( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 13: Thằng bé
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
337


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 13: Thằng bé


Chương 13: Thằng bé

Trí Đăng đi bộ tới trạm xe bus, bởi lẽ cũng không quá xa và chiếc xe đạp cũng đã gửi lại quán.

Trên vai, chiếc ba lô nhẹ tênh, bên hông có một chai Coca Văn Cốc lấy trên quầy ấn vào, cậu cũng xác định chỉ về nhà vỏn vẹn năm ngày, chiều mồng bốn sẽ lên lại ngay, thế nên cũng chẳng mang theo nhiều quần áo.

Thời gian đối với cậu bây giờ rất quý, càng chăm chỉ kiếm tiền lại càng rút ngắn được thời gian trả nợ, sớm ngày được trở lại trường.

Nghĩ về vẻ mặt khi thưởng thêm cho nhân viên của Văn Cốc, cậu còn cười một cái lớn.

Cậu nhất định sẽ bảo mẹ làm món giò thủ ngon bậc nhất, cộng thêm mua thêm vài khuôn bánh đậu xanh thật to làm quà mang lên.

Sẽ như thế nào nhỉ?

Đức Thiện thì khỏi nói rồi, miệng năm miệng mười sẽ nhồm nhoàm hết cả vỏ. Lê Ngọc chắc chắn là tấm tắc khen ngon, còn Văn Cốc sẽ vừa lườm vừa nguýt, nhưng cuối cùng vẫn hết sạch,

Người gì đâu, tốt mà miệng ác quá, nhân viên khối đứa mới trải đời bị mắng đến khóc. Cũng phải thôi, nghe nói quán này là tâm huyết bao nhiêu lâu của Văn Cốc, từ pha chế, đứng bếp, dọn quầy kệ, Văn Cốc đều làm trơn tru hết, quản lý đâu ra đấy.

——–

Trí Đăng còn đang nghĩ về đủ thứ, tiếng còi xe máy dưới lòng đường bỗng vang lên một chuỗi,

– Tuýt tuýt!!!!

Trí Đăng giật mình ngoảnh sang, thấy một chiếc xe xẹt ngang qua đường.

Có hề lạ gì?

Đường vắng vài kẻ thanh niên muốn tỏ ra ngầu liền phi thân như bay, bấm còi ầm ĩ. Nhưng hình như không phải?!

Trí Đăng vì cận mà hơi nheo mắt theo phản xạ: bên đường kia có một cậu bé chừng năm, sáu tuổi.

Trí Đăng nhìn xung quanh cậu bé, không có ai?!

Vù!

Lại thêm vài chiếc xe phóng qua, thằng bé bỗng nhiên vụt chạy!

Trí Đăng chết sững, hét lên :

– Kìa!!!!

Trí Đăng không kịp cả nghĩ, lao người qua bên kia đường, ôm giật cậu bé trở lại vỉa hè, lớn giọng:

– Trời ơi! Em có sao không?!

Thằng bé bị ôm, không giãy giụa, không kêu lên, chỉ trừng mắt nhìn Trí Đăng.

Trí Đăng còn đang hết hồn, thở gấp, xe dưới lòng đường dù thưa thớt những vẫn đi lại đều, tại sao thằng bé lại không biết nguy hiểm mà chạy ra kia chứ?

Trí Đăng nhìn cậu bé không hề hấn gì, thở hắt ra,

Cũng còn may.

Á?!!!

Cậu bé tự dưng cắn một phát thật mạnh vào tay Trí Đăng, Trí Đăng đau đến sửng sốt:

– Ái? Em làm gì thế?

– Nhả ra…

– A?!!!

Thằng bé không những không nhả, mà còn nghiến mạnh hơn.

Máu trên tay Trí Đăng bật rớm.

Trời ạ, Trí Đăng dùng sức muốn gỡ ra lại không biết phải làm sao nữa, thằng bé cứ thế trừng mắt lên, Trí Đăng có chút dở khóc dở cười, nhìn nó:

– Em à, vừa nãy là anh muốn giúp em đó, em xem, dưới kia có nhiều xe, nếu em chạy xuống rất dễ bị tông phải.

Đáy mắt thằng bé dịu xuống một chút.

Nó không bị đánh, không bị tát, không bị cạy hàm hay bóp cằm để ép mở miệng.

Nó xác nhận người tốt người xấu, có lẽ là bằng cách này.

Trí Đăng cố gắng khuyên:

– Nhả tay anh ra được không?

Thằng bé không nói, ánh mắt cụp xuống lại nhìn vào lon nước ngọt dắt bên balo.

Trí Đăng theo hướng mắt thằng bé liền hiểu:

– Em nhả tay anh ra, anh liền cho em chai nước này, nhé?

Nó nhìn vài giây, rồi thực sự nhả ra.

Trí Đăng nhịn đau, rút chai nước ra, đưa cho nó.

Thằng bé giằng lấy, Trí Đăng định bụng quay về phía trạm chờ, xe bus sắp tới rồi cậu đương nhiên cũng không muốn bỏ lỡ,

Thế nhưng thằng bé không vặn mở, mà lại cắn mạnh lên nắp chai, không được, rồi lại cắn thêm một cái, trừng mắt nhìn về phía cậu, răng nó chảy máu.

Trí Đăng trân mắt,

Thằng bé này… không biết vặn nắp chai?

Cậu lại một lần cúi xuống, vặn nắp chai cho nó.

Đến lúc này rồi mới thực sự nhìn kỹ.

Thằng bé đi chân đất, quần áo dính bụi, và thứ khiến Trí Đăng bị sốc chính là trên người nó, nơi nào cũng đầy vết thương lớn nhỏ.

Thậm chí một vết to ở trên bắp chân vẫn còn đang chảy máu!

Này…

Là sao?

Thằng bé bị bạo hành?

Bị cha mẹ đánh?

Trí Đăng nghe thảng thốt trong lồng ngực, nghĩ tới vài viễn cảnh, rùng mình một cái, nhìn thằng bé tu ừng ực chai coca, gợn hỏi:

– Em tên gì?

– ( Trừng mắt)

– Em… không nói được ?

– ( Trừng mắt)

– Em có bố mẹ không?

– ( Trừng mắt)

Hoàn toàn không có một tiếng đáp lại.

Như vậy là thằng bé bị câm.

Trí Đăng xót xa, một thằng bé bị câm, bị bạo hành, chân đất áo mỏng, lạc lõng giữa phố phường Hà Nội chiều ba mươi tết…

Tầm này, người ta có nhà,

Tầm này, một đứa trẻ như thế lại bẩn thỉu lem luốc cả người trạt vết thương lang thang dưới mùa đông lạnh.

Cậu nhìn nó.

Cơn gió thổi qua, nó run lên bần bật. Tay vẫn nắm chặt chai coca đã cạn, ánh mắt trông mong nhìn về phía chiếc balo của cậu.

Két.

Tiếng đỗ lại của chiếc xe bus, vài giọng nói ồn ào phía bên kia đường vang lên,

Nếu không lên chuyến xe này, cậu chắc chắn không thể về quê kịp giao thừa.

Trí Đăng dời bước chân đi, nhưng mà…

Ba mươi tết, một cậu bé nhỏ, biết làm sao bây giờ?

– Em… em không có cha mẹ sao? Có nhớ nhà ở đâu không? Có ai thân thiết không?

Thằng bé không nói, không gọi, không van ơn,

Chỉ có đôi mắt nâu to trừng về phía cậu.

Chỉ có thế thôi.

Vậy mà, Trí Đăng bất giác siết chặt nắm tay, bế gọn nó:

– Thế đi với anh nhé?

Nó không nói gì, trên tay kia của cậu, nó cắn thêm một miếng nữa.

Rất nhẹ, không mấy đau.

———-

Trên xe, nó đói, nó rét, nó mệt rồi.

Vì thế Trí Đăng bọc nó trong chiếc áo khoác của mình, lôi một đôi tất dài bọc lại chân cho nó, còn dày mặt mà xin mua lại vài hộp sữa của một chị ghế sau mang theo, chị này buồn cười, dúi cả vào tay cậu thêm một túi bánh nhỏ:

– Mấy cái ông bố trẻ này, mang con theo mà còn không biết đường mang đồ ăn, đây, cho thằng bé.

Trí Đăng cảm thấy chỗ nào cũng không đúng,

Chỉ là dường như cậu bé kia sắp cạp tay mình thêm một miếng, vội vã cảm ơn, đưa sữa cho nó hút, bóc bánh cho nó ăn.

———

Nó ngủ rồi.

Nó nằm trong lòng cậu, ngủ rồi.

Trong mơ, nó thấy thế này, có một người bị nó cắn rất đau, vậy mà còn cho nó nước ngọt.

Nó thèm thứ nước này lắm, nó biết cái này gọi là nước ngọt.

Nhưng tất cả mọi người xung quanh nó đều nói nó có bệnh, uống nước ngọt không tốt.

Nó thèm sữa cam hút rột rột như thế, trên ti vi có, nhưng mọi người xung quanh nó cũng nói, sữa đó không vệ sinh.

Nó luôn phải uống thứ sữa pha thuốc nhàn nhạt và pha thêm thuốc.

Nó luôn phải ăn theo đúng khẩu phần tính cân bằng từng cái gì đó calo.

Lạnh lắm. Đắng lắm.

Nó không muốn như thế. Nó muốn ấm như thế này, nó muốn ăn no như thế này,

——-

Trí Đăng làm sao hiểu được mấy cái tâm tư trẻ con ấy, lại vốn là một đứa trẻ bị tự kỷ nặng, chỉ là không đành lòng, nếu cậu vứt nó lại nơi góc đường vắng lặng kia, để nó men theo từng thùng rác ven đường kiếm một miếng ăn, thỉnh thoảng lại bị người khác đánh mà chẳng rõ lý do.

Nghĩ như thế lại không chịu được.

Không chịu được để rồi đem nó theo.

Trí Đăng vuốt vuốt tóc nó, thực ra cũng không sao, qua tết rồi đưa nó đến đồn công an, nhờ tìm lấy một trại mồ côi.

——-

Chiếc xe bus dời trạm một lúc xa,

Ai biết đâu phía sau có thêm vài chiếc xe máy bâng quơ cùng một hành trình này.

Cho đến tận điểm tới cuối cùng mới vòng ngược lại.

” Đại ca, tên đó vậy mà thực sự đem Jun đi”

Đôi chân dài buông thoải,

Triều Vĩ này nếu đã tính, cá, không thể không lọt lưới.

Lý do ư?

Một kẻ lên giường được một lần, sẽ dễ dàng có thêm lần thứ hai, thứ ba.

Một kẻ đã từng nhận trong tay mười ngàn đô đổi lấy thân xác, không thể đơn giản mà bỏ qua cơ hội như thế lần thứ hai, thứ ba,

Nhưng Trí Đăng cậu lại không tìm tới Ever một lần nào nữa, cũng không hề cố gắng để tiếp cận ôm lấy chân Dav.

Chấp nhận để cả gia đình chui trong một chuồng lợn hoang phế, chấp nhận bưng bê phục vụ nơi quán café đó suốt ngày đêm, kiếm từng đồng tiền lẻ.

Một kẻ như thế sẽ dễ dàng bỏ mặc thằng bé rách nát giữa tối ba mươi?

Triều Vĩ cười.

Trí Đăng,

Cơ hội hôm nay tôi cho cậu. Cậu đã tự mình đoạt lấy được rồi.

Ôm bảo bối của tên bạn già đó trong tay, còn lo hắn dám nói một lời không bao nuôi cậu?

Triều Vĩ nghĩ đến vẻ mặt ngớ ngẩn của Dav, cười bật lên thành tiếng.

Trong cái thế giới này, mơ ước vọng tưởng xa xôi gì, chỉ là một kẻ có thể lẳng lặng bên mình, đi suốt cuộc đời dài đầy cô độc.

——-

Biệt thự xao động, đèn bật sáng choang không phải vì Tết, mà vì như cùng với lửa giận ngút trời của Dav Trần.

Tết bận rộn,

Người làm ai nấy đều muốn trở về quê hương, vốn đã chẳng còn mấy người trông nom quan tâm tới nó, trong lúc vắng người, Jun thế nào lại biến mất!

Dav gằn giọng:

– Mở tất cả các camera giám sát lên!

– Nhanh chóng!

=========//========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN