( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 5: Khu J
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
313


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 5: Khu J


Chương 5: Khu J

Một chiều cuối tuần.

Hà Nội chớm đông, trời se se lạnh, vài hương hoa sữa còn lại đong đưa thoảng qua cửa kính xe,

Con cái, giống như là hương hoa sữa này vậy, xa một chút thì thơm, gần lại không cách nào chịu cho được.

Dav lộ ra chút bất lực hiếm thấy, gõ tay lên thành xe nói với tài xế:

– Tới khu J.

Người tài xế đã theo Dav nhiều năm, rất thức thời, lập tức đổi đầu hướng xe.

——–

Nơi khu J, một khách sạn năm sao bao gồm phòng ăn buffe, bể bơi, khách sạn, một tổ hợp nghỉ dưỡng rộng hơn ba ngàn mét vuông nằm ở ngoại thành Hà Nội.

Vô cùng lộng lẫy,

Vô cùng xa xỉ.

Ở đây có những giá phòng đắt ngang phòng Tổng Thống, cũng có những dịch vụ cao cấp đến mờ mắt kẻ đi đường.

Sáng choang từng ánh đèn trùm, rực rỡ lối trải thảm đỏ.

Doanh nhân thành đạt từ nước ngoài về, từ Sài Gòn ra, cực kỳ thích nơi này.

Còn Dav tới đây không phải vì cái bề ngoài nổi bật đó.

Đơn giản vì mỗi cuối tuần, Triều Vĩ thường sẽ ở đây. Hà Nội rộng lớn, đất nước rộng lớn, thế giới này lại càng rộng lớn, vậy mà suy cho đến cùng, cũng chỉ có ở chỗ Triều Vĩ, kẻ thân thiết đến chân tơ kẽ tóc đều hiểu, mới có thể thở được vài ngụm khí tự do tự tại.

Sẽ chẳng mấy người ngờ được, khu J nổi tiếng đến như thế, đắt đỏ đến như thế, chủ nhân thực sự của nó lại do một tên trùm khét tiếng đứng sau ngầm quản lý – Triều Vĩ.

——-

Triều Vĩ và Dav là bạn từ nhỏ.

Hai gia đình dòng dõi đều là hàng Pháp Thuộc, nhiều đất cát cùng của cải truyền thừa từ đời này qua đời khác,

Đến tận đời của Triều Vĩ và Dav mới hầu hết lột bỏ được cái xác tân cổ điển, hòa nhập hoàn toàn.

Quen biết là do gia thế,

Nhưng chơi được với nhau là bởi cả hai có chung một nỗi niềm.

Dav, ba mươi lăm tuổi,

Mười chín năm trước, tất cả chỉ là một tiếng thở dài khi biết chính mình là đồng tính, chẳng hề có một chút cảm xúc nào với phụ nữ.

Cậu ấm của cả một gia tộc lớn nắm trong tay biết bao nhiêu dải đất dát vàng, lại đi thích đàn ông ư?, cứ tưởng bản thân là thứ lạc loài bệnh tật, thế mà phát hiện ra Triều Vĩ, con cưng một gia đình thân thiết hóa ra cũng lại giống như mình.

Khi mười sáu, thân lắm, bộc bạch lắm.

Đến cả hai mươi năm sau cái thứ tình bạn đó đã được gọi thành cái gì rồi cũng chẳng rõ nữa,

Một kẻ thâm sâu âm hiểm, một kẻ nổi loạn thích chém người.

Dav chọn con đường kinh doanh chính nghĩa mà đi lên.

Triều Vĩ lại đem bản thân bọc vào cái vỏ xấu xí, mang danh xã hội đen.

Ngày thường thản nhiên không ai hé miệng đụng tới, ngán cả việc tốn nước bọt với nhau, đến khi ván cờ rơi vào nước cuối, ắt sẽ có một kẻ ra tay vớt người kia bay lên khỏi vũng bùn.

Dav có được vị trí ngày hôm nay, một phần công không nhỏ nhờ vào Triều Vĩ ngấm ngầm triệt hạ nhiễu loạn đối thủ.

Triều Vĩ có được một dải sòng bạc vũ trường hoạt động nhộn nhịp, có được cả khu J này, đương nhiên cũng là vì có kẻ lắm tiền lót dưới đầu.

——–

Trí Đăng nhớ lại hôm trước ấy,

Triều Vĩ ra hiệu cho Văn Diệp ra ngoài.

Khi chỉ còn lại hai người, Triều Vĩ nở một nụ cười nửa khóe miệng đối với cậu, thật sự nụ cười ấy rất đáng sợ, rất đáng sợ!

Sợ hơn bị tát bị đấm một cái rất nhiều, khiến đôi tay run rẩy của cậu như gặp băng lạnh, từng chút rời khỏi cánh tay áo .

Khi Triều Vĩ cất giọng hỏi “Còn trinh không?”

Cậu chỉ nhớ được, bản thân đã mất hồn mà gật đầu rồi lại lắc, ngơ ngác đáp ngược trở lại ” Tôi là con trai”

Con trai thì làm sao mà nói tới cái việc trinh tiết gì đó được?

Trí Đăng mờ mịt.

Đổi lại là một nét mặt giãn ra thỏa mãn của Triều Vĩ,

Cậu không hiểu lắm. Chỉ biết rằng sau đó bản thân như một con rối, mặc bản thân được đưa đi xét nghiệm tất cả một loạt các bệnh tật, bác sĩ gì đó kia cũng hỏi rất nhiều về vấn đề liên quan đến chuyện kia.

Xấu hổ vô cùng.

Trí Đăng lắp bắp trả lời từng câu, không một lời giấu diếm. Bởi lẽ cậu biết rõ ràng nó có liên quan mật thiết tới cái cách mà người tên Triều Vĩ kia sẽ ” giúp” cậu. Dù là bản thân vẫn còn chưa hiểu.

Đến cho cùng thì hoàn hảo, cậu chưa từng quan hệ với bất cứ người nào, thậm chí tự xử cũng hầu như là không có.

Để mặc cho Trí Đăng lẫn trong một đám tơ vò suy tính, hay là bán mắt, bán thận, bán gan gì đó? Chỉ nếu là bán tim thì không được, cậu cũng chỉ có một quả mà thôi.

Triều Vĩ để mặc cậu ra về.

Cậu đã nghĩ đi nghĩ lại những việc này mãi mà vẫn không hiểu.

Rút cuộc đàn em của Triều Vĩ cũng liên lạc lại, nói rằng cậu sạch sẽ, có thể bán thân.

Bán thân?!

Cậu hoảng loạn, hoảng loạn hơn nữa khi biết rằng kẻ mà cậu phải bán thân cho kia là đàn ông. Vả lại, nếu như cậu không thể khiến kẻ kia ra tay mà bao nuôi cậu, thì chính là một đêm này vứt đi.

———

Trí Đăng mím chặt môi nhìn chiếc xe bốn chỗ đậu trước dãy phòng trọ giản đơn.

Từng bước chân quả quyết lại sững lại, như xé ra tâm tư trong lòng, đành lòng lại không đành lòng, đau đớn lại mong chờ.

Là như thế nào đây?

Bước lên chiếc xe kia, giành lấy cái “cơ hội” cuối cùng dành cho gia đình mình.

Hay là ngoảnh mặt lại, dừng chân, đừng tiến tới thêm bất kỳ một bước nào nữa.

Giọng nói của Triều Vĩ, từng chữ một vẫn như hằn đọng bên tai:

” Làm đĩ còn có thể lựa chọn tiếp khách hay không.

Nhưng một khi cậu đã lựa chọn con đường bao nuôi này rồi, cậu không còn quyền của con người nữa.

Bản thân cậu chỉ là một cái sextoy có tri giác, không hơn không kém.

Hiểu, hay không hiểu. Làm, hay không làm.

Suy nghĩ cho kỹ càng”

Lời nói nhàn nhạt thông qua chiếc điện thoại vô hồn, nhắc đến chuyện số phận cả một con người, lại rẻ mạt và thờ ơ đến mức mất đi cảm giác như thế.

Quả nhiên, đồng tiền chính là thứ quyện đầy ma lực.

———

Ngước mặt lên trời từng chùm mây xám xịt.

Nực cười.

Nếu như cuộc đời có thể có phép màu thì cha cậu đã không chết, bản thân cậu cũng đã chẳng bao giờ phải đứng giữa những lằn ranh của cái thứ gọi là tự trọng này, Tuệ Tâm cũng đâu cần phải bán đi từng giọt máu chảy trong cơ thể?

Cánh tay nắm chắc lên cánh cửa xe.

Cạch một tiếng, đôi mắt nhắm lại vài giây, người bước lên.

Cánh cửa đóng lại, bánh xe lăn vòng dời đi.

Cậu chọn chấp nhận, cậu chọn biến mình trở thành một thứ đồ chơi. Thậm chí là còn phải cố gắng để làm sao để họ chấp nhận mua mình nữa cơ đấy.

Thì ra đời này không chỉ có thận mới có thể bán đi để đổi lấy được tiền. Thì ra thứ có giá trị lớn nhất, nhiều nhất tồn tại ở mỗi bản thân, lại chính là sự tự tôn còn sót lại. Khi mất đi rồi, còn không bằng nắm bùn nhão bẩn thỉu đáy ao hồ.

Bánh xe lăn đi, cũng như nghiến chặt, nghiền nát tất cả những giá trị tâm tư của cậu. Cái gì là học thức chứ? là trí tuệ, là tư cách chứ?

Cái gì gọi là niềm tự hào của lớp, của cả gia đình dòng họ.

Cậu như thế mà chọn cách thấp hèn nhất trên đời này,

Một giọt nước mắt nhạt nhẽo lăn khỏi khóe mi, như chế nhạo.

Từng tòa nhà cao tầng hiện ra rồi ẩn khuất, như cười chê.

Hơn một năm về trước khi đặt chân tới cổng trường đại học, cậu đã nghĩ về những ngày có thể đĩnh đạc mà nhận một tấm bằng loại ưu, đĩnh đạc mà lọt vào một công ty thật lớn.

Làm sao biết được rằng cái ngày xét tuyển mà cậu mơ mộng bấy lâu, lại sững sờ đến thế này.

Đâu có phải dựa vào điểm số kia? Cũng chẳng hề gì liên quan đến ngoại ngữ.

Là, lấy thân mình ra để làm hồ sơ. Cậu nên cảm ơn hay khốn nạn cho cái thân thể được gọi là sạch sẽ này đây?

Bố, mẹ.

Con rút cuộc phải làm sao mới được?

Tại sao tất cả, tất cả, cứ liên tục dồn xuống cùng một lúc như thế?

Tại sao chúng ta không giàu có? Tại sao căn bệnh kia lại chọn trúng người cha thương yêu nhất của cậu? tại sao?

Trí Đăng nhắm chặt mắt lại, không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ nữa.

Nếu đã quyết định, vậy thì đừng hối tiếc.

———–

Khu J.

Triều Vĩ theo thường lệ, vào tối thứ sáu sẽ tới khu J này,

Trong dãy phòng nơi khu sau vườn không dùng để cho thuê, đĩnh đạc mà kiểm soát lại toàn bộ hoạt động của khu J.

Kẻ quản lý vô cùng cẩn thận đặt sổ sách một bên bàn, lại một bên lén nhìn kẻ vừa bước vào kia, lẳng lặng đánh giá.

Bị một ánh mắt cảnh cáo văng tới, giật cả mình mà lùi ra ngoài.

————

Nỗi buồn nào rồi cũng tan đi cả, không khí một mảnh lạnh lẽo, Triều Vĩ kể từ khi cậu tới chỉ nhướng mày ừ có một chữ.

Tất cả giờ đây chỉ còn lại sự lo âu sợ hãi, cả người Trí Đăng ngồi như dính chặt xuống chiếc ghế da.

Triều Vĩ hết nhìn lên vi tính lại cầm lên đống giấy tờ, một lời cũng không nói, bản thân Trí Đăng lại càng lo lắng, một trăm ngàn câu hỏi không ngừng lặp lại ở trong đầu.

Người kia là ai? Có thật sự sẽ tới không?

Mình sẽ phải phục vụ anh ta như thế nào đây?

Anh ta sẽ bao mình chứ?

Sẽ thật sự phải làm chuyện như vậy hay sao?

Sẽ thực sự… trở thành một thứ đồ chơi ư?

——-

Triều Vĩ rõ ràng không mấy liếc mắt lên phía trên, thế nhưng bộ dáng lo âu đến tái mặt của Trí Đăng hoàn toàn nằm trong tầm mắt.

Khẽ nhìn đồng hồ,

Triều Vĩ ngẩng mặt hướng về phía Trí Đăng:

– Sạch sẽ?

Trí Đăng bị mấy chữ bất ngờ làm cho giật mình, ngập ngừng:

– Dạ, đã… đã sạch sẽ.

Triều Vĩ nheo nheo mắt:

– Cơ hội là tôi cho cậu, nhưng có nắm được hay không còn phải xem chính bản thân cậu. Đã bước chân đến nơi này, tức là cậu phải hiểu rõ từng lời tôi đã nói.

Trí Đăng hiểu.

Bàn tay siết thêm chặt, nghĩ đến số tiền kia, nghĩ đến sự dằn vặt suốt mấy ngày qua. Ánh mắt dâng lên quả quyết:

– Tôi hiểu.

Triều Vĩ phẩy mạnh tay:

– Được rồi, ra ngoài chờ đi, đến lúc tôi sẽ gọi.

Trí Đăng gật đầu, đứng dậy rời khỏi.

Sắp rồi, sắp rồi.

Cậu như thế mà thật sự sắp bán mình cho một kẻ xa lạ.

========//===========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN