( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 22: Thần tượng – 2
Chương 22: Thần tượng – 2
Sáng mưa xuân.
Dav đứng trong phòng tắm, từ trên vòi sen lớn xả xuống những đợt nước ấm áp đọng lại trên làn da rắn rỏi, trượt xuống qua đường eo đầy lực, khuất hút.
Tắm sáng,
Cái thói quen cố hữu suốt bao nhiêu năm nay bản thân anh chưa từng từ bỏ, dù là phải bay sang nước ngoài cũng đều đặn, hôm nay, cảm thấy mấy giọt nước trôi xuống gương mặt thật vướng, thật khó chịu.
Dav tắt vòi sen, vuốt mạnh cho làn nước kia rơi khỏi,
Là… anh đã sai rồi?
———
Trí Đăng tỉnh, nhưng lại không nói, cũng chẳng biện giải thêm bất cứ một lời nào, chỉ lặng lẽ xoay đi, nước mắt vẽ thành hai đường chảy dài trên gò má vẫn còn xanh xao, cố chống tay ngồi dậy mấy lần,
Chỉ là, vô lực,
Như thế, nếu không phải vì bản thân cậu ta còn chưa đủ sức tự mình bước đi, có lẽ đã lập tức rời khỏi căn phòng này rồi.
Hừ!
Dav nghe một mảnh nhức nhối, bực dọc khó chịu vô cùng,
Từ trước tới nay chỉ có kẻ muốn ở lại đây, làm gì có kẻ nào lại dám nói một lời không thích?
Căn phòng này của anh lò sưởi nhập khẩu, khiến giữa xuân mưa phùn cũng không hề cảm được chút lạnh, bữa sáng cũng đã được mang đến tận giường, đều là đồ thượng hạng,
Giả bộ cái gì kia chứ?,
Không có lẽ khi chính anh đi tắm, nhìn đống dao nĩa sáng choang cùng những món ăn cả đời này cậu ta chưa từng hưởng, lại có khi ăn tới sạch sẽ?
Mang ý nghĩ như thế, Dav lập tức lau sạch người thay vào một bộ quần áo bước chân ra khỏi nhà tắm.
Liếc mắt về phía người làm:
– Thế nào rồi?
Vị người làm cúi đầu:
– Dạ, vẫn chưa ăn chút gì cả.
Dav nhíu mày, bước chân nhanh chóng hướng về phía giường,
——-
Trên giường, Jun vẫn còn say ngủ,
Trí Đăng cơ thể suy yếu chỉ có thể nằm, thậm chí còn không thể ngồi, đôi mắt khẽ nhắm,
Cổ họng cậu đau buốt, tiếng ho cũng vì thế mà bật ra vô cùng khó khăn, ngực cậu như bị một tảng đá đè chặt, càng cố nén, càng râm ran ngứa và đau đớn.
Đợi đến khi Dav giả vờ như không để ý đến toàn bộ thức ăn trên bàn còn nguyên vẹn, tiếng bước chân tới gần, Trí Đăng mới lại hé ánh mắt mệt mỏi lần nữa, cậu gom hết toàn bộ can đảm mở lời:
– Anh… làm ơn, có thấy điện thoại của tôi?
Cậu đã thử mấy lần rồi đều xịu xuống, chỉ còn cách điện cho một ai đó tới đón, nếu là Đức Thiện thì tốt, hay thậm chí là để Văn Cốc mắng một trận thảm vẫn còn hơn ở lại nơi này, nhưng khi Dav bước vào nhà tắm, cậu cố gắng hỏi người làm mấy lần, vậy mà họ cứ đứng như tượng không lắc không gật, lặp đi lặp lại một câu mời cậu dùng bữa.
Nhìn khay thức ăn trên bàn cả một lưng thìa cũng chưa đụng qua. Vẻ mặt của Dav khó coi, càng thêm khó coi:
– Điện thoại? Cậu thật sự muốn đi khỏi đây?
Cậu không dám nhìn thẳng, gật đầu.
Cậu đương nhiên muốn dời khỏi đây. Không khí ấm áp đấy, nhưng là khó thở, sang trọng đẹp đẽ thật đấy, nhưng càng thế lại càng áp cậu đến mệt mỏi.
Và hơn hết,
Ngay nơi kia, sự vũ nhục hôm qua cậu vẫn còn giữ như in hằn, cả sự lạnh lẽo, nỗi đau, sự trôi nổi trải khắp cơn mơ tràn nước mắt, hỏi, cậu làm sao có thể đối diện?
Cảnh vật như thế, người cũng lại như thế, cậu thực sự chỉ muốn ngay một phút này chính bản thân tan ra rồi biến mất.
Làm sao còn có thể để ý đến thức ăn màu gì, hay hương vị gì cho được?
Ánh mắt Dav suy xét nhìn người.
Vài phút trôi qua đều không có lấy một lời đáp trả thứ hai. Trí Đăng tự trong lòng nghĩ đến thảm thương, ừ, suýt thì quên mất, lời nói của mình… với anh ta, có giá trị gì?. Thậm chí còn không bằng một con điếm, mặc cho người ta cưỡng hiếp, chà đạp cũng không dám oán lấy một lời.
Có trách, tự trách bản thân cậu hèn mọn thế làm gì, ngay từ đầu… là do cậu sai, vành mắt thoáng một chốc lại đỏ au, kẻ đầu tiên đề nghị bán thân là cậu, cậu cũng đã từng cho rằng mấy trăm triệu kia nào có dễ chỉ chơi một lần là đủ…
Vậy, dày vò như ngày hôm qua, có đủ hay chưa?
Đau như thế, đã đủ hay chưa?
Trí Đăng gom lại khí lực, cố đè nén cổ họng bỏng rát của mình lấy một hơi dài:
– Tôi, tôi biết tất cả là do từ đầu tôi sai, nhưng mà, nợ anh, như thế… như ngày hôm qua, tôi… đã trả, như thế… chắc là đủ rồi?
Mỗi một từ thốt ra, một cái run nhè nhẹ.
Người kia không nói, chỉ nhìn.
Thêm vài phút trôi qua, cuống tim ai đó chìm xuống rồi đập động, hít một hơi khí dài, lạnh giọng:
– Ăn sáng.
Trí Đăng không ngờ lại nhận được câu trả lời” thoải mái” như vậy, tức là, ăn sáng xong liền có thể đi đúng không? trong lòng là vui mừng, lại có một chút một chút hụt hẫng, khẽ nâng mí mắt.
Kẻ kia xoay đi, chẳng để cho cậu thấy được chút biểu tình vừa thoáng qua.
———-
Trí Đăng khó khăn mãi cũng không thể tự mình ngồi dậy. Chỉ cần nhúc nhích một chút nơi hậu huyệt kia liền truyền đến những cơn đau tê buốt, cả phần xương cụt lẫn eo của cậu mỏi nhừ , đành đánh liều muốn nghiêng người vịn vào cạnh tủ kế bên, cậu muốn nhanh chóng ăn cho xong, rồi trở về nơi gác xép kia,
Cánh tay đưa lên, quờ trong không trung hai ba lượt.
Tất cả những điều này thu vào tầm mắt Dav vừa mặc xong bộ âu phục chỉn chu, vờ liếc về phía giường.
Đau đến như thế? Thật sự… không thể ngồi dậy?
Khuôn mặt kia nhìn thế nào cũng sắp vã mồ hôi lạnh…
Kẻ phục vụ lau xong mũi giày bóng loáng dưới chân Dav, kính cẩn:
– Thưa ngài, xe đã chuẩn bị xong.
Sáu giờ mười lăm phút sáng, bất kể nắng bão mưa gió thế nào, chiếc xe của Dav sẽ rời khỏi cổng, chưa từng có ngoại lệ.
Hôm nay còn đặc biệt là ngày khai xuân, vị trí của Dav chắc chắn là khó có thể thiếu được, kẻ lái xe nom chừng cũng đã đứng sẵn ở bậu cửa, tay còn cầm một chiếc ô mở sẵn.
Người, lại xoay bước chân.
Kẻ người làm nghĩ rằng Dav quên gì đó, lại giật mình bởi hướng bước chân kia xuôi về phía giường ngủ.
Chiếc áo vest đắt đỏ được may đo từng ly từng nếp, khẽ giang rộng, đón lấy bàn tay vẫn còn vết kim truyền.
– Dựa vào đây.
Ba chữ vang lên, chẳng nặng chẳng nhẹ. Lại dọa cho mấy kẻ người làm mắt ai nấy đều mở to hết cỡ.
Có phải, nơi này… xuân bây giờ mới về không?
———-
Xuân, đến trễ sáu ngày rồi thì phải.
Mấy kẻ người làm chẳng rõ nên khóc hay cười, thức thời kéo hết ra ngoài, cánh cửa phòng cũng nhè nhẹ đóng lại.
Dav hài lòng với biểu hiện biết điều đó, sẽ thưởng.
Thế nhưng mà đây là sao?
Trí Đăng được đặt nửa dựa trong ngực Dav, lại cứng còng như đá, không dám động đậy, trong đầu hoang mang đến mức thở thôi cũng sợ.
Chuyện gì thế này?
Lại còn… một thìa súp kề bên miệng, cậu khó tin đến mức mím chặt cả môi.
– Há miệng.
Giọng nói như ra lệnh, lại như thôi miên.
Cậu không biết vì sợ sệt, hay là bởi cảm giác đói bụng đơn giản của con người mà làm theo, khóe môi run run rồi câu mở.
Một bát súp gì đó cậu chưa từng biết vị, trôi qua hết yết hầu.
Lại đến một chiếc bánh gì đó phủ đầy hạt nhỏ li ti, cũng chầm chậm tan đi hết.
Bữa sáng ăn dở,
Jun bật người tỉnh dậy. Là, sáu giờ bốn mươi phút, không lệch một ly.
Nó thức dậy bằng một cái giật mình, một tiếng hét lớn không rõ nghĩa,
Không kịp để cho Dav hay Trí Đăng lên tiếng, ngoài cửa một tiếng gõ dài vang lên :
– Ông chủ, đã đến giờ cậu chủ dậy, chúng tôi xin phép được đón cậu chủ về phòng.
Dav nhìn sang thằng bé,
Nó, nào có giống một đứa trẻ sáu tuổi?
Một đứa trẻ sáu tuổi sẽ mè nheo, sẽ khóc lóc, sẽ nài nỉ đòi ngủ thêm.
Nó thì không, trong mắt nó, toàn là lửa.
Ánh mắt đó còn chưa kịp buồn, liền đã bất ngờ bởi những gì xảy ra trước mặt.
Trí Đăng dằn đau, vươn người khỏi lồng ngực anh, ôm lấy Jun, mặc cho nó vùng vằng giữ tợn, liền nhè nhẹ mà vỗ vào lưng nó:
– Không sao, không sao. Jun ngoan.
Thằng bé như thế mà không hờn nữa, cánh tay nó bám trên eo Trí Đăng nhăn thành một vạt, dần dần nới lỏng.
Cảnh tượng này…
Dav không khỏi có chút cười khổ,
Cảnh tượng này chẳng phải chính anh đã từng mơ qua… bao nhiêu lần?
Rằng sẽ có một người, vì anh, vì Jun, chắp vá lại cái nơi khô lạnh này, cũng tạm bợ để nó được có cái tên là gia đình, hay… mái nhà ư?
Khoảnh khắc bàn tay nhỏ hoàn toàn thả ra, một nụ cười méo đi vì chưa dứt cơn buồn ngủ, nở ra trên gương mặt nó.
Khác gì đâu một nhát dao chém sâu vào trong tâm khảm anh, muốn lôi ra chút niềm tin và mong ước còn sót lại.
Mong ước, của một kẻ Gay luôn sợ sẽ không bao giờ có thể tìm thấy nổi một kẻ, đã và sẽ yêu thương con trai của chính mình, yêu thương cái điều điều tăm tối và mặt khuất của những kẻ thuộc thế giới thứ ba này.
———-
Dav bất giác vươn tay, muốn chạm vào nó.
Nó trừng mắt, nhằm bàn tay anh vừa đưa ra, ngoạm một miếng.
Trí Đăng không kịp cản, chết trân nhìn hàm răng kia nghiến nặng xuống:
– Jun, đừng cắn nữa,
Nó nhả ra, hung dữ nhìn Dav rồi lại chui vào lòng anh:
– Jun trả thù cho anh.
Dav nhìn bàn tay lại có thêm một vết cắn, trong lòng tính toán qua vài giây, hỏi nó:
– Jun, con có muốn anh ở lại đây không?
Nó sáng mắt ra, ngó sang phía anh như không dám tin.
Anh hít một hơi dài, đánh cược, giang tay rộng:
– Nếu con muốn anh ở lại đây… lập tức ôm bố.
Nó không suy nghĩ lấy một phần, nhào tới, còn như sợ anh đổi ý mà cọ cọ ra hiệu cho anh biết nó đang ở trong lòng anh đây.
Anh vòng tay, siết chặt.
Giọng nói nén một hồi lâu mới khẽ run:
– Gọi bố.
– Bố!! Bố!! Jun muốn anh, Jun muốn anh ở lại.
Nó gọi rất to, rất to, hai rồi ba tiếng liền.
Ba năm nay rồi, nó chưa từng để anh đến gần nó.
Ba năm nay rồi, nó chưa từng cất giọng một tiếng bố mạch lạc lẫn mừng vui như vậy…
Ba năm nay rồi, bố nó, bố Dav của nó, chưa từng hỏi nó có muốn hay không?
Thế mà hôm qua bố hỏi mèo bông, hôm nay bố hỏi anh, hỏi nó muốn hay không?
Nó muốn lắm.
———
Trí Đăng xúc động chứ, thế nhưng… cậu mới là nhân vật chính kia mà?
Cũng không ai hỏi cậu có muốn hay không nữa…
– Tôi… nhưng mà… tôi…
Giọng nói ngượng ngùng cất lên, cậu thương Jun một, lại cũng thương hại chính bản thân mình, cậu hiện tại không muốn ở lại, càng không muốn đối diện, bữa ăn kia cũng là chính cậu cứng ngắc mà nuốt thật nhanh, mong sớm một chút tách ra khỏi con người kia.
Dav buông lỏng Jun ra một chút, khôi phục lại khuôn mặt quá đỗi lạnh nhạt ngày thường, nói với cậu:
– Cậu có biết bữa sáng mình vừa ăn, bao nhiêu tiền không?
– ??!!
Trí Đăng nhìn lên.
Cậu làm sao mà biết? Đến nó là cái gì cậu còn chẳng rõ nữa kìa,
Dav câu khóe miệng nửa cười:
– Một bát yến chưng, năm triệu.
– Một đĩa trứng cá hồi phủ rêu mặn, mười lăm triệu.
– Một ly safaron năm triệu.
Trí Đăng nghe một câu, giật thót mình một cái…
Tổng, vị chi… ba mươi triệu cho một bữa sáng… Trời ơi! Cậu vừa nuốt sạch ba tháng lương của chính mình hay sao… lắp bắp, nói cũng không ra nữa.
– Còn nữa, chưa tính công chế biến. Nhẹ cho cậu, tất cả năm mươi triệu.
Năm… năm mươi triệu?!
– Cái này… tôi…
Cậu thật sự có vét cả ví cũng chưa được một phần mười số đó.
Dav nhìn nét mặt bị dọa kia, hài lòng:
– Vậy đi, ở lại đây, bầu bạn với nó, tôi sẽ coi như từ thiện cho cậu.
– ??!!!
Trí Đăng không kịp tính, cũng không kịp cãi.
Trước khi có thể nói ra bất cứ điều gì thêm, Jun đã vui mừng đến vỗ tay thật lớn, người kia, cũng đã không thấy bóng dáng ở đâu.
Chuyện này… rút cuộc là sao?
Thái độ của anh ta cũng thay đổi quá nhanh rồi, còn… cười nữa.
———
Ra đến bậu cửa, một cái hất hàm:
– Gọi bác sĩ đến, khám cẩn thận cho cậu ta một chút.
Người làm tinh ý nhìn khóe miệng còn đầy vui vẻ của Dav, cúi đầu:
– Vâng.
————
Tập đoàn N.M, trưa mùng sáu.
Nhân viên đến trễ, bị mắng là lẽ thường. Sếp đến trễ cấm kẻ nào dám ho he lên tiếng.
Phát lì xì và chúc mừng vài ba câu có lệ xong xuôi, kẻ có việc thì làm, kẻ không việc lại lén trốn về nhà sớm chút du xuân.
Dav trong văn phòng của mình, tư lự một lúc rồi bất chợt hỏi:
– Cẩm Hương! Cô có thần tượng ai không?
Cẩm Hương hết hồn nghĩ nghĩ một lúc mới mở miệng:
– Em… em lại làm sai gì sao?
Cô nhớ rõ ràng hôm nay mới là khai xuân, cũng chưa có làm bất cứ việc gì gọi là quan trọng kia mà?
– Tôi hỏi cô cứ trả lời.
– À… thần tượng ạ? À, dạ có.
– Ai?
– Dạ, Sơn Tùng ạ,
Sơn Tùng? Sơn Tùng là cái gì?
Năm phút sau, Cẩm Hương bị đi pha một ly café mới trong khi ly trên mặt bàn Dav còn chưa nhấp miếng nào.
Trong này, người bấm phím, enter.
Nhìn gương mặt trên màn hình, đôi mày Dav nhíu chặt thành sợi chỉ.
Cậu ta nói cậu ta thần tượng mình kia mà?
Sao cái gì thần tượng này, càng nhìn càng không giống mình?
======//=========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!