Tiểu Tổ Tông
Chương 21: Hoàng kỳ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diện tích của Chân Miễn Đường không lớn, phòng thuốc cũng không to. Ba mặt tường đều là tủ thuốc. Mỗi mặt có sáu hàng ngăn kéo, mỗi hàng lại có mười ngăn kéo nhỏ. Tổng cộng có 200 loại thuốc.
Một số ít thuốc bột như pháo giáp, tam thất và các loại tương tự được đóng gói đặc biệt trong các lọ lớn, lúc cần thì dùng thìa lấy ra.
Ở giữa có hai cái bàn, dùng để phân chia thuốc. Hai bên bàn được đặt hai, ba chục cái gáo múc nhỏ, dài khoảng 20cm, dùng để phân chia các loại thuốc.
* Gáo xúc nhỏ chắc là mấy loại này:
Thời Ẩn Chi cầm bảy cái gáo xúc nhỏ, sau khi bỏ vào từng cái, quấn một vòng rưỡi. Sau đó, lại cầm một cái gáo nhỏ.
Thầy Từ tùy ý mở ra một ngăn kéo, là hạt táo chua, lấy ra một ít đổ vào cái gáo xúc trong tay Thời Ẩn Chi.
” Phân chia thuốc rất đơn giản. Chính là chia đều thuốc vào mỗi gáo nhỏ, đòi hỏi cánh tay phải đi theo tay, chứ không phải chỉ dùng cổ tay.”
Thời Ẩn Chi làm mẫu, động tác rất nhanh, nước chảy mây trôi. Lượng thuốc trong mỗi một cái gáo nhỏ cũng không khác nhau lắm.
” Ban đầu, mới học thì có thể làm chậm lại, nguyên tắc trước ít sau nhiều. Nếu lúc đầu xúc quá nhiều thì thuốc phía sau sẽ không đủ.”
Gật đầu, Tống Y tỏ ý đã hiểu. Nhìn anh chia thuốc thật thú vị.
Cầm một cái gáo xúc nhỏ, Tống Y cũng thử một chút. Động tác không lưu loát lắm, nhưng thắng ở chỗ chuyển động đều đều.
” Tôi làm được rồi này! Nó cũng không khó lắm.”
Giơ gáo xúc nhỏ trong tay, Tống Y đắc ý cười nhìn Thời Ẩn Chi, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Khẽ cười một tiếng, Thời Ẩn Chi đang muốn dặn dò cô một chút thì có người đến nhắc anh đã có bệnh nhân trong phòng khám.
Bất đắc dĩ, Thời Ẩn Chi chỉ có thể đi khám bệnh trước. Trước khi đi, lại đặc biệt nhắc cô:
” Một mỏi thì nghỉ ngơi, không cần ép buộc mình.”
Tống Y gật đầu, vẫy tay với Thời Ẩn Chi.
Thời Ẩn Chi vừa đi, Đinh Văn Bách liền sống lại, vây quanh Tống Y, hỏi đông hỏi tây, hai mắt tràn đầy khát khao.
” Nữ thần! Chị với giáo sư Thời có quan hệ như thế nào vậy?”
Tống Y mỉm cười ngọt ngào:” Quan hệ bệnh nhân.”
Đinh Văn Bách nheo đôi mắt ti hí bằng hạt đậu, nâng mắt kính, thâm trầm nói:
” Em không tin.”
Tống Y nghe vậy cũng không giải thích gì thêm, cười ngọt ngào, đôi mắt cười thành hình trăng khuyết.
Dương Linh Vũ cầm một cái áo khoác trắng từ ngăn kéo ra, để Tống Y mặc vào.
Dù sao ở trong phòng thuốc bốc thuốc, bụi thuốc rất nhiều, làm bẩn quần áo cũng không tốt.
Bệnh nhân thứ nhất của giáo sư Ngô Miễn Chân rất nhanh đã đi ra, sau khi đóng tiền, liền cầm đơn thuốc đến phòng thuốc.
” Mười bốn, mười bốn.”
Dì Dương Linh Vũ cầm đơn thuốc kêu “Mười bốn mười bốn”, Tống Y mới đến nên không rõ có ý gì.
Chỉ thấy Đinh Văn Bách đã thuần thục rút ra mười bốn cái gáo nhỏ trên bàn, xếp đan xen. Tổng cộng có năm hàng, mỗi hàng ba gáo nhỏ, hàng cuối cùng thiếu một cái.
Thầy Từ lớn và thầy Từ nhỏ cầm bút bắt đầu gạch trên tờ đơn. Bọn họ muốn cân thuốc gì, liền gạch lên đơn thuốc. Như vậy, họ có thể biết được thuốc nào không cần cân, để các dược sĩ khác tới cân.
Cái cân để cân thuốc có màu vàng, rất nhỏ, bên trên treo một quả cân, có một cái lỗ ở phía trước tấm cân thuốc, để thuận tiện cho việc lấy thuốc ra.
Tống Y nhìn hai người không ngừng đi qua đi lại trong phòng thuốc. Rõ ràng có mấy trăm loại thuốc, nhưng bọn họ không cần nhìn đã lập tức lấy ra loại thuốc cần dùng trong ngăn kéo.
Còn cô Dương Linh Vũ cân bằng cân A Giao, là cân điện tử, lắp đặt bên ngoài.
Cân cũng rất nhanh. Lúc Tống Y vẫn ngòn đang ngây người, thầy Từ nhỏ đã cân xong ma hoàng đổ vào trong gáo nhỏ trên tay cô.
Ma hoàng mặc dù gọi là ma hoàng, nhưng thuốc bắc ma hoàng dùng trong Chân Miễn Đường không vàng tí nào, mà có màu xanh lục.
Lắc đều cánh tay, để cho dược liệu đung đưa theo cánh tay rơi xuống. Động tác của Tống Y hơi chậm, cô lo lắng nếu như phân chia không đều, sẽ ảnh hưởng tới tác dụng của thuốc.
Đinh Văn Bách đứng ở bàn bên cũng bắt đầu chia thuốc. Cậu phân chia cây cát cánh, ở giữa có màu vàng, bên ngoài màu trắng, lát thái ở giữa có một đường phân chia rõ ràng.
Tốc độ phân chia thuốc của Đinh Văn Bách rất nhanh, còn Tống Y làm tương đối chậm. Chẳng mấy chốc, tốc độ chia thuốc không bằng tốc độ cân thuốc.
Thầy Từ ở bàn bên cạnh lại cầm hai, ba gáo xúc, để ở một bên, sau đó đem dược liệu vừa cân bỏ vào. Như vậy vừa không ảnh hưởng đến tốc độ cân thuốc của bọn họ, cũng không ảnh hưởng đến việc phân chia thuốc.
Ba thầy cô trong phòng thuốc đều đặc biệt chăm sóc Tống Y. Mỗi lần đem thuốc đã cân để vào gáo xúc, cũng sẽ nói tên thuốc, để Tống Y có thể nhớ.
Chờ khi thuốc đã chia xong, thầy trong phòng thuốc còn phải kiểm tra cẩn thận một lần nữa. Sau khi xác nhận không có sai sót, mới có thể đóng gói vào túi.
” Nữ thần, nữ thần! Lấy một chồng túi phía sau chị đi ạ.”
Đinh Văn Bách hô lên, tay chỉ một chồng túi giấy màu vàng sau lưng Tống Y.
Có hai loại túi thuốc, nếu lượng thuốc không nhiều, sẽ dùng túi giấy nhỏ nhất, coi như tiết kiệm tài nguyên giấy.
Tống Y đáp một tiếng, tiện tay lấy một chồng túi nhỏ mang ra.
Túi thuốc màu vàng này được sản xuất theo yêu cầu. Đằng trước in chữ Chân Miễn Đường đơn giản cùng với địa chỉ và cách thức liên lạc. Đằng sau là hướng dẫn cách sắc thuốc.
Sau khi đem thuốc trong gáo xúc đổ vào trong túi, lại đem miệng túi gập lại, cuối cùng bịt miệng bằng ghim.
Lần đầu tiên Tống Y hỗ trợ ở tiệm thuốc bắc, còn chưa thích ứng lắm. Sau khi làm một vài đơn thuốc nữa, cô mới chậm rái quen dần, động tác cũng ngày càng nhanh hơn.
Một người chỉ cần chuyên tâm làm một việc, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Tống Y cố gắng nhận biết loại thuốc, cố gắng phân thuốc, sắp xếp thuốc. Đợi đến khi cô rảnh rỗi nhìn đồng hồ, mới giật mình nhận ra đã 11 giờ 15 phút.
” Cô bé, kiên trì lên, chưa tới 10 phút nữa là chúng ta có thể đi ăn cơm rồi!”
Dương Linh Vũ cũng đã là người trung niên, tinh thần không tốt lắm. Bà làm việc từ sáng đến giờ, cũng đã mệt bơ phờ rồi.
Tống Y gật đầu, cầm túi thuốc rỗng tiếp tục đổ thuốc vào. Bỗng nhiên liếc thấy Thời Ẩn Chi đang từ phòng khám đi ra.
” Thời Ẩn Chi, anh tại sao lại ra đây?”
” Bệnh nhân hẹn trước đều đã khám xong. Hơn nữa, hôm nay ở đây tôi chỉ làm ca sáng thôi.”
Thời Ẩn Chi vừa nói vừa cởi áo khoác trắng trên người, cầm áo khoác lên khuỷu tay, đi vào phòng thuốc.
Tống Y nói chuyện với Thời Ẩn Chi nhưng động tác trên tay cũng không ngừng. Đem bảy thang thuốc xếp thành một chồng, sau đó cầm bút viết họ tên người bệnh lên trên túi rồi buộc nó lại.
” Á!!”
Làm tốt lắm. Thời Ẩn Chi bỗng nhiên gõ một cái lên đầu Tống Y. Cái gõ này quả thật rất đau, Tống Y đau đớn kêu thành tiếng, trong mắt cũng hiện lên nước mắt.
” Túi thuốc của bệnh nhân cần phải buộc nút dải rút (nút buộc có thể tháo cởi ra dễ dàng), không thể buộc nút chết.”
Thời Ẩn Chi đưa tay ra, đem nút chết của Tống Y cởi ra, buộc lại.
Bác sĩ cứu người, muốn người ta sống, chứ không phải là chết.
Nếu như buộc nút chết, phải gõ một cái để tỉnh ra.
” Vậy anh nói cho tôi biết là được rồi, làm gì phải đánh tôi?” Tống Y tủi thân, đầu thật sự rất đau.” Hơn nữa buộc này buộc kia không phải là phong kiến mê tín à?”
Thời Ẩn Chi liếc mắt nhìn Tống Y, không giải thích thêm.
Người đã bị tẩy não trong các môn học của phương Tây thì rất khó tiếp nhận suy nghĩ của Trung y. Bọn họ đều gọi đó là chế độ phong kiến.
Không ngờ rằng lý luận của Trung y và Tây y không giống nhau. Tây y theo chủ nghĩa giảm thiểu, bất kỳ chứng bệnh nào đều phải nghiên cứu từ tế bào và gen.
Trung y lại là nhìn tổng thể, chủ yếu lấy học thuyết Tây Tạng làm đại biểu, đem bệnh tật quy về mạch máu và nội tạng.
Giáo dục bắt buộc 9 năm, sinh học, hóa học, vật lí,… môn học tự nhiên đều dùng tư duy phương Tây. Nếu một người đã quen với một kiểu suy nghĩ, tự nhiên sẽ rất khó để làm quen với một lý luận khác mà họ chưa từng tiếp xúc qua.
Thành thật mà nói, nếu dùng suy nghĩ của Trung y để phán xét Tây y, thì Tây y cũng không có căn cứ chút nào, và đều vô nghĩa.
Mẹ Thời Ẩn Chi, giáo sư Điêu Bảo Thụy chính là một bác sĩ Trung y nổi tiếng. Hơn mười năm trước, bắt đầu xuất hiện phong trào Trung Tây y kết hợp, cho nên bà cũng hướng cho Thời Ẩn Chi đi theo con đường này.
Bằng đại học, thạc sĩ, tiến sĩ đều là chuyên ngành y học lâm sàng và y học cổ truyền của Trung Quốc và phương Tây. Ngay cả hướng nghiên cứu cũng liên quan đến Trung y và Tây y.
Nghiên cứu càng nhiều, Thời Ẩn Chi càng phát hiện ra, Trung y và Tây y căn bản không có cách nào kết hợp lại.
Nhiều lắm là được kết hợp trong điều trị lâm sàng. Còn trên lý thuyết thì cả hai không thể mà cũng không có cách kết hợp với nhau.
Từ khi học đại học, những quyển sách chuyên ngành mà anh nghiên cứu đều là Trung y một loại, Tây y một loại. Nếu học không tinh thông, cũng là Trung không ra Trung, Tây không ra Tây.
Mặc dù bây giờ, đại học Y Dược thành phố N, nghe nói chuyên ngành Trung Tây y bắt đầu thử dùng tài liệu giảng dạy Trung Tây kết hợp, nhưng Thời Ẩn Chi xem qua giáo trình của sinh viên năm ba, bên trong giáo trình căn bản cũng Trung không ra Trung, Tây không ra Tây.
Trên thực tế, nó chỉ là sự kết hợp giữa giáo trình Trung y với giáo trình Tây y lại trong một quyển sách mà thôi, chứ không toàn diện.
” Được rồi, đừng giận nữa. Trên Weibo còn có bài đăng về chuyện bí ẩn □□. Lúc chữa bệnh cứu người cũng mê tín như vậy, em coi như đó là hy vọng tốt đẹp đi.
Nhìn Tống Y vẫn còn đang tức giận bĩu môi, ánh mắt nhìn mình chằm chằm, Thời Ẩn Chi cũng sợ tiểu tổ tông này, đành phải thỏa hiệp trước một bước.
Thầy Từ bên cạnh cũng giúp nói chuyện:” Cô bé à, bác sĩ Thời nói lí do này cũng đúng. Có một số bệnh nhân cực đoan, nếu thấy buộc nút chết, sẽ gây chuyện với cháu.”
Tống Y vẫn còn tức giận, giọng mũi miễn cưỡng phát ra một tiếng ” Vâng”.
Thấy vậy, Thời Ẩn Chi ngược lại không nhịn cười được, không phải cười khẽ, mà là cười rất rõ ràng.
Tống Y vẫn luôn nhìn anh, nhìn khoảng cách gần như vậy, ngược lại không nhịn được si mê.
Cô vẫn cảm thấy, khi Thời Ẩn Chi không cười nhìn giống như thần tiên, khắp nơi từ bi, lại giống như tất cả chúng sinh đều không có, siêu thoát thế tục.
Hôm nay nhìn anh cười lên, mới hiểu thế nào là ” Một làn gió mát thổi vào lòng người.”
Tống Y vẫn đang choáng váng, đắm chìm trong sắc đẹp của Thời Ẩn Chi. Đột nhiên nghe thấy lời anh nói, ngay lập tức muốn đánh người.
” Đi thôi! Gần đây có một quán buffet, chúng ta qua đó ăn cơm. Đủ cho em ăn no thì thôi.”
– ————————–
Ôi, mấy chương liên quan đến thuốc đau hết cả đầu >.<
Kíuuuu ~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!