( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 20 : Quán cafe
Ập đến quá nhiều thứ cùng một lúc,
Trí Đăng cũng đâu để ý được rằng những tin nhắn của mình cho Văn Cốc, không có tin trả lời.
——
Trưa mùng năm tết ấy,
Đức Thiện từ quê trở lên liền một mạch hướng về quán café, từ điểm dừng xe bus, hai tay cậu khệ nệ vừa bê vừa xách cả một bao tải,
Đường xá lạnh đến cứng cả miệng, vậy mà cậu vẫn cười rộ lên.
Đúng là chẳng ai thương con bằng cha mẹ, chuẩn bị đủ thứ hết cả, trên lưng cậu một cái ba lô như có chửa, phình ra hết chỗ nhét, lại muốn cắp cả vào nách nào thịt ngon, đặc sản, bánh cu đơ, rồi còn hẳn hai con gà làm sẵn để ráo nước, thiếu điều mấy củ su hào cũng bắt cậu đem đi.
Nhìn cậu bây giờ không khác gì mấy bà đi buôn. Cũng may cậu vốn cao lớn, không thì đúng là khó mà vừa đi bộ vừa vác về tới quán.
Trường học cho nghỉ sau mùng mười lận, nhưng đã hẹn với Trí Đăng mùng này sẽ lên, lại thêm cái ông chủ quán nữa, cứ lầm rầm than vãn mãi không có người làm, vì thế cậu chậc lưỡi tạm biệt dời quê sớm vài ngày.
Tâm trạng đang vui lắm, gặp cửa quán không đóng cũng liền một đường lách vào.
Bước chân dồn tới cầu thang, còn tính chia quà thế nào cho hợp lý, có nên sẻ cái nọ cái kia ra làm ba bốn phần, hay mượn tủ lạnh của quán mà trữ đồ hay không, đã đập bên tai vài thứ âm thanh đổ vỡ phát ra từ phía căn phòng sau quán, phòng của Văn Cốc, sau đó là thứ tiếng khàn khàn cố gắt:
– Cút ra cho tôi!
– A…
– Một đồng anh cũng đừng hòng lấy được!
Đức Thiện nghe rõ ràng đây là giọng của Văn Cốc, liền đặt mấy thứ lỉnh kỉnh trên người xuống, xoay bước tiến tới, trên mặt rõ ràng đầy tò mò.
– Đừng nghĩ về Việt Nam rồi tôi sẽ tha cho em!
– Mau! Đưa hết tiền ra đây!
Sau câu nói đó, là một tiếng cười nhỏ đau đớn vang lên. Đức Thiện chẳng kịp nghĩ nữa, trộm? cướp? hay cái gì?
Ầm một tiếng, đẩy thẳng cánh cửa bước vào.
– Anh Cốc?!
– Có chuyện gì vậy?
Cửa chỉ đóng h không khóa, Đức Thiện bị hẫng, chao đảo trụ lại cũng đã là đứng sâu trong phòng,
Ngẩng mặt.
Cảnh trước mặt, cậu đời này, có nghĩ cũng không nghĩ ra cho được.
Văn Cốc cả người xây xước, trên thân quần áo gọi là có, cũng gọi là không, vết máu dài chảy từ hậu huyệt vẫn còn lem trên sàn, khóe miệng bầm tím.
Kẻ còn lại trừng mắt nhìn về phía cậu:
– Mày là ai?! Cút!
Đức Thiện ban đầu là sốc đến sững người, nghe được lời nói lớn theo phản xạ mà ngoảnh sang, cả chục giây sau mới có thể tin nổi chuyện xảy ra trước mắt, bất giác chửi bậy:
– Đ*t con mẹ!
Cậu chẳng biết là cướp hay là cái gì, nhưng rõ ràng nhìn qua cũng đủ biết rằng Văn Cốc đã bị tên khốn trước mặt hành hạ thế nào.
Đức Thiện xông lại,
Văn Cốc cố gắng gom sức mở giọng:
– Đi đi, hắn ta, boxing, cậu không đánh được!
Câu nói chưa dứt, Đức Thiện đã lao vào từ bao giờ.
Rầm!
Bụp!
Ầm ĩ, nháo loạn.
Văn Cốc cố lết về phía chiếc điện thoại.
Sau khi bấm được nút gọi khẩn, cũng chẳng thể nói rõ được tình hình.
Đến khi thấy động bên ngoài, chính bản thân anh cũng đã lịm đi từ bao giờ.
——–
Ký ức đối với một số người, thật đẹp.
Ký ức đối với một số người, thật kinh khủng.
Khiến người ta chẳng bao giờ muốn nhớ lại, muốn hồi tưởng.
———
Ở một phòng bệnh thường, Lê Ngọc vành mắt sưng húp, nhìn vết bông băng trên người Đức Thiện, chậm rãi kể lại.
– Tôi và Văn Cốc là bạn thân từ hồi cấp ba, tôi biết cậu ấy là Gay.
– Năm cuối Đại Học, cậu ấy quen với một người tên Dũng, chính là người mà cậu đã gặp hôm nay, lúc ấy đến ngay cả tôi cũng không tưởng được rằng tên ấy lại là người như vậy, cái ngày cậu ấy tạm biệt tôi để đi theo hắn ta sang nước ngoài, tôi còn thực tâm chúc phúc cho hai người,
– Hai người họ, mở một quán phở Việt làm ăn rất được.
Giọng nói của Lê Ngọc nghẹn lại :
– Cậu ấy thậm chí vì hắn mà bị gia đình từ mặt…
– Vậy mà tên đó, nhiều năm bên nhau như vậy lại phản bội, cậu ấy cũng đã từng tha thứ rất nhiều lần, vậy mà không ngờ hắn ta còn âm thầm đem toàn bộ số tiền tiết kiệm của cả hai mua xe mua nhà, đứng tên người khác,
– Khi Văn Cốc phát hiện được, số tiền đã bị rút đi gần hết. Chỉ còn một khoản do Văn Cốc kịp thời giấu đi, hắn không rút ra được.
– Hắn bắt đầu dùng đến vũ lực.
Một giọt nước mắt rơi trên má Lê Ngọc, cảm giác như những hồi tưởng đó xót xa đến cực độ, mãi một lúc mới có thể tiếp tục:
– Cái mạng của cậu ta, cũng là do chính tôi không yên tâm vì cả tuần trời không liên lạc được, liền lặn lội tới tận bên đó nhặt được mang về.
– Khi ấy tìm thấy, trên đầu cậu ta toàn là máu.
– Tên khốn nạn ép cậu ấy ký tên vào tờ giấy chuyển tiền, không được, liền đánh đến như vậy.
– Hôm nay… thật sự không ngờ… tên khốn, hắn như thế mà vì tiền liền lại tìm tới,
Lê Ngọc úp mặt xuống tay, khóc nức nở.
Đức Thiện gương mặt vài chỗ sưng tím, không nói thành lời. Sống mũi bất giác cay cay.
Trong tâm tưởng của cậu, Văn Cốc làm sao lại có thể có một quá khứ như thế?!
Cậu, thực sự không dám liên tưởng.
Một người rất chua, rất ngoa.
Mắng nhân viên xối xả, đập đứa này, vặn đứa kia. Đối với khách vip thì thường xuyên ngọt nịnh, hót đến lên mây.
Nói thẳng, cậu nhìn cứ như bản chất con buôn thấm tận xương tủy ấy.
Làm sao có thể kia chứ?
Nếu không phải tận mắt hôm nay cậu thấy rồi, nếu không phải từng tiếng nấc của Lê Ngọc còn đang vang rõ bên tai.
Cậu, chẳng dám tin, thế nào cũng không dám tin.
———-
Lê Ngọc gạt nước mắt, sụt sịt:
– Xin lỗi đã để cậu phải nghe câu chuyện như thế, nhưng mà Đức Thiện, xin cậu hãy giữ bí mật ngày hôm nay.
– Cậu ta đã đủ khổ lắm rồi. Còn e rằng sau này, sau này làm sao tránh được tên khốn nạn đó…
Lê Ngọc không nhịn nổi nữa, lại khóc thêm một lần. Văn Cốc đã không còn gia đình, lại cũng chẳng có mấy ai thân thiết, bản thân cô chỉ là một đứa con gái còn cả gia đình phải lo, mà dẫu có ở bên cạnh, cũng làm sao tránh được vài đòn của một tay Boxing nghiệp dư nhiều năm?
Như nhìn ra ý nghĩ của Lê Ngọc,
Đức Thiện chần chừ một lúc, rồi mở lời:
– Cái này, mấy ngày nay em chưa đi học lại, tạm thời cứ để em ở bên cạnh anh ấy cũng được, rồi đợi anh ấy khỏe lại thì tính tiếp.
Lê Ngọc nhìn mặt mũi cậu bầm dập, lại nhìn xuống cẳng chân một vết băng dài, khó xử:
– Nhưng cậu cũng đang bị thương.
Đức Thiện lắc đầu:
– Không vấn đề gì, cũng không đau lắm.
Lê Ngọc không phản đối.
Dù rằng Đức Thiện vẫn còn tập tễnh, nhưng thêm một người, ít nhất bản thân cô cũng đỡ lo hơn, với lại ngoài Trí Đăng ra, Đức Thiện cũng được tính là khá thân quen do cùng ở nơi quán ấy, ngày gặp, tối gặp, cũng hiểu được nhau phần nào.
– Được rồi, em cũng nghỉ đi, đợi Đăng lên thì cũng đỡ hơn.
Nhắc tới Trí Đăng, Đức Thiện mới dạm hỏi:
– Mà sao giờ này em vẫn không thấy Trí Đăng lên nhỉ?
– Chị mới xem điện thoại của Văn Cốc, em ấy có nhắn sẽ lên trễ vài ngày.
– Vâng.
———–
Đức Thiện thuộc dạng ưa vận động, nằm không một lúc cũng chán, hơn nữa mấy vết thương này cũng không phải là quá nặng gì, liền tập tễnh rời khỏi phòng bệnh, hỏi y tá biết được phòng của Văn Cốc, muốn tới xem sao.
Nói thế nào thì cậu cũng vẫn rất choáng. Sự tình cứ như là tiểu thuyết hay kịch bản phim chứ nào có giống đời thường.
Cậu không thuộc giới này, thật sự không biết hóa ra cả yêu đương nam nữ lẫn yêu đương cùng giới đều lắm thứ điên rồ như thế, nghĩ lại mà còn thấy khó tin.
Đối với cậu ngày thường việc cua gái cũng có biết sơ sơ, nhưng quan trọng nhất vẫn là kiếm tiền tự lo ăn lo học, chẳng để tâm nhiều. Nhà cậu chẳng khá giả gì, mỗi năm lại thêm một mùa bão lũ, để lấy được tấm bằng đại học thực sự cũng chua lắm, thời gian rảnh thì chiến vài trận game hoặc đi đá bóng thôi.
———-
Cũng may bệnh viện này có thang máy, vì thế từ tầng bốn xuống tầng hai cậu vẫn còn thoải mái sức mà di chuyển.
Khi Đức Thiện đứng đến bên cửa, công an đang lấy lời khai,
Hai người, một máy ghi âm, một sổ ghi chép, Đức Thiện biết rõ không lên làm phiền liền tự mình ngồi xuống cái ghế trống sát cửa phòng, đưa mắt vào trong.
Văn Cốc trên giường, cái khuôn mặt mà cậu nghĩ rằng suy yếu hay hoảng sợ gì đó, không có.
Bình thản đến khiến người ta… đau lòng.
———
” Anh có chắc chắn muốn khởi kiện không?”.
” Tôi chắc chắn”.
Lê Ngọc ngồi bên cạnh, nắm lấy tay Văn Cốc:
– Làm đúng lắm.
Văn Cốc nở một nụ cười gượng, nhìn trông ra phía Đức Thiện, ra ý cho cậu:
– Lại đây.
Đức Thiện lướt qua vai hai người công an đang rời khỏi, vừa bước vào tới nơi, còn chưa kịp cảm thán, Văn Cốc chua ngoa của ngày thường liền hiện hình, sắc bén:
– Nếu cậu dám nói chuyện này ra ngoài, tôi sẽ thiến cậu.
– ??!!!
Đức Thiện khóe môi giật giật.
Lê Ngọc giả bộ đánh gió Văn Cốc một cái, kéo ghế cho Đức Thiện ngồi.
Thì ra, việc Văn Cốc bị tên đó đánh nặng như thế, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Văn Cốc từ trước,
Ngày rời khỏi trời Tây, Văn Cốc cũng đã biết trước sẽ có ngày này. Vì bot mà chi tiền, vắt kiệt sức đi chăng nữa cũng sẽ chẳng nuôi được mấy ngày, hơn nữa quán phở kia trước giờ hầu hết đều do tay anh lo liệu.
Nửa năm, hắn ta quả thật tiêu hết sạch số tiền ấy, quán cũng phải trả lại mặt bằng thuê. Hết tiền, đương nhiên chẳng còn kẻ nào sẽ vì hắn mà anh anh em em, yêu đương lãng mạn nữa. Hắn chắc chắn sẽ tìm đến anh, muốn lấy nốt số tiền kia.
Vì thế Văn Cốc gần đây cố tình để lộ địa chỉ của mình, camera trong quán cũng được gắn rất nhiều, tất cả đều ghi lại truyền trực tiếp từng ngày vào email.
Cá cắn câu, hắn tới.
Lê Ngọc ban đầu còn lo sợ tính cách của Văn Cốc cứng miệng mềm lòng, sẽ lại tha thứ cho hắn, hết sức khuyên bảo.
Thật không ngờ Văn Cốc vừa tỉnh liền kêu cô trích xuất lại video từ camera, rồi gọi công an tới.
Văn Cốc cười nhạt:
” Cưỡng hiếp, đánh đập người khác, tội này hắn không thể thoát được, ít nhiều cũng năm năm.”
Đức Thiện nhìn nụ cười ấy mà rợn hết cả gai ốc, mãi một lúc sau mới lắp bắp hỏi”
– Nhưng mà anh không sợ à, nhỡ mà hắn đánh chết anh thì sao?
Văn Cốc cười thêm cười, nhạt thêm nhạt:
– Yêu nhau ba năm, bên nhau chín năm nữa. Cậu nói xem, tôi không hiểu hắn, vậy ai sẽ hiểu hắn? . Chưa lấy được tiền, hắn nhất định không đánh chết tôi đâu.
Lê Ngọc xót xa:
– Vậy… cũng không nên thế này.
Văn Cốc bâng quơ:
– Cái giá phải trả cho việc yêu đương, rất đắt. Cái giá phải trả cho sự tự do, cũng lại đắt không kém.
Lê Ngọc gật đầu:
– Kể ra như vậy đúng là tốt nhất, nếu như hắn còn ở bên ngoài, ngày một ngày hai đều tìm đến làm sao mà tránh được.
———
Lê Ngọc đi mua cháo rồi.
Đức Thiện cũng bị mấy cô y tá đi tìm kéo về phòng.
Văn Cốc thật sự còn lại một mình. Nước mắt chảy thành vạt, thành vạt.
Dũng.
Tôi đã vì anh bỏ đi thanh xuân của chính mình, vì anh bỏ đi cả gia đình, những người từng ngón tay giặt tã thay bỉm nuôi tôi lớn.
Vì anh mà bỏ cả một tương lai nghiên cứu sinh, trở thành một kẻ đứng bếp nấu từng tô phở.
Cuối cùng… để giải thoát cho chính mình, tôi lại chẳng còn bất cứ cách nào khác, ngoài việc mặt đối mặt trong ngoài chấn song.
Bởi vì sao?
Từ yêu thành hận.
======//=====
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!