( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 11: Tivi
Trong vô thức, tìm kiếm về một người, nhung nhớ về một người, Trí Đăng sau chuỗi ngày dằn vặt cùng rối bời, định hướng lại bản thân, công việc.
Vô tình thế nào đã để hình ảnh của người kia chất đầy trong trí nhớ.
Nếu không có Dav, cũng sẽ không có hơn hai trăm triệu ấy, cũng sẽ không thể nào có thể dễ dàng thoát khỏi đống nợ nần bủa vây, vì thế cho nên nghiễm nhiên coi kẻ kia như thần tượng từ khi nào rồi?
Chẳng biết, chỉ là cứ thế mà tự nhiên lên mạng, search những tin tức có liên quan tới cái tên Dav Trần, còn tìm ra vài quyển tạp chí hiếm hoi có hình của Dav, kéo tất cả vào một ngăn nhỏ, giấu gần chỗ ngủ.
Thực ra chính Trí Đăng cũng không biết bản thân làm thế để làm gì, hay những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu được gọi là gì.
Chỉ là ánh mắt đó vẫn một mực ám ảnh, đay nghiến, giày xéo, khiến cho tự bản thân muốn thoát khỏi, muốn chứng minh được mình không hèn kém như thế.
Mình cũng xứng đáng lấy một ánh mắt ngang bằng mà đối diện.
Bản chất nhược, không phải bất cứ phương diện nào cũng là nhược. Cậu đặc biệt không muốn chịu người khác coi thường mình.
——–
Quán café.
Trí Đăng bình thường làm việc cực kỳ chăm chỉ và nghiêm túc, đương nhiên một phần lớn là bởi vì tiền thưởng chuyên cần, cũng lại là vì biết ơn Văn Cốc cho ăn ké lại cho ở nhờ, nhiều việc dù không phải của mình cậu vẫn sẵn sàng lăn xả, vì thế thiện cảm của Văn Cốc hay Lê Ngọc dành cho cậu thật sự rất tốt.
Thế mà hôm nay Trí Đăng lại liên tục mắc lỗi, mới chỉ ba mươi phút mà đã làm đổ một ly café, bưng nhầm một suất cơm gà thay cho một đĩa Pizza tôm thịt, thậm chí là như bây giờ,
– Ối!, nước em ơi!
Trí Đăng giật mình nhìn ly nước trà đang rót đã đầy tràn hết ra ngoài, ướt một phần áo của vị khách,
Vị khách kia mặc chiếc áo trắng công sở, vì thế lập tức vết hoe vàng hiện ra rõ mồn một. Trí Đăng vội vã rút mấy tờ khăn giấy, lau tới,
– Em xin lỗi, để em lau!
Cũng may ấm trà này chỉ là nước ấm nếu không thật không biết sao đây, thế nhưng người kia là phụ nữ, lại còn là một cô gái trẻ, bị Trí Đăng lau lên người vừa thẹn vừa tức tối, lùi ra:
– Cậu làm cái trò gì thế hả?! Cậu tính sờ soạng gì tôi hả?
– Quản lý đâu?!
Văn Cốc lập tức chạy ra, nhìn sơ tình hình liền hiểu, ấn rạp đầu Trí Đăng vẫn còn đang ngơ ngác kia xuống:
– Còn không mau xin lỗi!
Trí Đăng gấp rút gập đầu :
– Xin lỗi chị, em thật sự không cố ý!
Người phụ nữ kia đến quán đã quen, nhìn Trí Đăng cũng không lạ lẫm gì, vì thế chau mày chấp nhận hai phiếu giảm giá 50% cũng miễn cưỡng dời đi.
——-
Sau quán,
Trí Đăng cúi gằm mặt, đối với Văn Cốc:
– Em xin lỗi, em sẽ thanh toán hai phiếu giảm giá đó, cùng những đồ ăn hôm nay em làm sai.
Văn Cốc khoanh tay, tính tình anh vốn dĩ không tốt, càng đừng nói đến mềm mỏng với nhân viên, nếu là đứa khác thì nãy giờ ăn cả cái khay phang vào người cũng là lẽ thường.
Thế nhưng Trí Đăng thì khác, gần bốn tháng chưa bao giờ mắt mọc trên đỉnh đầu như hôm nay, liền cau có:
– Nếu mệt thì cút lên trên gác mà nghỉ chứ?
– Cậu định làm tôi tức chết à?
Trí Đăng khác hẳn thường ngày, ngay giữa giờ trưa đông khách mà gật đầu cái rụp, vội vàng cởi chiếc tạp dề đồng phục màu đen vắt lên móc treo:
– Dạ vậy em xin nghỉ một hôm!
– ??!!!!
Văn Cốc nhìn bóng Trí Đăng chạy ù té lên trên lầu, mặt nhăn như cọng thun bị xoắn. Quái lạ.
Trên cầu thang, bước chân dồn.
Dưới quán, tiếng chiếc ti vi màn hình rộng vẫn phát ra từng tiếng đều đều.
Chuyên mục kinh tế.
——–
Trí Đăng vừa lên tới gác xép, liền mở ngay điện thoại ra, wifi ở quán rất mạnh vì thế không mấy chốc cậu đã vào được kênh mình muốn.
Trên màn hình vừa hiện lên, chính là gương mặt của Dav Trần.
Là trực tiếp!
Là truyền hình trực tiếp!
Cậu đã dò đi dò lại, đợi mãi mới tới chương trình này, vì thế hôm nay lòng không được yên, chân bước cũng lập cập, một mực mắt chỉ dán lên màn hình dưới kia chờ tới giờ này,
12h15 phút.
Bốn tháng qua, cậu đã từng xem không biết bao nhiêu lần, cắt rời cả những đoạn video có chứa hình ảnh của Dav, thế nhưng đều là những đợt ghi hình từ lâu lắm.
Hôm nay chính là lần đầu tiên trực tiếp thế này.
Tức là gì?
Tức là, ngay bây giờ, ngay tại thời điểm này, và, ngay tại Hà Nội này, ở một phía tầng cao nào đó, người ấy đang trả lời phỏng vấn.
Cảm giác như đang được sống chung những phút giây cùng với người trong màn hình kia, khác lắm.
Hai người vốn dĩ ở hai thế giới khác xa nhau quá nhiều vì thế, dù ngày tháng lặp lại xoay tròn chỉ trong một thủ đô nhỏ, cũng chẳng bao giờ có một cái cớ mà chạm mặt nhau. Khi cậu đang ngồi ngoài quán canh xe, nhìn từng chiếc ô tô lướt qua đều tự hỏi, người kia đang làm gì nhỉ, liệu có khi nào trong những chiếc ô tô đó, có người kia?
Ánh mắt ấy giờ thế nào? Nếu, giả sử có một ngày gặp lại, người ta có nhớ mặt cậu không?
Không biết, nhưng khi ấy cậu chắc chắn sẽ là một kẻ giỏi hai ngôn ngữ, và, ít nhất cậu vẫn là một thằng sinh viên, chứ không phải là một kẻ bưng bê hay bảo vệ như bây giờ.
——–
Say mê.
Người ta không rõ.
Chỉ nghĩ đơn giản như một thần tượng, một liều thuốc kích thích trong những ngày tủi hổ nhất.
Say mê qua từng trang giấy, từng lời phát biểu, từng hình ảnh tìm kiếm được ở một thứ vô tri gọi là mạng xã hội.
Thế mà cũng thích, thế mà cũng yêu, thế mà tự mình còn chẳng biết!
Trí Đăng mắt dán chặt vào màn hình, đến khi góc quay thẳng trực diện, Dav cười một nụ cười xã giao, khẽ gật đầu, chóp má cậu ửng đỏ lên.
Thật đẹp trai.
Thật sự rất đẹp trai.
Còn có, khí chất nữa.
Một chương trình có ba doanh nhân tham gia đối thoại, bàn về các giải pháp cho xuất khẩu qua đường hàng hải.
Cậu chỉ nhìn thấy có mỗi một người, cũng lại chỉ nghe thấy giọng nói của mỗi một người.
Ba mươi phút ngắn ngủi, chương trình đã hết từ khi nào.
Tim cậu vẫn từng tiếng loạn nhịp, ngẩn người nhìn trân vào cái điện thoại.
———-
Ở một nơi khác,
Vừa ghi hình xong, lên xe, Dav đã lập tức nhấc điện thoại:
– Thằng bé sao rồi?
Vị bác sĩ ở đầu dây bên kia đáp lời:
– Đã không sao rồi, chúng tôi đã đưa trở về biệt thự.
Dav nghe xong câu này mới có thể thả lỏng, nhắm chặt mắt.
Lại như vậy nữa.
Thằng bé không định hướng được trái phải, lao xuống bể bơi, sặc nước, đã vậy lại cắn chặt răng không chịu nhả nước trong miệng, khiến cả biệt thự một phen hú vía.
Khi Dav biết được, cũng chính là đang trên đường đến điểm ghi hình.
Chiến lược Marketing gần đây thường xuyên nhắm tới mấy kênh truyền hình có độ phủ sóng rộng, hơn nữa hai người kia một là Phó Tổng, một là Ceo lớn, không thể không tới.
Vì thế chỉ có thể liên tục kiểm tra tình hình qua camera giám sát cùng điện thoại.
Với lại, anh cũng không muốn đối diện với bệnh tình đó của Jun. Thằng bé rất nhạy cảm với sự xuất hiện của anh,
Chẳng biết nữa,
Yến Bình cô ta đã tiêm nhiễm những gì vào tâm trí thằng bé.
Mỗi lần Jun nhìn anh, đều là trừng mắt không nói một lời. Đôi mắt nâu mở lớn, rất lớn, vô cùng ám ảnh.
Anh bên ngoài này sóng gió bôn ba nhiều, cũng đã không còn là năm hai mươi chín tuổi để có thể bị kẻ khác nắm thóp nữa.
Vậy mà, lại phát run chỉ bởi một đôi mắt nâu to đầy bi thương của chính con trai mình.
Từ bao nhiêu lâu rồi nó không còn biết khóc nữa?
Hai, hay ba, hay là bốn tuổi?
Nếu nói nó là do Yến Bình tự quyết sinh ra, vậy, anh có ý nghĩa gì?
Ngoài trừ dòng máu đang chảy trong người nó đích xác là của anh, anh thật sự cũng không hiểu, rút cuộc anh làm cha như thế nào?
——–
Tối hôm đó, quán Bar.
Triều Vĩ bước vào trong một căn phòng Vip không đánh số phòng, tức là không tiếp khách, vậy mà nhìn thấy bóng người ngồi lặng nhâm nhi rượu mạnh lại chẳng ngạc nhiên.
Nói không quá, một phần ba chuỗi làm ăn ngầm của Ever có sự nhúng tay của N.M, rất nhiều các công ty con lập ra chuyên để rửa tiền.
Triều Vĩ mỉa mai:
– Tôi không nhớ chúng ta thân thiết tới mức có thể thản nhiên đi lại, khui rượu, dùng ly của nhau cơ đấy?
Dav không ngẩng mặt:
– Đến cả cậu cũng muốn chơi tôi?
Triều Vĩ nhún vai, bước tới bên cạnh:
– Chơi cậu?
– Ha?
– Gu của tôi cũng chưa mặn như thế đi?
Dav gương mặt thấm rượu không đỏ, lại có chút tái, gằn giọng:
– Đừng có giả vờ nữa, nói đi, tên nhóc đó muốn bao nhiêu?
Triều Vĩ giằng lấy chai rượu, vì bởi không có ly sẵn liền đưa trực tiếp cả chai lên miệng, tư thế vô cùng phong lưu:
– Sex đến ngất người, sảng khoái rồi lại nói không bao nuôi? Làm mất mặt kẻ này rồi thì ráng mà nhịn đi, Triều Vĩ tôi không tốt tính như vậy đâu.
Dav nhíu mày, một lát liền thở ra:
– Vậy kiếm đứa khác đi. Không cần quá đẹp, ngây thơ như trước được rồi.
Triều Vĩ phì cười:
– Lại còn phải là lần đầu? Hửm?
Dav gật đầu xác nhận, Triều Vĩ càng ra sức mỉa mai:
– Cậu nghĩ trên đời này có bao nhiêu cái lần đầu là thật? Hơn nữa, Ever cũng không phải là đám ăn không ngồi rồi, cả ngày đi tìm trai cho cậu chịch, tốt hơn hết cậu cứ quay về với cái đám mông giả sextoy đó đi.
Dav trừng mắt.
– Cậu?!
Triều Vĩ trong lòng lại thoải mái một trăm lần. Chọc được cho cái tên mặt lạnh trước mặt tức đến chau mặt, quả nhiên vẫn là trò vui vẻ chẳng bao giờ nhàm chán.
——-
Trong đêm tối chỉ có hương rượu nồng đậm, mịt mờ. Chẳng kẻ nào nói thêm một lời, nhưng cũng đã như hiểu rõ.
Dav cực ít khi như thế này, là do những áp lực từ hạng mục đầu tư cao ngất trời gần đây, cộng thêm việc của Jun càng ngày càng bế tắc.
Với địa vị của Dav, chỉ một lời nói kẻ muốn bò lên giường nhiều không đếm nổi, cũng lại chẳng thiếu gì lũ ma cô sẵn sàng dâng lên hàng tá lũ trai xinh, muốn diễn viên liền có diễn viên, muốn người mẫu nổi tiếng cũng chẳng thiếu.
Chỉ có điều hàng nếu không phải qua Ever “kiểm định” điều tra tận gốc gác tường tận, một loạt xét nghiệm bệnh tật dán lên chồng hồ sơ thì đương nhiên để Dav nhìn tới thực sự là không có khả năng.
Vài chai vơi dần, Triều Vĩ cũng cười đủ, mỉa đủ, nhìn bả vai Dav hơi chao đảo, mới thực suy nghĩ một cái.
Mấy cái thứ vô tri vô giác, quả nhiên không thể nào bằng người thật.
====//=======
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!