Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ - Chương 56
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ


Chương 56


Edit by Link

Bữa tiệc kết thúc. Sau khi chào hỏi những đồng nghiệp khác trong công ty, đám người Hứa Mân cùng đến nhà Phó Thư Dạng.

“Mau mau mau, xem xem có tin tức gì không!” Mạnh Thao vui vẻ không thôi: “Mình xuống xem nhà họ Hàn gặp xui xẻo thế nào.”

“Sao mà có tin tức gì được chứ?” Phó Thư Dạng buồn cười nói: “Cho dù là công ty Huyền Hoằng hay là tập đoàn Hàn thị thì bọn họ đều sẽ đè chuyện này xuống. Cho dù có gì bất mãn cũng chỉ sẽ bí mật bày tỏ.”

Trong lúc Phó Thư Dạng đang nói chuyện, Hứa Mân cũng nhanh tay tìm kiếm một lần, quả nhiên không có bất kỳ tin tức liên quan nào.

“Vậy tại sao Trần tổng còn nói nhà họ Hàn gặp phiền toái?” Sở Diệp Nhiên uống rượu nên chưa động não được.

“Bởi vì uy tín của Hàn thị sẽ bị ảnh hưởng sao?” Hứa Mân nhìn Phó Thư Dạng một chút, muốn nói lại thôi.

Cô từng đọc sách. Ở trong sách, nhà họ Hàn rất trâu, chưa từng gặp những bất lợi thế này. Cho nên cô tin tưởng Phó Thư Dạng có thể đấu thắng Hàn Thù, nhưng cũng không biết đoạn nào mới có cơ hội lợi dụng được. Nhưng mà lúc Hàn Thù vừa cầm được hạng mục, Phó Thư Dạng đã biết sẽ xảy ra chuyện, rốt cuộc anh lấy tin tức từ đâu?

Phó Thư Dạng gật đầu: “Đúng thế.”

“Dạng tổng lợi hại!” Mạnh Thao hô to: “Không chỉ đoán trước mà còn sớm tính được nhà họ Hàn sẽ xảy ra chuyện.”

Sở Diệp Nhiên hơi tỉnh táo một chút: “Đúng rồi, sao lúc đó cậu tính được hay vậy?”

Phó Thư Dạng lắc đầu: “Biết trước chỗ nào? Trước khi đấu thầu, mình đã điều tra qua, biết được bối cảnh của công ty Huyền Hoằng. Hơn nữa, người phụ trách của Huyền Hoằng vô cùng tin tưởng nhãn hiệu của xí nghiệp lớn, cho nên mình biết nếu như nhà họ Hàn ra tay, chắc chắn chúng ta không có phần thắng. Nhưng lĩnh vực kinh doanh chính của tập đoàn Hàn thị là ngành bất động sản, ở phương diện phần mềm, thực lực của bọn họ vô cùng bình thường. Hóa đơn của Huyền Hoằng vốn rất dễ xảy ra vấn đề, hơn nữa bọn họ đấu thầu giá cao, lợi nhuận lại ít đến đáng thương, có lẽ sẽ còn lấy lại tiền. Đối với Hàn Thù mà nói, kiếm tiền hay không không quan trọng, nhưng đối với các nhân viên mà nói thì có các hạng kiểm tra chỉ tiêu, hạng mục trong tay không kiếm ra tiền sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Vả lại, nhìn đại biểu của Hàn thị là biết có lẽ Hàn Nguyên Tề không hề biết chuyện đấu thầu này, nhân viên chỉ có thể tự mình cõng nồi. Nếu Hàn Thù ngầm cho tiền phụ cấp thì còn dễ nói, nhưng các cậu cảm thấy Hàn Thù sẽ cho tiền phụ cấp sao?”

Ban đầu tưởng là đã cướp được món hàng đầu tiên của Số Nhất, cuối cùng phát hiện ra mình mới là người bị tính kế, chắc chắn Hàn Thù đã bị tức chết rồi, sao còn nhớ đến chuyện khen thưởng cho nhân viên nữa? Hắn không vui, chắc chắn nhân viên cũng không dám đòi tiền hắn.

“Em hiểu rồi. Bọn họ không nhận được tiền nên sẽ qua loa với hóa đơn của bên Huyền Hoằng, cho nên xác suất xảy ra chuyện là cực kỳ cực kỳ lớn, đúng không?” Trong nháy mắt, đôi mắt Hứa Mân sáng ngời nhìn về phía Phó Thư Dạng: “Coi như không có chuyện gì thì chắc chắn bên Huyền Hoằng cũng sẽ bất mãn với thái độ qua loa đó, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”

Phó Thư Dạng nhìn gương mặt “cầu khen ngợi” của cô, không nhịn được mà giơ tay lên xoa nhẹ đỉnh đầu cô: “Đúng vậy.”

Những người khác uống rượu nhưng Hứa Mân thì không, cô tỉnh táo cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay của Phó Thư Dạng vô cùng nóng, cảm giác nóng rang truyền từ đỉnh đầu xuống toàn thân, cả người cô cứng đờ.

Hiển nhiên hai người khác không chút ý tới chút mập mờ nhỏ này, Mạnh Thao khua tay múa chân nói: “Ha ha ha ha, dám chọc vào quân đội, Hàn thị chờ game over đi.”

Phó Thư Dạng liếc cậu ta một cái: “Bên A hợp tác của chúng ta cũng có bối cảnh quân đội, nếu không thì cậu cho rằng vì sao Trần tổng lại biết những chuyện này?”

Mạnh Thao: “Chúng ta… Khụ khụ khụ…”

Sở Diệp Nhiên: “…”

“Cho nên sau này làm chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút.” Phó Thư Dạng nhân cơ hội nói.

Mạnh Thao đáng thương nói: “Chúng ta có thể đổi một bên hợp tác khác không?”

“Đổi gì mà đổi chứ?” Hứa Mân động viên bọn họ: “Bên hợp tác như thế thật sự có thể thấy nhưng không thể cầu, chỉ cần trình độ nghiệp vụ của chúng ta đủ tốt, nếu ai dám đến gây chuyện, không cần chúng ta ra tay, tự nhiên sẽ có người giúp giải quyết, đây là chuyện tốt mà.”

“Đúng đó, cậu là tên nhát cáy!” Sở Diệp Nhiên vỗ bàn quở trách Mạnh Thao: “Cậu còn không can đảm bằng một cô gái nhỏ, cậu xem Mân Mân nhà người ta suy nghĩ chu đáo chưa kìa…”

“Cậu cũng không bằng.” Phó Thư Dạng thản nhiên nói: “Em ấy vốn lợi hại hơn các cậu.”

Sở Diệp Nhiên: “Ây… Cậu có bản lĩnh bảo vệ thì cũng có bản lĩnh đuổi tới tay đi!”

Sau mấy giây yên tĩnh quỷ dị, Sở Diệp Nhiên tỉnh rượu một chút, ảo não đứng lên: “Hình như mình hơi say, về ngủ trước đây.”

“Mình cũng hơi say.” Mạnh Thao cũng chuồn theo.

Hứa Mân cũng không ngồi tiếp được nữa: “Vậy em cũng về ngủ, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.”

Mọi người hoàn toàn không cho Phó Thư Dạng có cơ hội nói chuyện, nháy mắt đã rút sạch.

Phó Thư Dạng: “…”

Hứa Mân trở về phòng mình, thoát lực dựa vào tường, che trái tim đang đập loạn thật lâu.

Trong khoảng thời gian này cô phải lên lớp, phải qua chỗ cô Trang, có đôi khi còn phải đi diễn với Diêu Tịnh, loay hoay chân không chạm đất.

Nhưng thường thường lúc cô trở về vào ban đêm, mấy người Phó Thư Dạng vẫn chưa tan tầm, làm việc không biết ngày đêm, vô cùng vất vả.

Thứ cô có thể làm chính là thỉnh thoảng sẽ làm đồ ăn khuya cho bọn họ. Sau khi nghỉ đông, cô cũng có chút thời gian rảnh làm cơm cho mọi người, nhưng Phó Thư Dạng cũng không cho cô làm nhiều, chỉ lâu lâu một lần, coi như ban thưởng.

Dù sao thì Hứa Mân và Phó Thư Dạng cũng không ở chung nhiều, cơ hội ở chung một mình càng ít.

Nhưng khi tình cờ chạm phải ánh mắt của nhau trong đám người, trái tim cô lại đập rộn lên, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Vốn cho là thời gian như vậy sẽ tiếp tục kéo dài, đêm nay lại chợt bị Sở Diệp Nhiên đâm thủng, trong lòng Hứa Mân càng hoảng hơn.

Điện thoại bỗng kêu lên, Hứa Mân run tay lấy điện thoại ra xem, vừa thấy là Phùng Hiểu Chi yêu cầu gọi video, cô thở phào một hơi, cũng không biết là thả lỏng hay mất mát.

“Kết quả thế nào?” Phùng Hiểu Chi biết bọn họ phải giao hàng, cũng nhớ kỹ việc này.

Lần trước, sau khi quay quảng cáo xong, Phùng Hiểu Chi được đạo diễn nhìn trúng, cho diễn một vai phụ. Biểu hiện của cô ấy quá xuất sắc nên lại được đạo diễn đề cử cho một đạo diễn khác, thử vai nữ chính của một bộ phim truyền hình.

Cuối cùng cô ấy thử vai thành công, vừa nghỉ đông đã vào tổ quay phim, mấy ngày nay đều không ở nhà.

“Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi.” Hứa Mân nằm dài trên giường, kể những chuyện của nhà họ Hàn cho cô ấy nghe.

Phùng Hiểu Chi vô cùng vui vẻ, còn nói: “Hôm qua mình thấy Hứa Lang, cô ta thật sự vào ngành giải trí, đang diễn một vai nha hoàn trong đoàn làm phim bên cạnh.”

“Cậu tuyệt đối đừng chọc vào cô ta.” Hứa Mân nghe cô ấy nói gặp được Hứa Lang, cô lập tức căng thẳng.

“Mình chọc cô ta làm gì chứ? Bọn mình ở hai đoàn làm phim khác nhau, ngày thường hoàn toàn không đụng mặt nổi. Hôm qua là do người đầu tư mời ăn cơm nên không cẩn thận gặp phải thôi.” Phùng Hiểu Chi cười nói: “Cô ta chỉ là một vai nữ n, lẽ ra không nên xuất hiện, nhưng vì Hàn Thù giới thiệu nên mới ngoại lệ dẫn theo cô ta. Nhưng mà nói cũng lạ, dựa vào thực lực của nhà họ Hàn, cho cô ta một vai nữ chính cũng dễ mà? Vì sao chỉ cho cô ta một vai nha hoàn?”

Trong sách, lúc Hứa Lang vừa vào ngành giải trí là đã diễn vai chính, trừ vai khách mời ra, chưa từng diễn vai phụ bao giờ, chỉ dựa vào điểm này cũng được fan hâm mộ tâng lên tận trời.

Hiện tại Hứa Mân cũng không biết vì sao cô ta lại diễn vai nha hoàn.

Có lẽ là vì Hàn Thù bị chuyện của Huyền Hoằng làm ảnh hưởng, cũng có thể là vì nguyên nhân khác, tóm lại chỉ cần cách xa cô một chút là được rồi.

“Quan tâm cô ta làm gì, ngành giải trí phức tạp, dù sao sau lưng cô ta cũng có Hàn Thù, cậu vẫn phải cố gắng né cô ta đi. Mình sợ bời vì mình mà cô ta sẽ thù hằn với cậu.” Hứa Mân dặn dò.

“Mình biết rồi, cậu đã nhắc mấy lời này vô số lần từ lúc mình chưa đi đóng phim rồi, mình cũng có thể đọc làu làu luôn đó.” Phùng Hiểu Chi cười nhạo nói: “Hứa ma ma còn dặn dò gì nữa không?”

Hứa Mân cũng bật cười, cô chỉ lo lắng mà thôi.

“Cậu quay phim thuận lợi không? Có trở về không? Hay chờ sang năm? Tề Hoằng có đi tìm cậu không?” Hứa Mân đổi câu hỏi.

Ngày mốt là giao thừa, hôm nay công ty đã nghỉ, trừ bốn người bọn họ ra thì những người khác đều đã về nhà cả rồi, toàn bộ tầng 26 vô cùng yên tĩnh.

Đoàn làm phim của Phùng Hiểu Chi không nghỉ, Tề Hoằng lén đến thành phố nơi quay phim để ăn tết cùng cô ấy.

Có vài lời Hứa Mân không thể nói thẳng, chỉ có thể khuyên cô ấy không được quay video. Phùng Hiểu Chi đỏ mặt, xì một tiếng với cô: “Cô gái nhỏ à, cô còn chưa nói chuyện yêu đương đâu mà đã nghĩ tới những thứ này. Cậu và Dạng thần sao rồi? Có bản lĩnh thì đuổi Dạng thần vào tay đi.”

Hứa Mân: “…”

Nhắc tới việc này là không thể nói chuyện nổi nữa, chỉ có thể đi ngủ sớm.

Sáng hôm sau, Hứa Mân vừa rửa mặt xong đã nghe có người gõ cửa.

Cô vừa mở cửa ra, nhìn thấy Phó Thư Dạng cầm một mớ đồ ăn sáng, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì cả: “Ra ăn sáng đi, anh còn có việc cần nói với mọi người.”

Hứa Mân đáp một tiếng, theo Phó Thư Dạng vào cửa, vừa dọn đồ xong đã thấy Mạnh Thao và Sở Diệp Nhiên đầu tóc lộn xộn, vẫn còn buồn ngủ đi tới: “Dậy sớm làm gì vậy? Khó khăn lắm mới có thể ngủ để lấy lại sức…”

Phó Thư Dạng nói: “Chia tiền.”

“Chia…” Trong nháy mắt, Mạnh Thao phấn chấn hắn lên: “Còn có tiền để chia nữa hả? Không phải đã phát thưởng cuối năm rồi sao?”

Phó Thư Dạng rất bất đắc dĩ: “Các cậu là cổ đồng, tiền lương và chia hoa hồng là hai chuyện khác nhau.”

Sở Diệp Nhiên chỉ quan tâm một chuyện: “Mình được chia bao nhiêu tiền?”

Phó Thư Dạng đưa bảng báo cáo cho bọn họ: “Mạnh Thao có hơn một trăm vạn, Sở Diệp Nhiên hơn hai trăm vạn, Hứa Mân hơn bốn trăm vạn…”

“Không đúng, chờ đã…” Hứa Mân mở to mắt: “Em, em không nghe nhầm chứ?”

“Không nghe nhầm, tiền nhập cổ phần của em vốn nhiều hơn bọn anh.” Sở Diệp Nhiên vỗ đùi kêu rên: “Sớm biết vậy thì lúc trước dù có đập nồi bán sắt cũng phải bỏ nhiều tiền chút rồi. Dạng thần, bây giờ mình nhập cổ phần nữa kịp không?”

Phó Thư Dạng: “Không kịp nữa rồi.”

Hứa Mân đã kinh ngạc tới mức không gào thét nổi, cô dùng ngón tay chạm lên màn hình, đếm mỗi con số nhiều lần, thật sự không dám tin vào mắt mình.

Phó Thư Dạng nhìn bộ dạng trì đồn của cô, múc một chén cháo cho cô: “Ăn trước đã, sau đó mìnhbsẽ chuyển tiền vào tài khoản của mọi người.”

Hứa Mân để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu nhìn Phó Thư Dạng: “Dạng thần, anh có thể giúp em một chuyện không?”

Cô rất ít khi gọi “Dạng thần”, đầu ngón tay của Phó Thư Dạng hơi dừng lại: “Em nói đi.”

Hứa Mân lại cầm điện thoại lên thao tác lần nữa.

Điện thoại của Phó Thư Dạng vang lên, anh lấy ra xem… Hứa Mân chuyển cho anh 97586 đồng.

“Đây là gì?” Phó Thư Dạng không hiểu.

“Đây là tiền mấy tháng nay em đi diễn kiếm được.” Hứa Mân gãi đầu, hơi xấu hổ: “Cho anh hết, anh đầu tư giúp em được không?”

Phó Thư Dạng: “…”

“Dạng thần, cậu cũng đầu tư giúp mình luôn đi.” Mạnh Thao lập tức hô lên.

Sở Diệp Nhiên cũng không chịu thua kém: “Cả mình nữa.”

Phó Thư Dạng để điện thoại di động xuống: “Mình nhận của Mân Mân, tiền của hai cậu thì tự quản đi.”

Sở Diệp Nhiên: “Hừ.”

Mạnh Thao: “Vì sao mình không phải là con gái?”

Sở Diệp Nhiên: “Cái này thì có liên quan gì tới chuyện gái trai? Cậu phải nói là, tại sao cậu không tên là Hứa…”

“Ăn cơm.” Phó Thư Dạng cầm đũa gõ Sở Diệp Nhiên một cái.

Sở Diệp Nhiên và Mạnh Thao làm trò hề, khoái trá bắt đầu ăn cơm.

Hứa Mân: “…”

Phó Thư Dạng ăn một miếng đồ ăn, rồi chậm rãi nói: “Sang năm mình định mở thêm một công ty bất động sản, các cậu muốn đầu tư không?”

“Muốn!” Sở Diệp Nhiên lập tức nói: “Không chỉ mình mà mình còn sẽ để cha già nhà mình đầu tư toàn bộ tài sản cho cậu!”

Mạnh Thao cũng nói: “Mình không có nhiều tiền, nếu cậu cần nhập cổ phần kỹ thuật thì mình có thể.”

Trái lại, Hứa Mân không vội tỏ ý: “Công ty bất động sản? Anh muốn “chơi” với nhà họ Hàn à?”

“Ừm, mọi người sợ không?” Phó Thư Dạng hỏi “mọi người” nhưng lại chỉ nhìn mỗi mình Hứa Mân.

Mạnh Thao: “Không sợ!”

Sở Diệp Nhiên: “Cậu là Dạng thần, bọn mình tin tưởng cậu vô điều kiện.”

“Em đã đưa toàn bộ tiền cho anh rồi, đương nhiên cũng tin tưởng anh.”

Toàn bộ tiền?

Phó Thư Dạng nghĩ đến số tiền ban nãy nhận được, nhíu mày: “Được rồi, vậy năm sau chúng ta sẽ thương lượng chi tiết cụ thể.”

Mọi người vui vẻ ăn sáng xong, Phó Thư Dạng hỏi: “Muốn đi mua đồ tết không?”

Sở Diệp Nhiên và Mạnh Thao rất có mắt nhìn, hai người đều nói có hẹn, chỉ còn lại Hứa Mân và Phó Thư Dạng.

Phó Thư Dạng lái xe đưa Hứa Mân đến thị trường lớn nhất Hòa Thành.

Đúng là nửa năm nay Hứa Mân không có thời gian đi shopping, bây giờ lại có tiền, cô có chút hưng phấn: “Học trưởng, anh muốn mua cái gì?”

“Không biết, xem rồi nói sau.” Phó Thư Dạng hỏi lại: “Còn em thì sao?”

“Em muốn mua quà cho cậu, mua cho sư phụ, mua cho Kham lão, mua cho Hiểu Chi, và cả…” Cô nhìn Phó Thư Dạng một cái, khẽ ho một tiếng: “Em cũng xem xem có gì thích hợp rồi tính sau.”

Cô còn muốn mua một món quà cho Phó Thư Dạng nhưng cũng không dám nói thẳng.

“Em muốn mua quần áo cho cậu không?” Lúc đi ngang qua một cửa hàng thời trang nam, Phó Thư Dạng đề nghị: “Anh thấy hình như ngày thường cậu ăn mặc rất đơn giản.”

Hứa Trạc xuất thân trong quân đội, đã quen mặc đồng phục, tư phục rất ít.

Hứa Mân lập tức gật đầu: “Được.”

Cửa hàng thời trang nam này rất đắt, nhưng Hứa Mân vừa kiếm được mấy trăm vạn, cũng không quan tâm giá tiền, vẫn luôn xem quần áo có đẹp hay không.

Cô vừa vào cửa đã bị một cái áo khoác xám mặc trên người ma-nơ-canh thu hút, trông thoải mái đơn giản, vô cùng hợp mắt.

“Cái áo kia trông có được không?” Hứa Mân hỏi Phó Thư Dạng.

Phó Thư Dạng gật đầu: “Đẹp.”

“Nhưng mà em không biết lúc mặc vào thật thì sẽ như thế nào…” Hứa Mân nhìn Phó Thư Dạng, ánh mắt chợt sáng lên: “Anh có thể mặc thử cho em xem không?”

Phó Thư Dạng không từ chối.

Người hướng dẫn mua hàng lấy áo xuống, cười tít mắt nói: “Hình dáng của cái áo này rất tốt, vị soái ca này đẹp trai như vậy, mặc vào chắc chắn rất đẹp…”

Phó Thư Dạng mặc vào phù hợp, cắt xén vừa vặn, chi tiết hoàn hảo, đúng là rất đẹp.

Hứa Mân quay lưng lại, lén nuốt nước miếng.

Ánh mắt của người hướng dẫn mua hàng cũng dính trên người Phó Thư Dạng: “Đẹp quá đi mất! Thật sự giống như được đặt thiết kế riêng ấy. Cô gái, cô mua cho bạn trai cô đi.”

Mặt Hứa Mân đỏ lên, nói: “Tôi mua cho cậu của tôi. Anh mặc vừa vặn, vậy có phải cậu mặc vào sẽ hơi nhỏ không? Có số lớn hơn không?”

Cô vô thức không phủ nhận chuyện Phó Thư Dạng là bạn trai mình.

“Chỉ có cái này.” Người hướng dẫn mua hàng kia tiếc nuối nói không có số lớn hơn.

Phó Thư Dạng nhếch môi: “Đổi một cái khác đi, cái màu đen kia được không?”

Anh báo một số đo, Hứa Mân kinh hãi: “Sao anh biết số đo của cậu em vậy?”

Cô cũng không biết luôn đó.

Phó Thư Dạng nói: “Đương nhiên anh hiểu rõ con trai hơn em.”

Hứa Mân: “…”

Cuối cùng, bọn họ chọn cái áo khoác màu đen kia. Lúc trả tiền, Phó Thư Dạng lấy thẻ của mình ra.

Hứa Mân vội cản anh lại: “Em mua quần áo cho cậu của em, sao có thể xài tiền của anh được?”

“Em còn tiền à?” Phó Thư Dạng cười nói, giọng không lớn không nhỏ: “Chẳng phải sáng nay em đã đưa tất cả tiền lương cho anh rồi sao?”

Người hướng dẫn mua hàng ở xung quanh hít sâu một hơi.

Lớn lên đẹp trai đã tốt rồi mà trong yêu đương bạn gái còn nộp tiền lương nữa chứ.

Nhưng nếu đây là bạn trai của bọn họ, bọn họ cũng nguyện đưa tiền cho anh xài.

Hứa Mân: “…”

Cô thật ngốc, sao lại quên chừa chút tiền lại nhỉ?

Vậy làm sao mua quà cho Phó Thư Dạng bây giờ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN