Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ
Chương 8: Xác định
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Kể từ khi cô quyết định tạm thời ở lại để kinh doanh siêu thị, Vân Sơ đã không còn đau buồn và bắt đầu cải thiện hoàn cảnh sống của mình. Biết cánh cửa gỗ ít nhất phải ba ngày sau mới có thể xuất hiện, Vân Sơ liền trở về thành phố cô sống trước kia một chuyến.
Cô có một căn nhà ba phòng ngủ trong thành phố. Sau khi biết mình sẽ ở lại Thanh thành một thời gian, Vân Sơ liền thu thập một chút đồ dùng cô đã dùng quen. Sau khi dùng vải chống bụi phủ tất cả đồ dùng trong nhà, Vân Sơ lại chạy tới cửa hàng xe hơi và mua một chiếc xe bảy chỗ. Vân Sơ có bằng lái đã nhiều năm, nhưng cô chưa bao giờ mua xe.
Một là vì ba mẹ cô đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, cho nên hoặc nhiều hoặc ít vẫn có một chút mâu thuẫn với chuyện lái xe. Hai là giao thông trong thành phố bây giờ rất thuận tiện, trạm xe buýt và ga tàu điện ngầm lại cách nhà cô không xa,, vì vậy có lái xe hay không đối với cô cũng không có ảnh hưởng gì nhiều. Chẳng qua, sau này muốn sinh hoạt ở nơi giao thông không thuận tiện như Thanh thành, thì không có xe ngược lại lại thành một chuyện rất bất tiện.
Ở các thành phố không thuộc hạng nhất, biển số xe nhanh chóng được lấy mà không cần phải lắc số. Khi các thủ tục mua xe khác nhau được hoàn thành, thì thời gian đã là buổi chiều. Vân Sơ nhìn xem thời gian, rồi cô quyết định sẽ đi mua thêm một số hàng hóa từ chợ bán buôn trong thành phố.
Ngô Bảo Tú, với tư cách là khách hàng đầu tiên Vân Sơ gặp, nên lúc đặt hàng, Vân Sơ cố ý đặt mua nhiều lương thực một chút. Trong thời đại của Ngô Bảo Tú, lương thực là khan hiếm nhất.
Mì sợi, gạo trắng, bột mì…… Vân Sơ đều mua không ít. Bởi vì cô muốn số lượng nhiều, nên người bán hàng chủ động đề nghị sẽ giao hàng cho cô. Sau khi hỏi người bán một tấm danh thiếp, Vân Sơ trở về nhà đem tất cả đồ đạc trước đó đã đóng gói chuyển hết lên xe. Từ Khánh thành tới Thanh thành mất hơn ba tiếng lái xe, nên khi Vân Sơ trở về lầu nhỏ của mình thì trời đã khuya rồi. Sau khi tắm rửa đơn giản, cô liền ngả người trên giường ngủ.
Ngày hôm sau, Vân Sơ liên lạc với đội xây dựng muốn đem lầu nhỏ xây thêm một tầng để chuẩn bị làm nhà kho. Công trình này không thể nào hoàn thành trong một vài ngày được. May mắn, Vân Sơ cũng không vội vàng sử dụng nó nên cũng không có ảnh hưởng gì nhiều.
Sợ có người từ bên kia cánh cửa gỗ hữu tâm muốn làm loạn khi đang ngủ giữa đêm, Vân Sơ lại tìm người định chế một chiếc cửa sắt kiên cố, đem nó hàn vào góc cầu thang ở giữa tầng một và tầng hai. Vân Sơ là người rất tiếc mệnh, đối với biện pháp an toàn có thể bảo vệ mình và người thân, dù có lắp thêm nhiều mấy cái cô cũng không cảm thấy nhiều.
Vân Sơ bình thường là người rất coi trọng chất lượng cuộc sống. Tiền bồi thường ban đầu của ba mẹ cô cộng với tiền tiết kiệm trước đó, cô đã đem toàn bộ đều mua quỹ ngân sách và tiền lãi hàng ngày cũng rất khả quan. Hiện giờ lại thêm di sản bà ngoại lưu lại, có thể nói trên cơ bản cô không phải lo lắng phát sầu vì vấn đề tiền bạc.
Vì quyết định ở lại trong căn nhà này một thời gian dài, nên Vân Sơ không có ý định khiến mình sống không được tốt. Cô đem tất cả đồ đạc cũ ở tầng hai đều thay đổi, đặc biệt là chiếc giường gỗ kia. Chiếc giường gỗ cứng đến nỗi cô thực sự ngủ không quen. Chỉ sau hai đêm ngủ, lưng cô đau nhức tựa như bị gãy.
Vân Sơ cũng không có vứt tất cả đồ đạc bị thay thế, những thứ này nói thế nào cũng là đồ bà ngoại đã dùng qua. Cô tính chờ khi tầng trên được xây dựng xong thì sẽ chuyển chúng lên tầng ba.
Vào ban đêm ngày thứ ba, Vân Sơ có linh cảm rằng cánh cửa gỗ sẽ có động tĩnh, nên tiếng chuông ở tầng dưới vừa vang lên, cô liền từ trên giường bật dậy. Thận trọng đi xuống cầu thang, Vân Sơ dùng đèn pin quét qua, phát hiện là cái gương mặt quen.
Ngay lúc nhìn thấy Vân Sơ, bên trong ánh mắt của Ngô Bảo Tú hiện lên một tia cuồng hỉ: “Tiên nữ tỷ tỷ!”
“Chào buổi tối, hóa ra là em”. Vân Sơ che miệng ngáp một cái, nhìn qua tựa như không có tinh thần.
Ngô Bảo Tú kích động gật đầu: “Là ta!”.
Hôm nay là đêm thứ hai nàng tới rừng cây cùng ca ca. Lần đầu tiên cánh cửa gỗ không xuất hiện, nàng vẫn đợi một mạch tới trời sáng mới ủ rũ cúi đầu rời đi. Nàng ban đầu cũng tưởng rằng lần này mình cũng muốn thất vọng mà về, kết quả vừa quay đầu liền thấy cánh cửa gỗ.
Nhìn thấy cánh cửa gỗ xuất hiện từ hư không, Ngô Bảo Tú cao hứng nhảy dựng lên, kéo lấy ống tay áo của ca ca hô lớn: “Đã xuất hiện!”.
Ngô Bảo Mộc liếc nhìn xung quanh, rồi lại nhìn muội muội cao hứng điên rồi, hỏi: “Ở đâu?”.
Hắn căn bản không nhìn thấy bất kỳ cánh cửa gỗ nào cả. Ngô Bảo Mộc vừa định hỏi Ngô Bảo Tú có phải vì quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác không, nhưng chuyện phát sinh kế tiếp khiến hắn đột nhiên há to miệng, không thể tin dụi dụi mắt — —
Hắn nhìn Ngô Bảo Tú đi về phía trước hai bước, sau khi thực hiện động tác đẩy cửa, cả người nàng liền lóe lên, sau đó trực tiếp biến mất ngay tại chỗ. Ngô Bảo Mộc giật nảy mình, theo bản năng bước tới muốn kéo lấy muội muội, nhưng ngay cả góc áo của Ngô Bảo Tú đều không nắm được.
Ngô Bảo Mộc: “!!!”.
Hắn đi vài vòng xung quanh chỗ Ngô Bảo Tú biến mất cũng không phát hiện ra cái gì dị thường. Cuối cùng Ngô Bảo Mộc chỉ có thể mang theo tâm tình lo lắng ở bên cạnh ngồi xuống chờ đợi. Mà Ngô Bảo Tú lúc này đang đắm chìm trong sự kích động khi lần nữa được gặp lại tiên nữ tỷ tỷ, nên căn bản không có phát hiện huynh trưởng không đi theo mình.
Ngô Bảo Tú cẩn thận từng li từng tí lấy ra chiếc vòng tay được gói bằng vải lụa từ trong ngực, có chút câu nệ đưa cho Vân Sơ: “Tiên nữ tỷ tỷ, đây là lễ vật người nhà ta tặng cho ngươi”.
Lo lắng Vân Sơ xem thường món quà rẻ tiền này, Ngô Bảo Tú vội vàng đem chuyện phát sinh hai ngày này một mạch nói lại một lần. Sau khi nghe Ngô Bảo Tú trần thuật lại, Vân Sơ ngẩn người, rồi đưa tay tiếp nhận lấy vòng tay. Vòng tay được chạm trổ những bông hoa mai nhìn rất thanh nhã lại độc đáo, rất đẹp.
Sau khi nói một tiếng cảm ơn Ngô Bảo Tú, Vân Sơ đeo vòng tay lên cổ tay.
Kích thước vừa phải.
Nhìn chiếc vòng tay bằng bạc với ánh sáng lạnh lẽo trên cổ tay, Vân Sơ thở dài trong lòng: Lúc trước khi cho lương thực, cô căn bản không có cân nhắc tới tình huống hiện tại của Ngô gia, rằng họ căn bản không thể lưu lại những lương thực này. Vân Sơ sống trong thời đại hòa bình, nên hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề lương thực sẽ bị đoạt.
Thấy Vân Sơ cau mày, Ngô Bảo Tú cũng cảm thấy áy náy khi mình không bảo vệ được lương thực, uổng phí một phen khổ tâm của tiên nữ tỷ tỷ.
Nhưng thay vào đó, Ngô Bảo Tú nói: “Trong hai ngày qua, những phú hào trong thành đã ở ngoài thành phát cháo. Mặc dù phân lượng không nhiều, nhưng hiện tại mỗi ngày chúng ta cũng sẽ được phân một bát cháo loãng. Sẽ không bị đói”.
“Mọi người đều đang thảo luận, nói rằng triều đình cứu trợ lương thực và bạc đã được vận chuyển đến đây, chúng ta rất nhanh có thể thoát khỏi khốn cảnh hiện tại”.
Vân Sơ có thể nhìn ra Ngô Bảo Tú rất cao hứng khi nói về những điều này.
Vân Sơ cũng vui vẻ thay Ngô Bảo Tú: “Thật tốt, thời gian khổ cực của mọi người sắp kết thúc. Chờ sau khi tình hình tai nạn đi qua, em có dự định gì không?”.
Nói tới đây, tâm trạng của Ngô Bảo Tú lại có chút sa sút, nàng cúi đầu rầu rĩ không vui nói: “Cha muội hẳn muốn trở về trong thôn”.
Ngô gia vẫn còn một vài mẫu ruộng trong thôn, chờ sau khi hạn hán trôi qua, người một nhà bọn hắn sẽ dọn dẹp, xử lý một chút rồi tiếp tục trồng hoa màu, sau đó tiếp tục sinh hoạt như thường ngày.
Vân Sơ liếc mắt liền nhìn ra tiểu cô nương không vui, ôn nhu hỏi: “Em không muốn trở về sao?”.
Là không nghĩ muốn trở về trồng trọt? Hoặc thông qua thiên tai lần này, biết trồng trọt không có bảo đảm?
Ngô Bảo Tú nghe vậy ngẩng đầu, trong thanh âm mang theo chút nghẹn ngào: “Muội không muốn. Nếu như trở về, như vậy muội sẽ không gặp được tiên nữ tỷ tỷ nữa”.
Nghe Ngô Bảo Tú nói, Vân Sơ liền sững sờ, cô không nghĩ tới Ngô Bảo Tú không muốn trở về là bởi vì chính mình. Trên thực tế, vấn đề Ngô Bảo Tú nói không phải không có cách giải quyết. Diễn đàn lê quý đôn. Những cánh cửa gỗ của thế giới khác sẽ xuất hiện tại nơi cô biến mất. Chỉ cần cô đi theo Ngô Bảo Tú trở về thôn, khi cánh cửa xuất hiện vào ban đêm, cô chỉ cần ở gần nhà Ngô Bảo Tú trở về, như vậy lần sau cánh cửa gỗ sẽ lại xuất hiện ở nơi đó.
Theo cách hiểu của Vân Sơ, điều này tương đương với việc thay đổi tọa độ của cánh cửa gỗ theo cách thủ công. Nhưng nơi mà cánh cửa gỗ xuất hiện không bao giờ cố định, Vân Sơ cũng không biết dùng phương pháp thủ công để cải biến tọa độ.
Thêm một vấn đề nữa, cánh cửa gỗ còn có thể xuất hiện ở chỗ đó bao nhiêu lần.
Nhưng hiện tại nghĩ những thứ này cũng vô dụng, Ngô Bảo Tú có thể nhìn thấy cánh cửa gỗ và thông qua nó đi tới nơi này, đó là một loại may mắn. Về phần Ngô Bảo Tú có mấy lần may mắn như vậy, cũng không phải chuyện Vân Sơ nên quan tâm.
Vì vậy, Vân Sơ lên tiếng an ủi Ngô Bảo Tú: “Bây giờ em còn chưa đi, em cũng không cần phải quá phiền não. Chị sẽ nghĩ biện pháp di chuyển cánh cửa gỗ tới gần nhà em”.
Bản thân Vân Sơ hoàn toàn không cần vì Ngô Bảo Tú phí nhiều tâm tư như vậy. Chẳng qua so với vị khách gian trá đầu tiên trong nhật ký ghi chép của bà ngoại, cô vẫn rất may mắn khi vị khách đầu tiên của mình là Ngô Bảo Tú.
Cô rất thích tiểu cô nương Ngô Bảo Tú này.
Chạm vào chiếc vòng trên cổ tay, Vân Sơ thực sự cảm thấy Ngô Bảo Tú đơn thuần thiện lương, còn có một trái tim có ơn tất báo, đó là một vị khách tốt. Nói cách khác, nếu vị khách đầu tiên không phải là Ngô Bảo Tú, mà là một kẻ tham lam, giết người, Vân Sơ chắc chắn sẽ không lựa chọn ở lại Thanh thành. Cô chỉ sợ đã bị dọa chạy trở về nhà chỉ trong vài phút.
Cảm nhận được trọng lượng của hai chiếc vòng tay bạc do Ngô Bảo Tú đưa. Vân Sơ ước tính một chút, xem chừng một chiếc cũng phải vượt qua một trăm gram. Hai chiếc vòng tay là hai trăm gram. Giá bạc hiện tại trên thị trường đại khái là mười nhân dân tệ. Tính như vậy, giá trị của đôi vòng tay Ngô Bảo Tú đưa cô cũng phải vào khoảng hai ngàn nhân dân tệ. Đây là còn chưa tính chi phí chạm trổ và nhân công.
Nghĩ tới đây, Vân Sơ chỉ vào đám lương thực cô mua hai ngày trước ở bên tường: “Vòng tay này chị nhận. Đổi lại, những lương thực này em mang đi”.
Ngô Bảo Tú nghe xong lại liên tục xua tay: “Không cần, không cần”.
Nàng không nghĩ lại muốn lương thực của tiên nữ tỷ tỷ. Trong nhà nàng vẫn còn lương thực, Ngô Bảo Tú không muốn Vân Sơ nghĩ rằng nàng là một người có lòng tham không đáy.
Từ biểu cảm của Ngô Bảo Tú, Vân Sơ đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô bé, rồi lại cảm thấy hơi có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương — —
Tiểu cô nương này khá bướng bỉnh.
Ở trong lòng thở dài, Vân Sơ nhận mệnh động thủ khuân đồ, đồng thời hướng Ngô Bảo Tú nói: “Cho em thì cầm lấy, sớm chuyển xong chị còn sớm được đi ngủ”.
Thấy mình cự tuyệt không được, Ngô Bảo Tú nhíu mày đứng tại chỗ xoắn xuýt mấy giây. Cuối cùng bước về phía trước giành lấy thùng giấy, bên trong đựng là mì: “Muội sẽ chuyển, muội sẽ chuyển, tỷ tỷ nghỉ ngơi đi”.
Vân Sơ cũng không quen với loại công việc tốn sức này, thấy Ngô Bảo Tú cướp làm, cô cũng vui vẻ đến thanh nhàn. Vân Sơ lại chỉ vào lương thực chất đống một hàng ở vách tường.
“Mấy thứ này là chuẩn bị cho em, em cứ từ từ chuyển. Chị ngồi nghỉ một chút”.
Kể từ khi tới Thanh thành, cô vẫn luôn không được nghỉ ngơi tốt. Một ngày nay, cô lại liên tục bôn ba bên ngoài, nửa đêm còn bị đánh thức. Hiện tại cô thực sự thấy rất mệt mỏi. Vì vậy, Vân Sơ ngồi trên ghế đẩu bên cạnh, nhìn Ngô Bảo Tú giống như con kiến đang dọn nhà, một chuyến lại một chuyến khuân đồ hướng ra ngoài cửa.
“Cái này cũng muốn chuyển sao?”.
Mỗi lần di chuyển thứ gì đó, Ngô Bảo Tú lại lúng túng hỏi một lần, tiếp đó là Vân Sơ gật đầu. Hai người bọn họ một người khuân đồ tới xoắn xuýt, một người lại bị buồn ngủ tới gật gù. Căn bản không nghĩ tới Ngô Bảo Mộc đang ở trong rừng cây chờ đợi.
Ngô Bảo Mộc lần đầu tiên trải nghiệm sự mất tích đột ngột của tiểu muội, một mình bất lực ngồi ở bên cạnh chờ đợi. Sau đó, khi hắn không biết đã đợi bao lâu,, thì ở chỗ tiểu muội biến mất đột nhiên xuất hiện một cái thùng vuông. Lúc ấy, Ngô Bảo Mộc bị dọa tới mức cả người nhảy bật lên khỏi mặt đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào thùng giấy, nhưng không dám bước tới để kiểm tra nó. Tim hắn đập nhanh như trống.
Cuối cùng, Ngô Bảo Mộc lấy hết dũng khí để siết chặt nắm tay và tiến lại gần, tùy thời chuẩn bị vung nắm đấm nếu như có người đột nhiên xuất hiện. Tuy nhiên, người trong trí tưởng tượng của Ngô Bảo Mộc chưa từng xuất hiện, ngược lại càng ngày càng nhiều thứ từ trống rỗng xuất hiện ở phía trên cái thùng.
Cho đến khi một vài túi gạo dệt xuất hiện, nhìn vào những chiếc túi quen thuộc ấy, Ngô Bảo Mộc rốt cuộc hiểu rõ —–
Những thứ này hẳn là lương thực thần tiên cho tiểu muội.
Nghĩ tới đây, Ngô Bảo Mộc cuối cùng cũng thả lỏng. Nhìn đống đồ chất chồng trước mặt, từ mừng rỡ như điên ban đầu đã chuyển sang bắt đầu sầu muộn nên đem mấy thứ này chuyển đi như thế nào.
…………
Sau khi vừa đi vừa về mười mấy lần, Ngô Bảo Tú cuối cùng đã chuyển xong tất cả lương thực.
Ở lúc nàng khuân vác xong một chuyến cuối cùng, nhìn thấy Vân Sơ đang gật gù buồn ngủ thì đột nhiên bước tới quỳ xuống. Cũng may, Vân Sơ nhanh chóng ở trước khi tiểu cô nương quỳ xuống mà giữ cô bé lại.
Ngô Bảo Tú bị giữ chặt, ngây người nhìn lên: “???”.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Ngô Bảo Tú, Vân Sơ bất đắc dĩ nâng trán: “Nha đầu, động một chút lại quỳ xuống dập đầu, em là có chủ tâm muốn chị tổn thọ đúng không?”.
Ngô Bảo Tú vội vã lắc đầu: “Muội không có……”.
Nàng thực sự rất biết ơn tiên nữ tỷ tỷ, nhưng hết lần này tới lần khác tiên nữ tỷ tỷ lại không chịu lưu mình lại làm nha đầu để báo ân. Ngô Bảo Tú tự biết mình không có cái gì giỏi, trên người lại không có thứ gì giá trị để trao đổi. Duy nhất có thể nghĩ tới để bày tỏ lòng biết ơn của mình chính là quỳ xuống dập đầu.
Nhưng sau khi nghe Vân Sơ nói như vậy, Ngô Bảo Tú không còn dám quỳ, lúc đứng dậy còn nghĩ thầm —- Hóa ra thần tiên cũng sẽ giảm thọ.
Ở trong lòng nhớ kỹ điểm này, Ngô Bảo Tú âm thầm nhắc nhở bản thân: “Lần sau không thể quỳ xuống dập đầu nữa, nếu như nàng thật khiến tiên nữ tỷ tỷ bị tổn thọ, vậy nàng thật sự là tội đáng chết vạn lần.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!