Tiểu Tổ Tông - Chương 23: Đan bì
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Tiểu Tổ Tông


Chương 23: Đan bì


Đĩa thịt bò béo vẫn còn ở trên vỉ nướng, chỗ góc đã bị nướng khét, tờ giấy trải ở bên dưới vỉ nướng cũng hơi cháy sém.

Các cặp tình nhân xung quanh nói chuyện trên trời dưới đất, tiếng cười thỉnh thoảng lọt vào trong tai. Càng làm nổi lên sự yên tĩnh giữa Tống Y và Thời Ẩn Chi.

Tống Y cầm đũa bất động. Thời Ẩn Chi uống một ngụm trà bưởi chanh, khẽ cau mày, đột nhiên nói:

” Vậy có lẽ không được.”

Tim Tống Y lập tức thắt lại, từng chút một chìm xuống.

Đột nhiên, cô nghĩ tới lời nói trước đây của Ngô Ngữ. Quả nhiên, đường tình yêu của những người làm nghệ thuật đều không thuận lợi. Như vậy mới có thể thúc đẩy nghệ thuật tăng lên.

Chẳng lẽ tình yêu của cô còn chưa bắt đầu đã chết non rồi sao??? Huhuhu

Ở đối diện Thời Ẩn Chi vẫn còn đang cau mày, thấy vẻ mặt Tống Y đột nhiên xị xuống, lập tức nâng cao tinh thần cảnh giác.

” Đến mùa đông khẳng định em sẽ không mặc quần áo thu đông. Mùa đông nhiệt độ thấp như vậy, em mà đi ra ngoài nhất định sẽ bị cảm. Nếu như muốn ăn malatang nóng với lẩu thì có thể mua nguyên liệu tự làm ở nhà. Còn nước cam có ga quá lạnh, không cho phép uống.”

Đúng là vào mùa đông, Tống Y – người không mặc quần áo thu đông, muốn phong độ chứ không muốn nhiệt độ:….

” Quần bông quá xấu! Có thể không mặc hay không?”

Tống Y đang thở phào nhẹ nhõm bỗng nghe thấy phải mặc quần áo thu đông, chợt cảm thấy đời người thê lương, vô vọng không thấy được ánh sáng.

Rốt cuộc là ai đã thiết kế ra một đồ vật chống lại con người như vậy!!!!

” Khớp xương đầu gối là khớp xương quan trọng nhất của cơ thể con người, mà bàn chân là con đường lưu thông đến tim. Nếu tuần hoàn máu không thông suốt, rất dễ khiến chân nhiễm lạnh. Đến già còn có khả năng bị thấp khớp.”

Thời Ẩn Chi không trả lời thẳng câu hỏi của Tống Y, ngược lại nhẹ nhàng phổ cập kiến thức. Nhưng ý bên trong là bắt Tống Y mặc quần áo thu đông, không mặc không được.

Quần áo thu đông thật sự rất quan trọng, là thần khí chống lạnh giữ ấm.

Nếu như không mặc, khí lạnh xâm nhập từ bên ngoài vào da thịt, rất dễ khiến cho sức đề kháng của cơ thể giảm xuống, thậm chí còn bị cảm cúm.

” Ừ…”

Tống Y tủi thân ừ một tiếng, thanh âm kéo dài, mặt đầy miễn cưỡng. Oán giận cầm ống hút chọc chọc mấy lát chanh trong cốc trà.

Thời Ẩn Chi lại cắt một miếng bít tết bông tuyết nướng cho Tống Y. Hình dáng miếng thịt đều tròn trịa, ngay ngắn.

Tống Y liềm cầm đũa cắn một miếng.

” Thời Ẩn Chi, tôi nói cho anh biết. Vừa nghĩ đến mùa đông phải mặc quần áo bông cũng đã thấy nóng rồi. Anh đừng tưởng rằng chỉ một miếng thịt nướng thì sẽ không có chuyện gì nữa.”

Thời Ẩn Chi không lên tiếng, tiếp tục kẹp một miếng thịt nướng vào đĩa của Tống Y.

Thịt vẫn đang tiếp tục nướng. Từ trước đến nay cơn giận của Tống Y giống như trí nhớ của cá vàng vậy, thời gian rất ngắn. Giống như trẻ con, một giây trước còn ở trước mặt bạn nói tuyệt giao, không bao giờ gặp lại; một giây tiếp theo đã vui vẻ kéo tay bạn xoay vòng vòng.

Hạnh phúc của Tống Y rất đơn giản, một miếng thịt nướng là đã có thể giải quyết rồi.

Nếu như một miếng thịt nướng không được thì hai miếng, ba miếng, bốn miếng….

Cô bỗng nhiên thấy đồng ý với một đoạn văn ở trên mạng:

Muốn cùng người ta lâu ngày sinh tình, phải chủ động vô cùng. Thông qua các cách để tìm hiểu các phương thức liên lạc.

Bây giờ cô đang làm như vậy nha!!

Muốn cùng Thời Ẩn Chi lâu ngày sinh tình, sau đó trăm năm hạnh phúc, vĩnh viễn không chia cách.

Ăn thịt nướng xong, bụng của Tống Y hơi phồng lên. Lúc đi ra ngoài, gặp một em trai phát tờ rơi. Một tấm quảng cáo đại hạ giá kỉ niệm một năm của siêu thị lập tức bị nhét vào trong tay cô.

Đây là một cơ hội tốt trời ban.

Vừa có thể đi tiêu thực lại vừa có lí do dạo siêu thị với Thời Ẩn Chi.

Tống Y giơ tờ đơn trên tay lên, cười rạng rỡ.

” Thời Ẩn Chi, đi mua sắm với tôi đi.”

Năm phút sau, hai người xuất hiện bên trong một chuỗi siêu thị nổi tiếng.

Quả nhiên là kỉ niệm một năm, nhưng có phải đại hạ giá hay không thì không biết được.

Chỗ nào cũng có thể thấy biểu ngữ tuyên truyền ” Giá cực thấp, chỉ 9 đồng 9″, ” Giảm 20% cho thẻ hội viên”, ” Mua một tặng một”…

Ở cửa có xe đẩy, nhưng cần một tệ tiền xu mới lấy được.

Trên người Tống Y từ trước đến nay không bao giờ mang theo tiền mặt, đều quẹt thẻ. Cho nên muốn dùng xe đẩy cũng không cách nào lấy được. May thay Thời Ẩn Chi có thói quen mang theo tiền mặt, liền lấy cho Tống Y một chiếc xe đẩy nhỏ.

Tống Y có xe đẩy giống như mở công tắc vậy.

Không nói gì khác, một đường vọt tới khu đồ ăn vặt. Dường như mỗi món cô đều lấy để vào xe. Các loại trái cây đông lạnh cũng bỏ vào, sôcôla cũng không thể quên.

” Ăn nhiều đồ ăn vặt như thế không tốt đâu, ảnh hưởng đến sức khỏe.”

Mới đi vào siêu thị chưa đầy 20 phút mà trên xe đẩy đã đầy đồ.

Thời Ẩn Chi cau mày, ghét bỏ nhìn đống đồ ăn vặt trong xe đẩy, đều là đồ vật rác rưởi.

Tống Y đang đắm chìm trong thế giới đồ ăn vặt, không nghe thấy lời anh nói. Lúc cô ở nước ngoài, có thể ở nhà hai, ba tháng không ra ngoài. Trừ vẽ ra chính là ăn đồ ăn vặt sống qua ngày, thỉnh thoảng lại đặt hàng ở bên ngoài.

Vì vậy trong quận Giang Ninh thành phố N, ở khu đồ ăn vặt trong siêu thị nào đó liền xuất hiện một cảnh tượng như này:

Tống Y vui sướng chọn quà vặt ở phía trước, lại vui sướng ném chúng vào trong xe đẩy nhỏ.

Còn phía sau, Thời Ẩn Chi vừa đẩy xe vừa cầm đồ bên trong để lại trên giá.

Đến khi đi dạo xong kho đồ ăn vặt, Tống Y mới hào hứng kiểm tra lại thành quả, cuối cùng cũng thấy cái gì đó sai sai =)))

” Tại sao tôi cảm thấy đồ ăn vặt mình thả vào đều không thấy nữa rồi nhỉ???”

” Không biết. Em còn chưa tính tiền, cũng không thể có người trộm được. Có phải đồ em lấy quá nhiều cho nên quên mất thật ra mình không bỏ vào trong xe không.”

Lấy bàn tay đỡ gọng kính, Thời Ẩn Chi nghiêm túc nói bậy bạ.

Tống Y đối với lời nói của Thời Ẩn Chi từ trước đến nay đều không nghi ngờ, thậm chí cô còn tôn thờ một cách mù quáng. Cô cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy lời này cũng đúng.

” Được rồi! Quên đi. Cũng đã đến khu bánh mì, tôi mua nhiều bánh mì hơn là được rồi!” Tống Y thần kinh thô lại tiếp tục đi chọn bánh mì.

Ngoại trừ ăn nhiều có thể mập thì bánh mì về cơ bản không tồi. Thời Ẩn Chi cuối cùng cũng không có ý định tiếp tục theo sau Tống Y đem đồ cô nhặt để vào chỗ cũ nữa.

Thật ra khi còn bé Tống Y cũng không thích ăn bánh mì. Nhưng ở nước ngoài sống bảy, tám năm, bị thói quen ăn uống của họ làm cô chán ăn, khiến cô đã hoàn toàn yêu bánh mì.

Bánh mì bên trong siêu thị rẻ hơn nhiều so với các tiệm bánh ngọt nổi tiếng bên ngoài. Mười tệ là có thể mua được một bịch bánh mì sữa bò.

Có thể thấy bánh mì trong siêu thị này rất hot. Người chọn mua xung quanh rất đông. Nơi để bánh trứng đã hết, một hộp cũng không còn sót lại.

Tống Y khá nuối tiếc đi đến chỗ khác xem, trùng hợp thấy bánh mì ruốc rong biển Tiểu Bối, và chỉ còn một hộp duy nhất.

Giống như thấy bảo vật, Tống Y chuẩn bị đem một hộp bánh cuối cùng này lấy lên.

Cô mới vừa chạm vào, đột nhiên thấy phía đối diện cũng đưa tới một cánh tay, ngắn ngắn mập mập, phía trên còn có mấy nốt ruồi đen.

” Cô bé, cô có được dạy dỗ hay không? Đồ là tôi thấy trước, sao cô có thể lấy đi!”

Đứng đối diện Tống Y là một bà bác trung niên, vóc người béo phì, mặc áo hoa lộn xộn, quần đen. Bên cạnh bà còn có một đứa con nít, cầm đồ chơi Altman trên tay.

Trúng số độc đắc rồi!!! Không ngờ đi dạo siêu thị cũng gặp phải người phụ nữ đanh đá.

Tống Y phớt lờ bà, tay cầm bánh mì chà bông rong biển rồi rời đi. Nào ngờ bà bác đối diện nhìn thì mập nhưng lại linh hoạt. Lập tức lao ra, ngăn trước mặt Tống Y, khí thế hung hăng hướng về phía cô nói:

” Cô gái, tôi đã nói như vậy với cô rồi, tại sao cô không biết phân biệt phải trái như vậy? Cháu trai bảo bối nhà chúng tôi muốn ăn, một người lớn như cô là sao có thể giành với con nít! Không biết xấu hổ hay sao?”

Càng nói càng quá đáng, Tống Y chán ghét cau mày lui về phía sau một bước, phòng ngừa bị nước bọt bác gái văng đến.

” Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tống Y mới lùi về sau một bước đã cảm thấy đụng phải người khác. Quay đầu nhìn lại hóa ra là Thời Ẩn Chi.

Thời Ẩn Chi vốn không gần không xa đi theo sau Tống Y, nhưng không ngờ cô chạy càng lúc càng nhanh, dần dần có khoảng cách.

Anh từ xa nhìn thấy bác gái kia hung dữ quơ tay múa chân với Tống Y liền buông xe đẩy ra, lập tức chạy đến.

” Ai da, chàng trai trẻ, cậu có thể quản bạn gái mình không, đã lớn như vậy rồi còn khiến người khác thấy ghét. Tranh đồ ăn với con nít, có thấy mất mặt hay không?”

Bà bác trung niên vừa thấy Thời Ẩn Chi tới, càng ngang ngược hơn. Mỗi biểu tình trên mặt đều đầy khinh thường Tống Y. Ngón tay to tròn còn chỉ tới chỉ lui, một chút cũng không tôn trọng người khác.

Một số bà bác ở Trung Quốc quả thật là một sự tồn tại thần kỳ. Đã không có tố chất lại còn luôn tự cho mình là đúng, lấy bản thân làm trung tâm, bắt nạt kẻ yếu.

Mấy ngày trước mới phát sinh sự kiên lớn trên xe buýt số 22 ở Trùng Khánh, cũng là do hành vi tranh cãi vô lí về chỗ ngồi trên xe.

Bởi vì một mình cô ta mà khiến cho 15 người trong xe thiệt mạng.

Đối phó với thứ người như vậy, Tống Y ngay cả cùng bà gây gổ cũng không muốn, như thế chỉ là hạ phong cách của mình; còn khiến cho cô giống như mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ.

Nhẹ giọng giải thích với Thời Ẩn Chi, Tống Y chỉ muốn kéo anh rời đi.

Tiếp tục ở lại, nói không chừng còn bị mọi người tỏng siêu thị vây xem, giống như con khỉ vậy.

Nào ngờ Thời Ẩn Chi không chịu đi, ngược lại còn kéo cổ tay cô, không để cho cô đi.

Thời Ẩn Chi từ trong tay Tống Y lấy đi hộp bánh chà bông rong biểnTiểu Bối, không cao không thấp giơ lên, nói với bà bác trung niên:

” Người cần thể diện, cây cần vỏ. Đạo lí tới trước tới sau nếu như bác không hiểu, vậy bây giờ cháu dạy bác. Nếu như bác bằng bất cứ giá nào cũng muốn hộp bánh này, vậy hãy từ trong tay cháu lấy đi đi.”

Bắt nạt kẻ yếu là bệnh chung của con người, nhưng việc này ở một người phụ nữ chanh chua lại càng thể hiện rõ ràng.

Bà bác kia nhìn thấy chiều cao của Thời Ẩn Chi liền lộ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn hùng hùng hổ hổ tìm thêm can đảm, xuyên tạc sự thật:

” Người trẻ tuổi bây giờ từng người đều ghê gớm quá nhỉ! Khinh dễ người già yếu bệnh tật như chúng tôi! Một chút cũng không làm người ta thích.”

Dứt lời còn lấy ngón tay chỉ Tống Y, mắt trợn trừng, rất khinh người.

Thời Ẩn Chi đứng im cho bà ta nói, không bao lâu, bà bác kia mới mắng được đôi câu đã khiếp sợ, liền rời đi.

Tâm tình Tống Y ngược lại không bị bà bác kia làm hỏng. Cô hiếu kì hỏi anh:

” Có phải trên người tôi có chỗ nào khiến cho người ta không thích hay không?”

Thời Ẩn Chi cho rằng cô để ý đến lời nói của bà bác kia, lúc đang muốn an ủi đã nghe thấy Tống Y nói tiếp:

” Nếu như có, làm phiền anh chịu đựng một chút. Tôi sẽ không thay đổi đâu.”

– ————–

Anh hùng kíu mỹ nhânnn(≧▽≦)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN