( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 3 : Ever
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
341


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 3 : Ever


Chương 3 : Ever

Ký túc xá cao cấp, đêm tĩnh mịch.

Mễ Nam đã say ngủ rồi, vậy mà khi Văn Diệp rời khỏi giường, chiếc mũi cao vẫn còn dụi dụi vài cái tìm hơi ấm.

Văn Diệp câu nửa khóe miệng cười, cẩn thận nhét vào trong lòng Mễ Nam một cái gối ôm.

Bước chân dời ra phía ban công, châm một điếu thuốc.

Vẫn là ngu ngơ như anh, tốt.

Chẳng cần phải suy nghĩ gì, cũng chẳng cần phải nghĩ đến cuộc đời khốn nạn này.

Điếu thuốc tỏa ra từng vòng.

Văn Diệp nheo khóe mắt tường tận lại từng việc điên rồ xảy ra ngày hôm nay.

——-

Trường Đại học, một góc khuất bỏ không.

Văn Diệp chau mày rất chặt, bàn tay siết trên cổ tay Trí Đăng năm ngón đỏ hằn:

– Biết gì rồi?

Trí Đăng hít một hơi dài:

– Hôm đó tôi ở lại ôn bài tới gần tối, sắp quá giờ đi làm thêm nên vòng qua phía cổng phụ cho nhanh, tôi đã thấy cậu và cái người tóc hoe vàng đó hôn nhau, còn cầm tay nhau.

Văn Diệp vẻ mặt bất đắc dĩ, “hờ” ra một tiếng.

Qủa nhiên không muốn người khác biết trừ phi đừng có làm. Đã cẩn thận như thế rồi mà vẫn bị tên bốn mắt này tóm được.

Trí Đăng nuốt nước bọt:

– Nếu cậu không chịu giúp tôi, tôi sẽ nói cho tất cả mọi ng biết cậu là đồng tính luyến ái, còn có… đấy chính là anh rể cậu.

Văn Diệp buông tay Trí Đăng, gật gật đầu ra bộ tán thưởng, lùi lại hai bước, rắc một tiếng bẻ khớp cổ tay chính mình xoay vòng khởi động:

– Có biết thằng này trước giờ chưa ngán ai bao giờ không?, nếu mà mày dám hé răng ra một chữ, tao đảm bảo mày không có một ngày sống yên.

Trí Đăng nhìn gương mặt dọa người của Văn Diệp, trong lòng thực sự như sóng. Châm ngôn của cậu là gặp đầu gấu liền tránh, kẻ nào còi to cho vượt, bản thân cậu cứ cố gắng học tốt, làm tốt việc của mình là được.

Nhưng hôm nay thì không, dù có bị đấm một trận cũng không thể từ bỏ.

Trí Đăng ngẩng mặt cương quyết, thế nhưng hai nắm tay run run lại như bán đứng lớp gan thỏ vốn có kia.

– Tôi sẽ làm thật đấy!

Văn Diệp tý nữa thì phì cười.

Không phải là bởi vì cậu sợ, mà bởi vì nhìn cái bộ dáng rung rung trước mặt liền nổi hứng tò mò, sinh viên ưu tú mà đòi đi gặp đại ca xã hội đen. Làm cái quần què gì?, hất hàm:

– Gặp đại ca làm gì?

Trí Đăng đôi mắt mở lớn lên, cứ như mãi một lúc lâu chỉ chờ có câu hỏi này, giọng nói lập tức sốt sắng:

– Vì tôi nghe nói cậu đi đánh nhau ghê lắm, cả mấy tên đầu gấu trong trường cũng không ai dám bắt nạt cậu nên tôi nghĩ chắc chắn cậu có thể giúp được tôi liên hệ.

Văn Diệp nhướng mày, Trí Đăng vội vã:

– Khi còn ở trong bệnh viện nuôi bố, tôi nghe người ta bảo là mua ngoài chợ đen một quả thận là năm sáu trăm triệu.

– Hiện tại gia đình tôi gặp rất nhiều khó khăn, bán nhà cũng không đủ trả nợ, tôi muốn gặp đại ca của cậu để muốn nhờ môi giới bán thận.

Văn Diệp nghe, hiểu, đại khái là thiếu tiền muốn bán thận.

Chỉ vào người Trí Đăng:

– Bán thận? của mày á?

Trí Đăng gật đầu như bổ củi:

– Đúng, nếu như mà bán được năm sáu trăm triệu rồi thì có thể giãn nợ được.

Văn Diệp chép miệng, lắc đầu :

– Tao nói này, mày đừng có điên nữa, loại mọt sách như mày thì hiểu cái đéo gì, mày biết xã hội đen là nơi thế nào không?, với cả bên tao cũng không dính vào mấy vụ buôn nội tạng này đâu. Biến đi, tìm cách khác đi.

Trí Đăng hít một hơi dài:

– Văn Diệp, xin cậu. Tôi không còn cách nào khác cả,

– Chị gái tôi thậm chí còn phải đi bán máu rồi.

– Nợ ngân hàng nếu một tháng nữa không kịp trả thì mẹ tôi chết mất.

– Tôi xin cậu đấy Văn Diệp.

– Được hay không được cũng để cho tôi gặp thử một lần, đại ca cậu không làm nhưng mấy cái người đầu gấu đó không phải đều quen nhau sao?

– Chắc chắn sẽ có người tìm mua thận chứ, trong bệnh viện họ bảo thiếu rất nhiều mà?

– Xin cậu hãy giúp tôi.

Lời nói nhỏ dần đi.

Sự bất lực truyền từ đôi nắm tay nhỏ run lên dâng lên vành mắt thoáng đỏ.

Không thể nghĩ ra bất cứ một cách nào khác cả.

Buôn thuốc phiện ma túy sẽ vướng vào tù tội, trộm cắp cũng sẽ là vết nhơ muôn đời không rửa được.

Tất cả những gì Trí Đăng có thể nghĩ ra lúc này, chính là bán đi một phần thân thể.

Mất đi một quả thận, không chết được, lại có thể cứu cả gia đình mình thoát khỏi nợ nần bủa vây, vậy không phải là hoàn hảo sao?

Đôi mắt ầng ậng, gắng gượng bám trụ vào từng tia biến đổi trên gương mặt Văn Diệp.

Văn Diệp thoáng rùng mình. Ai mà nghĩ tới cơ chứ? từ con mọt sách cho đến thằng du côn cũng đều bị một chữ tiền hành ra bã cả.

Dẫu chính cậu đối với Ever không phải tường tận tỉ mỉ, nhưng thế lực của Triều Vĩ là không thể khinh thường, hơn nữa nếu tên điên này đem cái chuyện cậu hôn hít Mễ Nam kia ra làm ầm lên đương nhiên chả hay ho gì.

Chậc.

Văn Diệp khoát tay một cái:

– Để xem sao đã.

Trí Đăng lập tức cúi đầu cảm ơn:

– Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, xin cậu hãy giúp tôi.

———-

Vòng khói nhả đều.

Văn Diệp có chút tư lự. Kể ra nếu là trước đây thì một trăm phần trăm cậu sẽ dứt khoát từ chối, thậm chí là tặng kèm thêm cho tên Trí Đăng đó hai quả đấm.

Thế mà từ khi mang tên ” nhóc” Mễ Nam đó về chăm, không ngờ bản thân lại cũng bị nhược đi một tý, khi thấy ánh mắt khổ sở của tên mọt sách đó còn có chút thương cảm.

Chẳng ra làm sao.

Hay là thôi đi, với tính cách của Triều Vĩ mạng người đã vốn chẳng là cái rác gì, nói chuyện chơi đến một quả thận? Không khéo còn bị anh em cười cho nứt mũi.

Văn Diệp còn đang lẫn trong một mớ bòng bong, tiếng bước chân cùng mấy cái khịt khịt mũi đã đánh tan cả suy tưởng.

Mễ Nam một đầu tóc tơ rối, ủ rũ ôm cái gối ôm bước về phía cậu:

– Diệp, Diệp đi tè lâu thế? Để Mễ Nam chờ mãi.

Văn Diệp nhìn cái kẻ cao vổng ngốc nghếch trước mặt:

– Sao không ngủ?

Mễ Nam sáp lại gần:

– Diệp ra đây đứng, Mễ Nam cũng ra đây đứng. Không có Diệp Mễ Nam ngủ không được đâu, sợ Diệp đi mất.

Văn Diệp phì cười:

– Được rồi, lượn vào nhà đi không lại lạnh.

Mễ Nam phát hiện ra điếu thuốc kẹp trên tay Văn Diệp, chỉ:

– Diệp lại hút thuốc, hút thuốc là không xinh đẹp nữa. Diệp phải xinh đẹp chứ, Diệp của Mễ Nam phải xinh đẹp.

Văn Diệp dở khóc dở cười, búng ngón tay một cái, đầu lọc còn sót lại bay vởn xuống không trung, rơi lả tả.

– Mễ Nam, tôi hỏi anh này. Nếu như có một người nhờ anh một việc, anh không biết có nên giúp hay không, thì anh làm thế nào?

Mễ Nam lay lay mái tóc tơ:

– Nhưng mà việc đó là tốt hay xấu?

Văn Diệp lặng người đi vài giây:

– Ừm… nửa tốt nửa xấu.

Mễ Nam cười thật tươi:

– Vậy thì Diệp sẽ giúp họ nửa tốt, còn nửa xấu thì bảo họ tránh ra là được nha.

Văn Diệp thật muốn lấy tay đỡ trán. Chỉ là gương mặt quá ư vô tội cùng một cái ngáp nhẹ không giấu được kia nhìn thế nào cũng rất … rất được.

Mễ Nam khoác lên vai kẻ cao hơn mình kia, lôi kéo trở vào giường.

Ừ, thì giúp, giúp nửa tốt. Nửa xấu… Trí Đăng, còn phải xem số của cậu.

———-

Nhà trọ của Trí Đăng.

Chẳng ai muốn gặp một kẻ đi bán tạng mà ẻo lả yếu đuối, lôi ra một quả thận liền giãy đành đạch không biết sống nổi hay không.

Vì thế cậu cố gắng chấn chỉnh tâm tình của mình tươi lên một chút, cũng liều mạng vắt chiếc ví còm cõi vài đồng ra mua lấy một con gà quay đãi thằng bạn thân Đức Thiện, còn thật muốn ép mình ngủ sớm.

Đức Thiện cơm no gà say, ngủ đến là hăng hái.

Quê nó ở miền Trung, cùng khoa share phòng là điều cũng thường thấy thôi, ban đầu còn nghe chẳng hiểu được ba cái tiếng chu choa hén, sau rồi cũng thành quen.

Được cái người miền Trung chất phác thật thà, nó lại là đứa cũng sớm trải đời hiểu chuyện, hai đứa ở với nhau rất hợp.

Có bạn bè, có mẹ, có chị gái quan tâm, thậm chí là đã từng có một người cha vô cùng thương yêu nữa.

Trí Đăng cậu, âu là so với bao nhiêu người đều hơn nhiều lắm.

Bán đi một quả thận có xá gì?

An ủi trấn tĩnh bản thân một ngàn lần như thế, cố gắng gạt đi tất cả mọi suy nghĩ tiêu cực lởn vởn trong đầu.

Lấy tạng là trái phép đều phải phẫu thuật chui, liệu có chết vì mất máu không?

Cuộc sống sau này sẽ thế nào? ảnh hưởng gì?

Chẳng quan trọng nữa.

Tháng tới đây nếu còn không trả được nợ ngân hàng, thì mái nhà chất chứa bao nhiêu kí ức kia chắc chắn sẽ bị siết nợ.

Di ảnh của cha, chẳng biết sẽ phải vất vưởng nơi nào.

Cứ thế đi.

=========//=======

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN