( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 23 : Căn bệnh-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
362


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 23 : Căn bệnh-1


Chương 23 : Căn bệnh-1

Mười năm trôi qua rất nhanh
Một năm trôi qua cũng rất nhanh,
Thế nhưng một giây, một phút, hay là tại một thời điểm nào, lại quá chậm rãi, nhất là những giây phút yếu đau, mê sảng, tích tắc trôi qua dài thênh thang,
Đã ai từng trải qua những cơn sốt lịm rồi mới hiểu cái cảm giác trôi nổi mệt mỏi lúc nóng lúc lạnh, ống mũi đều khịt đặc, thở bằng miệng thôi cũng thật khổ.
Hôm đầu tiên, cơn sốt chưa dứt hẳn, thứ thuốc truyền pha thêm thuốc ngủ dìu dịu, cậu cả ngày hầu như đều nằm bệt,
Dav trở về sớm hay muộn, có ôm vờ cậu vào lòng giữa đêm cậu cũng không còn sức mà biết nữa.
Đến hôm thứ hai, cơ thể đã có thêm chút sức, tự mình đứng dậy dù có run rẩy nhưng vịn đỡ vẫn có thể tính là bước đi được, cậu ngượng ngùng nói với vị bác sĩ, vết thương nơi hậu huyệt, để cậu tự bôi thuốc.
Khi những ngón tay lách dần chạm tới lỗ nhỏ đỏ au vì sưng tấy chưa lành, cả cơ thể cậu đều lạnh cóng, mỗi thớ cơ đều căng thẳng đến co lại.
Cậu sợ. Và ám ảnh.
Cậu không dám mường tượng ra việc quan hệ kia, còn không thể lý giải tại sao lại đau đớn đến mức như thế?
Dù là cưỡng hiếp, hay là như lần đầu, cả cơ thể cậu đều chết lặng đi vì không thể chịu đựng nổi…
Vừa nghĩ tới việc Dav chạm lên thân thể , cậu liền lắc mạnh đầu..
Không, cậu không muốn.
Năm mươi triệu kia…. Cậu sẽ bầu bạn với Jun một thời gian, nếu không đủ, cậu có thể làm thêm năm tháng, mười tháng.
Còn việc dùng thân xác này đổi lấy… cậu tuyệt đối không muốn nữa, chỉ mới như vậy thôi đã như lấy nửa cái mạng của cậu rồi… cậu thật sự không dám nghĩ đến thêm một lần trải qua.
——-
Hôm nay, ngày thứ ba này các cơn sốt đã cắt hoàn toàn, vết thương ở nơi kia không còn nghiêm trọng nữa, đầu óc cũng đã thanh tỉnh nhiều phần,Trí Đăng dứt khoát bỏ qua lời khuyên của người làm, bước khỏi phòng.
Cậu muốn đi tìm Jun.
Điều lạ lẫm rằng Jun có nói rất muốn ở bên cậu, thế nhưng một ngày chính thức ra cũng không thấy thằng bé bao nhiêu thời gian, ngoại trừ khi đêm xuống.
Mỗi tối, nó đều chen trong lòng cậu ngủ, đôi môi nhỏ như có điều gì thật muốn nói, rồi lại kìm lại trong lòng.
Cậu không muốn ép nó, muốn nó có thể tự mở lòng, vì thế chỉ nhè nhẹ vỗ lưng cho nó ngủ, đôi khi có sức còn kể một mẩu truyện nhỏ, chọc nó thích thú mà cười.
Bản thân cậu chỉ đơn thuần mà nghĩ thằng bé chỉ là hôm ấy đi lạc thôi, cũng chỉ là do Dav quá bận chăng? Nên nó mới thiếu thốn tình cảm đến mức khác xa một đứa trẻ bình thường.
Thật chẳng ngờ,
Khi cậu cố sức đi theo được người làm đến dãy phòng của nó, mồ hôi cũng bắt đầu rịn ra vì biệt thự quá rộng, là cả một quãng đường,
Trí Đăng dừng sững trước cửa .
Trong kia, thằng bé đang la hét,
Hai bên tay nó, hai kẻ vệ sĩ cao lớn giữ chặt ép nó ngồi, vị bác sĩ mặc một bộ áo trắng, đang dùng chiếc đèn soi thẳng vào tròng mắt nó.
Không!!!
A!!
Nó không hợp tác, mái tóc xoay lung tung, chiếc miệng như một con thú nhỏ liên tục gầm gừ và muốn cắn tan bất cứ thứ gì chạm phải.
Vị bác sĩ chau mày, lớn giọng:
– Giữ lấy mặt nó đi.
Một vị bảo mẫu tiến tới nữa, là ba, ép ngửa khuôn mặt nó lên.
Trời ơi….
Trí Đăng nghe như trong tim mình từng mảnh nhỏ vỡ tan, rắc lên theo từng tiếng nấc khàn của thằng bé.
Kia… là Jun của cậu…
Là đứa bé mà mới tối hôm qua thôi nó còn rúc trong lòng cậu muốn được làm nũng kia mà…
Chất giọng bật khỏi đầu môi, hét lớn:
– Jun!!
Trí Đăng không quản sức khỏe thế nào, cũng chẳng quản được bao nhiêu kẻ đứng xung quanh, lao tới, ôm vồ lấy nó.
– Jun, Jun.
Nó nhận ra anh ngay tức khắc, giãy ra khỏi hai tên vệ sĩ bởi vì giật mình mà buông lỏng tay.
– Anh!
Giọng nó vang lên thật lớn, nó ôm mà như bám víu lấy anh, bàn tay không ngừng bấm xuống.
Vị bác sĩ khó chịu ra mặt:
– Cậu là ai? Làm cái trò gì vậy?
Lúc này người làm dẫn cậu tới đây cũng đã bước vào trong, trả lời giùm:
– Bác sĩ, đây là khách của ông chủ.
Lúc này, vị bác sĩ mới có một chút khách sáo:
– Chúng tôi đang chữa bệnh cho thằng bé, mời cậu ra ngoài.
Trí Đăng cảm nhận rõ thân hình trong lòng mình run lên một cái, trống ngực nó đập cũng sắp vỡ bung.
Cậu dùng hết sức bế nó lên, đôi chân nó lập tức quấn chặt lấy eo cậu.
Trí Đăng nhìn qua một lượt, cậu thực sự cũng biết bản thân chẳng là cái gì, nhưng mà… nhìn nó như thế, cậu không chịu được, chua xót rực lên:
– Chữa bệnh? Thằng bé bị bệnh gì mà phải chữa như thế?
– Không phải việc của cậu!
Bác sĩ rồi liền ra hiệu cho hai người vệ sĩ tiến tới, muốn giằng lại Jun.
Trí Đăng lách người, lùi lại,
Người làm bên phòng Dav thấy một màn căng thẳng rõ rệt, liền thấp giọng xoa dịu hai bên, xua đi hai người vệ sĩ:
– Có gì từ từ nói chuyện.
———
Ôm chặt Jun trong lòng, Trí Đăng nghe từng lời vang lên mà nửa thực nửa hư khó tin cho nổi,
Jun, thằng bé bị tự kỷ tăng động dạng nặng, hành động vô cùng bất thường, lúc vui lúc buồn, khó tự kiểm soát.
Bên cạnh này là hai bảo mẫu, hai vệ sĩ, một bác sĩ chăm sóc sức khỏe cũng chính là người chăm sóc cho cậu mấy ngày qua, và người này, Hải Luân – là bác sĩ tâm lý của nó.
Có… quá phô trương không?
Hay là vốn dĩ khoảng cách giữa kẻ giàu và người nghèo đều đã là như thế?
Trí Đăng không dám tin, cũng chẳng dám nghĩ lại, cái lần đầu tiên cậu gặp nó… còn nghĩ rằng nó là một đứa trẻ mồ côi không đủ ăn không đủ mặc, thật chẳng nghĩ tới…
Vị người làm bên phòng Dav thay lời Hải Luân nói ra một lượt. Sau đó hướng về phía cậu mà lên tiếng:
– Việc vừa nãy là hiểu lầm thôi. Bác sĩ Luân quả thật là đang chữa bệnh cho cậu chủ.
Trí Đăng có chút khó xử, dù biết rằng đó là trị liệu, nhưng mà… cậu thực sự không buông tay ra được.
Hải Luân chán ghét :
– Nói về y học với cậu ta làm gì? Cậu ta hiểu chắc? Khách của ông chủ?
Câu nói chưa xong, nụ cười mỉa đã câu trên môi. Trí Đăng nhìn thế nào cũng cảm thấy đầy ý giễu cợt chất chứa bên trong.
Xem ra, chuyện cậu bị Dav cưỡng hiếp… có lẽ tất cả mọi người đều đã rành rọt.
Xấu hổ ư? Tái mặt đi ư?
Có thể một lúc nào đó sẽ là như thế, nhưng bây giờ thì không, dù cậu không hiểu về y, cũng chẳng biết cái gì đó gọi là trị liệu tâm lý ánh sáng, hay dù đó chỉ là là một cuộc kiểm tra mắt thôi, cũng không nên làm như thế với một đứa trẻ.
Thằng bé nằm trong lòng cậu, cứ run lên rồi lại bấu chặt.
Nó sợ hãi vô cùng,
Nó sẽ bị bỏ lại ư?
Anh rồi cũng sẽ giống như bao nhiêu người, giống như bà nội nó, giống như thím nó, dì nó, hay một ai đó gọi là họ hàng nói thương nó lắm, đến thăm nó.
Rồi, khi nghe người ta nói đến điều trị, vì tốt cho nó,
Tất thảy đều chậc lưỡi thương hại, rồi cũng bỏ đi.
Nó không muốn…
Nó lo lắng đến mức cắn chặt vào môi, bật máu rồi.
Trí Đăng cân nhắc lời nói. Cậu không thể nào để thằng bé ở lại đây, cũng lại không dám chắc điều mình có thể làm:
– Không. Tôi không biết anh trị liệu thế nào… nhưng mà… tôi sẽ đưa thằng bé về phòng.
Hải Luân nghe dứt câu, chiếc đèn soi trên tay cũng nắm đến muốn gãy:
– Cậu nói cái gì?
– Tôi nói, tôi sẽ đưa nó về phòng.
Hải Luân rít lên:
– Về phòng? Cậu có chỗ ở đây sao? Cậu nghĩ mình là ai? Hả? Đến ngay cả quản lý nơi này cũng còn chưa có tư cách can thiệp vào việc trị liệu của tôi, nếu thằng bé phát điên lên cậu có chịu trách nhiệm được không?
Một bảo mẫu của Jun cũng lên tiếng:
– Đúng đấy, cậu không biết chứ thằng bé bình thường đều như … như điên ấy, cứ tự cào cấu mình, ấy, kìa, cậu xem lại cắn rách môi rồi.
Trí Đăng hơi giật mình, cậu định quay lại nhìn nhưng Jun cương quyết không buông khỏi người cậu, chỉ có thể nghe vị ướt trên vai áo cùng mùi tanh nhẹ để khẳng định lời vị bảo mẫu kia vừa nói.
Nó, thực sự cắn vỡ môi rồi.
Trên mặt của mấy kẻ người làm, lại chẳng mảy may dao động lấy một chút, coi đó như việc thản nhiên thường ngày. Cũng chẳng kẻ nào vội vàng lấy bông dịt lại cho nó.
Trí Đăng lướt một vòng,
Nơi này, đông lắm.
Gần mười kẻ mỗi ngày mỗi tháng đều chìa tay lãnh lương không thiếu một đồng.
Nhưng mà, trong cái giờ phút bắt ép một đứa con nít chịu đựng những thứ trị liệu kinh khủng ấy, thản nhiên nghe tiếng nó la hét, thản nhiên nhìn những vết thương trên người nó dày thêm, dày thêm.
Lại, vô cảm.
Cậu không cười cho nổi, cũng không dằn cho nổi.
Cứ ôm nó như thế, xoay người, bước mạnh đi, trước con mắt của bao nhiêu kẻ mở ra thảng thốt, trước giọng nói khủng hoảng dằn đe của vị bác sĩ mang bao nhiêu bằng cấp ấy.
– Cậu dám?!
Dám chứ, cậu còn cái gì mà không dám? Cái thân này, cũng đã dám một lần đem bán cả rồi!
——–
Bước chân vì những vết thương còn chưa lành trên người cọ tới mà hơi nghiêng, nhưng mà, đứa trẻ nhỏ trong lòng bám chắc càng thêm chắc, gợi biết bao nhiêu tâm tư trong lòng,
Cái gì là yêu?
Cái gì là thương?
Là tình, là lý?
=========//========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN