( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 26 : Nhĩ:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
314


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 26 : Nhĩ:


Chương 26 : Nhĩ.
Mồng mười tết, khai xuân khu J.
Người Hà Nội không giống người Sài Gòn.
Cái tết Hà Nội là tết của xum vầy, tết của đoàn tụ, không mấy kẻ lại thích đi chơi nguyên dịp tết, mà kể ra có thích cũng không được.
Vì thế khu J hôm nay mới mở cửa trở lại, mà cũng chỉ là mở cửa lấy ngày,ngoài mấy nhóm khách nước ngoài qua du xuân cũng chẳng có bao nhiêu người,
Việc của Triều Vĩ cũng thong thả hơn một chút, thậm chí còn ngay cả trong phòng trà này mà cởi đồ của Văn Diệp muốn ép lấy một chút tinh hoa.
“ Đại ca, ở đây không được “
“ Không được cái gì?”
Triều Vĩ anh không ăn kiêng, cũng chả quan tâm đến địa điểm hay vị trí gì, Văn Diệp càng tránh né, lại càng khiêu khích cái bản năng chinh phục của anh trỗi dậy, con người này, đôi mắt này, thân thể này.
Anh đã định thì không thể nào trốn cho thoát, dù là đúng hay sai.
Kìm người xuống cạnh bàn, ép buộc chiếc quần kia buông lơi, mặc kệ sự kháng cự hay biểu hiện hoàn toàn không hề đón nhận của Văn Diệp. Triều Vĩ dựng thẳng côn thịt muốn tiến vào.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vừa to vừa rõ, vang lên mồn một.
Triều Vĩ cụt hứng quát vọng ra ngoài:
– Cút.
Kẻ kia không những không cút, còn gõ to hơn.
Triều Vĩ nhăn chặt mặt, Văn Diệp không rõ biểu tình, cúi xuống nhặt đám quần áo hỗn độn mặc lại.
Triều Vĩ miễn cưỡng kéo lại khóa quần, dùng mắt cá chân cũng có thể nhìn ra được kẻ gan to mật lớn kia là ai.
Cánh cửa vừa kéo mở, khuôn mặt lại cũng ngàn năm không một biểu tình gì cúi đầu :
– Đại ca.
Triều Vĩ cau có:
– Chuyện gì?
Kẻ kia đối diện với khí thế âm u của Triều Vĩ, đến ngay cả một hơi thở cũng chả thèm dao động:
– Có việc quan trọng.
Triều Vĩ thở hắt một cái, đá cánh cửa, xoay lưng, sượt ngang bờ vai Văn Diệp trở ra ngoài.
Triều Vĩ nhìn theo bước chân của Văn Diệp, rất có cảm xúc giết người. Việc quan trọng? Con mẹ nó tên này có tới bốn mắt vậy mà không biết việc quan trọng nhất của anh hiện tại chính là nằm ở đũng quần.
Triều Vĩ thật cố nén lắm mới có thể chỉ tay xuống chiếc ghế trong phòng, rồi ra hiệu cho kẻ trước mặt khoan hãy nói đến cái việc kia, hỏi:
– Nhĩ.
– Vâng, đại ca.
– Cậu theo tôi bao nhiêu lâu rồi?
Kẻ tên Nhĩ kia khựng lại năm giây rồi rành rọt:
– Tám năm ba tháng.
Triều Vĩ bước về phía ghế đối diện ngồi xuống:
– Tám năm ba tháng?!
Nhĩ gật đầu xác nhận. Triều Vĩ thật muốn lấy tay đỡ trán:
– Đã lâu như vậy rồi sao?
Đôi con mắt đằng sau cặp kính kia, nheo nheo lại.
Ồ, tất cả biểu tình của cậu ta chỉ có bấy nhiêu, hơi nheo nheo mắt, hoặc là chẳng có phản ứng gì.
Triều Vĩ quá là cảm thán:
– Cậu… không phải bị làm sao chứ? Tôi chưa từng thấy cậu chơi bời, cậu cũng thích đàn ông mà phải không?
Nhĩ thẳng giọng:
– Có việc gì không?
Triều Vĩ cợt nhả:
– Giọng điệu này là sao? Tôi chỉ là thấy tôi cũng đã có được người tôi muốn, tên Dav mù tình cảm kia cũng sắp có vợ tới nơi, một mình cậu có vẻ hơi chán, có cần tôi tìm giúp một người không?
Giọng điệu mỉa mai rõ ràng,
Nhĩ vừa rút điện thoại từ trong ngực áo ra, vừa trả lời:
– Không cần.
Giọng nói như nước lạnh, cứ như chính bản thân cậu ta cũng không biết mình vừa cắt ngang việc yêu đương của người khác vậy, không có lẽ nếu để tận mắt cậu ta thấy cảnh anh làm tình, chắc vẫn ngồi bình thản thưởng trà cho được?
Triều Vĩ khóe môi giật giật, quả nhiên kiếp này kết bạn sai lầm, thu nhận người cũng là sai lầm nốt. Toàn mấy kẻ đứt hết dây thần kinh, nhìn tên bốn mắt trước mặt, xua tay:
– Bỏ đi, đừng để cho người khác thấy thân cận của Vĩ kều này lại nằm dưới là được.
Phía này vẫn chẳng động gì. Nhĩ vẫn như nghe như là gió thổi vậy thôi, tập trung vào chiếc điện thoại vừa đặt xuống bàn:
– Đại ca, đây là “ đơn hàng” mới nhận được sáng nay.
Triều Vĩ biết rõ nếu không phải là cực kỳ quan trọng, Nhĩ chắc chắn sẽ không tìm tới tận nơi sớm thế này, cố dẹp yên mấy cục giận trong lòng, hất hàm:
– Bao nhiêu?
Nhĩ chắc giọng:
– Một triệu đô.
– Một triệu đô?
Hơn hai mươi tỷ. Triều Vĩ ngưng giọng, hỏi lại:
– Tỷ lệ ?
– Năm- năm .
– Thông tin?
– Hai kẻ làm ăn chung, một kẻ chiếm đoạt, kẻ còn lại muốn nhờ xử tên kia, lấy lại số tiền.
Triều Vĩ xoay xoay khớp ngón tay. Mười hai tỷ đổi một kiếp người.
Chậc.
Tên nào ra giá cũng quá ác liệt rồi?
Triều Vĩ đá đá lưỡi một lúc, rồi đưa tay với lấy chiếc áo khoác bên cạnh, đứng bật dậy:
– Lập tức xác nhận thêm thông tin đi.
Nhĩ vâng một tiếng.
Câu nói kia hàm ý cho điều gì, tám năm qua đủ hiểu.
Triều Vĩ đã xác định, nhận vụ này.
———-
Trường luyện súng.
Đoàng một tiếng, viên đạn bật khỏi họng súng, tỏa ra thứ mùi khét nhẹ đặc trưng, họng súng nóng ran còn chưa kịp nguội, lại thêm liên tiếp mấy lượt,
Tất cả sáu viên.
Trúng duy nhất một điểm.
Mấy kẻ xung quanh đều muốn há mồm trợn mắt, không phải là dân chuyên nghiệp chứ, cũng chưa từng thấy người này thi đấu bao giờ?
Kẻ phục vụ quen mắt thì lắc đầu tán thưởng:
– Trời ạ, lại sáu viên xuyên tâm,
– Anh Nhĩ, sao anh không đi thi đoạt giải luôn đi?
Nhĩ nhìn cũng như không nhìn, bình thản gỡ miếng bịt cách âm ra khỏi tai,
Thi cử?
Anh ghét nhất là thi cử.
Có ý nghĩa gì đâu?
Người xưa ấy, cũng nói với anh rằng, nếu anh thi tốt nhất định người đó sẽ về.
Nói dối.
Anh chờ như thế, suốt chín năm, người kia lại không về,
Mà về làm sao được? khi tay trong tay họ, đã là một người khác.
=====
Đêm. Lạnh.
Khuôn phòng chỉ hai sắc đơn đen, trắng.
Trong cơn miên man, từng câu nói khi xưa ấy vẫn còn vọng lại, rõ từng từ:
“ Nhĩ. Anh xin lỗi. Anh phải ra nước ngoài rồi, là một nơi rất xa, sau này, em phải học tốt, phải cố gắng, tiền học anh đã đóng cho em rồi, còn có một khoản nhỏ gửi chỗ cô giáo, em đừng đi đánh giày đêm nữa, nguy hiểm lắm, biết không”
“ Nếu em thi tốt anh sẽ về chứ”
“ Ừm, nếu Nhĩ thi tốt anh sẽ về”
Đôi tay cậu với ra,
Đừng đi.
Đừng đi.
Xin anh đấy, đừng đi… bóng dáng kia cười với cậu, bóng dáng kia lại vươn lấy tay một kẻ khác, dời xa cậu… khuôn ảnh nhạt nhòa…
Không!
Mồ hôi nhễ nhại, thấm đầy trên trán, người bật dậy.
Cơn mơ này lặp lại, đã bao nhiêu năm rồi… thế mà, người vẫn không về.
Nói dối.
Đi tìm, tìm mãi cũng không thấy người…
——–
Đốt một điếu thuốc, mông lung nhìn lên bầu trời đen kịt không một áng mây, lạnh lẽo thấm đến xương tủy.
Nhớ người, thấm đến xương tủy.
Nhĩ, là kẻ mồ côi.
Thế nào là mồ côi? Là chẳng hiểu vì sao mình lại sinh ra, có lẽ không phải là được sinh ra mà là bị sinh ra. Cũng lại chẳng biết cha mẹ mình là ai, gốc gác thế nào, tên họ thế nào?
Khi bắt đầu biết nhìn, biết thở thì đã ngu ngơ đứng giữa cuộc đời, bị đối xử tệ bạc, bị những kẻ chăn dắt kìm kẹp ép buộc kiếm từng đồng lẻ.
Nếu không thể xin đủ số tiền được giao, sẽ là những trận mưa đòn giáng xuống. Một thằng bé lem luốc, gầy gò sống như thế đến mấy năm trường, để một đêm mưa gió nó đếm qua những đồng tiền cũ rách, không đủ.
Sợ hãi mà khẩn xin một người qua đường để cho nó đánh giày kiếm thêm mấy đồng.
Thanh niên kia nhìn nó, nhìn xung quanh nó, dúi vào trong tay nó một ít tiền, còn gọi cho nó một bát phở đêm.
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời nó được ăn một bát phở ngon đến như thế, dù rằng, từng sợi phở mềm đều thấm đẫm nước mắt.
Nhiều chuyện xảy ra, bản thân nó cũng chẳng nhớ hết nổi những ngày tháng sau này, mỗi lần đều nép dưới góc nhà thanh niên kia mà đợi nữa,
Một suất cơm nóng, một cái xoa đầu. Nó cũng chưa từng thấy ai… đẹp đến như thế.
Thanh niên kia thật giỏi.
Chua ngoa lắm, cong đôi môi lên chửi nhau với mấy tên chăn dắt, bị chúng đánh, bị chúng dọa cũng không sợ. Còn đem tới một đoàn cảnh sát mà dọa.
Thế rồi, cậu được đi học.
Thế rồi, người ta dời đi.
Bỏ lại cậu,
Bỏ lại một thứ tình cảm lúc ấy còn chưa biết gọi tên là gì cho đúng,
Người ta, có người yêu rồi, cùng nhau tới một phương trời nào đó, xa lắm.
Cùng nhau ấp ủ đắp chung một chiếc chăn nồng,
Làm gì còn nhớ đến một thằng nhóc đánh giày bẩn thỉu khi xưa ấy.
Năm đầu tiên, xa người, gương mặt nhợt nhạt đi chút cảm xúc.
Năm thứ chín xa người, gương mặt, chẳng còn biết cười.
=========//========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN