( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 24 : Căn bệnh: 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
337


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 24 : Căn bệnh: 2


Chương 24 : Căn bệnh – 2
Trí Đăng đem Jun về phòng, vị người làm cũng sốt ruột hỏi cậu có cần gọi bác sĩ không. Trí Đăng lắc đầu:
– Không cần đâu, chị làm ơn kiếm giúp một chút bông băng lại đây là được.
Chị người làm này tên là Châu, gần bốn mươi tuổi, cũng giống hầu hết người làm ở đây, đều vô cùng nhanh nhẹn, thoáng cái trên tay đã trở lại với một đám bông gạc.
Trí Đăng vỗ về thằng bé một lúc, nó mới đồng ý “nhả” khỏi người anh. Đặt nó lên giường, Trí Đăng nhìn đôi môi tứa đầy máu của nó mà nghẹn giọng:
– Ngoan, để anh thấm máu cho em nhé?
Nó muốn gật, nhưng lại nhìn chằm chằm về phía chị Châu. Trí Đăng cố gắng mỉm cười trấn an nó, vỗ vỗ lên đôi bàn tay nhỏ:
– Đây là chị Châu, chị ấy rất tốt, Jun có thấy không? Chị ấy vừa nãy có bênh chúng ta nha?
Thằng bé nghĩ nghĩ một chút, ánh mắt dìu dịu đi.
Nó gật mái đầu nhỏ, hơi giương mặt lên, ra vẻ cậu có thể làm được rồi.
Chị Châu kinh ngạc quá đỗi,
Thằng bé như thế mà thực sự lặng yên để cho Trí Đăng vừa chấm vết máu, vừa thổi thổi dỗ dành, thậm chí còn có thể trọn vẹn dán một miếng gạc nhỏ ngay trên môi nó nữa!
Nếu là trước đây muốn dán cho nó một miếng gạc miệng thế này, ít nhất cũng bị nó cắn cho nát tay, nếu không thì cũng túm tóc hoặc đấm đá.
Jun, trong mắt những người làm, chính là một con thú nhỏ cuồng dã có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
Người làm vì nó mà bị đuổi việc cũng đã nhiều đếm không xuể nữa rồi, vì thế một là không thích nó, hai là chán ghét, còn nữa thì thương hại nhưng cũng tìm cách tránh xa.
——–
Trưa xuân trời hưng hửng, chị Châu lại được thêm một lần bất ngờ nữa, thằng bé ngoan ngoãn để cho Trí Đăng đút cho nó một lưng cháo, còn nhăn mặt lại, dưới sự cổ vũ của cậu uống hết ly một ly sữa nóng, Trí Đăng giơ ngón tay cái ra làm bộ khen thưởng, nó cũng bắt chước giơ ngón tay cái nhỏ của mình, ấn lên ngón tay của cậu.
– Jun thật là giỏi!
Thằng bé đắc chí, cười khách lên một cái, dọa chị Châu suýt thì nhảy dựng, bởi lẽ trong ấn tượng cùng ký ức của chị chỉ có cái cảnh Jun đập hoặc xô đổ bát cùng thức ăn vương vãi khắp nơi. Nói là ăn ngoan như thế này… thực sự là không dám nghĩ!
———
Phía ngoài kia tiếng gõ cửa vang lên, là mấy vị bảo mẫu cùng vệ sĩ của Jun cất tiếng muốn đưa Jun trở lại phòng,
Trí Đăng định bụng ra nói với họ, chị Châu liền cản lại:
– Cậu cứ ở lại trong phòng, để tôi.
Chị Châu mở cửa, ra nói gì đó, có vẻ bên ngoài không chịu còn nói to vào trong mấy lời, một lúc mới dời đi.
Cậu hướng mắt về phía ngoài kia, khó hiểu càng thêm khó hiểu. Cuộc sống nhung lụa giàu sang này, hóa ra, cũng thật mệt mỏi.
———
Đợi Trí Đăng ăn xong bữa trưa, Jun cũng đã vào giấc ngủ được một lát, chị Châu liền bước tới dọn dẹp bát đũa,
Trí Đăng mạnh dạn gợi chuyện:
– Chị Châu… việc lúc nãy chị nói bên phòng Jun ấy, tất cả đều là thật sao?
Chị Châu ngoảnh lại, gật đầu xác nhận:
– Ừm, là thật, nhưng mà cậu khéo cái miệng thôi, tốt nhất là bưng kín được thì bưng. Nếu mà tin này rỉ ra ngoài tất cả đều mất việc.
– Mất việc?
Chị Châu gương mặt còn tỏ chút e dè:
– Ừm, trước đây có lần ông chủ nghe được mấy kẻ rảnh rỗi tám chuyện, liền một phát đuổi toàn bộ người làm bên đó đi, cho mỗi người ba mươi phút dọn đồ.
– Vậy ạ?
– Ừ, mà đuổi đi thì thôi, đằng này…mà thôi đi. Tóm lại lương ở đây cao gấp đôi chỗ khác, xin vào cũng khó lắm, mất việc rồi như chị thì con cái ăn học ai lo?.
Trí Đăng dạ nhẹ, chị Châu nhìn về phía Jun một cái, rồi chậc lưỡi:
– Mà em giỏi thật ấy, trước giờ chưa bao giờ chị thấy thằng bé để ai chạm vào nó như em đâu, lại còn ăn hết suất nữa.
Trí Đăng ngạc nhiên, cậu cũng biết Jun hung dữ, nhưng mà không đến nỗi như vậy chứ?
Nhìn vẻ mặt của cậu, chị Châu giải thích:
– Chắc cậu không tin chứ, trước giờ thằng bé ăn đều là bị cột lại vào một cái bàn, kẻ giữ chân, người giữ tay.
– Việc như hôm nay cậu gặp phải cũng là thường thấy thôi.
– Cứ hôm nay khâu hai mũi, mai lại khâu ba mũi, suýt chết không biết bao nhiêu lần.
Trí Đăng nghe mà lặng người:
– Thế… anh ta không biết sao?
Chị Châu cười gượng:
– Ông chủ đi từ sáng sớm, buổi tối thì có đêm về đêm không, lại muộn nữa, có ghé bên đó cũng không được dăm phút. Làm sao mà biết hết được, với lại bệnh tình của thằng bé như thế, biết cũng làm được gì?
———
Người đi được một lúc rồi,
Trí Đăng vẫn còn sững người bên mép giường.
Nhìn thằng bé say sưa ngủ, nhìn những vết thương chưa lành trên tay nó, trên má nó, trên môi nó.
Cậu tự hỏi đến một trăm một ngàn lần những câu hỏi chẳng lời hồi đáp.
Ánh mắt ám ảnh của nó nơi bến xe,
Đôi chân trần toạc máu dưới nền đông giá lạnh…
Một luống bắp cải to, nó chạy theo mèo bông đuổi rượt ẩn nấp,
Một rổ đậu cô ve vàng, nó nhìn mãi rồi nói muốn ăn,
Tất cả, cuộn vào lòng cậu,
Đôi tay run run chạm lên tóc nó, hôn lên tóc nó.
Jun à…
———
Khi chiều buông,
Trí Đăng nghe lời chị Châu, chỉ cần không bước chân ra khỏi phòng, thì nơi “ cấm địa” này tặng thêm mười lá gan mấy kẻ bảo mẫu cùng vệ sĩ kia cũng không dám vào,
Mèo Bông được bế đến. Trong phòng tắm, Trí Đăng còn không thôi xót xa khi nhìn những vết sẹo mờ chằng chịt đầy người thằng bé, Jun vừa nghe tiếng meo meo bên ngoài liền muốn nhảy ra.
Trí Đăng giữ lấy nó:
– Chờ một chút, mặc quần áo đã.
Nó quýnh quáng lên:
– Bông bông!
Đôi mắt sáng lấp lánh vừa để anh lau người, vừa vội vàng đến hai bàn chân nhịp nhịp dưới đất.
Thằng bé đáng yêu như vậy kia mà…
Tại sao lại bị căn bệnh đó kia chứ?
Suy nghĩ còn chưa kịp dứt, bước chân theo Jun vừa dời khỏi phòng tắm, lại bắt gặp một đôi chân dài bắt chéo ngồi trên sofa.
Nhìn kẻ trước mặt mang danh một chữ bố, lại để con mình chịu bao cảnh khốn cùng cũng chẳng biết, Trí Đăng bàn tay siết lại, tức tưởi, uất nhìn, buột miệng ra:
– Đồ tồi.
Dav tưởng mình vừa nghe nhầm.
Hay là, tiếng gió ngoài kia lớn quá? Ù ạt cả vào tới đây?
Đồ tồi ư?
Anh đường đường là CEO của một tập đoàn gần nửa triệu người dưới chân, kẻ dám mở miệng nói anh một tiếng đồ tồi chắc từ khi sinh ra đến giờ còn chưa có.
Anh đã lại đích thân phá lệ về sớm, thế mà cái thân hình gầy yếu kia vừa nói cái gì,
Trí Đăng không biết hôm nay mình gan lớn thế nào nữa, nhìn gương mặt của Dav nhăn lại vì khó tin, cậu mím chặt môi.
Dav nheo ánh mắt, một bước rồi lại một bước bật dậy tiến tới :
– Nói lại?
Trí Đăng hơi xoay mặt tránh né.
Cậu thừa nhận đứng trước khí thế này, lúc nào cậu cũng cảm thấy bản thân quá nhỏ bé, yếu ớt, và sợ hãi.
Cậu sẽ không xin lỗi, nhưng can đảm để cậu nói lại thì thực sự là không có.
Gần quá.
Dav ép mỗi lúc một sát lại.
Cậu nghĩ có thể nào sẽ bị tóm lẩy cổ áo, bóp siết cuống họng đến không thở nổi hay không?
Lại nghe bên tai chỉ có vài chữ:
– Cởi áo ra.
Cởi áo ra?
Cậu đang nghe cái gì kia chứ?, chỉ nghĩ đến những việc kia thôi, nghĩ đến hơi thở gần chạm phả, cậu run bật lên, vô thức sợ hãi mà đẩy người.
Dav tóm chặt tay cậu. Trong vòng năm giây áp chế người bước vào nhà tắm.
Rầm một tiếng đóng cửa, ngón tay mạnh mẽ gợi đến cằm cậu, giọng nói đều đều:
– Mới vài phút, lại dám mắng tôi một lần, chống đối tôi một lần?
– Hửm?
Trí Đăng không biết cái người này còn gì vô lý hơn không nữa, cậu cố giãy ra nhưng nghiễm nhiên là chẳng ăn thua gì, lại mất thêm vài chục giây nữa thôi, chiếc áo thun dày trên người cậu rơi xuống đất.
Trí Đăng hốt hoảng.
Không phải anh ta lại định làm ra cái chuyện kia nữa chứ?
Vậy mà bất cứ thứ gì đều không xảy đến, hai bàn tay Dav ép chắc đôi tay cậu, ánh mắt lại rơi vào tầm vai gáy, bỗng nhiên bật ra câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi:
– Vai không bị thương?
Trí Đăng chẳng hiểu nổi câu hỏi, khuôn mặt khó xử vô cùng.
Dav lúc này mới thả lỏng tay, thở ra một hơi, chỉ xuống chiếc áo kia:
– Máu ở đâu mà có?
Trí Đăng lúc này mới rõ, nhưng vẫn còn không dám tin.
Là anh ta nhìn thấy vết máu trên vai cậu? nên mới kêu cậu cởi áo ư? Để xem… có bị thương không?
Cái logic gì thế này? Cũng lại chẳng hợp với cái khuôn mặt khủng bố cùng lạnh hết cả sống lưng kia nữa. Trí Đăng cúi xuống nhặt lại áo:
– Của Jun, là máu của Jun.
Nói xong chân đã nhanh hơn người, chạy đến trối chết.
Cậu sợ chứ.
Giả sử mà anh ta có nổi cơn lên, cưỡng hiếp cậu đúng một lần nữa thôi, không khéo cái mạng này sẽ nộp cho Diêm vương thật,
Cậu vẫn còn một đống trách nhiệm mang trên vai, làm sao mà dám?
Hơn nữa… cái cảm giác trống rỗng, bị bỏ lại phía sau… cậu không muốn trải qua nữa.
=======//=========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN