba mũi ám tiễn từ xa bay vọt tới nhanh không thể tả, nhằm Dương Tôn Bảo bay tới.

Mặc dù Dương Tôn Bảo đang nói với lão già, song thính lực vẫn nhạy bén vô
cùng, chỉ thấy gã phẩy tay một cái, ba mũi ám tiễn đã bay ngược trở lại
nơi xuất phát. Một tràng cười nổi lên, rồi có thanh âm một nữ nhân nói:

– Hay cho tên tiểu tử, mới có một thời gian ngắn mà võ công của ngươi đã tiến đến vậy sao?

Thanh âm vừa dứt, một bóng người mặc đồ đen đã xuất hiện. Lý Lâm giả vừa trông thấy nữ nhân đó đã run như cầy sấy, gã lắp bắp:

– Bẩm lạy … Giáo chủ … thuộc hạ thật đáng tội chết.

Quả nhiên nữ nhân vừa xuất hiện là Lý Quế Anh. Mụ mỉm cười:

– Ngươi không địch được gã là phải. Thủ pháp vừa rồi ta coi gã sử dụng đã biết rõ mức độ võ công của gã như thế nào.

Lý Quế Anh quay sang nói với Dương Tôn Bảo:

– Bây giờ ta đã biết rõ ngươi là ai rồi. Có đúng ngươi là Dương Tôn Bảo không?

– Tại hạ đúng là Dương Tôn Bảo đây. Là người mang một mối thù với Đại Giáo chủ của các người …

“Ha … ha …” Lý Quế Anh cười lớn. “Ngươi đã biết hết rồi sao? Thế thì
ngay tận số của ngươi đã đến rồi đấy? Ai đã truyền thụ võ công cho ngươi trong thời gian vừa qua vậy?

Ngươi tưởng như thế là đủ làm đối
thủ của ta chăng?” – Ta với phu nhân vốn không thù oán gì, nên không hề
có ý định quyết đấu. Ta chỉ cần gặp Đại Giáo chủ của phu nhân thôi.

– Ngươi nằm mơ hay sao mà lại nói đến chuyện ấy! Ngươi phải hỏi ta có chịu tha chết cho ngươi hay không đã chứ?

– Phu nhân lúc này không thể dọa dẫm tại hạ như trước nữa đâu!

– Ngươi thật là to gan! Dám ăn nói xấc xược với ta. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại.

Lý Quế Anh dứt lời mụ xông vào, người hơi thấp xuống. Chưởng tâm tay trái
đánh từ dưới lên trên. Hữu trảo từ trên ấn mạnh xuống, đó là thế Mãnh Hổ Phục Địa. Thế này vô cùng uy mãnh gồm có công và thủ rất là lợi hại,
kình lực rít lên veo véo. Võ công của Lý Quế Anh cao thâm vô cùng nên
tuy cùng một chiêu thức, song vào tay mụ sử dụng, uy lực không phải tầm
thường.

Dương Tôn Bảo biết thế nên gã cũng cẩn thận chân trái
bước lên một bước, gã dùng thế thứ sáu trong Liên Hoa bí lục tức Bán
Nhập Bình Xa để hóa giải. Lý Quế Anh thấy đối phương không thủ mà lại
công thì kinh hãi. Mụ xoay người dùng cườm tay vận kình vào làm cương
đao chặt ngang vào người Dương Tôn Bảo, đó là chiêu Hồi Đầu Hổ Vĩ (cọp
quay đầu quất đuôi).

Dương Tôn Bảo không hề bối rối. Gã đã luyện
đến mức tinh thâm các chiêu thức trong Liên Hoa bí lục nên hiểu rất rõ
dụng ý của đối phương. Gã liền sử chiêu Thoát Y Điên Tửu (cởi áo mua
rượu) hai ngón tay đánh vào huyệt Đại Trùy ở đốt sống cổ.

Võ công của Liên Hoa bí lục kỳ ảo ở chỗ khi công đã là thủ, thành ra đối
phương, lúc nào cũng chống đỡ. Lý Quế Anh biết rằng trúng đòn này cổ sẽ
bị gãy ngay tức khắc. Mụ không dám phản đòn mà dùng thế Phong Phiêu Bạch Lãng (gió bay trên sóng) để đỡ. Đương nhiên mụ đã mất thế thượng phong.

Dương Tôn Bảo biến chỉ thành trảo, gã dùng Đại Cầm Nã thủ pháp chụp vào người Lý Quế Anh.

Lý Quế Anh hoang mang tột độ. Gã này trước đây không lâu là đệ tử của Mỹ
Hoa Nương không chống nổi mụ được ba chục chiêu, mà sao võ công gã lại
biến ảo khôn lường.

Mụ thấy năm ngón tay gã như vuốt chim ưng nắm vào cổ tay mình thì sợ hãi khôn tả. Cũng may mụ là đại cao thủ trên
chốn giang hồ nên cũng có nhiều tuyệt kỹ. Mụ sử dụng thủ pháp Xúc Cốt
Công thu nhỏ tay lại nên thoát được cú chộp ấy.

Hai người qua lại hơn năm chục chiêu, Lý Quế Anh càng lúc càng yếu thế thấy rõ. Mụ chỉ có thể chống đỡ một cách vất vả chứ không sao phản kích được lấy một đòn.
Dương Tôn Bảo càng đánh, nội lực càng sung mãn. Bí quyết nội công trong
Liên Hoa bí lục đã phát huy được hết toàn bộ kình lực mà gã đã thu nạp
được lúc uống Hồi Tâm Đơn và ăn thịt loại ếch cực độc. Còn Lý Quế Anh
hơi thở dồn dập, hiển nhiên mụ đã tổn hao nội lực khá nhiều.

Từ
Dần Sinh cứ đứng quan sát mà từ hết ngạc nhiên này lại đến ngạc nhiên
khác. Võ công của Dương Tôn Bảo dùng cũng giống như các thế võ của các
môn phái, mà sao mà nó lại đầy uy lực đến thế. Lão đâu có biết được rằng đó là công lao nghiền ngẫm mấy chục năm của Từ Minh Đạo chân nhân đúc
kết ra trong Liên Hoa bí lục. Cái chân lý tuyệt đối “lấy công làm thủ”
thật là tuyệt vời. Lão thấy Lý Quế Anh võ công khét tiếng mà lúc này chỉ loay hoay đỡ gạt cũng còn khó khăn, thì làm sao tấn công cho được.

Phải công nhận rằng nếu không phải là Lý Quế Anh mà là một cao thủ khác, hẳn đã bị Dương Tôn Bảo khống chế từ lâu rồi.

Lý Quế Anh gượng chống cự thêm hai chục chiêu nữa, mụ bất ngờ nhảy ra
ngoài vòng chiến rồi phóng ám khí ra. Lý Quế Anh là đệ nhất về dùng độc
và ám khí, nên thủ pháp vô cùng lợi hại. Dương Tôn Bảo không chút e sợ.
Gã đã có Đại Cầm Nã Thủ nên chỉ quơ một cái đã kẹp được bốn năm mũi phi
tiêu trong ngón tay.

Nguyên mấy mũi ám tiễn này vô cùng nhỏ bé,
chỉ bằng sợi lông rận mà Dương Tôn Bảo cũng tóm được thì thủ pháp của gã không ai sánh kịp. Lý Quế Anh lại liên tiếp phóng thêm mấy chục mũi ám
tiễn nữa. Lần này một số nhằm vào Dương Tôn Bảo, một số thì bay về phía
Từ Dần Sinh và quần hùng. Dương Tôn Bảo biết không thể bắt kịp được nên
phóng một chưởng. Tất cả mấy chục mũi ám tiễn như đụng vào bức tường đá
rớt hết xuống đất.

Lý Quế Anh tức giận không sao tả xiết, mụ hét lớn:

– Dương Tôn Bảo, coi chưởng của ta đây.

Mụ vận hết kình lực vào hai tay đẩy ra. Đây là một tuyệt kỹ cuối cùng của
Lý Quế Anh có tên gọi là Ngũ Lôi Thần Chưởng. Chưởng phong phát ra có
tiếng động ầm ì như sấm.

Dương Tôn Bảo biết chưởng lực của Lý Quế Anh không phải tầm thường. Từ lòng bàn tay một màu đỏ tía xuất hiện, gã phát động bốn thành công lực đẩy chưởng ra.

Bọn thủ hạ Huyết Hồn Bang mừng thầm. Chúng thấy Giáo chủ đã sử dụng Ngũ Lôi Thần Chưởng thì
chắc mẫm phen này Dương Tôn Bảo không tan xác thì cũng thảm bại, nên
đứng ngoài reo hò ầm ĩ.

Hai luồng chưởng lực dương cương đã gặp
nhau phát ra một tiếng nổ kinh hồn như sét đánh. Dương Tôn Bảo vẫn đứng
yên chỗ cũ, còn Lý Quế Anh bị thối lui về phía sau hơn chục bước mới
gượng đứng lại được. Mặt Lý Quế Anh tái xanh, trên mép một dòng máu đỏ
chảy ra.

Mụ đứng sững lại như trời trồng, căm hận khôn tả. Lý Quế Anh run giọng nói:

– Ngươi … ngươi đã luyện được Hồi Tâm Chưởng rồi ư?

Quần hùng nghe ba chữ Hồi Tâm Chưởng thảy đều chấn động. Từ Dần Sinh cũng
vậy, lão chỉ nghe chứ chưa bao giờ được thấy. Lần này, được mục kích uy
lực của nó, lão mới biết đó là một công phu võ học thượng thừa.

Lý Quế Anh hú lên một tiếng, rồi tất cả các cao thủ Huyết Hồn Bang quay người phóng đi mất dạng.

Lúc ấy, Từ Dần Sinh mới đến trước mặt Dương Tôn Bảo cung kính nói:

– Hôm nay, bổn phái nhờ thiếu hiệp mà tai qua nạn khỏi. Lão phu xin có lời đa tạ.

Dương Tôn Bảo toan nói thì lão đã tiếp:

– Lão phu vô cùng sung sướng thấy thiếu hiệp võ công thật là cao thâm,
lại luyện thành công Hồi Tâm Chưởng thì thật là sự may mắn cho giới võ
lâm lắm vậy. Hiện nay, giang hồ đang điên đảo vì âm mưu độc chiếm võ
lâm, áp chế quần hùng của bọn Huyết Hồn Bang.

Các cao thủ nhiều môn phái đã bị giết hại khá nhiều, nên ưu thế đã nghiêng về bọn chúng.

Giáo chủ của Huyết Hồn Bang võ công siêu tuyệt lại thêm lão Đại Giáo chủ tàn ác và công phu thì không sao hiểu được. Sắp tới, có thể bọn chúng triệu tập quần hùng để tỷ thí võ công tranh ngôi bá chủ. Lão phu muốn thiếu
hiệp cùng tham gia với quần hùng. Việc này nếu thiếu hiệp đồng ý thì may mắn cho giới võ lâm lắm.

Dương Tôn Bảo vội vàng thi lễ rồi nói:

– Tại hạ chẳng muốn tranh đua hơn kém làm chi, song vì lão Đại Giáo chủ
Huyết Hồn Bang là kẻ thù của tại hạ, nên nhất định tại hạ sẽ tham dự,
nhưng chỉ trả xong mối thù nhà thì thôi.

– Cái đó cũng là tốt lắm rồi. Bởi vì theo lão phu, võ công của lão Đại Giáo chủ không ai có thể địch nổi, trừ thiếu hiệp ra.

Đúng lúc đó, từ phía xa có hai bóng người vọt tới, khinh công cao tuyệt. Lúc hai bóng người đó lại gần, Dương Tôn Bảo nhận ra là Mỹ Hoa Nương và Lan Nhi. Gã mừng rỡ kêu lên:

– Sư phụ, sao người đi lại nhanh chóng quá vậy? Bên Võ Đang có chuyện gì xảy ra không?

Mỹ Hoa Nương gật đầu thi lễ với Từ Dần Sinh rồi nói:

– Ta sang đến nơi cứ nghĩ ở đó cũng sẽ xảy ra những chuyện rắc rối như ở
hai phái Hoa Sơn và Tung Sơn, song thật là lạ khung cảnh tĩnh mịch như
chưa từng có gì xảy ra cả. Lấy làm ngạc nhiên, ta mới hỏi một gã đệ tử
là Chưởng môn có ở trong động không? Lúc đó, ta chưa biết phái Võ Đang,
Chưởng môn là Vương Gia Thạch đã mất tích từ lâu, rồi sau vụ tỷ đấu ở
Mai Hoa sơn trang, một gã nào đó đã đả bại Văn Thành Hiệp được công nhận là Chưởng môn nhưng đã bỏ đi đâu biệt tích. Sau cùng các đệ tử hiềm
khích không phục nhau, tranh giành chức vụ nên đã xảy ra nhiều lục đục
trong nội bộ. Sau cùng các đệ tử nhất trí với nhau rằng ai lấy được bảo
vật trấn môn của bản phái mà chỉ có Vương Gia Thạch là được quyền giữ
thì sẽ đương nhiên được làm chưởng môn. Cuối cùng, không hiểu sao Văn
Thành Hiệp lại có trong tay báu vật ấy. Thế là gã nghiễm nhiên thay
Vương Gia Thạch lên nắm quyền điều hành môn phái. Những điều đó ta biết
được là vì ta đã khống chế Văn Thành Hiệp và gã còn nói ra một tin tức
thú vị nữa.

Ta kể tiếp lúc ta hỏi gã đệ tử phái Võ Đang ở bên
ngoài, thì gã nhìn ta bằng cặp mắt khinh mạn, khiến Lan Nhi nổi giận. Nó chưa bao giờ gặp một kẻ nào dám xấc láo với ta như thế nên vung quyền
đánh vào ngực gã đến “binh” một cái. Tên kia bị một quyền lập tức thổ ra một búng máu, hoảng sợ chạy tọt vào trong hang cấp báo.

Lan Nhi tính vốn trẻ con nên bảo ta.

– Cứ như má má, nói năng tử tế thì còn lâu mới gặp được cái gã Chưởng môn này. Mình sang đây là hỏi việc chung mà gã còn gây khó dễ. Cứ đánh cho
một trận là thò mặt ra ngay.

– Ngươi hãy còn con nít, không được
lỗ mãng thế. Võ học đâu có phải là chuyện trẻ con, ngươi cứ tưởng má má
của người là vô địch thì có ngày hối không kịp đấy.

Quả nhiên, một lát sau, Văn Thành Hiệp cùng mấy gã đệ tử bước ra, nét mặt vênh váo.

Gã quát to:

– Ngươi là ai mà lại dám cả gan đến đây đả thương môn đồ của bổn phái.

– Ta đến đây là theo yêu cầu của một chưởng môn để báo cho ngươi hay …

– Ta không cần ai báo tin gì hết cả, ngươi đừng có mà ngụy tạo để che giấu tội lỗi vô cớ đánh người …

Trước đây, ta có quen biết Vương Gia Thạch, y có võ công rất cao, mà sao bây giờ lại là gã này. Ta tức giận quát to lên rằng.

– Ngươi là đồ hậu bối sao xứng đáng nói chuyện với ta. Gọi Vương Chưởng môn ra đây?

“Này mụ kia!” Gã xấc xược nói. “Ở đây ta là Chưởng môn, không có Vương Gia
nào hết cả nghe chưa!” Lan Nhi đứng cạnh ta đã bực mình lắm rồi, nó nói
khẽ với ta:

– Má má, để con đánh cho gã này một trận cho gã nhớ đời nhé!

Ta gạt đi rồi hỏi:

– Ngươi mà là Chưởng môn Võ Đang ư? Có gì làm chứng không?

– Mụ là cái quái gì mà ta phải trình mụ nhỉ? Bây giờ mụ nói đi, mụ hay con nhỏ kia đánh môn đồ của ta.

Lúc đó ta đã nổi giận vô cùng, toan ra tay thì Lan Nhi đã bước ra nói:

– Tôi đã đánh người của ông đấy, ông dám làm gì nào?

– Ha ha … con bé này không được dạy dỗ bao giờ nên hỗn quá, để ta dạy bảo cho một chút là ngoan ngay thôi.

Lão nói dứt lời đưa hai quyền thẳng ra theo thế Hồ Điệp Song Phi (hai con bướm bay) đánh tới.

Lan Nhi không tránh né, dùng hai tay đưa lên như mặt trời đang mọc, đó là chiêu Nhật Lệ Trung Thiên.

Văn Thành Hiệp mừng thầm trong bụng.

“Con nha đầu này muốn chết đây, dám cả gan đối chưởng với ta.” Gã vận kình
vào cánh tay, biến thành cương đao chém mạnh xuống, chủ yếu chặt gãy tay Lan Nhi.

“Rắc” một tiếng, Văn Thành Hiệp có cảm giác như xương
cánh tay bị nứt rạn. Gã kinh hoảng vô cùng, không ngờ võ công và nội lực của cô gái này lại kinh hồn như thế. Suýt nữa thì gã nhấc tay lên không nổi. Gã chưa kịp hoàn hồn đã thấy tay tả của Lan Nhi chụp vào bả vai.
Văn Thành Hiệp hốt hoảng nhảy lùi lại phía sau. Gã không dám coi thường
nữa, giở hết sức bình sinh ra giao đấu.

Văn Thành Hiệp cũng là
một hảo thủ có hạng. Lần trước tuy bị thua Dương Tôn Bảo, song gã cũng
làm cho Dương Tôn Bảo bị lúng túng ít nhiều, nên tuy võ công có kém Lan
Nhi một bậc nhưng gã cũng kháng cự quyết liệt. Bọn đệ tử Võ Đang đứng
ngoài dường như có vẻ không ưa thích Văn Thành Hiệp, nên thấy gã mỗi lúc một lao đao lại có vẻ hả dạ. Lan Nhi liên tiếp tấn công gã mười mấy thế liền trong Bạch Long quyền pháp khiến Văn Thành Hiệp mồ hôi toát ra đầm đìa.

Gã cảm thấy nhục nhã vô cùng. Đường đường một chưởng môn
nhân một môn phái lớn mà không đương cư nổi một cô bé thì còn gì là thể
diện nữa. Gã ngầm tính kế để hạ độc thủ. Gã thò tay vào trong áo lấy ra
một viên đạn nhỏ, bên trong chứa một chất kịch độc. Đối phương bị trúng
tức thì chất độc thoát ra chết ngay lập tức. Hành động đó của gã không
thoát được cặp mắt của Mỹ Hoa Nương. Phu nhân dùng phép Truyền Âm Nhập
Mật nói với Lan Nhi.

– Ngươi hãy cẩn thận đấy. Gã sắp dùng ám khí.

Lan Nhi gật đầu, bản thân y cũng nhận rõ hành động lén lút của Văn Thành
Hiệp. Văn Thành Hiệp yên trí mưu mô của gã thành công, gã lợi dụng Lan
Nhi đang mãi tấn công, bất ngờ tay trái đưa ra nhắm mặt Lan Nhi liệng
tới …

Lan Nhi đã phòng bị trước rồi nên khi gã vừa vung tay, cô lập tức phóng chưởng liền.

Trái đạn bị chưởng lực của Lan Nhi đánh bật lại đập vào chính mặt của Văn
Thành Hiệp. Gã không ngờ lại bị phản kích mau lẹ đến thế nên tránh không kịp. Trái đạn bung ra một làn khói màu đen trong lúc Văn Thành Hiệp
chưa phong bế hô hấp, hít luôn phải luồng khói độc ấy. Gã kêu to lên một tiếng hãi hùng ngã bổ nhào về phía trước, mặt mũi xám ngoét lại.

Sự việc xảy ra trong chớp mắt khiến đám đệ tử Võ Đang nghĩ rằng Lan Nhi hạ độc thủ.

Lúc đó ta mới tiến lại gần Văn Thành Hiệp điểm vào vài yếu huyệt của gã. Gã dần dần tỉnh lại, miệng lắp bắp nói:

– Xin phu nhân cứu mạng … tại hạ bị trúng độc rồi.

– Ngươi phải nói cho mọi người ở đây biết là độc thủ ấy là do chính ngươi gây nên.

– Dạ … đúng đúng là như thế …

Ta mới quắc mắt bảo gã:

– Loại độc chất này ta có thể giải được, nhưng ngươi là ai, phải nói cho
thật, vì phái Võ Đang là danh môn chính phái không bao giờ lại sử dụng
những thủ đoạn ám muội như ngươi.

Gã nhăn nhó vì đau đớn. Vì loại độc chất này khi xâm nhập vào cơ thể gây đau đớn như có hàng ngàn con
kiến đốt khắp châu thân. Đấy là ta đã điểm vào mấy yếu huyệt của gã, tạm thời làm chất độc ngưng phát tác, nếu không gã đã chết từ lâu rồi.

Ta quát lên:

– Ngươi có nói mau không? Không nói đừng có trách ta đấy nhé!

Gã thều thào nói:

– Thưa phu nhân, tại hạ đúng là không phải người của phái Võ Đang.

– Ngươi là người của môn phái nào trà trộn vào?

– Tại hạ là … người của Huyết … Hồn … Bang … xin phu nhân cho … tại hạ … thuốc giải.

– Chưa, mi chưa được uống, phải nói tiếp vì sao ngươi lại có bảo vật trấn môn.

Gã nghe nói đến câu hỏi ấy, mắt bỗng trợn ngược lên vì sợ hãi, rồi lắp bắp:

– Tại hạ … vô … tình … nhặt … được …

Lúc đó, Thiết Đại Hùng là một đại đệ tử của Võ Đang bước ra nói.

– Ngươi nói láo, có phải chính ngươi đã ám toán Chưởng môn của ta không, nói mau.

– Võ công … tại hạ … làm sao mà địch lại được Vương lão gia …

– Ta không cần biết điều đó. Vương Gia Thạch hiện ở đâu, hãy nói mau lên …

– Vương lão gia … hiện ở… ở … Thúy Bình Sơn.

– Được ta hãy tạm tin nhà ngươi. Hãy uống viên thuốc này đi.

Gã vồ lấy viên thuốc, rồi chẳng cần biết thật giả, tống ngay vào miệng nuốt chửng.

Một lát sau, khuôn mặt gã hồng hào trở lại. Văn Thành Hiệp luôn miệng rối rít tạ ơn. Ta bảo với Thiết Đại Hùng.

– Ta giao tên này cho các hạ tùy ý xử trí. Để ta lên Thúy Bình Sơn, nếu quả đúng như lời gã nói thì sẽ tha tội cho gã.

Thiết Đại Hùng cúi đầu lạy tạ rồi đưa Văn Thành Hiệp vào. Trước khi từ biệt ta nói với gã.

– Các hạ nên hết sức cẩn thận đề phòng mới được. Hiện thời bọn Huyết Hồn
Bang đang âm mưu thanh toán võ lâm. Sắp tới thế nào cũng có đại hội quần hùng ở Mai Hoa sơn trang để tranh giành ngôi bá chủ. Các hạ nhớ lưu tâm …

Kể xong câu chuyện, mọi người lặng thinh một lát. Dương Tôn Bảo nói:

– Thưa sư phụ, đại hội quần hùng sắp tới, hẳn là lão đại ma đầu sẽ gởi
thiệp đến Xích lão bá và có lẽ nên đến chùa Thiếu Lâm hoạch định kế
hoạch trước, còn tiểu bối lên Thúy Bình Sơn xem tình hình Vương Chưởng
môn thực hư thế nào?

Mỹ Hoa Nương nói:

– Ngươi nói đúng đấy, nhưng ta sợ lên đó có âm mưu gì chăng? Ta để Lan Nhi đi cùng với ngươi. Ngươi tính sao?

Dương Tôn Bảo mừng thầm trong bụng. Trong lòng gã rất muốn điều đó, song chưa dám nói ra, thấy Mỹ Hoa Nương nói, gã liếc nhìn Lan Nhi rồi nói đùa:

– Con đi với Lan cô nương cũng được, chỉ sợ Lan cô nương không nghe lời …

Lan Nhi gườm gã:

– Ngươi phải nghe lời ta mới đúng. Ta là sư tỷ …

– Cô nương là sư tỷ nhưng đây là việc sư phụ giao cho tại hạ, cô nương phải theo …

Mỹ Hoa Nương thấy hai người cãi nhau liền bảo.

– Dương tiểu tử nói đúng đấy! Lan Nhi phải tuân lệnh gã …

Dương Tôn Bảo mỉm cười nói:

– Cô nương thấy chưa, nào tại hạ đi trước, cô nương theo sát nhé!

Gã giở thuật phi hành lao vút đi như một làn khói. Nội lực gã bây giờ vô
cùng thâm hậu nên Lan Nhi đuổi theo gã muốn đứt cả hơi. Cô kêu to.

– Gã tiểu tử hôi thối kia có đi chậm lại một chút không? Ta … ta mệt muốn chết đi được.

Dương Tôn Bảo thích thú mỉm cười. Gã đi chậm lại chờ Lan Nhi đến gần rồi nói đùa:

– Nếu cô nương đi không được thì ta …

Gã bỏ lửng câu nói. Lan Nhi sốt ruột hỏi:

– Thì ngươi làm gì? Nói mau đi.

– Thì tại hạ sẽ … cõng cô nương trên lưng.

Lan Nhi đỏ bừng mặt. Cô giơ tay lên phát một cái thật mạnh vào lưng Dương Tôn Bảo đánh đét một cái rồi nói.

– Ngươi đừng có nham nhỡ, ta mách sư phụ cho …

– Đường đường là sư tỷ mà sao cô nương lại trẻ con thế … Hơn nữa … trước kia tại hạ cũng đã từng …

Gã muốn nói đến vụ Lan Nhi ngã bên dòng suối, gã đã phải bồng cô ta lên bờ. Lan Nhi hiểu ý ngay, cô nói:

– Ta cấm ngươi không được nhắc đến chuyện đó nữa … lần sau …

Dương Tôn Bảo cười xòa:

– Cô nương không thích nhắc đến chuyện đó thì thôi, tại hạ vì … nhớ đến chuyện cũ nên …

Lan Nhi cặp mắt long lanh, cô hỏi:

– Những chuyện đó ngươi nhớ thật sao?

– Làm sao tại hạ quên được những giờ phút cô nương dạy võ công cho tại hạ … Cô nương …

Gã cảm thấy khó nói nên lại thôi.

Lan Nhi bỗng hỏi Dương Tôn Bảo:

– Sau này, nếu ngươi giải quyết xong mối thù thì ngươi sẽ định đi đâu.

“Tại hạ cũng chưa biết nữa.” Dương Tôn Bảo trả lời.

– Ngươi … ngươi … có còn nhớ đến ta nữa không?

“Tại hạ …” Dương Tôn Bảo bỗng trở nên sôi nổi. Giọng gã tha thiết. “Cô
nương, nếu cô nương không đuổi tại hạ đi, thì cô nương đi đâu, tại hạ sẽ ở đó được không?” Lan Nhi thấy hơi bất ngờ khi Dương Tôn Bảo thổ lộ tâm tình. Cô không biết nói sao, nên nói một câu rất vô nghĩa.

– Ta, ta sẽ không đuổi ngươi đâu … ta sợ … ngươi …

“Cô nương sợ gì?” Dương Tôn Bảo liền lộ vẻ sốt ruột.

– Ta sợ ngươi … thay lòng đổi dạ mà thôi.

Dương Tôn Bảo bèn cúi xuống nhặt một cành cây dưới đất bẻ làm đôi rồi nói:

– Nếu Dương Tôn Bảo mà phản bội cô nương thì sẽ chết không có đất mà chôn.

“Ngươi … ngươi làm gì mà phải thề thốt nặng lời như thế …” Lan Nhi sợ hãi
kêu lên, đôi má ửng đỏ. “Ta tin lời ngươi rồi.” Dương Tôn Bảo vui sướng
trong lòng, gã bảo Lan Nhi.

– Cô nương cầm tay tiểu đệ, để tiểu đệ đưa đi cho nhanh.

Lan Nhi đưa bàn tay cho gã nắm lấy. Dương Tôn Bảo đề khí, hai người chạy như bay.

Lan Nhi thấy gió vù vù bên tai mới biết khinh công của Dương Tôn Bảo đã vào loại thượng thặng, ngay cả Mỹ Hoa Nương bây giờ cũng không sánh kịp.
Lòng cô cảm thấy lâng lâng khoái trá vô cùng.

Chẳng bao lâu, hai
người đã tới núi Thúy Bình Sơn. Đây là một dãy núi không cao lắm, nhưng
rất hiểm trở. Nhìn núi non trùng điệp, Dương Tôn Bảo thở dài nói với Lan Nhi.

– Ở đây có hàng trăm quả núi, biết Vương lão gia bị giam giữ ở ngọn nào mà tìm kiếm bây giờ?

Lan Nhi cũng ngớ người ra. Dương Tôn Bảo nói đúng, làm thế nào để tìm được Vương Gia Thạch, mà thời gian thì không còn nhiều …

Bỗng Dương Tôn Bảo chợt nghĩ ra một điều, gã nói:

– Nếu Vương tiền bối quả thật bị giam giữ ở đây, thế nào cũng phải có một tên nào đó canh giữ, có đúng thế không?

“Đúng thế.” Lan Nhi xác nhận. “Nhưng nếu vậy thì sao nào?” – Nếu thế thì gã
cũng phải ăn để mà sống chứ? Có nghĩa là quanh đấy phải có nhiều cây ăn
quả và súc vật sinh sống, mà cô nương coi, khu vực này chẳng có một loại cây ăn quả nào có thể ăn được cả.

Lan Nhi công nhận gã nói có
lý. Hai người đi về phía đông của quả núi, quả nhiên khu vực này cây cối mọc um tùm, trên nhiều cành cây có rất nhiều trái chín đỏ trông rất lạ
mắt.

– Đó, tiểu đệ đoán là Vương lão gia chỉ ở loanh quanh đây thôi, chúng ta cứ chịu khó tìm sẽ thấy.

Hai người đi lên sườn núi quan sát kỹ lưỡng mọi chỗ. Đúng như Dương Tôn Bảo dự đoán, gã phát hiện ra ở đằng xa có bóng người thấp thoáng sau các
tảng đá. Dương Tôn Bảo và Lan Nhi phóng mình đuổi theo, đến một chỗ mỏm
núi nhô ra thì mất hút bóng đen. Đang ngạc nhiên ngó quanh, Dương Tôn
Bảo bỗng thấy có tiếng gió sau lưng. Gã không cần quay lại, đưa tay lên
vòng ra phía sau dùng hai ngón tay kẹp cứng lưỡi gươm của gã đại hán đâm lén từ phía sau. Gã đại hán cố sức rút thanh gươm, song dường như nó đã bị hút chặt vào đá.

Dương Tôn Bảo quay người lại. “Cách” một
tiếng, đầu thanh gươm đã bị hai ngón tay của Dương Tôn Bảo bẻ gãy. Gã
đại hán phía sau kinh hoàng trước kình lực ghê gớm của Dương Tôn Bảo. Gã biết không phải là đối thủ của y nên toan bỏ chạy, song vừa quay mình
đi đã thấy Dương Tôn Bảo đứng ngay trước mặt. Dương Tôn Bảo trầm giọng
nói:

– Các hạ đừng sợ, ta chỉ muốn hỏi các hạ một điều thôi.

– Ta chẳng có gì mà trả lời cho ngươi cả.

Gã vừa trả lời vừa sử chiêu Bách Bộ Xuyên Dương (trăm bước bắn trúng cành
liễu) đánh vào Dương Tôn Bảo. Dương Tôn Bảo thấp người xuống sử chiêu
Song Đề Nhật Nguyệt, rồi biến thành chiêu Mãnh Hổ Thôi Sơn, biến quyền
thành trảo, mười đầu ngón tay như mười cái móc sắt chộp đúng vào bả vai
của gã đại hán. Lập tức gã đại hán rùng mình quỵ xuống tức thì.

Dương Tôn Bảo nói với gã.

– Tại hạ đã nói trước mà các hạ không nghe! Bây giờ hãy trả lời cho ta hay, ngươi ở đây làm gì?

– Ta … ta … chẳng làm gì cả!

– Đừng có quanh co nữa, ngươi hãy nói mau lên, Vương Gia Thạch ở đâu?

Gã nghe ba chữ Vương Gia Thạch thì trợn tròn mắt lên. Gã tiểu tử này đã biết rõ tất cả thì giấu giếm cũng vô ích. Gã nói:

“Để tại hạ nói, để tại hạ nói.” Gã sợ hãi nhìn Dương Tôn Bảo sợ y nổi giận
mà nhấn thêm kình lực. “Hãy để tại hạ dẫn đường cho.” Dương Tôn Bảo
buông tay ra. Gã đại hán như cảm thấy vừa thoát một cực hình. Gã chỉ tay xuống phía dưới tảng đá rồi nói:

– Đằng sau tảng đá này có một lối đi xuống, nhưng ít ai để ý vì cỏ cây rậm rạp che khuất. Ta xin đi trước.

Gã vén cành cây rồi thoăn thoắt bước đi. Lan Nhi và Dương Tôn Bảo theo sau không mấy khó khăn. Đi được một quãng, gã rẽ tay trái, đi thêm chút nữa thấy lộ ra một cái hang rất kín đáo. Gã sợ sệt nói:

– Đây! Vương lão gia ở trong này!

Lan Nhi điểm ngay vào huyệt đạo của gã rồi nói:

– Bọn ta tạm thời phải điểm huyệt ngươi. Sau nửa ngày huyệt đạo sẽ tự giải khai, ngươi đừng có lo sợ gì cả.

Gã đại hán trợn mắt lên rồi ngã phịch xuống đất như một cái xác không hồn. Lan Nhi và Dương Tôn Bảo liền bước vào bên trong.

Trong hang rất tối, song mục quang hai người rất tinh tường nên chỉ một lúc
sau đã nhìn rõ mọi vật. Lan Nhi bỗng kêu lên một tiếng. Phía trong, trên một tảng đá lớn, một người râu ria xồm xoàm, người chỉ còn da bọc
xương, trông như ma quỷ đang nằm không động đậy.

Dương Tôn Bảo thận trọng tiến lại gần bộ xương ấy và kính cẩn hỏi:

– Vãn bối là Dương Tôn Bảo, xin hỏi có phải tiền bối là Vương Gia Thạch hay không?

Gã thấy bộ xương vẫn không nhúc nhích, gã bèn tiến lại gần hơn rồi cung kính hỏi lại lần nữa.

Chợt Dương Tôn Bảo nhìn thấy ngang má của bộ xương có một thanh sắt đâm
xuyên qua đến tận phía bên kia. Thảo nào mà quái nhân không nói được. Gã nhìn bộ xương rồi nói tiếp:

– Xin tiền bối thứ lỗi, để vãn bối rút thanh sắt này ra.

Dương Tôn Bảo vận kình lực vào bàn tay rút mạnh một cái. Thanh sắt được rút
ra ngoài, song không thấy một chút máu nào cả, để lại hai bên má hai lỗ
hổng to tướng.

Lan Nhi thấy cảnh tượng ấy cũng phải rùng mình, cô nói với Dương Tôn Bảo.

– Không ngờ bọn Huyết Hồn Bang lại tàn bạo đến mức độ này? Ta … ta chưa từng thấy như thế bao giờ.

Lúc đó, bộ xương nằm trên tảng đá vẫn không nói được gì. Dương Tôn Bảo thấy đó là một lão già mắt đã hõm sâu, lúc nào cũng nhắm nghiền, hô hấp rất
là yếu. Gã bảo với Lan Nhi.

– Lão gia đã kiệt sức rồi, để tại hạ truyền chân khí cho lão một chút.

Gã đặt bàn tay vào đỉnh đầu lão nhân rồi truyền nội lực thượng thừa vào người lão.

Chừng nửa giờ, lão già bỗng động đậy cặp mắt rồi từ từ mở ra. Lão thều thào thanh âm rất khẽ:

– Các … hạ … là ai?

Dương Tôn Bảo nhắc lại câu hỏi hồi nãy, lão già lại im lặng hồi lâu rồi gật đầu:

– Phải, ta chính là Vương Gia Thạch đây!

– Tại sao tiền bối lại lâm vào tình trạng thê thảm này. Có phải bọn Huyết Hồn Bang không?

Lão già lại gật đầu, Dương Tôn Bảo nói:

– Vãn bối đến để cứu Vuong tiền bối đây. Lát nữa, tại hạ sẽ đưa Vương tiền bối xuống núi.

Vương Gia Thạch lại lắc đầu. Lão khẽ đưa cặp mắt lờ đờ nhìn về phía dưới.
Dương Tôn Bảo nhìn theo ánh mắt của lão mới nhận ra lão đã bị cắt đứt
hết gân chân. Dương Tôn Bảo căm hận kêu lên:

– Bọn Huyết Hồn Bang tàn độc thật. Xin tiền bối yên tâm, tại hạ quyết trả mối thù này!

Lan Nhi thấy Vương Gia Thạch quá yếu ớt, cô lấy trong bọc một hoàn thuốc rồi nói với Dương Tôn Bảo:

– Đây là một loại thuốc có tác dụng bồi bổ sức khỏe, cải tử hoàn sinh tạm thời được, má má đưa cho ta đem theo người. Ngươi hãy cho Vương tiền
bối uống sẽ hồi phục được ngay!

Dương Tôn Bảo cầm viên thuốc, gã
biết Vương Gia Thạch yếu đến mức không nuốt nổi nữa, gã để viên thuốc
kẹp giữa hai ngón tay, dùng nội lực búng vào miệng lão. Viên thuốc chui
tọt ngay xuống bụng.

Chừng uống cạn tuần trà, khuôn mặt Vương Gia Thạch đã thấy có sinh khí. Lão khò khè một vài tiếng rồi bắt đầu lắp bắp nói:

– Ta … Ta … biết gia gia ngươi là Dương Tôn Long trước đây …

“Tiền bối hãy nghỉ một chút đã rồi hãy nói.” Lan Nhi bảo lão.

Vương Gia Thạch lắc đầu. Lão ngừng lại như cố dồn hết tâm lực rồi bỗng nói khá rõ ràng:

– Ta phải nói, nếu không sẽ không kịp mất. Các ngươi tuổi trẻ nên chưa
biết ta, trước đây võ công ta cũng vào bậc thượng thừa, nên khiêm tốn mà nói so với Viên Giác đại sư, cũng khó mà nói ai nhỉnh hơn ai … Rồi
các ngươi sẽ biết tất cả … ta với lão vốn là bạn thâm giao kết nghĩa,
ta nhiều tuổi hơn, lão kêu bằng sư huynh. Thế rồi một hôm!

Vương Gia Thạch cố gắng nhớ lại …

Có lẽ khoảng ba bốn năm trước gì đó, trong lúc ta đang ngồi luyện công thì gã tới.

Ngồi hàn huyên chuyện trò một lúc thì mới ghé tai ta nói nhỏ:

– Sư huynh này, tiểu đệ có một chuyện rất hệ trọng muốn nói riêng với sư
huynh, sư huynh phải hứa chỉ có hai người biết thôi nhé.

– Sao hiền đệ lại nói thế, ta đâu có phải loại người hay ba hoa bép xép đâu?

– Ấy là đệ cũng phòng xa nên nói vậy thôi. Ta ra ngoài nói chuyện.

Ta hiểu ý lão không muốn để cho các môn đồ của ta có thể nghe được. Ta với lão bèn đi vào rừng. Đi một quãng xa, yên chí không có người theo dõi,
gã mới nói:

– Tiểu đệ có chuyện này muốn nói cho sư huynh rõ, sư huynh có bao giờ nghe nói đến Liên Hoa bí lục chưa?

– Pho võ công ấy thì ta còn lạ gì nữa, trong đó có một công phu tối
thượng là Hồi Tâm Chưởng, nhưng nghe đâu hình như không có ai có thể tập được nó thì phải … Hầu hết đều bị tẩu hỏa nhập ma.

– Đấy là người ta đồn đại, còn đã có ai đã được đích mắt trông thấy đâu?

– Đúng thế, nhưng hiền đệ nói vậy là có ý gì?

– Tiểu đệ … tiểu đệ tình cờ đã có trong tay cuốn bí lục ấy!

– Sao, hiền đệ đã có Liên Hoa bí lục thật ư? Mà tại sao nó lại rơi vào
tay hiền đệ. Ta nghe nói hình như nó là của gia đình Dương Tôn Long cơ
mà?

Để đệ nói cho sư huynh nghe. Một lần trên đường trở về, tiểu
đệ bỗng nghe thấy ven đường có tiếng một kẻ nào đó đang rên lên khe khẽ. Tiểu đệ nghĩ có thể một cao thủ bị trúng thương nên rẽ bụi cây vào xem. Quả nhiên một gã trung niên người đầm đìa những máu đang nằm lăn lộn
dưới đất. Gã thấy tiểu đệ liền ra hiệu cho tiểu đệ lại gần rồi nói.

– Ta sắp chết rồi, nên cũng chẳng giữ làm gì nữa. Để nó mất đi thì uổng lắm. Ta tặng lại cho ngươi.

Gã khó nhọc lấy trong mình ra một cuốn sách đã vàng ố đưa cho tiểu đệ rồi
tắt thở tức thì. Tiểu đệ giật mình khi đọc thấy dòng chữ “Liên Hoa bí
lục”, thoạt đầu tiểu đệ nghĩ nên trao trả cho Dương Tôn Long, song mới
đọc vài trang thì bị cuốn hút bởi những bí quyết và chiêu thức kỳ diệu
của nó. Chưa bao giờ tiểu đệ được thấy một môn võ học nào tuyệt vời đến
thế, nên không muốn sở hữu một mình, tiểu đệ muốn sư huynh cùng tập.

Ngươi còn lạ gì, phàm là con nhà võ ai mà chẳng ham mê võ công. Ta cũng không ngoài ham thích ấy! Vì lòng tham ta đã sa vào bẫy của lão. Thật ra bất
cứ môn võ nào nếu luyện được tới chỗ vi diệu thì đều có uy lực kinh
người. Bản thân ta, những chỗ sâu xa của võ học Võ Đang, ta đâu đã thấu
triệt được hết. Ngày xưa Trương Tam Phong sư tổ sáng chế ra Thái Cực
Quyền mà cho đến nay cũng chưa ai hiểu hết những biến ảo của nó, thế mà
nghe đến Liên Hoa bí lục ta đã nảy lòng ham muốn liền. Ta bảo với lão:

– Hiền đệ có mang theo trong người đó không, cho ta coi thử một chút.

Gã ngó dáo dác xung quanh, rồi cẩn thận lấy trong người ra một cuốn sách.
Ta mới đọc có vài trang đã thấy bị cuốn hút liền. Lão lấy cuốn sách lại
rồi nói:

– Tập công phu này cần phải có một chỗ kín đáo mới được. Sư huynh hãy tạm bàn giao lại công việc cho ai đó, rồi theo tiểu đệ …

Lúc đó, ta đã định từ chối. Vì tập một môn võ công khác tức là đã phản bội sư môn.

Hơn nữa, ta lại là Chưởng môn. Nhưng sự cám dỗ thật là ghê gớm. Ta gật đầu đồng ý, rồi hỏi lão:

– Hiền đệ đã nghiên cứu xem có chỗ nào có thể tập luyện được không?

– Có. Tiểu đệ đã để ý rồi. Gần đây có một dãy núi tên gọi Thúy Bình Sơn có nhiều hang động kín đáo, có thể đến đó được …

Ta bèn triệu tập các môn đồ lại, nói là có một việc hệ trọng phải giải
quyết trong một thời gian dài, mọi việc các đệ tử cứ cùng nhau bàn bạc
giải quyết nhưng ta giao cho Thiết Đại Hùng tạm quyền chấp chưởng. Các
đệ tử thấy việc đó có vẻ kỳ lạ, song không ai dám hỏi. Ta theo lão đến
đây! …

Lúc đầu thì chẳng có chuyện gì cả. Lão đọc khẩu quyết
cho ta theo đó mà luyện. Khó nhất là yếu quyết về nội công tâm pháp.
Nguyên phái Võ Đang ta nội công được truyền thụ tùy theo võ công từng
người. Cứ võ công càng cao thì nội công lại tăng tiến rất nhiều. Bây giờ phải tập lại từ đầu theo một phương pháp hoàn toàn khác hẳn nên rất dễ
bị nội thương.

Ta tập được chừng một tháng thì một hôm lão hỏi ta.

– Nói thật với sư huynh, tiểu đệ đã tập trước sư huynh mấy tháng trời,
song vì quá nôn nóng nên tiểu đệ thấy có triệu chứng bị tẩu hỏa nhập ma.

– Sao hiền đệ không nói với ta từ trước, mà ta thì… thấy vẫn bình thường.

– Tại sư huynh không rõ đấy thôi. Tiểu đệ nghe nói, muốn trị được tẩu hỏa nhập ma chỉ có hai cách. Một là luyện Dịch Cân Kinh của phái Thiếu Lâm, hai là phép luyện công của các môn phái chính thống. Tuy công phu của
phái Võ Đang chưa chắc đã chữa được, song nó cũng làm giảm thiểu phần
nào?

– Hiền đệ muốn ta truyền khẩu quyết luyện công của bổn phái?

– Đúng vậy. Sư huynh đã vào bậc võ công thượng thừa, nên công phu có phần khác các đệ tử. Sư huynh …

Ta lấy làm khó nghĩ. Nội công tâm pháp của bổn môn không được phép truyền
cho người ngoài, đó là luật lệ ngàn xưa. Ngay các đệ tử của bổn môn, tùy theo trình độ võ công mà sự truyền thụ cũng khác nhau. Ta suy nghĩ một
lát rồi nói:

– Việc này sư đệ hãy để thư thả một chút. Ta và sư
đệ đều quen biết Không Minh đại sư, hôm nào ta với sư đệ lên chùa Thiếu
Lâm hỏi mượn cuốn Dịch Cân Kinh xem!

– Không được đâu, dù có nể tình lắm thì đại sư cũng chỉ cho ngồi đọc một chút mà thôi, mà như vậy cũng bằng không!

– Ta mà truyền khẩu quyết cho sư đệ thì trái với giới luật, cái đó … cái đó, sư đệ thông cảm cho ta.

Gã lộ vẻ buồn rầu rồi nói:

– Thôi được, nếu sư huynh không chịu thì thôi … tiểu đệ cũng không nài ép.

Ta cứ tưởng như vậy là xong, ai ngờ một hôm trong lúc ta đang ngồi luyện
công, lão bất ngờ hạ độc thủ. Ta đâu có dè chừng điều đó nên bị gã khống chế ngay. Gã rít lên.

– Hà … hà … bây giờ mạng sống của ngươi trong tay ta, ngươi có chịu nói hay không?

Ta biết thì đã muộn rồi. Lòng tức giận khôn tả, ta nói với gã.

– Ta thà chết, chứ không bao giờ chịu nói cho ngươi biết. Ngươi cứ giết ta đi.

– Không, giết ngươi thì quá dễ rồi, song ta sẽ làm cho ngươi đau đớn khổ sở trăm bề.

Gã nói xong là thực hiện ngay ý định đó.

Gã cắt gân tay chân ta, rồi cho đệ tử canh gác, hàng ngày bắt ta uống một
loại thuốc để duy trì mạng sống. Lâu lâu gã lại rạch tay ta lấy máu để
uống nên … nên …

Vương Gia Thạch kể đến đây, lão kiệt sức rồi ngất lịm đi. Dương Tôn Bảo hốt hoảng vội truyền chân khí vào người lão, nhưng vô hiệu. Lan Nhi hỏi gã:

– Chẳng lẽ không còn cách nào cứu được Vương tiền bối hay sao?

Dương Tôn Bảo lắc đầu.

– Vương lão tiền bối đã quá yếu rồi, cũng giống như ngọn đèn hết dầu, dù có truyền công lực cho lão gia cũng vô ích mà thôi.

Hai người ra bên ngoài đào một cái huyệt chôn cất Vương Gia Thạch tử tế. Gã đâu có ngờ Vương Gia Thạch lại bất ngờ chết đi như thế nên không kịp
nói tên kẻ đã hãm hại lão.

Song điều đó bây giờ đối với Dương Tôn Bảo không mấy quan trọng nữa. Gã biết chắc lão già đó chính là tên Đại
Giáo chủ Huyết Hồn Bang, mà sắp tới đây thôi sẽ xuất hiện trước quần
hùng. Gã sẽ mặt đối mặt với lão, lúc đó mọi việc sẽ sáng tỏ.

Chôn cất Vương Gia Thạch xong, Dương Tôn Bảo nói với Lan Nhi:

– Bây giờ có lẽ quần hùng đang ở chùa Thiếu Lâm để hoạch định công việc, ta lên đó bây giờ chứ?

“Thì chúng ta có còn việc gì nữa đâu. Tới đó rồi sẽ hay.” Lan Nhi đồng ý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN