( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 2: Bạn học
Mười hai năm học thật giỏi, thì thế nào?
Thi đỗ đại học với số điểm cao chót vót, thì thế nào?
Xét cho đến cùng, cũng chẳng phải để kiếm được thật nhiều tiền hay sao?
Niềm tự hào của cha mẹ, của dòng họ, những tấm giấy khen nhức mắt treo dán đầy vách tường, một cậu bé chuẩn mực “con nhà người ta” vừa học giỏi, vừa ngoan ngoãn, vừa hiếu thảo.
Tất cả những thứ ấy có thể đổi ra tiền để trả nợ hay không?
Không.
Cậu hiểu rồi.
Sau khi bố cậu mất đi.
Việc đầu tiên mà người thân lo sợ, không phải là tương lai của chị em cậu, không phải là nỗi cô đơn trống trải suốt nửa đời còn lại của mẹ cậu.
Mà chính là: ai sẽ là người trả nợ cho họ.
Một cây vàng, vài ba chỉ,
Hay là tiền triệu tiền trăm,
Cậu biết hết chứ, họ cũng đã nhẫn nại rồi, cũng đã nghĩ đến bao nhiêu tình thân thích mà không nói thẳng, chỉ đưa đẩy qua lại vài lời định giá căn nhà này.
Cô dì chú bác dẫu có là thịt là thà, thì cũng đã hết lòng một dạ đặt xuống mộ bố cậu vài nén nhang thơm, còn tiền, đương nhiên là phải trả.
Trí, trong trí tuệ,
Đăng trong ngọn đèn.
Sáng đẹp như thế ấy, để rồi mà làm gì?
Trí Đăng cậu trong vòng một năm này, hai mươi tuổi. Hiểu cả rồi, hiểu tất cả sự tủi nhục khi ngửa tay xin một hộp cơm từ thiện nơi bệnh viện, hay cúi đầu trước cửa nhà người khác đếm số tiền vay nóng vay nguội.
Cũng là hiểu, thì ra không phải cứ học thật tốt, làm một con mọt sách chính hiệu trên trường dưới lớp, không chơi game, không hút thuốc, không quán xá la cà, thì ra, không phải cứ sống tốt là sẽ nhận lại được quả tốt.
Cậu trách ông trời nhiều lắm, cậu giận cả đức Phật.
Cái gì là nhân quả!
Cái gì là đầu thai,
Cậu không tin, cậu không tin,
Cha mẹ cậu một đời tần tảo không hại ai bao giờ, vậy mà vì sao nên nỗi?
Vì sao gia đình cậu không giàu có hơn, vì sao sự bất công lại luôn đổ ụp lên trên mái nhà của cậu?
Đau xót tràn đầy lồng ngực, nó dằn vặt con người ta cơ hồ đến không còn là chính mình nữa,
Bởi thế một thằng nhút nhát như cậu hôm nay lại dám vùng tay lên đối đầu với một đám du côn.
——–
Tuệ Tâm băng từng vòng vết thương trên cánh tay của em trai mình, đôi mắt thâm quầng ầng ậc nước:
– Sao mà em dại thế? Bọn đấy toàn là côn đồ không, nhỡ nó chém vào mặt vào đầu thì làm sao?
Trí Đăng lắc đầu không nói, nắm tay cậu siết chặt lại vì đau, vì bất lực, vì không cam tâm.
Tuệ Tâm như đồng cảm tâm sự ấy, ngồi xuống bên cạnh, cố gắng an ủi :
– Không sao đâu, không có xe máy thì chị đi xe bus cũng được.
Trí Đăng nhìn lại gương mặt vô cùng xanh xao của chị gái mình, định mở miệng nói gì, ánh mắt bất chợt phát hiện ra mấy vết tím bầm trên tay Tuệ Lâm:
– Chị?! Tay chị làm sao thế?
Tuệ Lâm bối rối thu tay lại:
– Có sao đâu?
Trí Đăng nhăn chặt mày:
– Chị đừng giấu em, vết này như là vết tụ máu, chị bị bệnh à?
Tuệ Lâm ra hiệu suỵt trên miệng, nhỏ nhỏ giọng:
– Đừng lớn tiếng, nhỡ mẹ về nghe thấy thì sao?
Trí Đăng gắt gao:
– Nhưng có chuyện gì?
Tuệ Lâm thở dài một hơi, biết không giấu được nữa, nhỏ giọng:
– Không phải bệnh đâu, chị đi bán máu đấy.
Trí Đăng sững người.
Câu trả lời là gì thế này?Bán máu ư? Là, bán máu?
Tuệ Lâm xua tay:
– Không sao đâu, chị còn chịu được. Mỗi tháng rút ba lần cũng kiếm được ba triệu sáu. Chỗ nào cũng có thể khất được chứ ngân hàng thì không, chậm thêm nữa có khi bị siết nhà mất.
Không khí chìm đi cho đến khi tiếng bước chân ngoài cửa vọng vào.
Tuệ Tâm vỗ vỗ tay cậu:
– Cậu đừng nói gì với mẹ đấy, biết chưa?
Một cái gật đầu lặng lẽ, ánh mắt vô hồn.
Cậu là một thằng đàn ông đấy,
Vậy mà đến giờ phút này lại chẳng thể làm được gì, hoàn toàn vô dụng
Những thứ toán cao cấp kia, triết học kia, có giúp được gì hay không?
Giỏi ư?
Bí thư lớp ư?
Sinh viên danh dự ư?
Thật quá vô nghĩa… Tất cả thật quá vô nghĩa…
Nhìn lên di ảnh của cha cậu, cắn chặt bờ môi khô khốc.
Cậu mới chính là kẻ vô dụng nhất!
———
Đêm đó, Trí Đăng không ngủ.
Nhìn ra phía vườn một màu ảm đạm, mông lung.
Nhà vốn có một căn này kèm với vườn phía đằng trước, hiện đã cắt vườn bán cho người khác, xin chừa lại hai mét lối đi vào.
Viện phí vẫn còn vài chục triệu chưa thanh toán.
Nợ ngân hàng cắm sổ là hai trăm triệu chưa tính lãi.
Nợ nặng lãi một trăm rưỡi triệu phải trả gấp,
Nợ xung quanh xóm làng anh em họ hàng lại thêm hai trăm triệu nữa.
Những con số ấy biểu thị cho điều gì?
Biểu thị cho những tháng ngày Tuệ Tâm lương chưa chạm tay đã phải trả lãi, cũng không thể đủ.
Biểu thị cho cả căn nhà này bán luôn cũng không thể đủ.
Biểu thị cho một tương lai mờ mịt chẳng rõ ràng.
Nước mắt rơi đầy trên mi, lại một hơi thở dài hít sâu, kiên định.
Không thể được.
Chăm sóc cho chị, chăm sóc cho mẹ.
Trí Đăng.
Bản thân mày không thể trở thành một kẻ vô dụng đến tận cùng như thế, lời hứa trước khi cha mất mày dẫu chết vẫn phải nhận,
Làm gì đó, nhất định phải làm một điều gì đó.
========
Hà Nội,
Trường đại học X, giảng đường.
Gọi là vô tâm cũng được, gọi là nghiễm nhiên cũng được.
Chỉ là bạn cùng lớp mà thôi, một cái vòng hoa tang, vài ba trăm ngàn trích quỹ lớp, đại diện một hai kẻ đến viếng là xong.
Người ta đâu sống cuộc đời của mình, ép làm sao được họ phải quan tâm tới nỗi buồn hay khổ sở dằn vặt trong tâm khảm?
Cậu trở lại Hà Nội,
Chỉ có nơi này, nơi phồn hoa đô thị nhất này cậu mới có thể kiếm được tiền.
Đúng, cậu phải kiếm tiền, bằng mọi cách phải kiếm tiền. Bảy trăm triệu tất cả.
Cậu đã nhìn thấy tờ giấy bán máu của Tuệ Tâm, cũng đã thấy được mái tóc mẹ điểm bạc trắng xóa nửa đầu.
Hỏi thử, trên đời này còn có gì để tiếc nuối nữa?
———
Trí Đăng bỏ qua cái vỗ vai của Đức Thiện – người có thể gọi là bạn thân duy nhất, đưa đôi mắt thờ ơ đưa qua hết thảy một vòng quanh giảng đường, điểm qua vài gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhận lại đôi khi là một cái gật đầu, một ánh mắt cảm thương.
Thẳng bước đến một bóng người đang tựa một phía cửa sổ đốt thuốc, kẻ đứng, người tiến tới, vốn dĩ là hai thái cực điển hình khác biệt.
Văn Diệp thích chém nhau, khịa một câu liền bị đấm cho rách miệng, bình thường cả lớp ngoài Phạm Thái cũng chẳng ai chơi cùng.
Trí Đăng lại là kẻ chăm chỉ học hành có tiếng, con ngoan trò giỏi, sinh viên ưu tú, điểm thi lần nào cũng là một dải những con số cao vợi.
Ngoại trừ cái tên, cả hai chưa từng quen biết nhau trước đó.
Đức Thiện vội vàng kéo cậu lại, nhỏ nhỏ giọng:
– Ê, mi đi đâu rứa?
Trí Đăng thoát khỏi cái níu của Đức Thiện
Việc của gia đình cậu nó có biết qua, cũng là thằng chắt bóp đến từng xu cuối cùng ” bao nuôi” cậu trong những ngày cha cậu nằm viện, thậm chí ngày cha cậu mất nó còn ở bên cậu an ủi mấy ngày liền.
Nó tốt.
Vì thế chính bản thân cậu càng không muốn nó dính vào con đường mà sắp tới đây cậu sẽ đi.
———
Khung cửa sổ, Trí Đăng bước lại sát gần:
– Văn Diệp.
Văn Diệp xoay gương mặt ẩn vài vết sẹo mờ, chau lại đánh giá. Rõ ràng cậu và cái tên mọt sách này chẳng hề chơi chung, cái bộ dáng nhát như thỏ đế, tóc mai dài che kín cả mắt rất là ngứa đòn,
Nhưng mà bố nó mới chết, không có lẽ tự dưng quay đít bỏ đi ngay?
Văn Diệp nhả ra một vòng khói:
– Gì?
Bàn tay siết chặt, Trí Đăng gạt bỏ tất cả sự yếu đuối ngày thường, mở miệng:
– Tôi muốn cậu giúp tôi gặp “đại ca” của cậu.
Vài tiếng cười rích lên, vài kẻ ngồi gần đó lấy cả sách mà che miệng.
Văn Diệp ban đầu là khó hiểu, sau đó lừ mắt một cái đá vào cạnh bàn, trên miệng phun ra một chữ “cút”
Mấy đứa trong lớp rõ như in tính tình Văn Diệp, không đứa nào bảo đứa nào, kéo nhau rời tản.
Mất vài phút, nguyên mấy bàn bên cạnh đều trống, rồi mới quay lại phía Trí Đăng. Nhìn từ trên xuống dưới.
Như thế này.
Trí Đăng dáng người cực kỳ thư sinh, trên mặt đeo thêm một cặp kính to, còn hẳn là gọng vàng, tóc mái lất phất che một phần ba gương mặt.
Thật muốn ngoáy cái lỗ tai, hỏi lại:
– Vừa nói cái gì đấy?
Trí Đăng ngẩng cao :
– Tôi nói, tôi muốn nhờ cậu đưa đi gặp”đại ca”.
– ??!!!!
Văn Diệp nghe rõ rồi, phì một tiếng, ném điếu thuốc hút dở ra ngoài cửa sổ, lướt qua:
– Đồ điên.
Hai chữ phát ra rất nặng,
Vốn dĩ Văn Diệp cũng thấy mấy tên mọt sách đúng là cái đồ điên. Học qua môn là được lắm rồi, điểm số cao thì cào ra mà ăn được chắc, vẫn là đem nắm đấm đổi lấy cơm ăn tiền tiêu mới là nhất.
??!!!
Văn Diệp không thể tin, tên nhát chết thường ngày kia lấy đâu ra can đảm mà tóm lại một vạt áo cậu.
Trí Đăng nhỏ giọng:
– Giúp tôi đi.
Văn Diệp hơi xoay lại, cười đểu:
– Fuck.
Văn Diệp trực tiếp bước đi, Trí Đăng từng ngón rời bỏ, mông lung,
Không được. Cậu ta là móc nối duy nhất với xã hội đen mà cậu biết, không được,
Trên miệng bật thốt:
– Người tóc hoe vàng, tôi thấy hai người rồi.
Vài ánh mắt bởi vì lời nói lớn mà quay lại, xì xào.
Văn Diệp vừa nghe được vài chữ ” tóc hoe vàng”, nhíu mày một cái, ngay lúc trên miệng Trí Đăng còn muốn nói thêm ra, Văn Diệp liền xoay người bóp chặt lấy cổ tay , kéo đi:
– Đi theo tôi.
========//========
Lời tác giả: Màu tóc của Mễ Nam hoe vàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!