Tiểu Tổ Tông - Chương 22: Tô mộc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Tiểu Tổ Tông


Chương 22: Tô mộc


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cách Chân Miễn Đường hai, ba trăm mét có một trung tâm thương mại. Bên trong có rất nhiều cửa hàng và nhà hàng.

Tống Y mặc dù đang tức Thời Ẩn Chi đánh đầu cô, nhưng không thể làm khó dễ cái bụng của mình được.

Người là sắt cơm là thép. Tống Y không ăn một bữa là hoảng luôn.

” Muốn ăn cái gì?”

Thời Ẩn Chi nói dẫn Tống Y đi ăn buffe, nhưng cuối cùng vẫn cho Tống Y chọn.

” Đi ăn thịt nướng! Tôi muốn ăn thịt nướng.”

Cách đó không xa, Tống Y có thể ngửi thấy mùi thịt nướng bay trong không khí, rất thơm, khiến cô còn đói hơn.

” Nhưng mà lần này anh không phải trả tiền. Tôi trả, tôi mời anh.”

” Làm sao đột nhiên lại muốn mời khách?”

Thời Ẩn Chi không nghĩ đến Tống Y lại đột nhiên nói như vậy. Chẳng lẽ lại phải tính toán chi li, hơn thua rõ ràng mới được?

Tống Y lắc lắc đầu, một bộ dạng muốn nói nhưng không thể nói, ánh mắt nhìn Thời Ẩn Chi tràn đầy đồng cảm.

” Anh đừng hỏi tôi. Chính là hôm nay tâm tình tốt, muốn mời anh ăn cơm.”

Làm một tiên nữ nhỏ dịu dàng, Tống Y làm sao có thể làm khó Thời Ẩn Chi?

Buổi sáng cô ở phòng thuốc giúp việc, nghe thấy hai chú nói chuyện về tiền lương của mấy bác sĩ trong phòng khám ở Chân Miễn Đường.

Ngoại trừ đại sư Ngô Miễn Chân, phần lớn giáo sư Trung y trong đại học Y Dược N đều một bên dạy học, một bên khám bệnh để nâng cao y thuật.

Bởi vì tất cả đều dựa trên nguyên tắc tự nguyện. Hơn nữa, các giáo sư ở đại học y dược N đều muốn đến phòng khám của thầy Ngô Miễn Chân để thầy chỉ bảo và hướng dẫn. Cho nên Chân Miễn Đường cũng không đưa tiền lương cho các giáo sư đến xem bệnh.

Thu thập ít ỏi duy nhất chính là 20% tiền hoa hồng của mỗi đơn thuốc.

Nghe nói con rể thầy Ngô Miễn Chân, đã hơn 40 tuổi, ở Chân Miễn Đường mỗi tháng cùng lắm cũng chỉ được tầm bốn, năm trăm.

Bốn, năm trăm tệ có thể làm được gì chứ? ( * 500 tệ ~ 1,665,000 đồng)

Ngay cả thỏ son nữ hoàng Louboutin Tống Y hay dùng cũng mua không nổi.

(* Son nữ hoàng Louboutin thuộc thương hiệu Christian Louboutin. Một thỏi son này giá sương sương tầm 2,700,000 đồng.)

Bác sĩ sống thật không dễ dàng.

” Thời Ẩn Chi, anh yên tâm đi. Sau này chỉ cần Tống Y tôi ăn một miếng thịt, thì nhất định sẽ không để anh uống cháo.”

Tống Y tự giác đưa mình vào trong vở kịch, cảm thấy Thời Ẩn Chi sống cũng thật không dễ dàng.

Đi ăn một bữa cơm ít nhất cũng hết 100 tệ, cô làm sao lại có thể bóc lột bác sĩ nghèo khổ như vậy?

Đoán chừng tiền Thời Ẩn Chi vay mua xe còn chưa trả hết, nhà cũng không biết có hay không.

Chẳng trách, người cũng đã 30 tuổi rồi mà đến bây giờ chưa có vợ cũng chưa có bạn gái.

Tất cả cũng chỉ vì nghèo!

Thời Ẩn Chi bị Tống Y làm cho tức cười. Đồ anh mặc trên người chẳng lẽ trông rất nghèo sao?

” Em nói sao lại nghe như muốn bao nuôi tôi vậy?”

Tống Y gật đầu, sau khi phản ứng lại, liền lập tức lắc đầu.

” Không đúng, không đúng, tôi không muốn bao nuôi anh!”

Thật ra thì trong đầu Tống Y đã sớm mưu đồ kế hoạch nuôi dưỡng anh. Nhưng cô cẩn thận suy nghĩ lại, vẫn cảm thấy không thể kích thích tôn nghiêm và lòng tự tin của Thời Ẩn Chi được.

Chờ sau này kết hôn rồi, cô ngày ngày sẽ gửi tiền cho anh, đền bù 30 năm cực khổ của anh.

Ai!!! Sau này phải chăm chỉ vẽ một chút mới được. Cô sau này sẽ là người phụ nữ đảm nhận chi tiêu trong gia đình.

Biết trong đầu Tống Y nhất định lại đang suy nghĩ tạp nham, Thời Ẩn Chi cũng không vạch trần. Trước dẫn tiểu tổ tông đến quán thịt nướng cô nói, giải quyết vấn đề cơm trưa đã.

Nhà hàng thịt nướng trong trung tâm thương mại này là một chuỗi cửa hàng nổi tiếng cả nước, cũng là cửa hàng nổi tiếng trên mạng. Người xếp hàng rất đông.

Thời Ẩn Chi cùng Tống Y tới vừa đúng lúc, khi hai người vừa ngồi xuống, đã kín hết chỗ.

Nhà hàng thịt nướng được trang trí theo phong cách cổ phong của thế kỉ trước. Màu sắc toàn bộ thiên về gam tối, bàn ghế theo phong cách Âu Mỹ. Chỉ có đèn phía trên mang màu sắc vàng cam ấm áp. Coi như màu sắc trong nhà hàng này cũng không nhiều.

Đơn hàng là dùng Wechat hoặc Alipay để đặt, nếu dùng Alipay còn có thể được giảm giá từ các thương gia.

Thời Ẩn Chi đã mở mã quét Alipay ra chọn thực đơn trước. Sau khi quét, anh trực tiếp đem điện thoại di động của mình đưa cho Tống Y:” Gọi đồ ăn đi.”

“Không được.”

Tống Y lắc đầu, đưa ngón trỏ lắc qua lắc lại, bắp thịt trên mặt cũng nhíu lại, viết đầy ý cự tuyệt.

” Hôm nay tôi mời anh ăn cơm, vì vậy hãy dùng điện thoại tôi quét mã rồi gọi món. Nếu như anh không đồng ý, hôm nay tôi sẽ không ăn cơm.”

Không ngờ tiểu tổ tông muốn làm thật, Thời Ẩn Chi có chút dở khóc dở cười.

Anh suy nghĩ một chút, nhà hàng này mặc dù nổi tiếng trên mạng, nhưng chi phí cũng không bằng nhà hàng Đức Thịnh lần trước. Để Tống Y trả tiền cũng không sao.

” Trước kia, tôi nghe một người bạn nói, cơm muốn mềm phải ăn trước mới ngon. Lúc đầu không hiểu, bây giờ có lẽ đã biết rồi.”

Thời Ẩn Chi gật đầu, trái lại đây là lần đầu tiên nếm được mùi vị ăn “cơm mềm”.

Tâm trí của Tống Y vẫn chưa quay lại. Cô vẫn còn đang tập trung vào món thịt trong thực đơn, không hiểu ẩn ý trong lời nói của Thời Ẩn Chi, ngơ ngác hỏi:

” Người bạn nào? Tuổi còn trẻ tại sao lại thích ăn cơm mềm? Răng lợi không tốt sao? Tôi vẫn thích ăn cơm cứng hơn.”

Thời Ẩn Chi cười một tiếng, cũng không buộc phải giải thích ý của câu nói kia, ngược lại, thuận theo Tống Y nói:

” Tên là Ứng Lý Tưởng, một người bạn học cùng thời đại học. Ăn cơm mềm ăn đến mức mang được nàng dâu về nhà. Tôi nhớ tháng sau bọn họ cử hành hôn lễ thì phải. Đến lúc đấy, nếu em rảnh thì chúng ta cùng nhau đi.”

Trong một khoảnh khắc, đôi mắt của Tống Y liền sáng lên. Ngẩng đầu không chớp mắt nhìn Thời Ẩn Chi, đột nhiên che miệng lại cười khúc khích.

Hahahahahahaha!!!! Thời Ẩn Chi nói muốn dẫn cô đi tham gia hôn lễ của bạn anh!!

Điều này có phải đại diện cho việc anh ấy thích cô không!!!

Nhất định là vậy!!

Nội tâm Tống Y kích động vui mừng như điên được thể hiện ra bên ngoài. Chính là cô gái xinh đẹp mĩ miều, ăn mặc tinh tế, che miệng cười, giống như một người mập nặng 250 cân. ( ~ 125kg)

Nụ cười sạch sẽ lại tinh khiết, đơn thuần lại mang theo chút thô bỉ.

Chờ Tống Y vất vả nhịn lại, ngưng cười, thì phát hiện ánh mắt của những người xung quanh đều nhìn về phía mình, có chút xấu hổ.

” Xin lỗi, vừa rồi đột nhiên nghĩ đến một ít chuyện thú vị, thất lễ.”

Tống Y ho khan hai tiếng, vẻ mặt khôi phục lại bình thường, nhìn những thực khách xung quanh gật đầu xin lỗi. Giống như người vừa rồi cười ngớ ngẩn, hung dữ không phải là cô.

Xấu hổ liếc mắt thăm dò vẻ mặt của Thời Ẩn Chi, Tống Y sợ thất thố vừa rồi sẽ để lại ấn tượng xấu với anh.

Lông mi run rẩy, đôi mắt lặng lẽ quan sát.

Thời Ẩn Chi vẫn mang bộ dạng hờ hững, cứ như bản thân đang ở trong môi trường thế tục như quán thịt nướng, nhưng phảng phất quanh người anh vẫn như có một tầng mây lờ mờ. Đem anh cùng phàm phu tục tử trên thế gian này ngăn cách lại.

Hai tròng mắt ẩn sau mắt kính màu bạc vẫn thâm trầm như nước, lộ ra ý tứ từ bì, ẩn giấu nụ cười.

Anh cầm ly thủy tinh uống một ngụm nước, tư thái ung dung. Tựa như không quá để ý thất thố vừa rồi của cô.

Tống Y thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt điện thoại tiếp tục chọn món ăn.

Ngó sen kẹp thịt ba chỉ, thịt hoa mai, thị bò bông tuyết, thịt bò thăn, thịt xông khói cuộn, bánh gạo phô mai….

Xem qua thực đơn, hầu như mỗi món Tống Y đều thích ăn. Cô cũng không phải người thích ủy khuất bản thân. Cho nên, mỗi một món cô đều chọn, cuối cùng gọi thêm hai ly nước hoa quả.

Sau khi xác nhận xong, Tống Y liền đưa ra đơn đặt hàng, nhưng lại phát hiện chỉ hết có 356 tệ.

Làm sao lại rẻ như vậy?

” Thời Ẩn Chi, lần sau tôi mời anh đi ăn nhà hàng nào đắt một chút. Nhà hàng thịt nướng này không ổn.”

Bàn luận về giá cả thật không tốt. Tống Y thấy mới hết có ba, bốn trăm tệ, cảm thấy rất mất mặt. Rõ ràng cô có thể mời Thời Ẩn Chi đi ăn chỗ tốt hơn!

Làm sao có thể để Thời thần tiên ăn đồ ăn rẻ như vậy, lại còn là thịt nướng!!=)))

Lương tâm Tống Y đau đớn, đau đến không cách nào tự kềm chế. Hối hận tại sao mình lại ngửi thấy mùi thịt nướng rồi chạy đến đây.

” Được.”

Thời Ẩn Chi cẩn thận suy nghĩ lại. Có vẻ như thời đại học, Ứng Lý Tưởng chính là dựa vào kĩ năng ăn cơm mềm, đem An Nguyệt Sơ bắt tới tay.

Vậy bây giờ anh ăn nhiều thêm mấy bữa cơm mềm cũng có ích.

Trong lòng anh chẳng qua chỉ đơn thuần nghĩ Tống Y chê nhà hàng thịt nướng này không đủ cao cấp, căn bản không đoán được ý nghĩ tà ác sâu trong nội tâm Tống Y:

Tiểu tổ tông của anh muốn bao nuôi anh, bao dưỡng thành cái loại tiểu bạch kiểm.

Sau khi đơn hàng được gửi, nhân viên ở quầy phục vụ sẽ nhận được tin tức đặt hàng mới nhất. Và đầu bếp sẽ bắt đầu sắp xếp mang các món ăn lên.

Tốc độ mang thức ăn lên của nhà hàng này rất nhanh. Hai, ba phút sau, đã có một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đen mang vỉ nướng lên, thịt bò, thịt dê được ướp xong cũng lần lượt được bưng lên.

Nước chấm thịt nướng cần phải tự mình chuẩn bị. Thời Ẩn Chi ngồi bên ngoài, sau khi giúp Tống Y chế tốt nước chấm thì mới bắt đầu làm cho mình.

Từ trên giá cầm lấy cây kéo, đem cắt miếng thị bò lớn thành nhiều miếng, sao đó lấy cái kẹp đặt thịt bò lên vỉ nướng.

Ngay khi thịt bò bông tuyết được đưa vào, thanh âm mỡ chảy liền vang kên. Phần ngoài của các miếng thịt rất nhanh được nướng chín, dầu và thịt phát ra thanh âm ” xèo xèo”, hương thơm nhanh chóng lan tỏa.

Tống Y đã sớm cầm đũa lên, nhìn chằm chằm vào vỉ nướng, lặng lẽ nuốt nước miếng.

Miếng thịt đã bị cắt ra thành nhiều miếng nhỏ, nướng lên rất thuận lợi.

Bàn tay mảnh khảnh của Thời Ẩn Chi cầm cái kẹp, một lòng một dạ giúp Tống Y nướng thịt. Thịt chín một miếng liền gắp cho Tống Y một miếng, sau đó lại bỏ miếng thịt khác vào nướng tiếp.

Rõ ràng đang làm một chuyện tầm thường như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác, Thời Ẩn Chi đều nước chảy mây trôi, giống như đang pha trà vậy.

Sắc đẹp trước mặt, thức ăn ngon trong miệng.

Đời này sống không hối tiếc!

” Thời Ẩn Chi, anh cũng ăn đi.”

Cũng đã đến giờ ăn trưa, Tống Y lo lắng Thời Ẩn Chi cứ nướng thịt cho cô sẽ đói bụng, cũng kẹp thịt nướng cho anh ăn.

Đặt một đĩa thịt bò béo vào nướng, Thời Ẩn Chi mới rảnh ăn miếng thịt Tống Y gắp cho anh.

Tống Y ngậm ống hút uống một ngụm nước, nhìn những cặp đôi khác cùng nhau ăn ở các bàn xung quanh, có chút hâm mộ. Không! Là rất rất rất hâm mộ.

Gần đây thời tiết thay đổi ngày càng lạnh, trời rất nhanh sẽ vào đông.

Cô nhìn Thời Ẩn Chi ở phía đối diện lại đang nướng thịt giúp cô, đột nhiên hỏi:

” Thời Ẩn Chi, anh thích mùa đông không?”

Không đợi Thời Ẩn Chi trả lời, Tống Y đã tự trả lời:

” Tôi rất thích mùa đông. Như vậy, tôi liền có thể cùng anh đi ăn malatang nóng hổi, cùng đi ăn lẩu, nghe tiếng nước sôi ùng ục, còn có soda cam lạnh,.. tôi đều muốn chia sẻ với anh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN