( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 4 : Triều Vĩ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
340


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 4 : Triều Vĩ


Chương 4 : Triều Vĩ

Vài ngày sau.

Căn nhà giăng đầy cỏ thơm của Triều Vĩ đương nhiên Văn Diệp hiện tại chẳng thể đến, tận tâm lắm lắm mở lời cuối cùng cũng chỉ có thể sắp xếp cho cậu đôi chục phút ngoài quán Bar ban ngày vắng vẻ.

Và nếu không phải vì Triều Vĩ vốn dĩ rất “có hứng thú” với Văn Diệp, thì e rằng mấy chục phút này cũng khó mà gom cho được.

——–

Quán Bar.

Văn Diệp bước vào,

Vĩ kều vừa nhìn thấy còn có một kẻ đi phía sau, trên gương mặt hơi chau lại một đường rồi lập tức giãn ra.

Trí Đăng thở rất nhỏ, nhìn lướt xung quanh, bàn tay nắm lại đầy mồ hôi lạnh. Cậu nhát gan, chỉ biết học, từ trước tới giờ chưa từng đi Bar bao giờ, và cũng chẳng có tiền mà tới nữa, mỗi một bước đi bây giờ đều như muốn đem quả thận của cậu lôi ra vài cen ti.

Nơi này ngoài một kẻ pha chế đứng quầy, một kẻ đeo kính đứng gần bên Triều Vĩ, còn lại cũng chỉ có đúng một mình cậu với Văn Diệp.

Thế thì không giống với cái gì gọi là hang ổ lắm nhỉ.

Kể cả người đang hướng ánh mắt đánh giá kia về phía cậu, ngoài vẻ chân rất dài, rất là cao ra, thì cũng đâu có gì gọi là xăm trổ bặm trợn?

Văn Diệp mở lời:

– Đại ca.

Triều Vĩ ừ một cái trong cổ họng:

– Chuyện gì?

Đứng trước kẻ được xưng một tiếng đại ca này, Văn Diệp làm thế nào cũng không thể che giấu đi được chút cảm giác áp bức, lời nói ra khỏi miệng hoàn toàn không giống ngày thường, ba phần là khó:

– Em có việc muốn nhờ anh.

Vĩ kều nhướng mày thay cho câu tiếp tục.

Văn Diệp kéo Trí Đăng nãy giờ nép ở một bên ra, làm một mạch:

– Đây là bạn cùng lớp với em, bố nó bị ung thư chết, để lại một khoản nợ lớn quá, mẹ nó không trả được, sắp bị siết nhà, nó muốn bán một quả thận để đỡ nợ.

Vĩ kều mặt không đổi sắc, nhẩn nha nhìn về phía Trí Đăng:

– Thì làm sao?

Trí Đăng lắp bắp:

– Em muốn nhờ anh giới thiệu giúp, em sẽ trả tiền phí môi giới ạ.

Cái từ “ạ” ở cuối câu khiến cho Vĩ kều phải nhăn mặt, xoay về phía Văn Diệp:

– Diệp sẹo, em quên đây là nơi nào à?

Văn Diệp bị gọi thẳng tên Diệp sẹo, rõ ràng biết đã chạm phải sự khó chịu của Vĩ kều, ngẩng mặt:

– Đại ca, em biết rõ quy định, nhưng mà thằng này thực sự hết đường rồi.

Vĩ kều đá lưỡi trong miệng một cái, bình thản như không, ra hiệu cho kẻ pha chế lắc đến một ly cocktail.

Chạm xuống bàn.

Từng phút lặng thinh trôi qua. Tim trong lồng ngực Trí Đăng từng nhịp đều nhảy vọt. Lời rất ít, cuộc trò chuyện cũng chẳng phải đao búa gì như cậu đã tưởng, thế nhưng khí tức dồn nén thì nghẹt thở vô cùng.

Cậu như một kẻ phạm tội chờ đợi quan tòa giáng xuống án hình.

Là một cái gật đầu hay một lời từ chối?

Là có thể bán được không? Là có thể cứu mẹ cứu chị mình không?

——-

Ánh mắt đầy thấp thỏm của Trí Đăng cũng khiến cho Văn Diệp đứng bên cạnh dội lên chút lửa nóng, định mở miệng lại không nói ra được. Bởi vì cậu biết rõ ràng, đối với Triều Vĩ xưa tới nay chưa bao giờ vươn tay động đến việc của người ngoài, hơn nữa việc buôn bán nội tạng quả thực Ever không dính dáng.

Khả năng lớn là Trí Đăng phải thất vọng.

Vĩ kều đưa một ngụm lên nhấp, toàn bộ biến hóa của hai gương mặt dưới kia chỉ trong vài chục giây đều thu vào trong mắt.

Như một con lang sói man dã lẳng lặng phân tích đám mồi.

Văn Diệp không thân thiết với cái tên mọt sách kia, vì cái gì mà biết luật còn lách, đem người đến tận đây nhờ? Cũng không phải là chưa từng thấy bản thân cảnh cáo đám đàn em bao giờ.

Văn Diệp à, thật sự em càng ngày càng khiến cho Vĩ kều này hứng thú.

Khóe miệng nhếch lên:

– Thiếu bao nhiêu?

Ba chữ vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm lắng, Văn Diệp ánh mắt rõ ràng sáng lên một chút, huých tay Trí Đăng:

– Kìa!

Trí Đăng lập cập:

– Bảy trăm năm mươi triệu, nhưng mà, nhưng mà bán thận được năm trăm thì tốt rồi!

Triều Vĩ thả chân xuống, đôi chân dài rơi xuống quầy, bó trong chiếc quần âu cực kỳ phong tình:

– Một quả thận bán năm trăm triệu?

Trí Đăng nuốt cả một ngụm to nước bọt, không dám nhìn lên:

– Bốn trăm, hơn bốn trăm cũng bán.

Triều Vĩ bật cười một tiếng khinh miệt:

– Để nói rõ cho cậu biết: thu vào chỉ có sáu mươi triệu một bên, sao nào? Cậu giỏi thì có hai quả. Hay là định bán tim nữa?

Trí Đăng sững người:

– Sáu… sáu mươi triệu?

Triều Vĩ đặt chiếc ly xuống dưới mặt bàn pha chế, chậm rãi xoay lưng ra ý bước vào trong, còn để lại một lời:

– Ở đây không phải là nơi từ thiện, nếu còn lần sau nữa, Diệp, em có thể cút khỏi Ever.

– ….!

Văn Diệp nắm chặt tay, dạ một tiếng.

Quả nhiên là bản thân thích vào, yêu vào liền bị ngu đi, lại còn bộc phát tính thương người đột xuất, chả nghĩ gì đến việc bọn chợ đen thu vào quả nhiên giá chỉ bằng một phần mười.

Nhìn sang Trí Đăng vẫn một mực bất động bên cạnh, vỗ vai:

– Thôi, đi về.

——-

Như một con rối.

Tất cả mọi suy nghĩ đều dừng lại ở con số sáu mươi triệu bạc bẽo kia.

Như thế sao?

Như thế ư?

Quả thực là chỉ có sáu mươi triệu?. Quả thực là chính mình ảo tưởng.

Bóng lưng của Triều Vĩ,

Một bước, hai bước.

Tờ giấy bán máu của Tuệ Tâm,

Một đồng tiền lẻ chắt chiu không dám chi tiêu của mẹ,

Tiếng khóc nấc lên của chính mình trong ngày vĩnh biệt người cha thân yêu ấy.

Lời hứa sẽ chăm sóc cho chị, cho mẹ, vết sẹo trên tay xô đẩy mấy kẻ du côn vẫn còn đây, bọn chúng sẽ không chỉ thu một chiếc xe máy, mà có thể là hơn, hơn nữa…

Trí Đăng lắc mạnh đầu.

Lao đi.

Văn Diệp giật mình nhìn tay Trí Đăng vùng ra, xoay người lại.

Phía đằng kia,

Trí Đăng níu chặt lấy cánh tay của Triều Vĩ, đôi mắt vương đỏ lại mở lớn.

Trong ấy là yêu thương, là dằn vặt, là cả nỗi đau đớn khó nói ra thành lời:

– Đại ca, em làm gì cũng được,

– Em cần tiền, em rất cần tiền.

– Đại ca, cầu xin anh.

Vĩ kều nhìn xuống tay áo nhăn nhúm của mình, lại nhìn về phía Văn Diệp gương mặt lộ ra đầy vẻ khó xử phía kia, trong lòng thản nhiên suy tính.

Văn Diệp, nếu để em phải cảm kích thêm một cái ân tình, thật không tệ,

Giọng nói nhàn nhạt cất lên:

– Làm gì cũng được?

Trí Đăng quả quyết gật đầu.

Ai hay đâu, một cái gật đầu đôi khi chỉ vẩn vơ như lời hứa xuông rồi ruồng bỏ, cũng có khi lại chính là lối rẽ không thể quay đầu.

———–

Cùng một lúc này, một bầu trời này, một khoảnh khắc nhức nhối này,

Trên một kênh truyền hình, mục đầu tư tài chính đang phát đi những hình ảnh cùng âm thanh của chủ tịch tập đoàn N.M – Dav Trần:

” Đối với tập đoàn chúng tôi, việc đầu tư vào lĩnh vực hàng hải đang được triển khai và lên kế hoạch cụ thể, dự kiến tới năm 2022 sẽ đi vào hoạt động”.

” Việc ký hợp đồng đặt mua các tàu biển hiện tại chúng tôi chưa thể tiết lộ”

Nụ cười mỉm hầu như không bao giờ đi hết khóe miệng, gương mặt thật trẻ, giọng nói lại vang lên vững vàng chắc nịch, ánh mắt liếc về chiếc đồng hồ trên tay.

Người phóng viên xoay từng câu, cố gắng cho khớp với thời gian được tới phỏng vấn chỉ có mười phút.

Quá một phần giây cũng không được, tiếc nuối đối với cái bắt tay đứng dậy của Dav Trần.

Màn hình quay trở lại với những bản tin tiếp theo.

Còn tại tòa nhà của N.M.

Đôi mày của Dav Trần nhíu thật chặt, hướng về phía thư ký mới bước vào:

– Cẩm Hương! Em sắp xếp như thế nào vậy?

– Tại sao hôm nay lại có lịch phỏng vấn trực tiếp?

Cẩm Hương thót tim, đứng cách xa một đoạn:

– Chủ Tịch, lịch làm việc em đã có trình anh từ sớm mà? Lúc ấy anh còn bảo được.

Dav Trần hắt một hơi, đưa tay chống mày.

Vị thư ký rón rén rời khỏi, tâm trạng của Dav Trần dạo này cực kỳ xấu, rất dễ nổi nóng.

Chẳng biết là làm sao nữa.

=====//======

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN