( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 25: Căn bệnh: 3
Chương 25: Căn bệnh – 3
Tối xuân lạnh, sương đọng đầy trên từng cành cao thấp, gió xuân nhè nhẹ ru vài cánh đào phai bên ngoài hiên cửa.
Trong này một mảnh ấm áp khó kìm, không gian tĩnh như tờ, phẳng không gợn lấy một nếp nhăn, đến ngay cả ánh đèn ngủ cũng dìu dịu buông xuống mắt người.
Thế mà, Trí Đăng không sao ngủ nổi.
Khi còn mệt còn mơ màng, tránh cũng không tránh cho nổi thì thôi đi, hôm nay tỉnh táo rồi lại bị bắt ép nằm sát bên người, cậu thật sự rối như một ổ tơ.
Đôi mắt vờ nhắm nhưng đôi khi vẫn hé mở, ngón tay cầm tới mép chăn, hơi cuộn.
Cái tư thế này, dáng ngủ này, thậm chí là cả chỗ ngủ này, cũng thực sự không đúng một chút nào.
Làm sao anh ta lại cứ thản nhiên mà coi rằng việc cả Jun, cả cậu, và cả luôn anh ta nữa cùng nhau ngủ, là một việc rất bình thường?
Cậu mới không thể coi đó là bình thường được!
Việc xảy ra giữa hai người quá nhiều, thậm chí ngay cả việc cưỡng hiếp kia, cũng mới chỉ cách đây chẳng bao lâu.
Cánh tay Dav bỗng nhiên vòng qua eo cậu, ôm một cái.
Trí Đăng vội vàng đưa tay nhấc lấy, đặt sang một bên, hơi xích người về phía Jun.
Một giây sau, kẻ kia lại tiến sang thêm, gầm gừ:
– Ngủ!
Cái điệp khúc này lặp lại đến lần thứ tư, Jun cũng thiếu chút thì rơi khỏi mép giường, Trí Đăng mới vô cũng miễn cưỡng mà tự mình cuốn chặt chăn thêm một vòng,
Sợ chết đi được thôi…
Cái thứ kia của anh ta cứng ngắc, cứ chọc qua chọc lại vào hông cậu, khiến cả người cậu da gà đều nổi lên hết. Cậu còn không dám cả thở thì làm sao mà đi ngủ? Cứ hễ nhắm mắt lại, cái cảm giác xé rách đau buốt từ hông lại như gọi cậu tỉnh.
Hơn nữa, trong lòng cậu có khúc mắc.
———
Ở bên cạnh cậu, Jun có thể vui vẻ hơn, thế nhưng chính cậu cũng không biết bản thân làm thế là sai hay đúng nữa.
Dẫu gì bác sĩ kia cũng là người có bằng cấp, có tri thức, so với chính cậu chỉ là một thằng sinh viên năm hai dở dang, thật sự chẳng khác gì đem trứng mà so với đá.
Hơn nữa mấy kẻ người làm bên kia dường như cũng sốt ruột lắm, Trí Đăng rõ ràng còn thấy bọn họ có gặp qua Dav, thế mà bữa tối này một nửa lời anh ta cũng chẳng nói, khiến cậu không biết nên mở miệng sao cho phải.
Dù gì cậu cũng mới chỉ biết Jun chưa đầy nửa tháng, còn bọn họ ít nhiều cũng đã chăm sóc cho thằng bé bao nhiêu lâu nay.
Trí Đăng vô thức mà thở dài một cái.
– Có chuyện gì?
Giọng nói vang lên giữa không gian tĩnh mịch, khiến cậu giật bắn cả mình, Trí Đăng đôi mắt mở lớn, quay sang:
– Anh… anh chưa ngủ sao?
Dav rõ ràng một vẻ chán ngắt:
– Cậu xem thử mình xem, xoay hết bên này bên kia, động như vậy ai ngủ cho nổi?
Trí Đăng cứng cả họng.
Cậu rất muốn phản bác lại, rõ ràng cậu đã nói sẽ ra sofa ngủ, là ai nhất định dằn cậu xuống giường kia chứ?
Cậu cũng nói cậu sẽ nằm bên này Jun, là ai một đường thẳng tay bế Jun đặt ra phía ngoài?
Dav nhìn vẻ mặt kia của cậu, đem một tay kê lên gáy mình, hạ giọng:
– Là việc của Jun?
Trí Đăng gật đầu, mong mỏi nhìn sang.
Ánh mắt Dav dời đi, hướng lên trần nhà. Anh là kẻ máu lạnh, nhưng chí ít cũng không máu lạnh với ruột thịt chính mình, việc vết máu trên vai Trí Đăng là của Jun, đương nhiên anh cũng không thờ ơ như bản thân luôn tỏ vẻ.
Ngay cả việc trị liệu kia thế nào anh cũng đều có hiểu biết nhất định. Đừng nói rằng chủ vắng nhà gà vọc niêu tôm, số tiền hàng trăm triệu mỗi tháng chi ra từ tay của tài phiệt, nhận lại không chỉ là mấy cái cúi đầu.
Đáp lại sự chờ đợi của Trí Đăng, Dav hơi hẹp khóe mắt rồi khẽ nhắm lại :
– Ngày mai đưa thằng bé trở về phòng, sau này đừng tự tiện như vậy nữa.
Trí Đăng chống cùi tay, muốn ngồi dậy:
– Nhưng mà thằng bé…
– Ngủ.
Dav cắt ngang lời, trực tiếp xoay lưng lại.
Trí Đăng không biết chỉ một hành động như thế thôi đã là bao nhiêu sự “ nể” cùng phá lệ của Dav dồn lại, nếu là kẻ khác, có lẽ giờ này chắc chắn đang yên vị tại một góc xó bẩn thỉu nào đó của ngoại thành Hà Nội.
—–
Hai tiếng nữa trôi qua,
Trí Đăng vẫn một mực trăn trở, những câu hỏi dồn dập trong đầu khiến cậu thực sự kìm không nổi, đôi mắt vô thức mà trông sang gương mặt tĩnh lặng bên cạnh.
Anh ta biết hết, biết hết tất cả, thế thì vì sao lại không giơ tay can thiệp vào? Anh ta không yêu thằng bé sao?
Không, không thể nào.
Cách anh ta nhìn nó, cách anh ta muốn nó gọi một tiếng bố, như thế… làm sao lại là không yêu thương?
Người bên cạnh, không ngủ, trên sống mũi cao thở ra một hơi dài, đôi mi một lần nữa mở ra.
Jun, điểm yếu duy nhất của anh, cái gai bọc trong tim anh nhức nhối, anh vốn dĩ cả đời này chẳng bao giờ nghĩ bản thân sẽ nhiều lời nhắc đến, để đau tới tâm gan.
Một khoảnh khắc này lại chậm rãi.
– Hai năm trước, khi tất cả các bác sĩ đầu ngành đều đã buông tay, trong nước, ngoài nước, không ai tiếp nhận ca của thằng bé nữa, duy nhất chỉ có một mình Hải Luân cậu ta, dám cầm lấy xấp bệnh án.
Dav ngưng lại một lát:
– Lúc ấy, nó hầu như không còn phản xạ gì, đôi mắt mơ hồ như một đứa trẻ vừa mới sinh.
– Những trị liệu đó, tôi biết,
– Nhưng cũng nhờ cậu ta mà thằng bé trở lên tốt hơn, dần có phản xạ hơn, nó hiện tại vẫn cần uống thuốc và duy trì một số điều trị nhất định, nếu không, không ai biết được tương lai sẽ như thế nào.
– Cậu hiện tại, cứ ở bên cạnh nó là đủ.
Giọng nói càng ngày càng đắng ngắt.
Trí Đăng cũng đã rõ ràng hơn mọi chuyện, lặng người theo, chẳng biết nói gì cho phải.
Thì ra, thằng bé đã từng sống như thực vật, thì ra… những trị liệu đó cũng không phải là hoàn toàn xấu, còn có một phần là bất đắc dĩ ư?
Thế nhưng, một đứa trẻ con làm sao mới mấy tuổi đã mắc phải căn bệnh kỳ lạ như thế? Rồi, mẹ của thằng bé đâu, đúng vậy, người thân nhất của nó, đáng ra phải là mẹ nó kia chứ?
Dù cho hai người có ly hôn rồi, nhưng…
Những câu hỏi tiếp theo, cậu không dám hỏi ra miệng, và cậu cũng hơn ai hết hiểu rõ, có hỏi cũng sẽ không thể nào có câu trả lời.
Chỉ là, Jun à…
Anh có thể làm gì cho em đây?
Một đứa trẻ tội nghiệp.
———–
Sáng hôm sau.
Trí Đăng cầm trên tay chiếc điện thoại vừa được sạc pin, bật nguồn.
Trước khi Dav rời khỏi, cậu đã gật đầu hứa sẽ ở lại đây, Dav dò xét nhìn cậu từ trên xuống dưới mấy lần, cuối cùng mới đem ba lô trả lại cho cậu.
Cũng may thức ăn đều đã được người làm để riêng vào tủ lạnh, nếu không chắc cậu không dám nghĩ tới số phận của mấy bộ quần áo cũ, nhìn chị Châu đặt mấy món ăn quê mùa trên chiếc khay sáng choang, thật sự là cảm xúc muốn vẽ thành hình đồ họa, cảm ơn chị vài câu rồi mới tập trung được vào cái màn hình.
Mấy chục cuộc gọi nhỡ,
Mấy chục cái tin nhắn,
Trí Đăng thở hắt ra một cái, biết ngay mà, chắc có lẽ Đức Thiện đã gọi tới cháy máy, còn Văn Cốc thì càm ràm đến mức hai tai cậu inh lên.
Trí Đăng không dám nghĩ nhiều nữa, lần giở đọc vài tin nhắn, đều là hỏi cậu đang ở đâu, chết ở đâu, còn sống không.
Đương nhiên việc Văn Cốc bị thương cậu cũng không hề rõ, vậy nên việc quan trọng nhất bây giờ của cậu chính là uốn lưỡi làm sao cho thẳng, có thể nói dối trơn tru một chút về hoàn cảnh của mình.
Cậu trượt đến số của Văn Cốc, lại đổi sang số của Đức Thiện. Cuối cùng lại gọi cho Lê Ngọc.
Trong số mấy người này, chỉ có Lê Ngọc là lắng nghe nhất, gặp phải hai người kia không có lẽ cậu sẽ trẹo lưỡi mất thôi,
Trí Đăng ấn đi một cái, chuông đổ đến lần thứ hai đã bắt máy,
– Alo?
– Chị Lê Ngọc, em đây,
– Trí Đăng? Em đang ở đâu vậy?
– Dạ… em đang ở quê, mấy ngày nay, à, nhà em có chút việc, nên là tạm thời em chưa lên Hà Nội được, chị nhắn anh Cốc giúp em nhé?
Lê Ngọc chần chừ vài giây rồi cũng thở hắt:
– Được rồi, quán cũng chưa mở lại mà, nhưng từ sau đi đâu làm gì cũng nên nói trước một tiếng, em tắt máy như vậy làm bọn chị lo lắm đấy. Thiện nó còn bảo tính về quê em luôn kìa.
– Vâng, em xin lỗi, là do điện thoại em hỏng, hôm nay mới sửa được.
Trí Đăng hiếm khi nói dối, Lê Ngọc đầu dây bên này cũng còn nhiều chuyện lo lắng nên cũng không hỏi gì thêm.
Cúp điện thoại, Trí Đăng buông được một gánh trong lòng, cậu không muốn nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, không lẽ thì nói chị ơi em bị một kẻ mặt lạnh bắt đi rồi cưỡng hiếp, rồi còn vì tội nghiệp một bé nhỏ mà tình nguyện ở lại bên cạnh anh ta? Ăn cơm uống nước nhà anh ta?
Đó là cái thứ tiểu thuyết phi lý gì kia chứ?
——–
Cậu mới đọc trên mạng nguyên tắc ba phút, một phút khi ngủ dậy, một phút trước khi đi ngủ, và một phút khi đi đón bé.
Nhưng mà Jun hình như không tới lớp?
Như thế, áp dụng hai phút kia trước đi.
Trí Đăng vuốt vuốt lên mái tóc rối của Jun, khe khẽ gọi:
– Jun ngoan, dậy nào.
Thằng bé hơi động, Trí Đăng bắt đầu chạm lên má lên mũi nó, để nó tỉnh từ từ, đến khi đôi mắt nó tiếp nhận thứ ánh sáng ban sơ, nó cũng đã ngồi gọn trong lòng cậu.
Một buổi sáng tỉnh dậy, không có tiếng la hét, không có sự giật mình.
Cứ như thế, như thế…
——–
Không!
Nó hoảng hốt và trừng mắt khi cậu bế nó ra khỏi cửa phòng Dav, còn hét lớn một tiếng khi nhìn thấy những người bảo mẫu cùng vệ sĩ đứng sẵn.
Anh đem bỏ nó!
Anh lại đem bỏ nó!
Bặm một cái, nó cắn lên vai anh. Trí Đăng đau nhăn cả mặt, dỗ dành:
– Không, không, Jun ngoan, em xem anh vẫn bế em này, không có thả ra,
Nó chững một lúc rồi đôi mắt đầy nghi ngờ nhìn về phía những người xung quanh.
Anh, quả thực không thả nó ra, nhưng mà anh bế nó ra đây làm gì, những người kia ở đây làm gì?
Anh như hiểu được câu hỏi của nó, bước đi vài bước rồi vỗ vỗ :
– Anh bế em đi tìm mèo Bông được không?
Nó nghe thấy mèo Bông, mãi một lúc mới gật gật đầu.
Trí Đăng nhìn bàn tay nó bấu chặt trên áo mình, biết rõ.
Quãng đường này còn dài, rất dài…
Trị liệu là điều không thể tránh khỏi, nhưng mà anh sẽ ở bên cạnh, đồng hành cùng với nó, anh không thể thay thế một hay là hai bác sĩ, nhưng anh cũng có thể dùng cách của chính mình mà tránh cho nó những tổn thương, dù là nhỏ nhất.
=======//========
Lời tác giả:
Đâu? Ai? Đứa nào?
Đứa nào hôm bữa đi ship cặp Đức Thiện x Văn Cốc???
A ha ha. ĐÉO NHÉ ))).
Lão công của Văn Cốc ấy hả? Gợi ý nhé: là một nhân vật cũng xuất hiện trong truyện Sẹo và cũng hay lởn vởn bên cạnh Triều Vĩ.
He he he
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!