( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 21: Thần tượng: 1
Chương 21. Thần tượng – 1
Doanh nhân, có
Diễn viên, có.
Người mẫu, có.
Những người lên giường với Dav trước đây, kẻ đến vì tiền, kẻ đến vì tình dục, hết thảy sau đó đều tìm mọi cách để nán lại, muốn bám vào anh một bước lên mây.
Thế lực đồng tiền quả thực có sức hút khủng khiếp.
Bọn họ làm tất cả, quyến rũ, đáng thương, thậm chí là đe dọa.
Chỉ là, chưa từng có một kẻ nào thành công cả, đối với Dav, bước xuống giường liền không quen chẳng biết.
Ném lại một xấp tiền, một tờ séc.
Ký tên lên một cái hợp đồng rót vốn đầu tư.
Như thế liền xoay lưng.
Kẻ được phép ngủ lại trên chiếc giường này, chưa từng có.
Hôm nay, có rồi.
========
Phòng Dav,
Đặt người nằm xuống trên chiếc nệm giường, hai bàn tay buông lơi còn không dám tin chính mình hôm nay lại làm ra việc như thế này,
Nhìn gương mặt xanh xao kia Dav thật sự có cảm xúc muốn đỡ trán, hoặc là đổi ý?
Không kịp nữa,
Jun thức theo anh, thức theo cả bước chân hối hả giục anh mau bế Trí Đăng lên, mau mau đưa về phòng,
Và bây giờ, cậu bé đã nhón hẳn chân leo lên giường tự bao giờ, rúc vào bên cạnh Trí Đăng rồi nhắm mắt lại, muốn ngủ.
Đôi mắt anh dừng ở thân ảnh nhỏ nhắn của nó.
Nó, cũng đã bao nhiêu lâu rồi chưa bước vào đây?
Vừa nghi ngại, vừa lo lắng, lại xen đâu đấy một chút vui mừng khó tả.
Khoảng cách giữa anh và nó, cái sợi dây dài vô tận cứ nghĩ sẽ không bao giờ có thể rút ngắn lại được nữa, dường như… có hi vọng rồi?
——–
Ba mươi phút trước.
Trí Đăng truyền nước xong vẫn chưa dứt khỏi cơn sốt, gió đêm lạnh giá dù đã được ngăn lại bởi bốn bức tường, làn khí ấm từ chiếc đèn sưởi cố gắng len lỏi che lấp, thế nhưng cả người cậu vẫn run lên từng đợt từng đợt.
Bộ quần áo ấm được thay ra trên người cậu, tầng chăn dày đắp lên vẫn không một chút ăn thua.
Cả người cậu lạnh từ trong ra ngoài, từ suy nghĩ thấm tới xương tủy, tới cả thể xác, không cách nào dò tìm được hơi ấm thực sự.
Là lạnh, cũng là sợ hãi.
Trải qua những chuyện thế này, e rằng trong lòng cậu đã rạn nứt thành một vết lớn khó lòng hàn gắn.
Jun không ngủ, nó chỉ vào thân hình đang khe khẽ run lên, sốt ruột đến cuồng chân:
– Bố! anh lạnh!
Dav bị tiếng thét to của nó buộc phải chú ý, từng tấm ảnh cứng lại trên tay anh, trả lời qua loa, ra ý cho người làm:
– Để nhiệt độ cao hơn.
Sau đó lại là những cái nhíu mày,
Tờ tạp chí này thật quá miễn cưỡng mới đi chụp, cũng là lần duy nhất và cuối cùng anh đồng ý một chuyện như thế. Thật không ngờ cậu ta lại lưu giữ nó.
Dav đảo sang một tấm hình khác, cái này được in ra từ một chương trình nào đó chăng? Chính anh cũng chẳng còn nhớ,
Để làm gì?
Tất cả những việc mà những kẻ trước đây cố gắng làm để chiều lòng anh, cũng chưa từng ngớ ngẩn thế này.
Cậu ta nghĩ cái gì trong đầu kia chứ? vài ba tấm hình cũ nát này…
Anh đoán không được, nghĩ không ra được. Về vấn đề cố tình tiếp cận Jun… hay là cậu ta cấu kết với tên Vĩ kều kia, đóng ra một màn kịch giả vờ thiện lương?
Còn đem mấy tài liệu vớ vẩn trên mạng gom nhặt về, rõ ràng có biết bản thân anh có một người con trai nhỏ.
Suy đoán trong đầu kẻ kinh doanh vốn nhiều, càng đa nghi lại càng nhiều.
Chẳng mấy chốc chân mày Dav nhăn thành một vết hằn sâu.
——-
Jun giận lắm rồi.
Nó tức đỏ tai đỏ mũi lên, nó vội lắm. Anh của nó cứ run lên bần bật, cả người chạm vào chỗ nào cũng lạnh, nơi này cũng rất lạnh.
Nó không biết làm như thế nào nữa, vì thế cắt ngang cái cơn suy nghĩ kia của anh, lao tới đấm vào người anh một cái:
Bịch.
Dav bị chút bất ngờ, quay sang, đối diện với anh là khuôn mặt đang tràn đầy” khí thế” của nó:
– Sao thế?
Nó không nói nữa, nó dùng hết sức của một đứa trẻ sáu tuổi, kéo anh đến bên giường, chỉ tay thêm một lần:
– Anh lạnh rồi! phải về phòng bố!
Dav nhìn thân người im lìm dưới giường:
– Không được.
Nó trừng mắt lên:
– Anh nói bố là thần tượng, nhưng Jun thấy bố thật xấu!
Dav nhướng mày:
– Thần tượng?
Nó nhìn vết thương trên bàn tay anh mới hơi khô máu, rất muốn cắn một cái nữa,
Anh không sợ đau, nhưng nếu để bàn tay mình đầy vết tích khi đi họp đi làm đều bất tiện, liền đút tay vào túi quần, hỏi nó:
– Jun, con vừa nói, anh ta nói gì về bố?
Nó nhìn đôi mắt đang vô cùng chăm chú của anh, cắn cắn môi, bắt chước anh mấy ngày qua khi muốn nó nghe lời:
– Một điều kiện đổi một điều kiện.
– Điều kiện gì?
Nó kiên quyết:
– Bố đồng ý không đã?
Nó trừng mắt, là sắp nổ tung, Dav không muốn nó bị mất kiểm soát, gật đầu:
– Được.
Nó ra kèo ngay:
– Anh nói bố là thần tượng của anh, nói rất nhiều lần, nói sẽ học tập bố.
Dav chưa kịp phản bác lại, nó đã vội vàng :
– Con nói rồi, điều kiện của con là bố bế anh về phòng bố đi!
– Nhưng tại sao lại là phòng của bố?
Dav còn đang muốn phỏng đoán xem có chút kẽ hở nào nữa không, ví thử như tên sinh viên này đã dặn dò hay mớm lời với Jun trước.
Câu trả lời của nó lại đơn giản tới không ngờ:
– Phòng bố là ấm nhất.
Thế rồi, anh có ý để một kẻ khác đến bế Trí Đăng, nó không cho.
Nó chỉ đích danh anh.
Anh lại thêm một lần hỏi nó vì sao.
Nó đáp trả bằng một quả đấm.
Nó không nói, nhưng nhìn từng bước chân anh sải dài trên hành lang kia, nó làm sao biết nói cho anh hiểu được, những xúc cảm lung tung trong lòng nó. Rằng, anh là bố nó.
Nó dù có thế nào, vẫn tin tưởng anh hơn bất luận kẻ nào bên kia khác.
Anh của nó, bố cũng của nó,
Bố bế anh là phải lắm.
Nó sợ nó đứng dậy sẽ chạy, nó nghe theo lời anh dậy trước đó, nắm vào một bên vạt áo Dav để điều chỉnh bước chân mình.
Trên hành lang,
Một thân hình cao lớn bế một kẻ trên tay, thấp thấp có một hình dáng nhỏ, cố gượng gạo sải đôi ba bước, chạy lên rồi tụt xuống cho bằng với người.
Anh, cắn chắc hàm răng của mình, cố nén lại xúc cảm dâng đầy trong vành tim.
Anh nghi ngờ cậu ta chứ, nghi ngờ đến ngay cả khi Triều Vĩ kia đứng ra gánh tất cả, anh vẫn không thể đặt cái gánh nặng đó xuống.
Thế mà, vài lời nói ngây ngô của con trẻ.
Thần tượng,
Chỗ bố ấm nhất.
Thế thôi, lại chẳng phải là thứ tính toán tỉ mỉ điên rồ gì như anh nghĩ.
Thở dài một hơi, nhìn nắm tay con con siết dưới vành góc áo.
Jun, cha có thể không tin bất luận kẻ nào. Nhưng, vì con…
=======
Ưm…
Tiếng rên khe khẽ, người trên giường có vẻ như đã được hơi ấm từ khắp căn phòng này sưởi cho tỉnh táo một chút,
Gạt khỏi cơn buốt giá rồi, lại đến đau mà rên lên.
Vô thức.
Trí Đăng cũng chẳng biết chính mình hiện tại là mơ hay tỉnh, còn sống hay chẳng còn sống nữa.
Dav hẹp ánh mắt, đặt mấy tấm hình mới có cũ có kia vào một góc tủ.
Coi anh là thần tượng?
Thần tượng là cái quái gì?
Nhưng có vẻ không phải là thứ quá khiến anh bài xích, cũng có thể bởi vì Jun bên kia ngủ rất say sưa, mặt mày một vẻ thỏa mãn khi rúc trong cánh tay gầy gò của kẻ đang sốt bệnh.
Dav bước lên giường, nằm xuống,
Gió đêm vẫn thổi, một giường ba người….
=======
Thuốc tốt lắm, hơi ấm tốt lắm, cũng không thể nào khiến dạ dày của Trí Đăng nghe lời.
Cậu đói. Đói đến lờ mờ tỉnh.
Trí Đăng gượng gạo chống đỡ cơ thể mệt mỏi, động mí mắt, chỉ là khi hé được vành mắt sưng đỏ, lại bắt gặp gương mặt phóng đại của Dav kề sát mí.
Cậu bất giác giật mình.
Là mơ?
Cậu cố gắng tìm lấy một chút thanh tỉnh nữa, nhắm mắt lại vài phút, rồi lần thứ hai mở mắt ra.
Lần này vẫn là gương mặt của Dav, thế nhưng đôi con ngươi sâu thẳm kia đã mở, ép thẳng vào gương mặt cậu, nói bằng một chất giọng chắc nịch như cố gằn:
– Là cậu tự bò vào lòng tôi!
– ….!!
Trí Đăng cổ họng khô khốc vốn dĩ đã chẳng thể nào phản đối được, hơn thế nữa là cậu vừa sốc, lại vừa sợ hãi.
Nhìn Dav một thân quần áo mỏng, bản thân lại đang nằm trọn trong lòng anh. Trí Đăng nghĩ thoáng đến những việc đã xảy ra, vô cùng hãi hùng việc cưỡng ép kia sẽ lặp lại, đôi mắt mở lớn nhìn người.
Một giọt nước mắt lăn xuống.
Lăn, đến tim kẻ đối diện.
==========//========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!